Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 57: Em Gái Song Sinh
Đột nhiên Nguyễn Chính Cần nhìn thấy phía sau Tô Uyển Nhi có một người, áo sơmi trắng lụa khuyết sâu để lộ khe hở ẩn hiện quần tây đen lưng cao kết hợp hiện rõ hơi thở nữ cường nhân uy phong quyến rủ.
Tô Uyển Nhi nhận thấy ánh mắt của anh cũng xoay người nhìn chợt cô mở to mắt nhìn người trước mặt, khuôn mặt đã 1 năm năm cô không nhìn thấy.
Cô gái đi đến ánh mắt sắc bén khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi khi nhìn Tô Uyển Nhi đã dịu đi, khuôn mặt có đường nét xinh đẹp tinh xảo giống Tô Uyển Nhi 5 – 6 phần.
Tô Uyển Nhi : Thư Thư
Thư Thư : Trở về khi nào ?
Tô Uyển Nhi : Đã được một tháng.
Thư Thư : Về nhà rồi nói.
Cô gái bước đến nắm tay Tô Uyển Nhi về nhà, bỏ mặc Nguyễn Chính Cần đứng sau.
Nhà mà họ nói là nhà anh nhưng họ xem anh thật không có cân lượng nào.
Về đến nhà cả 3 chia nhau tự về phòng tắm rửa sau đó tập trung tại phòng khách.
Trên ghế sofa Tô Uyển Nhi nắm tay Thư Thư nũng nịu nói ” Thư Thư chị nhớ em chết mất “.
Thư Thư mỉm cười.
Cô chỉ có được sự chính chắn khi ở chỗ làm còn trước mặt người nhà đặt biệt là Tô Uyển Nhi thì mới lộ tính cách thật.
Tô Uyển Thư là em gái song sinh khác trứng của Tô Uyển Nhi vì thế ngoại hình của họ chỉ giống nhau 5 phần rất dễ phân biệt.
Cô hiện đang tiếp quản chức giảm đốc tập đoàn của gia đình, công việc thật sự rất bận rộn nhưng không thể ngăn được cô tham gia các cuộc gui vũng đám bạn và người chị song sinh khác trứng này.
Ở công ty cô là người nghiêm túc, lạnh lùng.
Nhưng trên sàn nhảy lại là cô gái nóng bỏng cháy hết mình, cuộc sống đối lập 2 thái cực.
Cô khác với chị gái và anh họ của mình ,cô không thích yêu đương hay quen người yêu mà chỉ thích chơi thể thao và tận hưởng cuộc sống.
Đôi khi còn phải giúp che dấu và giải vây giúp 2 anh chị tra nam tra nữ của mình.
Vì thế cô cũng được mẹ cô xếp vào hàng ngủ bộ 3 cá mè.
Uyển Thư : Sao trở về không về nhà cũng khống báo em.
Em lo cho chị bị ai bắc cóc rồi.
Nguyễn Chính Cần : Ai mà bắc nổi nó.
Nếu vậy còn phải trả lễ ăn mừng.
Tô Uyển Nhi : Anh im đi tra nam.
Nguyễn Chính Cần : Vâng, tra nữ.
Tô Uyển Nhi : Nếu chị về nhà ắc hẳn sẽ bị mẫu hậu của chúng ta chém chết mất.
Em cũng biết cấp độ tàn ác của mẹ rồi mà.
Uyển Thư : Vậy chị cũng không thể không cho em hay.
Đi 1 lần là hơn 1 năm không 1 chút tin tức.
Tô Uyển Nhi thở dài cô còn cách nào đâu.
Không lẻ viết một bức tâm thư trôn xuống đất chờ 160 năm sau có người khai quật được.
Uyển Thư : À đúng rồi chị mang phó giám đốc Cao của em đi đâu rồi.
Chị ấy có theo chị về không?
Cô thật sự tức chết chị ấy bỏ trốn thì đã thôi đi đằng này còn mang trợ thủ đắc lực của cô theo làm cô bận không có thời gian để thở.
Hơn nữa về nhà còn phải chịu mẫu thân đại nhân hỏi cung, bà ấy luôn nghĩ cô bao che cho chị ấy.
Cô thất sự có biết chút gì đâu, thật oan uổng mà.
Tô Uyển Nhi nhìn nhìn cô do dự một lúc lâu mới nói ” Nó có việc ở nước ngoài.
Chắc thêm thời gian nữa mới trở về.”
Cô cũng không biết Cao Văn còn có thể trở về không.
Cô cũng hy vọng là có.
0……….0
Cao Văn đưa Hải Lam về căn hộ chung cư của cô.
Nơi này là cô mua để ở riêng vừa vặn có 2 phòng ngủ.
Cao Văn : Em vào đi.
Đây là nhà riêng của tôi.
Từ chỗ quán bar về đến nhà Hải Lam rất hứng thú vố hoàn cảnh xung quanh, tất cả mọi thứ với cô đều lạ lẩm.
Thảm tráng lệ.
Cao Văn đưa cô vào phòng pha nước dằn vào bồn tắm và chỉ cô cách sử dụng nhà tắm.
Sau đó cũng tự mình v ềphòng tăm, cô thật nhớ nhung nơi này.
Sau đó 2 người cùng ngồi trên ghế sofa lúc này Hải Lam đã mặc bộ đồ ngủ đơn giản cô chuẩn bị.
Nhìn em ấy chẳng khác nào người hiện đại, Hải Lam cũng lần đầu thấy Cao Văn trong bộ dạng con gái, cô quen nhìn cô ấy là mam rồi.
Cao Văn : Nhìn không quen sao ?
Hải Lam gật đầu ” Có chút lạ lẫm “.
Cao Văn : Từ từ em sẽ quen.
Từ rài cứ gọi tôi là chị nhé.
Hải Lam gật gật đầu , cũng nên thay đổi rồi.
Cao Văn : Tiếp theo em có dự định gì ?
Hải Lam : Em muốn nhờ chị chỉ dạy em cuộc sống thời đại này.
Em muốn hoàn toàn hòa nhập vào nó.
Cao Văn : Như vậy sẽ cần thời gian rất lâu.
Trước khi rời đi cô đã hỏi quản lý quán bar có gặp Tô Uyển Nhi hay không, nó rất nổi tiếng ở nơi đó nên anh ta chắc chắn sẽ nhận ra nếu nó đến đó.
Quả nhiên anh ta gật đầu bảo có, vì vậy 2 người mới yên tâm rời đi.
Hải Lam : Bọn em còn cả một đời.
[ Tô Uyển Nhi, Nhi chạy không thoát em đâu ]..