Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 45: Bị Thương
Không gian yên tĩnh nơi chùa chiền làm người ta tĩnh tâm hơn.
Mọi người cùng nhà ra phía sau hậu viện đi dạo.
Phái sau chùa dường như là một khu vườn cỏ mọc hơi hiểu nhưng có lối mòn cũng dễ đi.
Cậu Hải vừa rồi có việc nên đã về trước, đi được một lúc thì gia nhân của cậu Sang cũng chạy vào nói ở nhà có khách nên cậu ta phải về tiếp đãi.
Thế là đoàn người chỉ còn vài người .
Thắng : Chị Nhi định khi nào về Sài Thành hay đi cùng em nè đa.
Trên đường đi em có thể chăm sóc cho chị.
Tô Uyển Nhi : Ừ, em để chị suy nghĩ.
Lần này cô cũng sẽ không trở về đó, cô muốn cùng Cao Văn đi tham quan khắp nơi.
Cô sợ ở lại đây sợ đối mặt Hải Lam, chỉ cô có thể sắt đá dùng thời gian và nhiều thú vui cuộc sống để quên em hoặc chôn chặt hình bóng em trong tim.
Bổng từ bên lùm cây 2 bên nghe thấy tiếng sột soạt nhãy ra 4 tên đeo khăn che mặt màu đen, mặc quần áo vải thô.
Ây đa, cướp cạn trong truyền thuyết đây mà.
Tô Uyển Nhi vội kéo Hải Lam ra phía sau mình để bảo hộ, cô không sợ đối mặt chỉ sợ bọn họ làm liều.
Cao Văn : Mấy người muốn gì ?
Tên 1 : Cướp của…!
Cao Văn : Ban ngày ban mặt lại còn ở gần chùa mấy người cũng to gan quá đó.
Tên 1 : Người giàu như tụi mày làm sao hiểu được người nghèo như bọn tao.
Thắng : Bọn mày không biết bọn tao là ai sao ?
Tên 3 : Khắp cái tỉnh này ai mà hong biết gia đình hội đồng Niên giàu có quyền thế chứ đa.
Cao Văn : Biết vậy sao mà còn dám cướp của chúng tui, bọn mày không sợ à.
Tên 1 : Bọn tao sợ gì ???
Cao Văn : Khoong sợ bị quan bắt sao ?
Tên 4 : Thà bị bắt bỏ tù còn hơn chết đói .
Cả 4 người bọn hắn cười ha hả nghe thật chói tai.
Bộ dáng bất cần.
Cao Văn còn định nói tiếp Tô Uyển Nhi vội ngăn Cao Văn tiếp tục đoi co.
Nói lí lẽ với bọn chúng chỉ thêm phí lời.
Tô Uyển Nhi : Được rồi, tiền vàng các người tùy tiện lấy.
Xong rồi cho chúng tui đi.
Tên 2 : Đai ca mấy cô này coi bộ đẹp quá , hay mình….
Tô Uyển Nhi : Mày ngon ….
Tên 1 : Ây da, thiệt hun dữ đa.
Đúng khẩu vị tao, hôm này cướp luôn tiền lẫn sắc.
Cao Văn : Mận đưa cô 3 đi trước đi.
Mận lôi kéo tay Hải Lam chạy đi.
Hải Lam một mực không đi cô lo lắng cho Tô Uyển Nhi và mọi người.
Tô Uyển Nhi quay lại trấn an em ” Hải Lam em đi trước đi “.
Hải Lam : Tui không đi.
Tô Uyển Nhi chưa kịp nói tiếp bọn kia đã xong tới, cô đành vừa bảo vệ Hải Lam vừa chóng đỡ vậy.
Bọn họ có 4 tên thân hình lực lưỡng thô ráp, bọn cố có 6 người nhưng có 3 nữ rồi, à không 4 nữ mới đúng.
Thắng và Bưởi dù là con trai những vẫn còn nhỏ.
Tuy cô biết võ nhưng chống đỡ cũng thật khó khăn dù sao cô cũng là con gái.
Tình hình có chút nan giải rồi.
Chống được một lúc tên kia đột nhiên rút dao chém vào tay Cao Văn, Tô Uyển Nhi vội chạy đến đá bay hắn la lớn hỏi ” Ổn hong ?”
Cao Văn : Còn tốt.
Cô đá trái xoay phải đá trên đạp dưới cuối cùng cũng hạ được 2 tên nằm bẹp dưới đất.
Đột nhiên có một tên cầm dao răm chạy đến chỗ Hải Lam định đâm xuống, không kịp ngăn cản cũng không suy nghĩ được gì cô liền dùng thân chắn trước mặt em, cây dao nhọn hoắt đâm thẳng vào bụng cô…
Tiếng la thất thanh của Hải Lam và Cao Văn làm mọi người phải giật mình.
Chợt nghe có tiếng súng vang lên, thì ra lúc hỗn loạn con Mận đã chạy đi tìm lính đến cứu, 2 tên kia thấy vậy cũng bỏ lại đồng bọn nhanh chóng nhãy xuống lùm cây bỏ trốn.
Tô Uyển Nhi ngã vào lòng Hải Lam tay ôm chặt chỗ bị đâm.
Lúc cô đỡ lấy đã có né trúng chỗ hiểm nhưng sức hắn mạnh nên dao đâm hơi sâu.
Hải Lam : Nhi , Nhi sao rồi ?
Tô Uyển Nhi cười cười dùng tay không dính máu lau nước mắt cho em ” Tui hong sao, đau chút thôi em đừng khóc “.
Cao Văn : Sao rồi , mau đưa đi tìm đốc tờ.
Tô Uyển Nhi : Sâu hong ???
Cao Văn : Lúc cán….
Cao Văn dùng đôi tay run rẩy chặn máu đang tuông ra cho Tô Uyển Nhi, cô thật rất sợ Tô Uyển Nhi sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cô gắn kiềm lại nước mắt.
Tô Uyển Nhi : Cao Văn …
Cao Văn : Giữ hơi đi.
Đừng nói nữa để tao lo.
Tô Uyển Nhi cười nắm tay Cao Văn ” Cao Văn, tao thích ăn Gà “
Cao Văn nghe xong thiệt muốn hun hăn cắn nó một cái, giờ phút nào rồi mà còn đùa giỡn được kia chứ.
Tô Uyển Nhi : Tao nói thật, tao thích ăn gà…!Lỡ như, lỡ như , thì nhớ cúng gà cho tao nhen.
Cao Văn : Lo giữ hơi đi , mày mà xảy ra chuyện gì tao thề sẽ cúng cơm chay cho mày suốt đời một miếng thịt cũng đừng hòng có.
Hơi thở Tô Uyển Nhi dần yếu đi nhưng vẫn chóng đỡ nói ” Mày khốn nạn “.
Nói xong nép vào lòng Hải Lam thiếp đi.
Cao Văn lắc đầu, lúc nào rồi còn miệng lưỡi đanh đá.
Hải Lam đang rất loạn căn bản không nghe 2 người họ nói gì.
Lúc này cô chỉ biết ôm chặt Tô Uyển Nhi trong lòng không ngừng cầu xin cho Tô Uyển Nhi không có chuyện gì..