Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 23: Quan Sát
Tô Uyển Nhi đang được thằng Bưởi dìu ra đình nghỉ mát.
Có trời mới biết được thân thể cô đang vô lực cỡ nào, tối qua sau khi được cô trấn an Hải Lam liền yên tâm, sau đó nổi lên ý tò mò cộng tâm tư không mấy trong sáng.
Quần quật cô suốt một đêm, kɦoáı ƈảʍ ập đến sóng trào liên tiếp khiến cô tê liệt.
Đến gần sáng em ấy mới cam tâm cho cô giữ lại chút hơi thở cuối cùng.
Biết vậy cô đã không chỉ dạy em ấy rồi, xém chút nữa cái thán già của cô bị gãy ra từng khúc rồi.
Bưởi : Tối qua con Nhi đi ăn trộm hay qánh nhau hả đa, sao nay đi không nổi vậy cô ?!
Tô Uyển Nhi đang ngồi ngước mắt lườm nó một cái.
Sức lực để chửi nó cô cũng không còn rồi.
Không phải đánh nhau mà là cô bị lăn lộn đến nông nỗi này.
Tô Uyển Nhi : Kệ cô nha mạy.
Cai tổng Trương là ai vậy Bưởi, sao phải cần cô 3 em ra tiếp ?
Bưởi : Dạ ổng là chỗ thân thiết của ông chủ đó đa, còn cậu Hải là tình địch lớn nhất của cậu Sang.
Hai cẩu cùng si mê cô Lam, xém quánh nhau mấy lần rồi đó cô.
[ Ây dzui, lại có tình địch mới.
Hải Lam quả thiệt có sức hút đó đa.
Phải gặp anh ta một lần xem thế nào, kế hoạch hiến thân của mình đã thành công nếu anh ta xứng đáng với Hải Lam thì cũng nên đi bước tiếp theo rồi.]
Hải Lam : Sao Nhi không ngủ thêm chút, ra đây mần chi ?
Hải Lam định về phòng tìm cô nhưng đi giữa đường đã nhìn thấy cô ngồi đó rồi .
Tô Uyển Nhi : Đâu được đa, tui là gia sư của em.
Phải đây dạy chứ đa.
Hải Lam : Hỏng mệt sao ???
Cô biết tối qua mình có hơi quá, cô ấy chắc mệt chết rồi đa.
Tô Uyển Nhi : Mệt nhưng thấy em là hết liền…!
Nói xong kéo tay em ngồi xuống.
Thằng Bưởi cảm thấy giữa cô 3 nhà nó với cô Nhi lạ lạ, sao giống tình nhân nói chuyện mật ngọt quá đa.
Nghĩ xong nó lắc lắc đầu, mần sao mà được hai người đều là con gái mà đa.
Tô Uyển Nhi : Em đi gặp khách sao rồi ?
Hải Lam nhìn cô rồi khẻ thở dài, cô không biết làm sao để nói với cô ây là họ muốn cùng ba má cô mần xui.
Sợ cô ấy sẽ không vui, cô lắc lắc đầu.
Hải Lam : Hong có chi đâu đa, là cha con bác Trương đến thăm hỏi.
Hôm qua sinh nhật em họ không đến dự được nên hôm nay đến chúc mừng sau.
Tô Uyển Nhi biết là em đang tránh nói đến việc đó nên cũng giả vờ không biết.
Đang nói chuyện thì Hải đột nhiên đi đến.
Cậu Hải : Thì ra cô Lam ở đây, tui tìm cô suốt.
Hải Lam : Cậu tìm tui có việc chi hong ?
Cậu Hải : Hôm qua tui không để dự sinh nhật em được, nay tui có mang quà sang tặng bù lại cho em đó đa.
Mong em không giận.
Nói xong đưa hộp quà trên tay ra.
Hải Lam bảo Mận nhận lấy thay cô.
Hải Lam : Cậu có lòng.
Lúc này Hải mới nhìn thấy Tô Uyển Nhi, cũng như những người khác cậu rất bất ngờ về vẻ đẹp của cô nhưng không biểu hiện rõ ra mặt như cậu Sang, chỉ nhẹ gật đầu hỏi ” Đây là ? “
Hải Lam : À đây là cô Nhi, cô giáo của tui.
Cậu Hải : Cô giáo dạy thứ chi đó đa ?
Tô Uyển Nhi chán ngán với mấy màn chào hỏi giới thiệu này lắm rồi, bây giờ cô chỉ muốn nằm bẹp xuống giường để an ủi tấm thân già nua của mình.
Tô Uyển Nhi : Tui dạy tiếng Pháp cho Hải Lam.
Cậu Hải : Vậy hả đa, nếu biết cô Lam muốn học tiếng Pháp thì tui cũng chỉ giúp được rồi.
Tui cũng có học tiếng Pháp để giao tiếp với bạn bè mần ăn.
Tô Uyển Nhi : Vậy đâu được đa, cậu mà chỉ vậy tui mất việc mần sao .
Hải Lam nghe xong khẻ cười, Cậu Hải vẫn nãy nhặn cười.
Cậu Hải : Cô Nhi thật vui tánh mà.
Vậy hong ấy cô cho phép tui ngồi nghe cô dạy được không ? Tui cũng muốn học thêm một chút .
Tô Uyển Nhi thấy anh ta quả thật rất điềm đạm, ăn nói đúng mực ắc hẳn sẽ là người chồng dịu dàng.
An tâm một nữa.
Không phải cô dễ tin mà là cô biết nếu mình tiếp tục ở lâu thì tình cảm Hải Lam dành cho cô càng sâu, càng khó buông.
Cô cũng sợ mình cũng lún sâu, sau này càng khó rời đi..