Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 12: Đồ Của Em Thật Thơm
Thằng Bưởi đột nhiên lên tiếng ” Cô 3, ông chủ nói con dẫn cô Nhi về phòng cho cô ấy nghỉ ngơi sẳn mần quen hoàn cảnh luôn đó đa ”
2 người khẻ hoàn thần.
Hải Lam gật gật đầu ” Cô giáo về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy học hen “.
Tô Uyển Nhi : Thật ngại quá cô 3, tui hong có mang quần áo.
Hong ấy cô chỉ tui chỗ đi mua mấy bộ bà ba mặc được hong ?
Hải Lam nghe xong cười cười, [ Cô gái này cũng thiệc là thật thà quá đa ]
Hải Lam : Nếu cô không chê tui có mấy bộ vừa mai.
Xem bộ dáng người của tui và cô cũng không chênh lệch nhau.
Chi bằng cô giáo mặc đồ của tui ngen.
Tô Uyển Nhi : Không chê, không chê.
[ Ái chà, em thơm vậy mà ai đành chê ].
Sau đó cô theo Hải Lam về phòng cô ấy.
Phòng Hải Lam ở đối diện phòng cô.
Trong phòng gọn gàng, ngăn nắp, có mùi thơm thoang thoảng, như mùi thơm trên người cô ấy.
Cô hít sâu một hơi, rất thơm nha !!!
Bên phải phòng có 1 giá sách lớn.
Đủ mọi loại sách, đúng là cô gái tri thức.
Đang quan sát thì Hải Lam đi ra.
Đưa cô mấy bộ bà ba.
Hải Lam : Đây cô giáo, cô thử xem có vừa ý không .
Tô Uyển Nhi : Cám ơn em, tui mang về phòng thử.
Hải Lam nhìn môi cô thầm đỏ mặt.
Đôi môi đó hình như rất mềm.
Tô Uyển Nhi về phòng mặc thử bộ áo màu trắng, quần đen.
Nhìn mình trong gương, thật lạ mắt.
Từ trước đến giờ đồ thiếu vải cô mặc không ít.
Cân đủ mọi loại đồ, kể cả Áo Dài nhưng tuyệt chưa tùng mặc đồ ba ba.
Ôi còn có mùi hương của em ấy.
Thay đồ xong cũng thấm mệt.
Cô ngã xuống giường, dù có hơi cứng nhưng cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Cô ngủ đến chập tối, thức dậy cái bụng đói meo, kêu ọt ọt.
Bổng có người gõ cửa phòng cô.
” Cô Nhi, em vào nha “
Là Mận ” Ừ, em vào đi “
Mận : Cô đói bụng chưa, cô 3 thấy cô đến giờ vẫn không ra ăn nên kêu em bưng đồ ăn vô cho cô nè.
Tô Uyển Nhi : Cô 3 em thật có tâm !!!
Mận : Cô là ân nhân cứu mạng của cô 3 em, nên cô đừng khách sáo.
Cô không nói gì chỉ cuối đầu ăn.
Vì cô quá đói rồi.
Sau đó liền ngủ một mạch đến sáng, sáng hôm sau cô tỉnh dậy vừa mở cửa đã thấy đối diện Hải Lam cũng vừa ra khỏi phòng.
Hải Lam : Cô giáo thức rồi hả, đêm qua ngủ ngon không, có lạ gường không ?
Sáng sớm thức dậy đã nhìn thấy mỹ nhân, còn được ân cần quan tâm.
Trong lòng như hoa nở.
Miệng cũng liền nở hoa.
Tô Uyển Nhi : Ăn xong bữa tối, tâm tình thoải mái.
Ngủ cũng rất ngon.
Hải Lam khẻ cười như hoa mùa xuân.
Tô Uyển Nhi nhìn mà ngây ngẩng.
Tô Uyển Nhi : Cô 3 định đi đâu sao mà thức sớm vậy ?
Hải Lam : Tui định ra chợ mua ít đồ ấy mà, cô giáo có muốn mua gì không ?
Tô Uyển Nhi : Tui không muốn mua gì, chỉ muốn đi cùng em.
Nghe xong câu nói Hải Lam khẻ cuối đầu, đỏ mặt, mỉm cười.
” Vậy Cô giáo đi cùng tui đi “
Tô Uyển Nhi hí hứng đi theo sau cô.
Đi bộ cũng mất 30 phút mới đến chợ.
Chợ huyện cũng đông nhưng không ồn ào, phức tạp như chợ tỉnh.
Mua một ít trái cây và vải vóc, sau đó thì đi ăn sáng.
Cuối cùng nhau lội bộ về nhà.
Trên đường về là đường ruộng lúa bao là xanh ngát.
Mùa này lúa đã trổ đồng.
Hải Lam : Cô Nhi có mệt không ? Đi cả buổi sáng rồi .
Tô Uyển Nhi : Đi với em thì không mệt.
Hải Lam lại đỏ mặt thầm nghĩ [ Cô giáo này thật dẻo miệng mà ].
Tô Uyển Nhi : Hay em đừng kêu tui là cô nữa, nghe xa lạ lắm đa.
Hải Lam : Vậy thì kêu bằng gì ?
Tô Uyển Nhi : Em kêu tên tui nhé ! Rồi xưng em.
Vậy nó mới thân mật.
Hải Lam suy nghĩ một lúc.
” Nhưng em kêu vậy ba má nghe thấy sẽ la em “
Tô Uyển Nhi khẻ cười ” Tui bảo đảm cho em, không ai la em đâu “
Hải Lam : Vậy…!Vậy được
Tô Uyển Nhi : Vậy kêu tên tui nghe thử cái coi .
Mất một lúc mới nghe một tiêng yếu ớt ” Nhi ” …
Ôi 28 năm cuộc đời, lần đầu nghe tên mình mà cảm thấy hay đến vậy..