Bạn đang đọc Yêu Phải Tổ Tiên – Chương 101: Tâm Nguyện Cuối
Sau khi quỳ được 2 tiếng thì đã không trụ nổi 2 người trực tiếp lăng ra ngủ.
Không biết đúng là như mẹ cô nói tổ tiên họ Nguyễn rất linh hay sao mà cô lại nằm mơ thấy mình ở kiếp trước, khi ấy cô vừa từ Sài Thành phồn hoa đi xuống tới miệt Vĩnh Long xa xôi đang tận hưởng cái không khí và phong cảnh mà suốt 28 năm ở hiện đại cô chưa từng hưởng được.
Không gian chuyển cảnh đến nhà hội đồng Niên, lúc này cô đang đi theo trí nhớ đến sân sau, sau lưng chợt nghe tiếng gọi quen thuộc ” Cô Nhi “
Quay lưng lại đó là một ông chú tóc hoa răm ,nhìn kỉ thật kĩ cô mới nhận ra đó là thằng Bưởi nó lúc này đang trong nhân dạng xa lạ.
Đã cao hơn xưa rất nhiều, tay chân nhăn nheo tóc điểm bạc.
Nhưng cái nốt rùi duyên ở mép trên miệng vẫn không thay đổi.
Nó vừa khóc vừa cười chạy đến ôm chầm lấy cô nghẹn ngào nói ” Cô Nhi, cuối cùng em cũng đợi được cô rồi.
Mấy chục năm nay cô ở đâu vậy đa ?”.
Cô lúc này mới nhận ra là mình đang nằm mơ cũng có thể hồn cô đã xuất ra khỏi xác.
Cô vỗ vỗ lưng nó rồi nhẹ đẩy nó ra mỉm cười đáp ” Cô trở về nơi cô thuộc về “.
Bưởi lau lau nước mắt nước mũi, một ông chú mà cứ khóc như đứa trẻ con.
Y như thằng Bưởi mít ướt năm nào.
Bưởi : Em ở đây cả trăm năm để chờ cô và cậu 2 cô 3 rồi.
Hôm qua cuối cùng em cũng chờ được mọi người trở về.
Tô Uyển Nhi : Sao mà ngốc suốt mấy trăm năm hong thay đổi vậy đa.
Bưởi : Trong lòng còn tâm nguyện em đi hỏng được đó đa.
Mà sao cô với cô 3 bây giờ nhìn lạ dữ thần mém chút em nhận hong ra.
Tô Uyển Nhi : Mày còn nói, coi dạy bây bao nhiêu chuyện sao cuối cùng lại cưới sư tử Mận Hà Đông ???
Bưởi : Cô thấy em ngốc vậy ra ngoài lấy vợ dễ bị gạt lắm, nên em mới lấy nó thà bị ăn hiếp chớ hong bị gạt đa.
Với lại tụi em sống với nhau từ nhỏ tình cảm thân thiết hơn.
Tô Uyển Nhi bật cười ” Nói được câu này thì mày đâu có ngốc chút nào “.
Thằng Bưởi đi tới nắm lấy tay cô ân cần nói ” Bây giờ em đã gặp lại được mọi người coi như an lòng, cô Nhi nhớ chăm sóc cô 3 Lam giúp em nha, cổ coi vậy chứ hay giận lẫy lắm đa “.
Tô Uyển Nhi : Ừ cô biết rồi, cô sẽ hong để em ấy chịu chút uất ức nào đâu.
Bưởi : Vậy em an tâm rồi, em có thể đi đầu thai được rồi.
Nếu có kiếp sau em vẫn muốn được làm người hầu của các cô.
Tô Uyển Nhi tát vào đầu noa một cái ” Khó khăn lắm mới đầu thai được, lo mà làm ông này bà nọ với người ta.
Ở đó mà tâm nguyện làm người ở “.
Thằng Bưởi xoa xoa đầu cười chào cô sao đó thành làn khói tan biến vào không trung .
Không gian lại một lần nữa chuyển cảnh.
Mơ mơ hồ hồ giọng con Mận vang lên bên tai ” Cứu, ai cứu cô con với.
Cô con rơi xuống nước rồi”.
Cô vẫn không do dự mà nhãy xuống cứu người.
Vẫn là hương sen thơm mát , da thịt mềm mại kia.
Lần này cô đã nhìn rõ gương mặt người đó gương mặt cô đã khắc trong tim.
Đang định như cũ hô hấp nhân tạo cho em thì 1 gáo nước từ đâu ụp xuống mặt cô ngước lên nhìn thì tá hỏa nhận ra đó là mẹ cô.
Chưa kịp hỏi mẹ cô cũng đã xuyên đến đây hay sao thì bên tai lại nghe tiếng lêu tỉnh kèm vài cái tát nhẹ vào mặt.
Mở mắt tỉnh dậy người đang tất cô cũng chính là mẹ cô, mặt cô cảm thấy ươn ướt.
Cô bị tát nước quả thật không sai.
Nguyễn Thư Nhàn : 2 cô cậu cũng thật có tâm, ngủ rất say nha !!!
Nguyễn Chính Cần : Không phải đâu dì, tụi con mệt quá vừa chợp mắt thôi.
Dì coi đầu gối đỏ sưng hết rồi nè.
Nguyễn Thư Nhàn : Tạm thời không tính sổ với 2 đứa.
Ra ngoài tắm rồi ăn sáng còn đến bệnh viện thăm người.
Nguyễn Chính Cần nói không sai, da thịt Tô Uyển Nhi vốn mịn màng trắng nõn nên quỳ suốt 2 tiếng cũng đã đủ làm 2 đầu gối cô sưng đỏ nhìn cũng đủ để con người ta thương hương tiết ngọc.
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu đen cao trên gối đối lập với 2 chân trắng noãn kia.
Đang ngồi ở phòng Hải Lam chờ người làm mang đá chợt vào, bổng nghe tiếng gõ cửa rồi có người đẩy cửa vào.
Ngẩng đầu thì thấy đó là Hải Lam, cô mỉm cười từ tối qua đến giờ cô đã không được gặp em, thật nhớ mà.
Lúc về nhà Hải Lam đã nghe nói đến chuyện chị bị phạt quỳ vào tối qua.
Tối qua không chỉ có Tô Uyển Nhi nằm mơ mà ngay cả cô cũng vậy.
Trong lúc thiếp đi cô mơ hồ nhận ra mình đang ở căn phòng ở nhà.
Lúc này Mận đang giúp cô chải đầu.
Nó nhẹ nhàng chải từng chải sau khi xong nó cười nói ” Tóc cô 3 thiệc là mượt đó đa “.
Hải Lam : Nhờ em chăm sóc cho tui tốt đó.
Tóc em cũng đẹp mà đa.
Mận : Nào có, em tối ngày mần công chuyện ngoài nắng, tóc cháy khét đen hết, bây giờ lại thêm màu hoa răm.
Nào có đẹp như tóc cô.
Hải Lam nhíu mi, Mận còn nhỏ tuổi hơn cô mần sao mà có tóc bạc cho được đa.
Cô xoay người nhìn nó thì giật cả mình.
Người đang đứng sau cô là một bà lão mặt nhăn tóc muối tiêu.
Nhưng cô vẫn nhận ra đường nét quen thuộc.
Mận cười cười ôm lấy cô ” Cô 3 đừng sợ, em đã chờ cô thật lâu “
Hải Lam : Chuyện này là sao ?
Mận : Tâm nguyện của em là nhìn thấy cô trở lại nhà này.
Cuối cùng em cũng chờ được rồi đa, thấy cô sống khỏe em cũng an dạ.
Hải Lam : Cực khổ cho em rồi, chị sống rất tốt.
Mận lau nước mắt vỗ vỗ tay cô ” Còn một người cũng muốn chờ cô nữa đó cô 3″.
Vừa nói xong cánh cửa phòng cũng mở ra, Thắng bước vào cậu đang mặc bộ áo dài khăn đóng chân mang guốc.
Râu đã dài cả gan tay rất ra dáng hội đồng, nhìn cậu rất giống ba cô khi xưa.
Đã không còn là cậu em trai ngây ngô năm nào rồi.
Thắng bước tới ung dung mỉm cười, dù sao cậu cũng là chủ cả mấy chục năm còn làm hồn ma cả trăm năm, có mừng rỡ cỡ nào cậu cũng phải kiềm chế.
Hải Lam dùng 2 tay ôm mặt em trai, cô không kiềm được mà rơi nước mắt ” Em khác quá, mém chút chị nhận hong ra “.
Thắng : Nhân dạng bây giờ của em cũng đã 60 tuổi rồi đa.
Hải Lam : Ừ, ra dáng ông hội đồng rồi hen.
Thắng : Nhưng em vẫn là em trai của chị.
Hai chị em ngồi xuống bàn tay bắt mặt mừng.
Thắng : Mấy lần trước chị Nhi chui lỗ chó vô nhà mình, bọn em tìm mọi cách nhưng chị ấy vẫn hong thấy được tụi em.
Mấy ông thần nhà này nói tại chị ấy vía nặng quá thấy hong được.
Hải Lam : Vậy chớ sao lần này chị lại thấy mấy đứa ?
Thắng : Tụi em chỉ có thể đi vào giấc mơ dẫn dắt 2 người.
Do chị ấy cũng chỉ về mà hong ngủ lại nên mới tới tận hôm nay đó đa.
Hải Lam : Chị xin lỗi, gánh nặng gia đình đều để em gánh vác.
Thắng mỉm cười , vẫn là nụ cười hiền lành năm nào ” Em chỉ cần anh chị khỏe mạnh là em an lòng rồi đa.
Nhưng sao anh 2 lại biến thành con gái vậy chị, em nhìn hỏng ra ảnh ?!”.
Hải Lam hơi bối rối ” Ừ thì,,, có lẽ đó là một kiếp khác của ảnh “.
Cô cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi đa.
Mận đứng xem chị em họ nói chuyện, người chị vẫn tuổi xuân thì xinh đẹp dịu dàng còn cậu em tóc đã điểm sương râu dài nho nhã.
Thiệc giống cha con hơn là chị em đó đa.
Trò chuyện hồi lâu cũng đến lúc trở tờ mờ sáng , Thắng bịn rịn không nở rời đi.
Con Mận thì dù đã thành ma hay đã là bà lão vẫn cứ bám lấy cô 3 của nó như xưa.
Mận : Cô 3 nhớ bảo trọng nhen.
Em sẽ nhớ cô 3 lắm đó.
Hải Lam nước mắt lăn dài ” Mong kiếp sau em có cuộc sống tốt hơn, hong phải hậu hạ ai nữa “
Mận lắc đầu ” Kiếp này được hầu hạ cô 3 là phước đức của em rồi đa”.
Thắng : Thôi tới giờ rồi tụi em phải đi.
Nếu có kiếp sau emvaaxn mong mình là chị em .
Sau đó 2 người cũng tan biến vào không trung.
Ngoài hiện thực Hải Lam cũng giật mình tỉnh giấc.
Cô khẻ mỉm cười rồi lấy tay lau nước mắt lặng nhìn vào không gian ” Vĩnh biệt “..