Đọc truyện Yêu Phải Tình Địch – Chương 6: Tìm mẹ mượn tiền
Ngô Kỳ Khung nằm truyền nước biển, nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Soái: “Tôi làm gì cũng đoan chính, không làm một chuyện nào thẹn với lòng, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô ấy, anh nói đi, tại sao cô ấy luôn muốn chia tay với tôi?”
“Chính vì cậu quá chính trực, quá mức nông cạn dễ hiểu, mới khiến cô ấy thấy nhàm chán. Mỗi người đều có một dục vọng được chinh phục, sau khi cảm giác thỏa mãn cô ấy có được từ cậu dần bị đào rỗng, cô ấy tất nhiên sẽ mất hứng thú với cậu. Cậu sẽ chơi đi chơi lại một trò chơi, xem đi xem lại một bộ phim sao?”
“Ừ, tôi đã xem Lượng kiếm hơn hai mươi lần rồi.”
Khương Tiểu Soái đổ mồ hôi hột: “Có bao nhiêu người thích rúc vào ngõ cụt như cậu đây?”
Ngô Kỳ Khung cạo phần tróc sơn của vỏ ngoài di động, trong lòng vẫn không buông được, nên hỏi Khương Tiểu Soái: “Anh nói thử xem, khi tôi khỏi rồi, hai chúng tôi gặp mặt, tôi tặng cô ấy một món quà thật quý, chứng minh tôi không keo kiệt, cô ấy còn chia tay với tôi không?”
Khương Tiểu Soái uyển chuyển biểu đạt: “Một gốc cây không yêu cậu, có thể mọc ra vô số nhánh cây lý do, cậu bẻ một nhánh, vẫn còn rễ để mọc lại. Cậu bẻ một nhánh phải mất mấy chục ngày, cô ấy mọc một nhánh chỉ cần mấy giây mấy phút. Cậu thỏa mãn tốc độ mượn cớ của cô ấy, nhưng mãi mãi không đuổi kịp tốc độ cô ấy phô diễn với cậu.”
“Tôi không tin.” Ngô Kỳ Khung vẫn cố chấp như cũ.
Khương Tiểu Soái bực bội vỗ lên đầu Ngô Kỳ Khung.
“Sao cậu cứ cố chấp ở chỗ này chứ?”
“Tôi chính là người theo đuổi nguyên tắc, chuyện gì cũng phải tìm hiểu chứng cớ, không có điều kiện đã biết tuyệt đối chính xác, không thể tùy tiện suy đoán kết quả. Anh chỉ là xem quá nhiều tiểu thuyết, thích nghĩ bậy bạ, thật ra con người không hề phức tạp như thế. Có lúc hai người chia tay, có thể chỉ vì một câu nói không vui, ví dụ này đâu đâu cũng có!”
“Được!” Khương Tiểu Soái không tranh cãi với Ngô Kỳ Khung: “Ngài tự lo liệu cho tốt đi!”
Chớp mắt một tháng trôi qua, trời đã trở lạnh, vết thương của Ngô Kỳ Khung cũng khỏi hẳn. Một tháng này, Ngô Kỳ Khung lại ốm đi gần năm kg, ngoại hình đã có tinh thần hơn, dáng vẻ cũng càng ngày càng chuẩn. Mỗi ngày y chuyện phiếm với Khương Tiểu Soái, tính ra cuộc sống không mấy khó chịu, tính tình cũng trầm ổn không ít.
“Lần này đi thật?” Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Ngô Kỳ Khung: “Sẽ không trở lại nữa chứ?”
“Chắc không đâu, lần này tôi rất có lòng tin.”
Khương Tiểu Soái thở dài: “Vậy được, cậu đi đi, rảnh thì cứ tới chỗ tôi.”
Ngô Kỳ Khung vững vàng bước ra khỏi phòng khám, so với lần trước, lần này tâm trạng muốn gặp Nhạc Duyệt không còn cấp thiết như thế nữa. Y không lập tức gọi điện hẹn gặp Nhạc Duyệt, mà quẹo sang ngã, về nhà trước.
Bà Ngô ngồi gần lò sưởi may quần bông cho cháu ngoại, thật ra con nít bây giờ ai còn mặc mấy loại quần bông này chứ? Vừa nặng nề vừa không tiện giặt giũ. Nhưng bà Ngô chỉ là muốn làm, bà cảm thấy quần bông bán trong chợ không giữ ấm được. Bông đã có sẵn, cắt thêm mấy thước vải, bây giờ thì ngồi bận rộn. Già rồi, ánh mắt không còn tốt lắm, xỏ kim cũng không xong, tay đã mỏi mà còn chưa xỏ vào.
“Con xỏ dùm mẹ cho.”
Cánh tay thô ráp cầm cây kim, con mắt chăm chú, bên trong chỉ có lỗ kim và đầu chỉ, rõ ràng thông suốt.
“Con trai, con gầy nhiều quá.” Bà Ngô rất đau lòng.
Ngô Kỳ Khung cười cười: “Con giảm béo mà.”
“Gầy không dễ coi gì cả, mập một chút trông mạnh mẽ hơn.”
“Mẹ thích cũng không có tác dụng gì, con dâu của mẹ không thích.”
Bà Ngô lại hỏi: “Duyệt Duyệt khi nào mới đến nhà chúng ta?”
Ngô Kỳ Khung xỏ kim xong đưa lại cho bà Ngô, đối phó cho qua: “Mau thôi, gần đây đơn vị của cô ấy bận rộn, không tranh thủ thời gian được.”
Bà Ngô gật đầu, tiếp tục làm việc với kim chỉ trong tay.
Ngô Kỳ Khung nhìn phần vải bà Ngô đã cắt ra đặt trong hộp giày cạnh đó, không biết giữ lại định dùng làm gì nữa. Hộp giày này đã dùng hơn mười năm, nhãn hiệu đã đóng cửa luôn rồi, nhưng hộp giày vẫn vuông vức, không biến hình chút nào. Ngô Kỳ Khung chua xót, lời nghẹn trong ngực không thể thốt ra.
“Con có gì muốn nói với mẹ phải không?” Bà Ngô lại nhìn ra trước.
Ngô Kỳ Khung muốn nói lại thôi, thực sự không mở miệng được.
Bà Ngô hiểu rõ, vụng về với tới đầu giường, ở đó có một chồng chăn được xếp gọn gàng. Bà lấy hai cái ở trên xuống, mở cái phía dưới ra, rồi lại tách bên trong chăn, trong đó có một cái túi may kín, tháo túi ra, lấy ra một túi vải, túi vải cũng may kín. Cất giữ trong ba tầng ngoài ba tầng thế này, bên trong chỉ có mười ngàn.
“Mẹ, con sẽ trả cho mẹ.” Ngô Kỳ Khung nói.
Bà Ngô phủi tay: “Hai mẹ con còn trả cái gì chứ?”