Yêu Phải Tình Địch

Chương 258: Không Chút Thu Hoạch


Đọc truyện Yêu Phải Tình Địch – Chương 258: Không Chút Thu Hoạch


Khi Ngô Sở Úy chạy vội đến cục hành chính, bên trong đang mở cuộc họp khẩn cấp.

Ngô Sở Úy bị bảo vệ cản lại, nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Đại khái qua chừng hai tiếng, bắt đầu có người lục tục bước ra.

Nhìn thấy một cán bộ quen thuộc, Ngô Sở Úy vội chạy lại chỗ hắn.
Đơn giản nói vài câu, Ngô Sở Úy mới khẳng định Trì Sính quả thật bị tổ chức dẫn đi điều tra.

Trừ hắn ra, còn có mấy lãnh đạo liên quan cũng bị liên lụy.

Còn về nguyên nhân gì bị mang đi, cấp trên không công bố ra ngoài, nhưng từ nhân viên tiếp nhận điều tra có thể đoán được, chắc có quan hệ mật thiết với hạng mục công trình đó.
Sau khi xác định tin tức này, Ngô Sở Úy đờ đẫn lái xe về, trên đường đầu óc mịt mờ.
Về đến công ty, Ngô Sở Úy vội vàng lấy những tài liệu công trình đó ra, kiểm tra từng cái, mỗi hiệp nghị được ký đều hợp pháp.

Lúc trước là sợ có người âm thầm kiếm chuyện, nên quá tình kiểm duyệt đều rất nghiêm túc cẩn thận.

Chỗ ký tên không có xuất hiện tên của Trì Sính, theo lý mà nói có điều tra cũng nên điều tra y.
Rất rõ ràng, có người muốn trị Trì Sính, hơn nữa lai lịch của người này không nhỏ, ít nhất kẻ đó không sợ nhà họ Trì báo thù.
Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy ngã lưng lên tường, hơi lạnh trào lên theo sống lưng.

Thật muốn định tội, nói ít cũng phải ở trong đó một năm nửa năm, thời gian đó làm sao mà qua?
Tối, Ngô Sở Úy ngồi một mình ngẩn ngơ nửa đêm.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Ngô Sở Úy cũng không hỏi là ai, hỏa tốc chạy qua mở cửa.

Quách Thành Vũ phong trần bụi bặm đứng trước cửa.
Cơ thịt trên mặt Ngô Sở Úy cứng đờ, tuy không phải là người đang trông ngóng về.

Nhưng vào lúc này, có một người thân cận với Trì Sính nhất xuất hiện, cũng cực có tác dụng an ủi cảm xúc cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bước tới một bước, ôm chặt Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ giơ cao hai tay, vẫn giọng điệu không nghiêm chỉnh đó.
“Này! Này! Này! Đừng làm bậy nha! Khả năng Trì Sính bị phán chung thân rất nhỏ, cậu đừng có hại tôi!”
Ngô Sở Úy vẫn ôm chặt không buông tay, Quách Thành Vũ có thể cảm giác được sự hoảng loạn của y từ lực độ siết chặt quanh lưng mình.
Quách Thành Vũ không đùa nữa, nâng hai má Ngô Sở Úy lên, nói khá vững vàng: “Cậu đừng nghĩ nhiều, không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đợi ở nhà là được.”
Hồi lâu sau Ngô Sở Úy mới hòa hoãn được, thấy tóc Quách Thành Vũ còn rối, trong đôi mắt xếch còn mang theo sự ngái ngủ, biết hắn vội chạy từ nhà qua đây, liền quay vào rót nước cho hắn.
“Khỏi rót, tôi không uống.” Quách Thành Vũ nói dứt khoát.
Ngô Sở Úy tự uống vài hớp, tạm thời ổn định tâm trạng.
Lại hỏi Quách Thành Vũ: “Anh biết tình hình cụ thể không?’
“Tôi cũng không rõ lắm.” Quách Thành Vũ xoa trán: “Tôi cũng mới nhận được điện thoại, lần này tin tức bị giấu rất kín, chỉ sợ ngay cả ba của Trì Sính bây giờ cũng chưa rõ tình huống.”
Ngô Sở Úy giật mình, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Quách Thành Vũ thì rất lạc quan: “Có nghiêm trọng hay không bây giờ còn chưa thể nào kết luận, nhưng tôi cảm thấy động vào Trì Sính vào lúc mấu chốt này thật không có ý nghĩa gì, nếu là nhắm vào ba cậu ta thì cũng sẽ không chọn thời cơ không thích hợp như thế.

Cho nên tôi đoán chắc là có người âm thầm báo cáo, mà điều tra Trì Sính chỉ là bước hình thức thôi.”
“Nếu thật đúng như anh nói thì tốt rồi.” Ngô Sở Úy sụ mặt: “Chỉ sợ lần này là thật thôi.”
Quách Thành Vũ cười vỗ đầu Ngô Sở Úy: “Không đến mức đó đâu! Cũng đâu phải là lần đầu tiên đụng chạm đến pháp luật! Công ty cậu cũng dính đến không ít tranh chấp kinh tế và có hành động vi phạm pháp luật đúng không? Cũng có quan hệ với không ít quan chức?”
Ngô Sở Úy nói: “Tính chất không giống, những vấn đề đó chỉ cần thương thảo và điều giải là có thể xong, lại không dính dáng đến lợi ích cá nhân.
Quách Thành Vũ đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút.
“Án mà Trì Sính gánh trên người cũng không phải một vụ hai vụ, lấy vụ nào ra cũng có thể phán cậu ta vài năm.

Không phải cậu ta vẫn tốt đẹp đó sao? Muốn tôi nói thì, cậu không cần phải lo lắng cái gì, nếu không có người muốn động vào cậu ta, cậu ta ở trong đó vài ngày là ra thôi.


Nếu thật sự có người muốn động cậu ta, thì cậu có gấp cũng vô dụng.”
Quách Thành Vũ nói vậy vốn là muốn cho Ngô Sở Úy nghĩ thoáng hơn, kết quả Ngô Sở Úy nghe xong càng thêm sợ hãi.
“Liệu có lôi hết toàn bộ những chuyện phạm pháp của anh ta trước kia ra không? Nếu thật là thế, anh ta còn đường sống sao?”
Quách Thành Vũ dụi tắt điếu thuốc, thở dài thườn thượt.
“Cậu yên tâm, cậu ta khẳng định không chết được.”
Nói xong, vào nhà vệ sinh rửa mặt, tùy tiện cào vài cái lên đầu, khi bước ra đã có tinh thần hơn nhiều.”
“Tôi phải về rồi, sáng sớm còn có việc.

Cậu ngủ một chút đi, điều chỉnh lại tinh thần.

Cậu cũng là đối tượng điều tra trọng điểm của vụ án này, muộn nhất là ngày mai, cảnh sát chắc chắn sẽ đến tìm cậu.”
Ngô Sở Úy tiễn Quách Thành Vũ ra cửa, mới nghĩ đến một chuyện.
“Đúng rồi, muộn thế này anh đến đây làm gì.”
Quách Thành Vũ không lạnh không nóng đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy, nói: “Xem thử cậu có treo cổ chưa.”
Cho dù lời của Quách Thành Vũ chẳng dễ nghe chút nào, nhưng Ngô Sở Úy vẫn rất cảm động.
“Tiểu Soái đâu? Anh ta không đi với anh sao?”
Quách Thành Vũ nhàn nhạt nói: “Cậu ấy còn chưa biết chuyện này.”
Ngô Sở Úy gật đầu, không nói gì nữa, tiễn Quách Thành Vũ xuống dưới lầu.
Quách Thành Vũ nói không sai, trời còn chưa sáng, cảnh sát đã tìm đến cửa.
Trên đường bị xe cảnh sát chở đi, trong lòng Ngô Sở Úy lại rất bình tĩnh.

Liệu có bị liên lụy hay không không quan trọng, quan trọng là y có thể biết được tình huống phát triển trong đó, hiểu được hoàn cảnh hiện tại của Trì Sính.

Đến cục công an, Ngô Sở Úy bị thẩm vấn bí mật, trả lời hoàn toàn theo sự thật.

Ngoài dự liệu là, là bên trực tiếp được lợi từ công trình, Ngô Sở Úy lại không bị hoạch họe quá nhiều.

Chỉ là sau khi tịch thu các tư liệu và các bản hiệp nghị của công trình, thì thả cho y về.
Hai ngày sau, Ngô Sở Úy đi khắp nơi tìm người nhờ cậy, muốn thăm dò tình hình của Trì Sính, nhưng không có được một chút tin tức nào về hắn, thậm chí ngay cả Trì Sính bị nhốt ở khu giam giữ nào cũng không biết.
Khương Tiểu Soái cũng nghe nói đến chuyện này, cùng Quách Thành Vũ đến tìm Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn thấy Quách Thành Vũ liền vội hỏi: “Sao rồi? Bên anh có thăm dò được tin tức nào không?”
“Có, nhưng không nhiều.” Quách Thành Vũ nói: “Tôi không ngờ lần này họ lại kín miệng như vậy, tất cả quá trình thẩm tra đều tiến hành bí mật.

Ngay cả phòng giam cũng được thiết kế đặc biệt, không giam chung với những phạm nhân bị nghi ngờ khác.

Xem tra trước đó tôi tính sai rồi, chuyện này không đơn giản như tôi đã nghĩ.”
Ngay cả Khương Tiểu Soái cũng nóng ruột theo, quở trách Quách Thành Vũ.
“Cái đầu của anh sao càng lúc càng kém cỏi thế hả? Lời nói càng lúc càng không đáng tin?”
Quách Thành Vũ nhìn Khương Tiểu Soái một cái, giả bộ tức giận nói: “Không phải đều là do sống chung với cậu sao?”
“Má! Cái gì mà do sống chung với tôi? Tôi là một người rất thông minh đó!”
“Cậu thông minh còn bị người ta lừa đến chỗ tôi?”
“Anh…”
Khương Tiểu Soái vừa muốn phản bác Quách Thành Vũ, thì thấy Ngô Sở Úy một mình lặng lẽ ngồi trên sô pha gần đó, vẻ mặt hoảng hốt đang suy nghĩ cái gì.

Khương Tiểu Soái đau lòng, đẩy Quách Thành Vũ ra lại gần Ngô Sở Úy.
“Đại Úy, cậu đừng lo lắng, tôi cảm thấy bí mật thẩm tra không phải vì tính chất nghiêm trọng, mà vì thân phận của Trì Sính rất đặc biệt.

Chuyện này thẩm tra công khai ngược lại sẽ không tốt, tiến hành âm thầm như vậy, sẽ có lợi để anh ta thoát tội.”
Ngô Sở Úy gác tay lên đầu gối, cúi đầu xuống, con mắt lớn đơ ra nhìn mặt đất.
“Anh nghĩ, mấy hôm nay Trì Sính ăn cái gì?”
Khương Tiểu Soái lúng túng, làm sao tôi biết?

Ngô Sở Úy lại nói: “Sẽ không phải thật sự là bánh bột cứng như đá, cùng với cải mặn chứ?”
“Cái này…” Khương Tiểu Soái cười gượng hai tiếng: “Bánh bột cứng như đá thì sao? Tôi còn muốn ăn thử đây.

Bây giờ bột ngũ cốc mắt hơn bột mì, nếu thật sự có thể ăn bánh bột thì là đãi ngộ tốt đó.”
“Vậy anh ta có thể ăn no không?”
Khương Tiểu Soái thử hỏi: “Bình thường anh ta có thể ăn bao nhiêu cơm?”
“Không nhất định, chủ yếu xem tôi chuẩn bị bao nhiêu, trên cơ bản chuẩn bị bao nhiêu thì có thể ăn bấy nhiêu.” Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái tuôn mồ hôi: “Hóa ra từ trước đến nay anh ta chưa từng ăn no sao?”
Ngô Sở Úy không lên tiếng, trong lòng chua xót.
Khương Tiểu Soái vội an ủi: “Không sao, tôi nghe nói hiện tại đãi ngộ trong tù rất tốt, thực đơn một tuần không hề lặp lại, mỗi người đều đủ no.

Coi chừng anh ta ăn ở đó thấy ngon hơn ăn ở nhà kìa, ít nhất ở đó thì còn có thể ăn no!”
Ngô Sở Úy xa xăm nhìn lên mặt Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái lập tức im mồm.
Không bao lâu, Ngô Sở Úy lại hỏi: “Anh nghĩ, ở đó anh ta có bị đánh không?”
“Anh ta bị đánh?” Khương Tiểu Soái bật cười: “Anh ta không đánh người ta đã không tồi rồi!”
Ngô Sở Úy lại không cười nổi tí nào.
Qua một lát, Ngô Sở Úy nhận một cuộc điện thoại, vừa nghe mấy câu sắc mặt đã biến đổi.
Cúp máy xong, Khương Tiểu Soái vội hỏi: “Sao vậy?”
“Bên phía công ty có chút chuyện.”
Nói xong câu này, Ngô Sở Úy liền lái xe đi.
Thời gian một buổi chiều, nhân công trên công trường đều ra về, nhân viên cũng bị đuổi về công ty.

Công trình to lớn này bị ép phải ngừng lại, công trường bình thường nóng nực lập tức trở nên yên tĩnh như chết.
Gần tối, Ngô Sở Úy lại lái xe đi qua nơi này, người của bộ phận liên quan đang tháo biển báo xây dựng.
Ngô Sở Úy giống như một gốc cây cao đứng thẳng ở đó, lặng lẽ nhìn vùng tâm huyết mình đã đổ vào mấy tháng nay, nền móng sản nghiệp được dựng lên từng tấc một.

Bất tri bất giác trời đã tối thui, không còn bao nhiêu người đi đường, Ngô Sở Úy lặng lẽ ngồi bên lề đường, cứ thế ngồi cả đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.