Đọc truyện Yêu Phải Tình Địch – Chương 252: Vô Tư Hại Người Nhà
Hai tay Ngô Sở Úy đều bị thương, tay trái chỉ bị cọ rách khá nhẹ.
Tay phải thì nặng hơn một chút, bị miếng sắt ghim vào, phải khâu mười mấy muỗi.
Từ lúc rửa vết thương đến khi băng bó hoàn tất, Ngô Sở Úy vẫn chìm trong trạng thái hôn mê, cho đến sáng hôm sau mới tỉnh.
Sau khi tỉnh lại liền thấy Trì Sính ngồi khoanh chân trên giường đơn bên cạnh, sắc mặt hơi tối tăm, đại khái là tối qua không nghỉ ngơi tốt mà ra.
“Đỡ hơn chưa?” Trì Sính hỏi.
Trừ xương cốt đau nhức, lòng bàn tay hơi đau, thì Ngô Sở Úy không có cảm giác khó chịu nào khác.
“Cũng được, chỉ là trên người không có sức.”
Trì Sính dùng ánh mắt như giận như không đánh giá y, trong giọng điệu mang súng mang đao.
“May mà không có sức, nếu có sức chắc sẽ mang vết thương đi hành hiệp trượng nghĩa đúng không?”
Ngô Sở Úy bĩu môi: “Nếu là con nít nhà người khác thì tôi cũng không thèm lo, mấu chốt ở chỗ nó là cháu của anh! Hơn nữa còn vì tôi mà nó mới trèo ra ngoài cửa sổ, nếu thật sự xảy ra chuyện không phải tội của tôi càng tăng thêm sao?”
Trên mặt Trì Sính không biểu hiện ra cái gì, nhưng trong lòng thì rất xúc động.
Chẳng qua là mạo hiểm như thế, khiến hắn khó thể tiếp nhận.
Tối qua hắn mơ mơ hồ hồ ngủ, còn mơ thấy Ngô Sở Úy buông tay, liền tỉnh lại đổ đầy mồ hôi.
Thấy Ngô Sở Úy bình yên không thương tổn nằm trên giường, hắn vẫn còn cảm thấy lo sợ
Chẳng qua may mà người nào đó phúc lớn mạng lớn, treo trên cửa sổ lâu như thế, vẫn còn có sức để buồn bực vì lời oán trách của Trì Sính.
Trì Sính cười nhéo mặt Ngô Sở Úy một cái, hỏi: “Được rồi, cậu là đại ân nhân của nhà chúng tôi, tôi đại biểu mười tám đời tổ tông cảm tạ cậu.”
Ngô Sở Úy nghe thế, trong lòng liền thoải mái.
“Đâu Đâu sao rồi? Anh đi thăm nó chưa?”
Trì Sính nói: “Nhóc con rắn chắc lắm! Hôm qua sợ hãi một bữa tại bệnh viện, vậy mà không có bị cái gì hết.
Trừ ở cổ và vai bị tróc một chút da, thì chỗ khác đều không bị ảnh hưởng.”
“Tôi là sợ nó có bóng ma tâm lý.” Ngô Sở Úy nói.
“Con nít ba tuổi còn chưa nhớ được nhiều, tối hôm qua lúc đưa tới bệnh viện còn run rẩy không ngừng, sáng hôm nay thức dậy đã vui chơi ầm ĩ rồi.”
Ngô Sở Úy thở nhẹ nhõm, lại hỏi Trì Sính: “Tối qua anh không ngủ ngon sao?”
Không phải không ngủ ngon, mà căn bản không ngủ, Trì Sính nói: “Cậu luôn thích trở người, mà trở người sẽ đụng đến vết thương trên tay, chạm vết thương sẽ khóc, tôi ngủ thế nào được?”
“Tôi còn khóc hả?” Ngô Sở Úy không dám tin.
Thật ra cái này là Trì Sính tưởng tượng, hắn cảm thấy Ngô Sở Úy đụng phải vết thương sẽ khóc, cho nên nguyên một đêm đều không để y đụng phải vết thương.
Chỉ cần Ngô Sở Úy có động tĩnh lớn một chút, Trì Sính chắc chắn sẽ chạy tới bảo vệ hai tay Ngô Sở Úy, cho nên cả đêm Ngô Sở Úy ngủ rất ngon, cả chân mày cũng không nhíu lại.
Hai tay Ngô Sở Úy đều phải băng bó, vẻ mặt y đầy rầu rĩ.
“Hai tay đều không thể dùng, rất bất tiện đó!”
Trì Sính cười: “Tôi có thể vuốt cho cậu.”
Ngô Sở Úy phẫn nộ đá Trì Sính một cái: “Ai nói chuyện đó với anh chứ!”
“Không đùa nữa.” Trì Sính đẩy chân Ngô Sở Úy về: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ngô Sở Úy nói: “Anh cũng ngủ một lát đi.”
“Không vội, về nhà rồi ngủ.”
Ngô Sở Úy trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm: “Buổi chiều chắc có thể xuất viện rồi.”
Nào ngờ Trì Sính ở cạnh nói: “Sớm quá rồi.”
“Ở đây có ích gì chứ?” Ngô Sở Úy không hiểu: “Tôi cũng không bị gãy xương tổn thương nội tạng, chỉ bị chút vết thương ngoài da, Khương Tiểu Soái sẽ giải quyết cho tôi.
Lúc trước trán tôi bị thương nhiều lần như thế, sau khi Khương Tiểu Soái xem cho tôi, thì không lưu lại một vết sẹo nào.”
Trì Sính cười gằn: “Đầy thịt chết, còn có thể để sẹo sao?”
“Tôi bất kể, dù sao tôi không ở đây nữa, tôi muốn về nhà.” Ngô Sở Úy nói.
Thái độ của Trì Sính rất cứng rắn: “Hiện tại cậu vẫn chưa thể đi.”
“Tại sao?”
Trì Sính nói: “Bọn họ còn chưa đến bệnh viện thăm cậu, nói cảm ơn cậu, tại sao cậu lại đi? Cứ ở đây dưỡng bệnh cho tôi, khi nào đến thì khi đó hẵng đi! Nếu bọn họ không đến, cậu cứ ở đây dưỡng thân luôn!”
Ngô Sở Úy rất nôn nóng: “Tôi nghỉ ngơi ở đây sẽ tốn tiền viện phí đó! Vì mấy câu nói khách sáo, tốn nhiều tiền như thế, tôi thiệt thòi lắm.”
“Cậu ngốc quá.” Trì Sính búng một cái lên trán Ngô Sở Úy, “Bây giờ cậu đi mới thiệt thòi đó.”
Ngô Sở Úy dại ra, tiếp theo lại bừng tỉnh, khóe miệng lập tức toét ra.
“Anh xấu quá! Quá thiếu đạo đức! Vô ơn vô nghĩa, ngay cả người nhà cũng tính kế! Ba mẹ anh cực khổ hơn nửa đời, lại nuôi ra một tên vô ơn như anh!”
Nhưng Ngô Sở Úy lại thích Trì Sính vô ơn như thế, cọ cằm lên vai hắn một lát, cái điệu bộ đắc ý đó khỏi nói có bao nhiêu dâm đãng.
Trì Sính nói: “Cậu vì bọn họ mà liều nửa cái mạng, tôi để họ bỏ chút tiền, không tính là quá đáng.”
…
Buổi sáng Đâu Đâu quậy một trận trong phòng bệnh, sau đó được bà ngoại ôm đến phòng khác ngủ.
Trì Giai Lệ dẫn Quyển Quyển đi mua cơm trưa, trên đường hỏi nó: “Sau khi anh con rớt khỏi cửa sổ, con mới gọi điện cho Ngô Sở Úy sao?”
Về chuyện này, Trì Giai Lệ vẫn thấy nghi hoặc, tại sao sau khi Đâu Đâu gặp chuyện, Ngô Sở Úy lại đúng lúc có mặt ở đó? Cho đến lúc này, chỉ có Quyển Quyển biết rõ mọi chuyện.
“Không phải, trước đó chúng con đã liên lạc với mợ rồi, muốn tìm cách để mẹ với dì đi, sau đó lén gặp mặt mợ.
Đợi mẹ và dì đi rồi, tụi con ra cửa sổ xem thử mợ có đến hay chưa, sau đó anh bị rơi ra ngoài.”
Khó trách… chuyện đến nước này, Trì Giai Lệ cũng không tiện truy cứu cái gì.
Hai đứa con tại sao nhất định muốn gặp mặt Ngô Sở Úy, có thể tìm được nguyên nhân từ chuyện Ngô Sở Úy liều mình cứu Đâu Đâu.
Mua cơm trưa về, Trì Giai Lệ nói với Chung Văn Ngọc: “Mẹ, mẹ trông cháu giúp con, con qua bên đó xem thử.”
Chung Văn Ngọc gật đầu: “Đúng là phải qua thăm, người ta cứu con của con, con phải cảm ơn người ta.”
“Mẹ đi không?” Trì Giai Lệ hỏi.
Chung Văn Ngọc nói: “Con đi trước đi, đợi con về mẹ sẽ tính sau.”
Trì Giai Lệ gật đầu, quay người đi ra ngoài.
…
Lúc này Ngô Sở Úy đang để Trì Sính gãi ngứa cho y.
“Lên trên một chút nữa… qua đó qua đó… đúng, đúng, chính là chỗ đó, mạnh lên chút đi… dễ chịu quá… trên chân cũng hơi ngứa, chân bên trái… xích xuống…”
Trì Sính khó hiểu, bình thường hai tay còn khỏe, cũng không thấy cậu ngứa chỗ nào?
Nghĩ thế, tay leo vào bên trong đùi Ngô Sở Úy gãi gãi, gãi đến mức Ngô Sở Úy cong người kẹp chặt chân, vừa cười vừa xin tha: “Ngứa, ngứa, đừng quậy.”
Hai người đang đùa giỡn vui vẻ, di động của Trì Sính vang lên.
Ngô Sở Úy cuối cùng cũng được thở ra, vừa rồi quậy như thế, trên người toàn mồ hôi.
“Hai đứa ở phòng bệnh nào?” Trì Giai Lệ hỏi.
Trì Sính cho cô biết số phòng, rồi cúp máy.
Ngô Sở Úy hỏi: “Ai vậy?”
Trì Sính nói: “Chị tôi.”
“Tới nhanh vậy sao?” Ngô Sở Úy vội nằm xuống: “Mau đắp chăn cho tôi.”
“Không phải vừa rồi cậu nói nóng sao?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Nóng cũng phải đắp lên!”
Nói rồi, nháy mắt với Trì Sính.
Trì Sính thật muốn móc hai con mắt lớn câu người của Ngô Sở Úy ra.
Trì Giai Lệ cầm một túi đồ bước vào, thấy sắc mặt Ngô Sở Úy đã không khác mấy với bình thường.
“Đỡ hơn chưa?” Hỏi Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cười rất miễn cưỡng: “Đỡ nhiều rồi.”
Trì Giai Lệ hơi nhíu mày: “Sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy?”
Vừa rồi Ngô Sở Úy giỡn với Trì Sính hồi lâu, giỡn xong lại đắp chăn, có thể không đổ mồ hôi sao?
Trì Sính lại nói: “Bị dọa.”
Trì Giai Lệ đau lòng, vội hỏi: “Còn chưa đỡ hơn sao?”
“Làm sao nhanh vậy được?” Vẻ mặt muốn oán mà không thể oán của Trì Sính được sử dụng rất đúng chỗ: “Lúc đó nóng đầu chẳng quan tâm gì nhiều, lúc này nhớ lại mới biết sợ.
Tối hôm qua cũng không biết là mơ hay tỉnh, cứ khóc kêu giày vò cả đêm.”
Sắc mặt Trì Giai Lệ biến đổi, lại nhìn sang Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nói run là run, mồ hôi chảy xuống, cố sức nói với Trì Giai Lệ: “Chị đừng nghe anh ta nói bậy, em chỉ bị nóng thôi.”
Ngô Sở Úy nói một câu thật như thế với Trì Giai Lệ, Trì Giai Lệ lại không tin.
“Tôi không biết nên nói gì cả, tôi rất áy náy với cậu.” Trì Giai Lệ hổ thẹn: “Hôm qua nếu không có cậu, thật không biết sẽ ra sao nữa.”
“Đừng nói như thế! Là do tôi hẹn với hai đứa nó, tụi nó mới tìm cách để chị ra ngoài, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện đó.”
Ngô Sở Úy đoán Trì Giai Lệ chắc chắn sẽ hỏi Quyển Quyển đầu đuôi sự việc, so với giả bộ làm một thánh mẫu vô vụ lợi, còn không bằng tạo ra hình tượng hàm hậu dựa trên sự thật.
Thế là, sự chân thành của Ngô Sở Úy khiến Trì Giai Lệ càng thêm áy náy.
“Trước kia không cho cậu thăm tụi nó, không tiếp nhận lòng tốt của cậu dành cho tụi nó là tôi không đúng, hy vọng cậu đừng đặt trong lòng.
Mong cậu khỏe rồi thì đến nhà chơi, hai đứa đều rất nhớ cậu.
Sau này có cơ hội ra nước ngoài nghỉ mát, cũng có thể đến nhà tôi ở, tôi sẽ chăm sóc cậu như em ruột của mình.”
Những lời này làm Ngô Sở Úy lệ nóng lưng tròng, hận không thể vào nhà Trì Giai Lệ ở ngay bây giờ.
Trì Giai Lệ nhớ con, không ở lại lâu quá.
“Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong, cười nhẹ với Ngô Sở Úy, quay người ra ngoài.
Ngô Sở Úy bị nụ cười của Trì Giai Lệ khoáy đảo làm lòng nóng lên, nhịn không được cảm khái: “Anh rể của anh thật hạnh phúc.”
Trì Sính âm u đáp: “Chị tôi quản tiền.”
Lòng Ngô Sở Úy lập tức nguội lạnh.