Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 4: Cậu có muốn ăn cay không?


Đọc truyện Yêu Phải Thùng Dấm Chua – Chương 4: Cậu có muốn ăn cay không?

Hai tay Đỗ Trạch đều xách khá nhiều đồ ăn, nuốt nước miếng nhích ra xa Trương Trác. Anh chột dạ, cảm thấy có lỗi với Trương Trác, mặc dù bây giờ hắn luôn nhìn anh với ánh mắt chán ghét, nhưng anh không để bụng đâu.

Mà cái gọi là ‘không để bụng’ này không cần bất kỳ ai cho phép, chỉ giống như tự an ủi mà thôi.

“Trương Trác, cậu đang ở đâu vậy?” Anh nói chầm chậm.

Người đàn ông ấy bật cười. “611.”

“Ơ, khéo vậy sao, tớ ở 509.”

Trương Trác nhìn Đỗ Trạch đang đứng dính sát vào tường, mắt liếc qua nhưng không trả lời.

Mà Đỗ Trạch lại lấy hết can đảm nói chuyện với hắn: “Tối nay tớ có nấu cơm, nếu đã khéo vậy thì tớ mời cậu ăn tối nha.” Sợ Trương Trác không tới, anh rầu rĩ. “Tớ sẽ làm món cậu thích mà.”

Trương Trác định không nhận lời, nhưng nghe thấy câu sau thì chân đang dợm bước liền rút về, trong đầu hiện lên những hình ảnh rời rạc, hắn đi tới trước mặt Đỗ Trạch: “Tôi thích ăn món gì?”

Mặt Đỗ Trạch hơi tái đi. “Đậu… Đậu hũ cay Tứ Xuyên.”

Trương Trác vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, khiến cho người sống trong một gia đình luôn tràn đầy tình thân ấm áp như Đỗ Trạch không quen chút nào; lại bởi vì trong lòng cảm thấy trước kia đã đối xử tệ với hắn cho nên nãy giờ anh vẫn không ngẩng đầu lên. Đón khách vào nhà xong anh liền chạy như bay vào phòng bếp làm đồ ăn, Trương Trác nghĩ mình là người đầu tiên ngoại trừ người nhà của anh bước vào nơi này, cho nên trong lòng cảm thấy vui vẻ.

“Không phải đợi lâu đâu.”

Trương Trác xem xét cách bài trí trong nhà, mọi thứ mang hơi hướng nhẹ nhàng, khoan khoái, sáng sủa, sạch sẽ mà ấm áp. Mấy đồ vật nhỏ trang trí trên tường cũng theo phong cách của Đỗ Trạch, có thể nhận ra chủ nhà rất quan tâm đến mấy việc này, tuy nhiên thời gian anh ở đây không ngắn, nhìn là biết.

“Cậu ở đây từ lúc nào?”

“Hả?” Đỗ Trạch gãi tai, nhẹ nhàng nói: “Gần ba tháng rồi. Mẹ tôi muốn tớ tới đây rèn luyện cho nên đã mua nhà từ lâu, lúc đó mọi thứ đều được trang trí theo sở thích của tớ. Lúc tới ở chỉ cần quét dọn qua loa là ổn.”

Trương Trác cười nhẹ. “Đỗ Trạch, cậu có một bà mẹ tốt thật đấy.”

Nếu câu này là người khác nói thì Đỗ Trạch sẽ cảm thấy rất vui sướng, nhưng người nói lại là Trương Trác, kết hợp với gương mặt lạnh lùng cùng vẻ hờ hững, lạnh nhạt như thế thì câu kia trở nên đầy mỉa mai.

Anh không biết che giấu cảm xúc, vì thế vẩy nước trên tay đi, bưng trái cây đưa cho Trương Trác, giọng nói ấm áp: “Tớ sợ cậu đánh tớ. Trương Trác, cậu thay đổi nhiều lắm.”


Trương Trác nghe vậy bèn nhíu mày. Thẩm Thục Vân bảo bọc con trai quá kỹ, cho nên Đỗ Trạch vẫn cứ ngốc nghếch như vậy.

“Cuộc sống như một lưỡi dao, không ngừng rạch từng vết thương trên người cậu. Có vết thương sẽ lành, có vết thương thì không, không thể lành như ban đầu. Không phải ai cũng được bảo bọc như cậu, cả đời vô công rỗi nghề cũng không cần lo lắng về cuộc sống.” Giọng nói của hắn rất bình thản, rất kiên nhẫn tâm sự với Đỗ Trạch. Nhưng nhìn thấy vẻ áy náy của anh thì hừ lạnh, Trương Trác không kiên nhẫn nổi nữa. “Cậu muốn nói gì sao?”

Có tật giật mình, bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Trương Trác cũng không cho rằng Đỗ Trạch muốn ôn lại chuyện cũ với mình.

“Lúc… Lúc đó tớ muốn tới lắm, nhưng mẹ tớ… mẹ tớ…” Làm sao anh nói mẹ anh là người tồi tệ được chứ?

Trương Trác không nói gì, nhưng nghe Đỗ Trạch ấp úng thì sắc mặt xấu đi một chút.

Đỗ Trạch giải thích: “Tớ cảm thấy lúc đó chúng ta hiểu lầm nhau rồi. Tớ chưa từng muốn chạy trốn, nhưng đang đi thì có chuyện.” Anh hơi do dự. “Tớ lỡ tàu, sau đó bị mẹ lôi lên máy bay.”

“Ờ.”

Ờ?

Đỗ Trạch nhìn về phía người đàn ông ấy với vẻ khó tin, thậm chí còn bị uy của hắn làm cho hoảng hốt.

“Cậu có biết chuyện về sau như thế nào không?” Trương Trác trêu anh.

Đỗ Trạch lắc đầu.

“Tống Hiểu Hiểu có thai.” Trương Trác đi làm sớm hơn Đỗ Trạch, quan hệ xã hội cũng rộng, địa vị xã hội khác nhau nên hình thành lên hai con người khác nhau. Đỗ Trạch còn lấn cấn việc xưa, nhưng Trương Trác thì không.

“Khi đó vụ việc trở nên rất nghiêm trọng. Bởi vì không tới bệnh viện ngay để kiểm tra chứng cứ trong cơ thể cô ta nên tôi cứng họng không cãi được. Nhưng vết nhơ này tôi quyết không gánh. Một tháng sau, Tống Hiểu Hiểu kiểm tra phát hiện đang có thai, mấy kẻ nhà họ Tống ép tôi cưới cô ta. Nực cười, loại con gái lẳng lơ như vậy có cho không tôi cũng chẳng thèm.”

Đỗ Trạch âm thầm đồng ý, bởi vì dựa vào ưu thế về ngoại hình hay điều kiện gia đình thì thật sự hắn chẳng cần kiểu con gái lẳng lơ đó.

Trương Trác châm một điếu thuốc kẹp vào tay, ba ngón còn lại rất thành thạo cầm ly nước lên, nhưng trong ly không phải rượu mà là trà. Hắn lạnh nhạt nói: “Tôi nói với cô ta, chờ đứa bé này sinh ra thì đi kiểm tra DNA. Nếu là con tôi thì tôi sẽ đăng báo thừa nhận và tự đi đầu thú với cảnh sát; nhưng nếu đứa bé không phải con tôi thì…”

“Tôi sẽ bắt cô ta đứng trước mặt toàn bộ giảng viên và sinh viên xin lỗi tôi. Nhưng bởi sự việc đã gây ra ảnh hưởng quá lớn, cho dù giải thích với toàn trường rồi, không lẽ bây giờ tôi phải giải thích với từng người khi đó từng hiểu lầm tôi là nghi phạm cưỡng hiếp phụ nữ sao?” Ví dụ như mẹ của cậu kìa.

“Đỗ Trạch, có phải cậu cảm thấy lúc ấy không giúp tôi là có lỗi với tôi không?”


Đỗ Trạch vò đầu nói: “Đúng vậy.”

Trương Trác lại bị chất giọng Đài Loan của anh chọc tức, nhưng vẫn không bộc lộ ra ngoài. Hắn đỡ trán nói: “Không có cậu thì tôi vẫn tự tìm lại trong sạch được, cậu không phải người duy nhất.” Lời nói khó nghe, nhưng Đỗ Trạch hiểu.

Anh nghe ra ẩn ý trong câu nói ấy, do dự một lát rồi nói: “Không sao là tốt rồi.” Nói xong lại chạy vào bếp nấu cơm tiếp, bước chân bây giờ đã nhẹ nhõm đi nhiều. Muốn xóa tan bầu không khí ngột ngạt thì cứ chủ động nói chuyện là xong.

Trương Trác nói xong liền cầm album trên bàn lật ra xem, đó đều là ảnh chụp lúc Đỗ Trạch đi du học. Tất cả đều là sinh viên học thiết kế, phông nền chắc là tự làm, màu sắc ấm áp, trời xanh mây trắng phía sau toát lên vẻ nhẹ nhàng. Album hình như là đồ handmade, Trương Trác lật đến phần cuối liền nghe thấy giọng Đỗ Trạch.

“Tất cả nguyên liệu đều được mua từ chợ đồ cũ á, sau đó mang về gia công lại một chút.”

Trương Trác nhìn xuyên qua tấm bìa plastic trong suốt của album, nhìn về phía anh chàng đang bận bịu trong phòng bếp. Anh đeo tạp dề vui vẻ xào rau, có vẻ đang chuẩn bị rất nhiều món ăn. Mùi đồ ăn dần dần lan ra khắp nhà, cảm giác ấm áp cũng tràn ngập khắp nơi.

“Cậu ở một mình hả?” Trương Trác lắc ly trà. “Bạn gái đâu?”

Đỗ Trạch hơi sửng sốt, dường như không nghĩ rằng Trương Trác sẽ hỏi mấy chuyện này.

Vì thế anh hơi thẹn thùng nói: “Chỉ có mình tớ thôi, làm gì có bạn gái. Mẹ tớ nói bây giờ sự nghiệp quan trọng hơn, bạn gái sau này có cũng không muộn; còn nếu bỏ lỡ giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp thì sau này muốn cũng không tìm lại được.”

“Mẹ cậu còn nói gì nữa không?”

Đỗ Trạch lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. “Hết rồi.” Tâm trạng không hề bị ảnh hưởng chút nào, anh hỏi hắn: “Cậu còn thích ăn cay không?”

Trương Trác nhìn chằm chằm bóng dáng anh. “Ừm, dạo này không hay ăn lắm.”

“Grừ, vậy có ăn cay hay không đây?”

Khóe miệng Trương Trác nhếch lên, rõ ràng không nên cười nhưng nghe Đỗ Trạch nói chuyện lại không nhịn được. Đỗ Trạch không phải người dễ để bụng, hôm trước có buồn bã hay khó chịu thế nào thì qua hôm sau vẫn có thể vui vẻ nói chuyện với người ta. Giờ anh đang đứng trong bếp làm đồ ăn để thết đãi ‘bạn học cũ’, thái độ rất ân cần, không hề kém cạnh hồi xưa. Hắn nhớ tới một vấn đề mà mình đã từng hỏi không dưới một lần.

“Đỗ Trạch, tiêu chuẩn chọn bạn đời của cậu là gì?”

Đỗ Trạch đang thổi canh để nếm thử, quay đầu lại nghĩ ngợi: “Tớ thích là được. Nhân cách của người tớ thích không được tệ quá. Cho nên chỉ cần tớ thích là được rồi.”


Đỗ Trạch cảm thấy sau lưng có một ánh mắt rất nóng cháy, như muốn xuyên thủng người anh.

“Xong rồi, ăn cơm thôi.”

Ba mặn hai chay một canh. Buổi tối Trương Trác đi tiếp khách nên đã ăn cơm rồi, chẳng qua tới đây chỉ muốn nhìn xem ‘nhóc cà lăm’ muốn làm gì thôi. Bất kể mình tỏ vẻ thế nào thì người kia vẫn luôn cười hì hì gắp đồ ăn. “Cậu ăn đi.”

Có người không thích giọng Đài Loan vì họ cảm thấy nó rất nhớt; nhưng có người lại cảm thấy ấm áp, với giọng Đài Loan thì dù có tức giận mắng mỏ thế nào cũng cảm thấy giảm bớt được vài phần.

Trương Trác là loại người thứ hai. Hắn cố ăn thêm một ít, tiện thể nghe Đỗ Trạch kể mấy chuyện vui lúc còn đi du học. Hắn hỏi: “Có bạn bè không?”

“Có, nhưng mà không nhiều. Mấy đứa đối xử với tớ cũng tốt lắm.” Anh rót cho Trương Trác một ly nước, lúc quay lưng về phía hắn liền âm thầm thở mấy hơi. “Mấy hôm trước là tiệc độc thân của Xá Trường, mấy cậu ấy muốn gọi cho cậu nhưng không có số.”

Trương Trác: “Cậu ta kết hôn hả?”

“Ừ, cậu biết à?”

“Biết, Đào Gia Vũ tham dự.”

Đào Gia Vũ là bạn thân thời đại học của Trương Trác, Trương Trác còn gắn bó với y cũng không khiến Đỗ Trạch bất ngờ. Anh nói: “Mọi người rất nhớ cậu.”

Trương Trác lờ đi cảm giác xúc động kia.

“Đúng rồi, bây giờ cậu đang làm ở đâu vậy?”

“Tôi hả?” Trương Trác mỉm cười. “Tôi không đi làm, ở nhà ăn uống ngủ nghỉ thôi.”

Quả nhiên thấy Đỗ Trạch giật bắn người, lại nghe thấy Trương Trác nói tiếp: “Tiền vay mua nhà sắp đè chết tôi rồi, tháng nào cũng bị thúc giục trả nợ, tôi sợ lắm.”

Đỗ Trạch tự động suy diễn ra cảnh anh chàng giỏi giang ngày xưa đã dần đánh mất ý chí phấn đấu, cuối cùng thê thảm tới mức phải lang thang đầu đường xó chợ. Anh thầm nghĩ chuyện của Tống Hiểu Hiểu đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới hắn, đòi lại được sự trong sạch thì sao chứ, vết nhơ nghi phạm cưỡng hiếp sao mà xóa nổi đây.

“Không có tiền thì đừng mua căn nhà đắt như vậy chứ…”

Trương Trác nghe vậy cũng không giải thích nhiều, để mặc Đỗ Trạch suy nghĩ miên man. Thấy đã trễ, hắn đứng dậy muốn về, quay lại nói: “Tôi cũng không còn thích ăn đậu hũ cay Tứ Xuyên nữa, nhưng hôm nay cậu nấu cũng ngon đấy.”

Đỗ Trạch hoảng hốt, hôm nay lấy lòng không thành rồi.

Trương Trác “…” Suy nghĩ trong lòng viết hết lên mặt rồi kìa.


Thời gian đi làm và tan ca của Đỗ Trạch rất ổn định, ít khi nào xê xích. Trương Trác và anh chỉ cách nhau một trần nhà nhưng cơ hội chạm mặt rất hiếm hoi. Lâu lâu gặp Trương Trác đi mua đồ về, cũng không có gì, chẳng qua Đỗ Trạch luôn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt lấm la lấm lét.

Tối đến, Đào Gia Vũ có việc cần gặp Trương Trác, đúng lúc thấy Đỗ Trạch chạy xe đạp về.

Kể cũng lạ, ở nơi này mà chạy xe đạp, Đỗ Trạch mà xưng hạng hai thì chẳng ai dám tranh hạng nhất. Đào Gia Vũ trố mắt nhìn chằm chằm, càng nhìn càng thấy quen, lên lầu bèn nói: “Trương Trác, cậu còn nhớ tên ẻo lả hồi đại học không?”

Trương Trác nói: “Đó là Đỗ Trạch.”

“Hai cậu là hàng xóm à?” Đào Gia Vũ vừa dự tiệc ở công ty về, mặc đồ Tây bày ra dáng vẻ một người thành đạt, lúc này nhìn Trương Trác từ trên xuống dưới từ trái qua phải, giống như muốn bào mòn tới tận xương tủy anh.

Trương Trác cười gằn. “Sao? Gặp quỷ hả?”

Đỗ Gia Vũ thở dài. “Thay đổi thật rồi. Nghĩ lại thì trước kia các cậu cứ bám dính lấy nhau, cùng ăn cùng ngủ, so với người yêu còn giống người yêu hơn đó.”

“Như cậu nói đó, chỉ là ‘trước kia’ mà thôi.” Trương Trác mở hợp đồng nhìn sơ rồi để qua một bên. “Cậu đến đây cũng chỉ để đưa tôi mấy cái này, không bàn bạc qua điện thoại mà tự mò đến, ngạc nhiên thật!”

Đào Gia Vũ ngưng cười, đột nhiên nghiêm túc nói: “Mấy hôm trước tôi tham dự hôn lễ của lão Trường, không ngờ nghe ngóng được vài chuyện khá kỳ lạ.”

“Liên quan gì tới tôi? Sao dạo này cậu hóng hớt thế?” Trương Trác nói.

Đào Gia Vũ cũng đoán được hắn sẽ nói vậy. “Liên quan tới cậu đó, chuyện hồi xưa của Tống Hiểu Hiểu.”

“Nói.”

“Vợ của lão Trương rất đẹp. Lúc tôi đang đánh chén thì lão Trương uống rượu buôn chuyện với đám phù rể. Cậu đoán xem cậu ta nói gì nào? Cậu ta nói rằng từng yêu một hoa khôi của khoa, hoa khôi của khoa hoa khôi của khoa, cũng chỉ giống như khăn giấy dùng xong rồi bỏ.” Đào Gia Vũ vòng vo. “Người lão Trương thích là ai nhỉ?”

Trương Trác khoát tay. “Ai biết. Người cậu ta thích có cả mớ, không phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi chứ?”

“Thật ra tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì, nhưng cậu ta nói cô hoa khôi kia cũng không tốt đẹp gì, miệng nói không muốn nhưng kỳ thực thì sao?” Đào Gia Vũ gõ hai ngón tay lên mặt bàn, phát ra từng tiếng ‘lộc cộc’. “Kẻ say luôn nói thật.”

“Chuyện năm đó ảnh hưởng trực tiếp tới con đường trao đổi du học sinh của cậu, không những thế còn khiến ba mẹ cậu xấu hổ, nhưng sự xấu hổ này cũng chưa hẳn là nỗi nhục gì đâu. Tôi nghĩ cậu nên tìm cơ hội hẹn cậu ta nói chuyện rõ ràng đi.”

Trương Trác nhíu mày. “Khi không hẹn người ta ra quán rượu làm gì? Mấy năm không liên lạc rồi, lấy lý do gì mà hẹn đây?

Đào Gia Vũ cho ý kiến: “Ế, hàng xóm lầu dưới của cậu không phải lý do sao?”

“Cậu ấy sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.