Đọc truyện Yêu Phải Thùng Dấm Chua – Chương 34
Mấy ngày sau, Diệp Tuân nhân lúc Đào Gia Vũ vắng nhà bèn mời Đỗ Trạch đi ăn. Có một tiệm bánh ngọt gia đình mới mở cách chi nhánh Phong Đạt một con đường, xem bình luận cũng khá ổn.
Đỗ Trạch hiếm khi được mời, lý nào lại từ chối cơ chứ. Hôm đó, Đỗ Trạch chải chuốt cho mình thật gọn gàng, sạch sẽ định đi ra ngoài, Trương Trác đang ngồi trên sofa xem TV, quan tâm hỏi một câu: “Tối có về ăn cơm không?”
Nghe cứ như ba mẹ nói vậy, mà Đỗ Trạch nghe lời dừng lại, vai đeo túi đựng sách màu đen, nhếch miệng cười: “Không về ăn đâu, sẽ mang đồ ăn ngon về cho cậu. Tiện thể tớ đi siêu thị mua sườn heo về, ngày mai muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
“Tối mấy giờ về vậy?”
“Ừm, không biết nữa. Diệp Tuân mời tớ ăn cơm, nhân dịp tớ mời anh ấy đi xem phim luôn, có qua có lại.”
Trương Trác cầm ly lên nhấp một ngụm sữa bò, mỗi tối trước khi đi ngủ, Đỗ Trạch sẽ uống một ly, mùi trên người toàn là mùi sữa, hắn “Ừm” một tiếng. Đỗ Trạch nói người hẹn anh ra ngoài là Diệp Tuân, việc này nói ra vẫn tốt hơn là không nói, cho nên tâm tình của hắn coi như không tệ. “Về sớm một chút. Nếu cậu ngủ ở đây thì về nhớ về trước giờ ngủ, có thể tôi sẽ tốt bụng làm bữa khuya cho cậu đó.”
Đỗ Trạch tán thành: “Tớ sẽ về sớm, mọi người cùng ăn.”
Khi Đỗ Trạch đi rồi, Trương Trác cầm chìa khóa đi xuống lầu dưới. Trong nhà không có ai ở một khoảng thồi gian ngắn, với lại cũng không thoáng khí, cho nên không khí rất ngột ngạt. Hắn mở tủ quần áo của Đỗ Trạch ra nhìn, cầm hết quần áo mùa Xuân lên, dọn dẹp sạch sẽ vào hai thùng, tủ quần áo và toilet bỗng dưng trống huơ trống hoác rất nhiều chỗ.
Về tới nhà, Trương Trác nhắn tin cho Đỗ Trạch, Đỗ Trạch nhắn lại năm chữ: Cám ơn, moah moah moahhhh.
Xem ra tâm tình của Đỗ Trạch hiện giờ không tệ.
Bởi vì chỗ Diệp Tuân dẫn anh đi rất đặc sắc, ngoài việc mua bánh ngọt đến một số tiền nhất định sẽ được tặng quà ra thì còn phải kể đến việc mình có thể tự làm bánh, trên mặt bánh có thể trang trí hoa lá hoặc cái gì cũng được, nguyên liệu không hạn chế xem như một cách để cảm ơn, đã có giới hạn về tiền bạc ở các khía cạnh khác để tránh tình trạng lãng phí rồi. Cân nhắc đến chi phí, không phải ai cũng bằng lòng mua một đống bánh ngọt để đổi lấy cơ hội thực hành, nên biết rằng mấy thứ này không thể để lâu được, giá cả cũng không hề rẻ.
Vốn dĩ Đỗ Trạch chỉ đi cùng với Diệp Tuân tới đây xem thử thôi, ai dè anh bị hấp dẫn bởi phúc lợi của cửa tiệm, hỏi về mức chi phí rồi gật đầu, anh hỏi Diệp Tuân: “Anh Tuân, anh muốn mua bao nhiêu ạ?”
Diệp Tuân nhìn anh với ánh mắt như oán trách: “Nói nhỏ thôi, người khác sẽ biết đó.”
Đỗ Trạch mau chóng che miệng lại, đứng ở một bên giống như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó. Diệp Tuân nói: “Hai chúng ta mua nhất định sẽ đủ, chủ tiệm là người đàn ông đứng ở kia kìa, em lại hỏi xem sao.”
“Vậy em đi nha.” Đỗ Trạch đi qua hỏi thăm tình hình, chủ tiệm rất nhiệt tình dẫn họ tới phòng làm bánh, hắn hỏi Đỗ Trạch: “Cậu muốn làm gì?”
“Muốn làm một cái bánh mousse dâu tây, to to một chút.”
Chủ tiệm cười hỏi: “Để tặng à?”
Diệp Tuân đứng cạnh, đương nhiên sẽ không cho rằng bánh này tặng cho anh, anh tháo khăn quàng cổ xuống để phụ một tay: “Tặng ai đó?”
“Tặng… Trương Trác vậy.”
Diệp Tuân rửa dâu tây, nước lạnh xối xuống tay hình như đã không còn cảm giác gì rồi, anh hỏi: “Bỗng dưng nghĩ tới cậu ấy?”
Đỗ Trạch không nói gì, chỉ gật đầu thật nhẹ, nói chầm chậm: “Em đã nói sẽ mang đồ ăn ngon về, nhưng chắc cậu ấy đã từng ăn biết bao nhiêu thứ ngon rồi. Cậu ấy đối xử với em tốt lắm, em thật có lỗi với cậu ấy, dạo này ở nhà cũng được cậu ấy chăm sóc, em cảm thấy rất ngại.”
“Nhà em dưới nhà cậu ấy nhỉ, nếu muốn gặp không phải rất tiện sao?”
“Rất tiện ạ.” Đỗ Trạch ngẩn ngơ, dán hết một nửa số dâu tây lên viền bánh. “Nói chung là cảm giác khác lắm, em… có lẽ em rất thích cậu ấy đối xử tốt với em.” Anh không thể nói rõ cảm giác đó là thế nào, dù sao sống cùng một người cũng là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Diệp Tuân nhìn thấy tai Đỗ Trạch đỏ hết cả lên, cũng không hỏi thêm gì nữa, anh thuận miệng thay đổi chủ đề nói chuyện: “Vé xem phim buổi tối, may là Đào Gia Vũ không có nhà, nếu không anh lại phải về.”
Đến bây giờ Đỗ Trạch vẫn còn tưởng Diệp Tuân là người yêu của Diệp Tuân, vì thế nói: “Con người Đào Gia Vũ rất tốt, nhưng đôi lúc mồm miệng ăn mắm dặm muối thôi.”
“Anh biết.” Diệp Tuân cười, từ chối cho ý kiến.
Đỗ Trạch vẫn còn nói không ngừng: “Thật ra, thỉnh thoảng Trương Trác cũng ác khẩu lắm.” Khi đang nói chuyện, đột nhiên có một bàn tay với qua, anh trốn tránh theo bản năng, vì thế tay của Diệp Tuân dừng lại giữa không khí vài giây, anh mỉm cười lấy sợi lông trên đầu Đỗ Trạch.
“Chắc là rơi từ áo lông ra đó.”
“A, em không để ý.”
“Ngộ nhỡ Trương Trác có bạn gái thì làm thế nào?” Diệp Tuân quẳng cho một câu khiến Đỗ Trạch điếng người.
Có lẽ chưa từng nghĩ tới tình huống này, Đỗ Trạch im lặng một lúc, đây không phải là chuyện không sớm thì muộn sao?
“Cậu ấy có bạn gái thì vẫn là bạn tốt của em thôi.”
Thật ra, Diệp Tuân không định trả lời câu này, anh nói: “Em không biết kiểu sống chung của hai người rất kỳ quặc sao?” Lời nhẹ nhàng chẳng có tác dụng gì hết, anh chỉ ngồi trước bàn nhìn Đỗ Trạch. “Không ai giống như các em cả.”
Đỗ Trạch bị anh nhìn bèn hoảng hốt, nói: “Thời đại học bọn em cũng vậy mà, còn mặc chung quần áo nữa cơ.”
“Đỗ Trạch, anh thích đàn ông.”
Đỗ Trạch ngẩng đầu: “Đúng vậy, em biết anh thích đàn ông mà. Anh thích đàn ông, em không để ý đâu.”
“Không không không, em hiểu nhầm ý của anh rồi.” Diệp Tuân tùy ý vén tóc lên, ngón tay chỉ vào ngực Đỗ Trạch, nói nhỏ: “Ý của anh là, có phải em thích Trương Trác không?”
Lúc này, bánh ngọt phải được bỏ vào tủ lạnh làm lạnh mười hai phút, Đỗ Trạch hít sâu một hơi rồi thở ra, anh muốn ngồi xuống như mãi vẫn không tìm được tư thế phù hợp.
Diệp Tuân nhìn anh. “Em cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Đỗ Trạch đi lòng vòng tại chỗ, lắc đầu thật mạnh rồi nói: “Anh Tuân, anh hiểu lầm rồi. Bọn em chỉ rất thân với nhau thôi, thời đại học cũng có nhiều người chọc bọn em, khi đó Trương Trác cực kỳ tức giận.”
“Thân thiết, nhưng không tốt đến mức như vậy. Đỗ Trạch, có phải trong lòng em cũng ngầm hiểu rồi không? Dù sao anh cũng lớn hơn em mấy tuổi, đã thấy rất nhiều thứ, ánh mắt em nhìn Trương Trác rất khác. Em vừa kính trọng vừa cảm thấy có lỗi với cậu ấy, sự gần gũi giữa em và cậu ấy ở trong mắt em là lẽ đương nhiên, nhưng trong mắt những người ngoài cuộc như anh lại thấy điều đó rất không hợp lý.”
“Hôm nay anh sao vậy…?”
“Chẳng sao cả. Chỉ tại bây giờ thấy em giống như đang chuẩn bị quà tặng tình yêu cho người yêu nên anh tò mò ấy mà.”
Đỗ Trạch thấy trong bồn rửa còn nhiều dâu tây, bèn lấy một quả bỏ vào miệng. Anh và Trương Trác ở chung không phải rất bình thường sao… Chẳng lẽ thật là…?
“Nếu Trương Trác có bạn gái, cậu ấy sẽ không đối xử với em giống bây giờ nữa, em có còn trả treo như vậy nữa không?” Đương nhiên không thể, Diệp Tuân thở dài đầy bất đắc dĩ. “Em có biết thế nào là thích không?”
Đỗ Trạch trợn tròn mắt nói: “Em biết mà, thích rồi sẽ yêu, sau đó có thể kết hôn.”
“Anh không muốn em kể từng bước như vậy, chỉ hi vọng em biết nó là gì, thích không nhất thiết sẽ biến thành yêu. Bây giờ ngay cả thích là gì em còn không biết, nói gì tới yêu đương.”
Đỗ Trạch vẫn giữ vững quan điểm: “Em biết thật mà.”
“Em thích anh hả?”
Đỗ Trạch gật đầu: “Em rất thích anh.”
Diệp Tuân cười, bước tới ôm Đỗ Trạch, tóc đuôi ngựa của anh cọ nhẹ lên vai người kia, chiều cao của Đỗ Trạch thấp hơn anh một xíu. “Thích của anh có bao gồm cả tình dục trong đó, mà thích của em thì không.”
Tay của Đỗ Trạch run lên, tất cả dâu tây trong tay đều rơi hết xuống đất.
Anh cúi xuống, mau chóng dọn sạch cho chủ tiệm, chủ tiệm thấy vậy vội vàng ngăn lại: “Cứ để tôi.”
“Xin lỗi anh, lãng phí bao nhiêu dâu tây của anh rồi.” Môi Đỗ Trạch run nhẹ, anh hiểu ý của Diệp Tuân, sự khác nhau giữa bọn họ có lẽ là khoảng cách giữa trẻ con và người lớn, nhưng nếu thật sự hỏi anh thích là gì, Đỗ Trạch hiểu rằng bản thân không thể trả lời được.
Vì thế bánh mousse dâu tây trong tay tự dưng trở nên rất nặng, Đỗ Trạch hoảng hốt, anh sợ những điều Diệp Tuân nói đều là thật.
Rạp chiếu phim rất đông người, lúc bọn họ đi có hơi chậm, trong rạp chiếu phim đều là người xem đợi kiểm tra vé, hơn nữa còn xếp thành một hàng dài dằng dặc. Đỗ Trạch mua bắp rang và nước uống đưa cho Diệp Tuân, nhận ra người xung quanh đang ít nhiều đều nhìn bọn họ. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm Diệp Tuân, rồi nhìn lại bản thân, không khỏi cười khổ.
Bởi vì bộ phim này là phim tình cảm, cho nên đa số người xem là cặp đôi. Thật ra, Đỗ Trạch rất ít khi xem phim thể loại tình cảm, mấy hôm trước anh có hỏi Diệp Tuân, Diệp Tuân nói muốn xem. Thấy phía trước còn một hàng dài mới tới mình, Đỗ Trạch cúi đầu nhắn tin cho Trương Trác, nội dung chung chung là đã làm cho hắn một cái bánh nhỏ.
Lúc này, cặp đôi phía trước bỗng cất lên những tiếng cãi vã nhỏ, hình như là cô gái bị bệnh nhưng không muốn tới bệnh viện.
“Chỉ là cảm nhẹ thôi mà, anh đừng như vậy nữa.” Cô gái rất mất bình tĩnh.
“Cảm nhẹ có thể biến thành cảm nặng, nghe lời anh, xem phim xong chúng ta đi bệnh viện nha.”
“Em không đi, anh nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi đó. Em thật sự không sao mà.”
Lập trường của cậu thanh niên rất vững: “Anh sợ em bị gì thôi, đến lúc đó sinh bệnh nằm trên giường ai thấy sẽ đau lòng đây? Anh sẽ đau lòng đó.” Nói xong bèn kéo tay cô gái. “Em lại còn ăn mặc ít như vậy, không sinh bệnh mới lạ.
Mấy kiểu show tình cảm điển hình thế này không bao giờ ồn ào nổi, trên thực tế, cô gái đã ngầm đồng ý từ lâu rồi, giọng điệu cứng rắn vừa rồi cũng dần dịu xuống, nhận được một tràng thở dài của những người đứng xem.
Đúng là sến súa, con mẹ nó…
“Đỗ Trạch?” Diệp Tuân đẩy anh, ý bảo nên đưa vé cho họ kiểm tra.
“A, tới liền, tới liền.” Tay chân luống cuống kiểm tra vé rồi đi vào rạp. Vốn dĩ, Đỗ Trạch rất mong xem phim, nhưng rốt cuộc trong đầu toàn là hình ảnh của cặp đôi vừa rồi, có phải tuổi còn trẻ nên sẽ không biết xấu hổ là gì không? Anh nhìn thấy cặp đôi anh đẩy em đưa, trong đầu có gì đó nhanh chóng hiện lên nhưng may là anh đã tóm được.
Anh và Trương Trác, thời đại học cũng như vậy, nhưng đa số đều là anh cáu kỉnh, hờn dỗi Trương Trác; còn tại sao lại như vậy, thì đó là bởi vì anh biết Trương Trác sẽ không tức giận.
Trương Trác của ngày đó đã sớm coi anh là một đứa nhóc, ký ức đẹp đó sẽ theo anh suốt một đời.
Trai xinh gái đẹp trên màn ảnh không hề khơi dậy nổi hứng thú trong Đỗ Trạch, thân tại Tào doanh tâm tại Hán(*), trong đầu anh toàn là câu hỏi, nếu người đàn ông kia đổi thành Trương Trác thì sao?
(*)身在曹营心在汉 /shēn zài cáoyíng xīn zài hàn/: Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán – Đây là một thành ngữ từ điển cố trong tác phẩm “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, Tào là chính quyền Tào thị (Tào Tháo), Hán là vương triều Đông Hán (Lư Bị), Quan Vũ (Quan Vân Trường) tuy đang ở trong doanh trại của quân Tào nhưng vẫn một lòng hướng về Lưu Bị. (Theo Baidu – đã tóm tắt sơ lược). Đại ý câu này là người một nơi còn tâm trí một nẻo.
Đỗ Trạch muốn hỏi Diệp Tuân một điều, nhưng lí trí lại hổ thẹn với con tim không thể lên tiếng, bối rối xem cho xong bộ phim kia. Anh và Diệp Tuân tạm biệt nhau dưới ánh đèn đường, bắt đầu thẫn thờ đi về.
Nếu gương mặt của người đàn ông kia đổi thành của Trương Trác, Đỗ Trạch nhận ra trong lòng rất lạ.
Bánh ngọt trong tay lệch hẳn về một bên do không chú ý, về tới nhà Đỗ Trạch mới phát hiện ra. Mà trong phòng ngủ, quần áo của cậu chiếm mất một nửa diện tích, có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại chẳng có chỗ nào không đúng cả.
“Bánh ngọt hơi méo, nhưng mùi vị không tệ lắm đâu.” Đỗ Trạch bỏ sườn heo vào tủ lạnh, Trương Trác thì đang đánh giá cái bánh ngọt xấu xí và một gói to toàn điểm tâm rất ngon mắt, thời gian bảo quản của đám này chắc không quá hai ngày.
“Sao cậu mua nhiều thế này, có ăn hết nổi không?”
Đỗ Trạch thật thà khai báo: “Mua nhiều như vậy mới có cơ hội được làm bánh, dù sao bánh ở tiệm này ăn cũng ngon lắm, cùng lắm thì chia ra ăn hai ngày thôi.”
“Cậu hào phóng quá ha, chia cậu một nửa hả?” Trương Trác cười hỏi.
Ý là trước kia anh rất keo kiệt, Đỗ Trạch trừng mắt liếc hắn một cái: “Tớ không thèm, tớ sợ ăn một miếng sẽ ăn sạch luôn.”
Trương Trác múc một miếng bánh có dâu tây giơ lên: “Không ăn thật hả? Tôi ngửi thấy rất thơm.”
Ăn hay không ăn?
Đỗ Trạch đi ra phía ngoài hai bước rồi quay trở lại, miệng nói thầm: “Chỉ ăn một miếng cho biết vị thôi, thật đó.” Bơ không béo cũng không quá ngọt, ăn ăn một miếng bèn hối hận.
Trương Trác cười gian, múc một miếng thật to trước mặt Đỗ Trạch. “Tuy nhìn xấu xí nhưng vị cũng được.” Sau đó nhìn thấy mặt Đỗ Trạch từ từ đỏ lên, hắn phe phẩy muỗng, hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không sao cả.” Mắt Đỗ Trạch vẫn nhìn về phía cái muỗng kia. Miếng anh vừa ăn chủ yếu là dâu tây cho nên vẫn còn dính bơ, nhưng Trương Trác không để ý bơ dính lung tung mà liếm sạch, thị giác bị chấn động cộng với tim đập quá nhanh khiến máu xông thẳng lên gáy. Anh đơ người quay về phòng ngủ nhắn tin cho Diệp Tuân, có phải mình bị bệnh rồi không?
Diệp Tuân chưa kịp nhắn lại, bởi vì anh vừa đụng tới di động thì chuông cửa vang lên.
Không phải Đào Gia Vũ đi công tác sao? Đó là ai vậy nhỉ?
Diệp Tuân xỏ giày đi mở cửa, còn chưa chạm tới tay nắm cửa đã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, là Đào Gia Vũ thật sao?
Cửa vừa mở, mùi rượu xộc thẳng vào mặt khiến Diệp Tuân suýt ngất xỉu tại chỗ, mặc dù thường xuyên có mặt ở Dinh thự Hách nhưng anh vẫn không chịu nổi. Diệp Tuân lùi lại hai bước, nhìn thấy một nam một nữ đang mắt chữ A miệng chữ O. Anh nhìn bên cạnh, Đào Gia Vũ say khướt đang gục vào vai cô gái kia.
“Hai người là…” Nếu là bạn của Đào Gia Vũ, anh thật sự không biết nên tự giới thiệu thế nào.
Hai người kia nhìn nhau không nói, rốt cuộc vẫn là người đàn ông tiến lên từng bước giơ tay ra, đôi mắt hắn không ngừng quan sát Diệp Tuân: “Chào cô, tôi là bạn của Đào thiếu, tên Trịnh Hồi, nó là em tôi, Trịnh Mẫn.”
Diệp Tuân bắt tay hai giây rồi mau chóng buông ra, rất tự nhiên mà đón lấy con ma men kia, ánh mắt đảo nhẹ qua mặt cô gái, anh mím miệng cười nói: “Hôm nay phiền hai người rồi, mời vào.”
Hoàn toàn là dáng vẻ của chủ nhà.