Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh

Chương 47


Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 47


3 ngày sau, trong một căn phòng chỉ toàn mùi thuốc khử trùng khó chịu, nó dần thức dậy. Chẳng thấy ai trong phòng nhưng sao ở cạnh giường lại có một cái ghi âm. Nó lấy ra nghe thử
Âm thanh của máy ghi âm phát ra từng đoạn đối thoại rõ ràng, rành mạch của ngày ấy. Ngày mà nó mất tích, bọn hắn mới hỏi ý nhau sau khu viên trường.
[Hồi tưởng lại đoạn đó nà]
-Khi nghe Hân nói vậy, hắn thoáng giật mình và cảm thấy có lỗi. Nhưng một lúc lâu hắn cũng không trả lời, không phải là hắn không muốn trả lời mà là không biết phải trả lời thế nào. Rồi Hân, Hạo, Bảo tưởng chừng như hắn không nói gì nữa thì hắn lên tiếng.
-Thật ra không như tụi mầy nghĩ đâu. Gần đây tao thường nghe tin, mấy tụi đàn em bàn tán nghe một băng đản xã hội đen nào đó lớn lắm định ám hại My mà nguyên nhân tất cả ở tao nên tao chia tay chỉ là muốn My bình an…nhưng…nào ngờ…
-Vậy chuyện mầy với Kiều? – Bảo hỏi.
-Chẳng có gì cả
—-
Trở lại hiện tại
-Vì vậy mà ngươi dám đòi chia tay bà đây, ta nhất định phải trị ngươi – nó tay vuốt cầm nói.
Tạch
Cửa phòng mở, ba và mẹ nó vào, hai người mang quá trời đồ ăn luôn.
-Ba, mẹ. Con nhớ hai người quá!
-Con nhớ lại rồi hả? – ba nó hỏi.
-Thì con vẫn ở với ba mẹ mà. Ba mẹ nói gì vậy? – nó nói.
Nghe xong câu này,hai ông bà cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai mắt nhìn nhau rồi đồng thanh gọi “bác sĩ”
Nó nhìn hai người “tại sao lại gọi bác sĩ” mấy dấu chấm lửng đang trong suy nghĩ nó. “Nghĩ mình bị điên á”.
-Bác sĩ sao rồi? – bác sĩ khám xong, ông liền hỏi.
-Mọi thứ đều ổn nhưng mà nếu như ông, bà kể vậy. Chắc con bé đã bị mất đi khoảng kí ức vừa qua, chỉ nhớ lại được khoảng kí ức lúc trước thôi – bác sĩ nói.
-À! Cám ơn bác sĩ.
Ông lại ôm nó âu yếm, xoa đầu nó xót xa.
“Mình có cần giả điên luôn hông ta. Mà thôi mất trí nhớ được rồi. Để ta trừng trị hắn mới được” – nó cười sung sướng.
-Vậy mình về nha ba – nó mắt long lanh.
-Ừ. Nhưng giờ con qua thăm Huy nha.
-Dạ…hihi
Vậy là nó thay một bộ đồ mới rồi đi cùng ba mẹ qua phòng bệnh của hắn. Vừa mở cửa bước vào, khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống của hắn nhanh chóng lọt vào mắt nó, khiến sống mũi đột nhiên cay cay.
-Ba ơi! Anh ta bị gì vậy? – nó cuối đầu hỏi ba mình.

-Ba nghe em con nói. Bị bắn 2 phát, hôm đó do đỡ cho con đó – ông nhìn hắn nói.
-Hôm đó là hôm nào? -nó vẫn giả vờ mất trí “anh đỡ cho tôi sao?”- đôi mắt nhìn hắn liền đầy tình cảm.
-À! Không có gì – ông nói rồi dẫn nó lại hắn.
-Ơi! Dậy đi! Nếu không dậy tôi nghỉ chơi với cậu đấy – nghe thì như không quen biết nhưng câu nói này chứa một tình cảm rất thật.
Những ngón tay bắt đầu cử động, môi hơi mấp máp như muốn nói gì đó.
-Ba ơi! Cử động rồi – nó hô lên, tay chỉ tay hắn.
-Bác sĩ ơi! – vừa gọi xong, bác sĩ đã có mặt ở đây và khám cho hắn.
-Một lát nữa cậu ấy sẽ tỉnh lại – bác sĩ mừng rỡ nói.
-Ông ra ngoài đi! – ba nó nói.
“Giọng nói của mình thật thần kì vừa gọi là tỉnh liền” – suy nghĩ của nó.
-Bà gọi cho ba mẹ Huy nhanh đi. Cho mấy đứa kia luôn – ba nó quay qua nói với vợ.
-Ừ – nói rồi bà ra ngoài gọi điện.
Ba nó cũng ra ngoài, giờ trong căn phòng chỉ còn nó và hắn đang nằm đó.
-Cái tên thối tha nhà ngươi, dám gạt bà đây à …hừ, Bà đây sẽ cho ngươi biết mặt. Yêu cái quái như ngươi thì cuộc đời này quá uổn phí – vừa nói vừa động tay động chân, quơ tay múa chân tùm lum có vẻ hơi kích động.
-Đợi ngươi dậy biết chừng nào. Bổn tiểu thư ta đây ngủ giấc đã – vừa nói vừa ngáp. Một lát sau, nó đã an giấc ở trên ghế sôfa kế bên.
Hắn vẫn đang nằm, khuôn mặt đã xanh xao rất nhiều, mí mắt hơi giật giật, những ngón tay cũng đang cử động.
-My…My – tiếng gọi lúc hôn mê.
Đôi mắt mở ra, hắn ngồi bật dậy, vết thương lại bị động nên khiến hắn hơi nhói. Nhưng rồi ánh mắt lại dừng lại nơi nó, đôi môi khẽ nở nụ cười. Hắn xuống giường rồi đi lại gần nó.
Nhìn khuôn mặt hơi xanh xao mà lòng hắn cũng đau xót, đưa bàn tay sờ và gương mặt nó nhưng vừa đụng vào hắn lại rút lại vì vết thương trên tay lại đau đớn. Hắn ôm cánh tay bị thương đau đớn đứng nhìn nó , cũng chẳng la hét gì cả.
Cũng lúc này nó chợt giật mình tỉnh dậy, đôi mắ́ tròn xoe chớp chớp rồi nhìn ngang nhìn dọc. Sau đó là nhìn chằm vào hắn vẫn với vẻ mặt không quen biết nhưng sâu trong lòng là một nỗi đau khó tả, nhìn thấy vết thương hắn đau nó cũng đau.
-Em… Em tỉnh rồi à – hắn ngập ngừng hỏi nó.
-Ừ – nó gật đầu như lẽ thường.
-Anh tên Huy phải không? Sao nay lớn dữ vậy? – vẫn không quên đang giả mất trí.
-Hả? – hắn như chết đứng, chẳng hiểu nó đang nói gì.
-Em bị sao vậy?
-Có bị gì đâu
-Em không nhớ chuyện gì xảy ra sao?
-Hông – nó phồng má trả lời.

“Nhớ hết chứ sao không. Chỉ là không biết anh đã đỡ đạn cho tui thôi”
-Ờ ,- hắn gãi gãi đầu.
Cạch…
Cánh cửa được mở, Bảo, Hạo, Thảo, Hân, ba mẹ hắn và nó đều có mặt, mọi người bước vào.
-Thảo ơi. Lâu quá rồi không gặp chị nhớ em quá – nó chạy lại ôm chằm lấy Thảo.
-Mất trí thật rồi sao? Nhớ lại chuyện cũ sao mà mất chuyện mới hay vậy? – Thảo nhìn nó nghi hoặc, vì lúc nãy ba mẹ nó đã kể cho mọi người nghe hết rồi.
-Hả? Em nói gì vậy? – nó mắt ngây thơ nhìn mọi người.
– Không có gì – Thảo cười trừ
-Hân lâu rồi không gặp! Khoẻ không? – nó quay qua hỏi Hân.
-Ờ, lâu rồi không gặp. Tôi vẫn khoẻ – Hân trả lời mà mặt cứng đơ như cây cơ.
-Mà vết thương chị sao rồi, khoẻ hẳn chưa? – Thảo lo lắng, đi lại xem xét người nó.
-Rồi mà.
Vậy là suốt buổi, nó được hỏi thăm liên tục, còn cái người bị bệnh thì nằm trên giường im lặng chẳng nói năng gì, gương mặt lộ rõ vẻ suy tư.

4ngày sau
Hôm nay là ngày hắn xuất viện về nhà. Nó đang ngồi trên ghế xem ti vi thì Thảo từ trên lầu chạy xuống, ríu la ríu rít.
-Hôm nay anh Huy xuất viện, chị đi đón ảnh nha.
-khụ…khụ. – nó ho sặc sụa.
-Chị đi nha!
-Thôi.
-Sao mà phủ phàn quá vậy?
-Hừ.
-Vậy em đi trước đây – Thảo nói rồi đi ra ngoài. “Nhìn chị mấy ngày nay, đâu có giống mất trí đâu”
Ở trong nhà, mặt nó buồn hiu nhìn tội sao á.
-Sao mỗi lần bị bắt là mình mất điện thoại vậy ta? Lần này phi tan luôn không thấy xác nữa.. hix…- nó tự đọc thoại.

Thời gian trôi dần, chiếc đồng hồ trên tường đã điểm 5 giờ chiều. Ngôi nhà vẫn đông đúc người chạy vào chạy ra nhưng bóng dáng mẹ ba và Thảo vẫn chưa thấy đâu.

Nó đứng trước cổng, ngóng đông ngóng tây mà vẫn chưa ai về.
-Đi hồi sáng giờ mà chưa ai chịu về là sao? – nói rồi nó quay gót vào trong. Vừa đặt mông ngồi xuống ghế thì tiếng bước chân dồn dập chạy vào, nhanh như một luồn gió đứng trước mặt nó.
-My, nói nghe này! – Hân và Thảo đứng trước mặt nó,Hân hỏi.
-Ừ,nói đi- vừa nói xong thì bị kéo tèn tèn như rôbốt không kháng cự được.
-Nè, vào thay đồ đi! – Hân nói rồi đưa bộ đồ cho nó. Nó còn chưa hiểu gì định lên tiếng, mà mới “ơ” có một tiếng là bị bạo lực đẩy dô thay đồ rồi.
Một lúc sau, nó bước ra với bộ đầm xoè hai dây màu xanh da trời dễ thương, cổ hình vuông, một cái nơ xinh xinh ở thắt eo, đầm dài ngang ngối. Thảo và Hân nhìn nó cười hài lòng.
-Đi thôi -Hân nói rồi lại dơ tay kéo nó đi.
-STop! Con Hân kia mầy làm cái gì vậy? – nó dật tay lại hét toáng lên
-À! Hihi. Bạn hiền, tao với Thảo chỉ định dẫn mầy đi ăn thôi mà – cười nham hiểm.
-Phảo không Thảo? – thấy nó chưa tin,Hân quay qua Thảo hỏi.
-Dạ – Thảo gật đầu lia lịa.
-Ừ! Vậy thì đi! – nó suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đi theo 2 người.
Một lúc sau, chiếc taxi màu vàng nhạt dừng trước một ngôi biệt thự cực kì lớn. Nó ngó mắt vào nhìn xem, “Sao mà nơi này hơi quen quen” Nhìn chăm chú mãi. Hân thấy vậy liền trả tiền taxi rồi kéo nó xuống xe, dẫn nó vào trong.
-Trời ơi, cái gì mà bong bóng tùm lum vậy? Nói dẫn đi ăn mà dô đây là sao trời – nó càu nhàu, mắt liếc nhìn Hân và Thảo.
-Vào đi! – Hân nói mà mắt không dám nhìn nó.
Nó cũng đi sau Hân vào trong, mắt thì nhìn tới nhìn lui thêm một lần nữa. Bộ đầm thì dịu dàng mà nhìn dáng đi của nó, chẳng có một tí nữ tính nào.
-Con gái – ở một bàn tiệc nhỏ, ba gọi nó. Nó đi lại đó rồi ngồi xuống cạnh ba má mình.
Bên cạnh là Hân và Thảo, bên đối diện gồm hắn, Hạo, Bảo và ba má của bọn hắn. Nhìn mọi người nói chuyện rất vui vẻ, ngay cả hắn vẻ mặt nhợt nhạt của người bệnh thường ngày cũng biến mất.
-Con chào bác, chào cô – cười tươi, cúi đầu lễ phép.
-Ba mẹ! Có chuyện gì vậy? – quay qua hỏi nhỏ ba nó.
-Gia đình Huy tổ chức lễ ăn mừng Huy khoẻ hẳn và… lễ đính hôn của 6 đứa.
-Ặc…khụ…khụ – miệng cười gượng, còn nét mặt chẳng có chút sắc màu tươi tắn gì hết.
-Ba đùa hả? – nó hỏi,mắt ngây thơ.
-Không! Con và Huy sẽ đính hôn – ông khẳng định.
-Con chỉ mới biết Huy thôi mà
-Lúc nhỏ chẳng phải hai đứa đã thích nhau rồi sao?
-Nhưng mà… -“hắn đòi chia tay con rồi mà” nhưng câu này nó nào dám nói ra chứ, nếu không chuyện gạt ba má sẽ bị phát hiện mất.
-Thôi không nhưng mà gì hết, cứ vậy đi – ba nó cương quyết.
-Hân Hạo và Thảo Bảo, bọn nó cũng đồng ý rồi con cũng đừng có ngại – mẹ Bảo nói, cười tươi.
“Ôi, thằng Bảo e rể tương lai mình đúng là đánh nhanh rút gọn nhỉ,, mới đó mà đồng ý rồi cơ. Quá khâm phục” – nó nhìn Bảo với ánh mắt bái phục.
-Em rể đúng là tài giỏi nha – nó nở nụ cười gian cực kì nói với Bảo.
Bảo mặt gượng ngùng, không trả lời nó.

-A! Ba mẹ ơi con đi đây lát nha – hai tay đặt trên bàn, miệng cười nói,cái chân thì đạp mạnh một phát cho ai đó ngồi đối diện. Nói xong, nó nhìn hắn, nụ cười gượng trở thành méo xệch trên khuôn mặt khiến nó rất thoả mãn. Hắn thì đau muốn chết mà không dám kêu la một tiếng, nhìn theo bóng nó đi hắn cũng xin phép ra ngoài.
Đang đứng nhìn ngắm bầu trời đầy sao thì một cánh tay đặt trên vai nó. Nó cũng chẳng thèm quay đầu cũng biết được đó là ai.
-Em không bị mất trí đúng không? – hắn hỏi.
-Ừ
-Em đã biết vì sao anh đòi chia tay rồi phải không?
-Ừ. Hôm đó tôi thấy một cái máy ghi âm trên đầu giường nên mở ra nghe thử và biết.
-Vậy tại sao em không chịu tha thứ cho anh?
-Tại anh. Tại sao anh không tin tưởng tôi, chỉ vì một chuyện như vậy mà anh chấp nhận từ bỏ. Nếu như tôi sẽ chọn một người khác thì anh sẽ mất đi một thứ chẳng phải quan trọng lắm sao
-nhưng nếu em chết anh còn mất một thứ quan trọng hơn nhiều, mãi mãi không tìm lại được – hắn nói, trong giọng nói không có một chút của giả dối mà tất cả là sự chân thành.
-Anh chấp nhận để người anh yêu,yêu người khác sao? – nó quay mặt lại nhìn hắn.
-Anh chấp nhận, miễn là người đó vui vẻ
-Đồ ngốc – nó mắng yêu hắn.
-Nếu như em không vui vẻ?
-Thì anh sẽ lấy em về từ tay người đó
Nói rồi, hắn kéo nó lại gần mình, hai mắt trợn tròn nhìn nhau, môi kề môi. Nó lại hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, người vẫn còn cứng đơ, mắt vẫn mở tròn.
-Đừng có nhìn lén nữa, quay chỗ khác đi – Thảo ríu rít nói, kéo mấy người kia quay mặt đi.
-Thôi mình dô đi- nói rồi cả bọn nhè nhẹ đi vào.
-AA -cả bọn la toáng lên, một con chuột vừa chạy qua nên sợ, Thảo thì ôm Bảo, Hân thì ôm Hạo.
Lúc này hắn mới chợt giật mình buông nó ra, nó nhìn bọn họ đang có tật giật mình đi nhìn lén người khác kia mà mặt đỏ ửng lên, một phần do giận còn một phần là xấu hổ, cúi đầu. Hắn thấy vậy liền ôm nó vào lòng.
-Đồng ý rồi đó nha – hắn nói không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ 6 người nghe thấy, hôn nhẹ lên trán nó.
Nó thì xấu hổ không biết nói gì chẳng cúi đầu gật nhẹ.
-Giữa ban ngày đấy nha – 4 người kia đồng thanh nhìn hắn vẻ mặt khinh khỉnh.
Hắn chẳng nói gì chỉ nhìn lại bọn người đó như chuyện đương nhiên. Nó lúc này mới ngước mặt lên, vẻ mặt xấu hổ lúc nãy như đã bay theo mây theo gió, cười tươi nói:
-Coi lại mình đi!
4 người cũng chẳng hiểu nó đang nói gì nhưng cũng ngoan ngoãn tự nhìn lại mình. Thảo nhìn lại thì chẳng phải thấy mình đang ôm Bảo hay sao? Bảo cũng ôm mình. Hân cũng vậy.
Hai người lúc này mới thấy xấu hổ liền cuối mặt xuống, hai má trở nên đỏ bừng, nhìn rất đáng yêu.
-Mấy con sao không dô ăn đi – 8 phụ huynh ở trong nhà đợi lâu quá nên ra ngoài xem thử.
Nào ngờ nhìn thấy một cảnh tình cảm như thế này. Họ quay mặt nhìn nhau, cười nham hiểm.
-Đã vậy rồi mà còn… haha – ba nó và hắn cười.
-Ba – hai người đồng thanh.
Vậy là một buổi tiệc kết thúc vui vẻ, hạnh phúc rồi sẽ đến với những người biết yêu thương chân thành.
THE END


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.