Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 45
~~Chương 45~~
—-
Hôm nay, tất cả bọn hắn lại đi tìm thêm một lần nữa. Sau khi trời chiều, bọn họ vẫn về đến nhà,sắc mặt vẫn khó hiểu, lo lắng và vô số cảm xúc xen lẫn. Bước vào trong phòng khách nhà hắn, cả bọn thả người lên ghế, tay đặt lên trán.
Hắn cũng vậy, trên môi lại xuất hiện một nụ cười đau đớn, chua xót.
-Tất cả là tại tao – hắn nói rồi thở dài.
-Không phải do mầy đâu – Bảo nói.
-Chắc là cô ấy hận tao lắm – hắn nói.
-Nếu My biết được sự thật sẽ không buồn hay hận mầy đâu – Hạo cũng khuyên giải.
-Nếu không tìm có ở thành phố ở những nơi lân cận thì ở đâu? – Hân lên tiếng.
-…… – chỉ im lặng.
-2 hôm rồi chúng ta vẫn chưa tìm được, trong bang chúng ta rất nhiều người cùng tìm kiếm mà vẫn chưa tìm được vậy phải làm sao? – Hân lo lắng
-Hay chúng ta gọi Long giúp đỡ – nói rồi Bảo lấy điện thoại gọi cho Long.
-Em suy nghĩ kỹ rồi …. chúng ta sẽ chia ra 2 hướng, em và Hạo sẽ tìm cách định vị qua thiết bị nơi hai người kia đang ở. Con hai người, đầu tiên phải điều tra xác định ai là người có thể động thủ với họ rồi từ đó tìm manh mối. OK,quyết định vậy đi! -Hân nói ra toàn bộ ý kiến của mình.
-Ừ – đồng thanh rồi sau đó họ chia nhau cùng làm. Hân và Hạo nhanh chóng cầm máy tính trên tay gõ liên tục, tiếng gõ “lách cách” không ngừng nghỉ ngược lại tốc độ ngày càng nhanh mang theo bao dự cảm không lành của người gõ.
Bảo và hắn cũng rời khỏi nhà, điều đầu tiên hai người suy nghĩ đó là ai có ý muốn hại nó và Thảo, sau đó là tìm kiếm thông tin. Cứ thế mà đi mà hỏi, điều tra , ngay cả tất cả người trong trường hắn cũng điều tra.
——–
Đôi mắt chớp chớp rồi mở ra, con ngươi đen láy nhìn vào gương mặt của Thảo. Bây giờ lại thêm một ngày trôi qua, nó nghĩ nếu có thể chắc bọn hắn đã không thể tìm được. Nó thở dài rồi nhìn lại tư thế hiện giờ của mình chắc có lẽ đã ngủ trên người Thảo suốt đêm , nó cố gắng ngồi dậy thật nhẹ thật im để Thảo không tỉnh giấc.
Cả cơ thể nó lại đau lên từng hồi nhưng nó không dám than sợ Thảo lo mất, nó cắn lấy môi đến tuôn ra máu để làm bớt sự đau đớn rồi từ từ mở cái áo khoác, khoác lên người Thảo người vẫn rất lạnh. Nó lại dựa vào tường, ánh mắt và khuôn mặt không khỏi sự băng khoăng.
nếu vài ngày nữa không ai tới cứu có lẽ tôi sẽ không còn một chút sức nào nữa. Nếu đã vậy, tôi sẽ ra tay trước để cứu nó vậy *nhìn qua Thảo* – một kế hoạch được nó sắp đặt, nó đang muốn làm gì?
Giây phút này, Thảo cũng đột ngột mở mắt. Đôi mắt xoe tròn lại thấy nó đang nhìn mình, Thảo hơi nghiêng nhìn lại nó, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng lại thoáng nở nụ cười. Lúc này nó mới giật mình biết được Thảo đã thức liền quay đầu lại dựa vào tường và hỏi:
-Ngủ ngon không?
-Chị có còn đau không? – Thảo không trả lời hỏi lại nó.
-Không đau
-Sao chị không mặc mà lại khoác cho em – Thảo nhìn cái áo trên người mình rồi lại lấy khoác cho nó.
-Em lạnh
-Sao hôm nay chị hơi kỳ quái á – Thảo hơi nghiêng đầu nhìn nó nghi hoặc.
-Chị đang suy nghĩ một số chuyện ấy mà – nó trả lời nhưng tay thì xoa xoa cái đầu.
Thảo cũng im lặng nhìn nó chẳng nói thêm gì nữa, lấy chai nước uống một ngụm, tay chống cầm nhìn sắc mặt nó liên tục biến đổi. Một lúc sau, nó lại lên tiếng.
-Chị muốn em hợp tác với chị để thoát khỏi đây -nó nhìn Thảo chắc chắn.
-Nhưng mình sẽ làm gì? – Thảo hỏi nó, trong ánh mắt đầy niềm tin về nó.
-Xích lại chị nói nhỏ cho nghe
-aabczz…@@@$##……… Là vậy đó em hiểu chưa? – nó cười.
-Vâng! Kế hay đó chị – nhỏ còn cười tươi hơn nó.
——
Ánh nắng mặt trời chói chang chói vào những ngọn cỏ xanh vàng trên một mảnh đất rộng rãi mênh mông đầy cát bụi. Xa xa, là một chiếc Audi sáng bóng đang chạy đến. Chiếc xe lau nhanh đến cửa một nơi rất tồi tàn. 3 cô gái mặc quần jeans, áo thun mang kính đen bước đến, hai tên mặc áo đen đứng trước cửa cuối đầu kính cẩn mở cửa cho bọn họ.
Đi theo lối nhỏ, ngẹo phải rồi quẹo trái, những ánh đèn thấp thóm chi chút nhưng cũng đủ lọi lối đi. Theo từng đường quanh lối quẹo đều có người canh giữ. Đi một lúc càng thấy rối thấy mờ vì quá nhiều đường nhưng đối với Linh thì như chẳng gì xa lạ. Cô bước nhanh, từng bước vững vàng vào bên trong.
Tiếng cửa được hai tên canh gác mở ra, ba người bước vào trong. Vừa vào đã thấy ngay, nó và Thảo vừa mới chớp chớp, hai tay đưa lên dụi mắt như vừa tỉnh ngủ bởi tiếng động lạ, khuôn mặt vẫn còn đang rất ngơ ngác phải nói là rất ngu.
-Khụ…khụ. – Linh ho khan để nó với Thảo tỉnh hẳn.
-Tới có gì không? À mà quên, hỏi câu vô lí quá. Tới hành hạ tù nhân chứ còn gì nữa – nó cười khinh bỉ
-Cô yên tâm đi hôm nay ngày tốt nên tụi tôi không có hành hạ cô nữa đâu vì tôi biết cô chẳng còn sức để mà hứng chịu tiếp
-Ôi! *nước mắt lưng tròng như cảm động lắm vậy* Tại sao? Tại sao trên đời này lại còn sống sót một con hồ ly tốt như chó vậy?
Nghe nó nói câu này, 3 người vừa tỏ thái độ hài lòng, lịch sự máu trong người lại sôi lên không kiềm chế được muốn bay lại xé cả người nó ra. Suy nghĩ là làm họ đi lại định đánh nó nhưng Thảo kịp thời ngăn cản. Cổ tay Linh đang bị Thảo nắm chặt chỉ thiếu chút nữa thôi như là nó sẽ lìa khỏi tay.
-Vậy là tôi nói sai rồi, đầu óc tôi đúng là bã đậu – nó lại giả vờ giả vịt.
Thảo cũng bỏ tay mình ra, ả xoa xoa tay mặt nhăn nhó nhưng nghe nó nói vậy khuôn mặt nhanh chóng dễ nhìn hơn nhưng cũng nhanh chóng không còn cười được nữa bởi câu tiếp theo của nó.
-Có phải mấy bạn nói tôi nói mấy bạn với chó là quá sai không? Vì chó còn trung thành và tốt hơn các bạn chăng – nó giả ngây ngô nói tiếp.
-Hừ…không nói chuyện với cái tên bã đậu như cô nữa – Linh hầm hừ tức giận.
“Bốp bốp bốp”
Linh đột ngột vỗ tay, ở ngoài liền bước vào một người. Trên tay là nhiều món ăn và đầy đủ nước uống. Hắn ta đem lại để trước mặt hai người rồi lui ra ngoài.
Nó và Thảo cũng mở ra xem. Đôi mắt hai người xoe tròn kinh ngạc.
-Sao nhiều đồ ăn quá vậy? Có độc chắc – nó và Thảo nói.
-Không có độc đâu – Thơ nói, tuy ngoài mặt cười nhưng nó nhìn được sự thật trong lời nói của cô.
Nói rồi bọn họ cũng ra ngoài, về nhà. Trong đây, hai đứa nhìn nhau.
-Sau giống cho ăn để ra đi không đói giống phim cổ trang quá vậy?” – nó nói.
-Giống thiệt í. Quá trời đồ ăn luôn – Thảo cười tủm tỉm.
-Thôi ăn đi để lấy sức
20 phút sau nhìn lại, trong các hộp nhựa đã không chút gì mà nói đúng hơn là chỉ còn xương. Hai người kia thì ngồi một bên để uống nước. Nó thấy cơ thể đã ổn định và bớt đau nhứt nhiều nên quay qua nhìn Thảo chớp mắt.
Hai người đứng dậy, nhẹ nhàng ra cánh cửa ngoài kia.
“Cốc…cốc…cốc”
-có ai ngoài đó không?
“Rầm” , cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.
-Hừ có gì không? – một tên vẻ mặt dữ trợn trừng mắt nhìn bọn nó.
-Hai anh, có rảnh không vào em nhờ chút – nó làm giọng dịu dàng.
-Có gì thì nói đi – vẻ mặt không vui.
-Đừng giận, đừng giận! 2 anh vào rồi biết.
Haha.. đúng là tiểu nhân mà ra vẻ. Các ngươi khó mà qua ải một mĩ nhân như ta – trong lúc hai tên kia bước vào, nó còn tranh thủ tự sướng trong suy nghĩ một chút. Thảo kế bên nhéo nó một cái mới làm nó bình thường, miệng cũng hết cười.
-Bụp..Bụp
Hai thân hình to lớn ngã xuống nền đất.
-Em lấy đi – nó nói với Thảo.
-Dạ
Một lát sau, cánh cửa được đóng lại, nó và Thảo khoác trên mình một bộ đồ đen, nón lưỡi trai được che gần nửa khuôn mặt. Nhìn tụi nó bây giờ không biết có ai sẽ nhận ra là nam hay nữ không. Nhìn rất men nha. Tụi nó theo lối đi đi mãi rồi đến một nơi chia ra 4 lối, nhìn đến nhìn lui nó cũng chẳng biết phải đi lối nào.
-Chị lối nào bây giờ?
-Thôi mình đi đại đi!
Nói rồi nó và Thảo đi thẳng. Đi đi đi mãi, rồi lại gặp một nhóm người canh gác, nó và Thảo dùng chiêu đánh lạc hướng để thuận lợi ra ngoài.
Sau khi ra được cái nhà giam kia, nó và Thảo nhanh chân chạy về phía một bụi cây lớn nấp vào.
-Nấp cẩn thận, nếu bây giờ mà đi thì bọn kia sẽ thấy không có cách thoát thân – nó quay qua Thảo nói nhỏ.
Những người trong căn nhà hoang đáng sợ đó vẫn chưa hề biết gì về chuyện nó và Thảo đã trốn thoát rồi đến khi- Hai tên lúc nãy bị bọn nó đánh ngất đi ta ngoài và liên tục hét lớn
-Bỏ trốn rồi, 2 người kia bỏ trốn rồi – vừa nói hai người vừa chạy ra đây hét âm ĩ.
Những tên khác nghe vậy thì chạy ra ngoài theo bọn hắn. Một tên trong đó vẫn bình tĩnh lấy điện thoại gọi điện cho Linh thông báo về việc vừa xảy ra, sau đó lại quay sang nhìn hai tên kia.
-Đi tìm đi – tên gọi điện thoại hô lên, bọn kia vừa nghe vậy thì cuống quých lên đi tìm.
-Em hãy im lặng bọn chúng có vẻ đang muốn triệt đường sống của chúng ta. Em mau tìm cách thoát khỏi đây nhanh
-Nhưng còn chị….
-Chị không sao, em ra được thì gọi điện kêu ….mấy người kia…tới – chứ chị cũng……
-Dạ, vậy em đi. Chị nhớ cẩn thận đó nghe – nói rồi Thảo nhẹ nhàng rời khỏi đó rồi từ từ biến mắt trước mặt nó. Nó thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Thảo đi khỏi
Vậy là đã ổn
Hé lá ra, nó lại thấy bọn người áo đang xem đang đi lại phía này. Lúc này nó mới lo lắng, cố gắng im lặng để không bị bắt.
1. … 2 …. Chỉ cần một bước nữa thôi cái mạng nhỏ nó sẽ mất.
-Người đâu – tiếng một người con gái hét lên tức giận người đó ai khác ngoài Linh và 2 người kia chứ.
Người áo đen lật đật quay lưng chạy lại phía đó. Nó thì thở phào lại một phen hết hồn.
-Thưa cô chủ, chạy mất rồi – tên đó nói với Linh.
-Đúng là đồ vô dụng, đi tìm nhanh cho tôi, không được thì biết hậu quả rồi đó – Linh quát, tên đó nhanh chóng đi mất.
Linh lấy cái điện thoại gọi cho ai đó.
-Alô. Ba hả?
-…
-Ba tới đây nhanh lên đi – nói rồi Linh cúp máy không đợi bên kia trả lời.
–…–
“Sột…soạt”
Một con mèo nhỏ chạy qua những chiếc lá khô gây nên những tiếng động lạ. Mà điều đáng nói là trùng hợp phát ra ở nơi nó đang nấp. Ánh mắt nghi ngờ của tất cả mười mấy người ở đây điều nhìn về phía nó, rồi từng bước chân đều đặn cứ dồn về phía nó.
Nó bị bắt và lôi ra ngoài không thương tiếc. Trên người vẫn đang đau nhưng cố tỏ ra không chịu thiệt, miệng cười tươi.
-Thảo đâu? – Thơ hỏi, ánh mắt đầy sát khí.
-Đi rồi – thờ ơ trả lời.
“Bốp”
Bất ngờ một bàn tay được in trên mặt nó mà người ra tay là Thơ.
Nó cười rồi đạp mấy thằng đang giữ mình, lao lại Thơ cấu xé mặt ả đến máu chảy đầm đìa.
-Buông tao ra, buông ra…..- ả la đến chảy nước mắt.
-Tao ngu mà buông, tao giết mầy, con quỷ cái – nó còn nhớ chuyện 2 roi kia mà trả thù sẵn trả thù cho em mình luôn.
Nó cứ ngắt, nhéo, càu, xé đến khi mấy người áo đen chạy lên kéo nó xuống mới ngừng lại… mặc dù tay và người đang rất đau nhưng chẳng hiểu sao lúc đánh Thơ nó thấy sức lực tràn trề trong người, đánh xong lại càng thoải mái hơn.
Dám ăn hiếp bà hử? Hahaah – nó quẹt quẹt cái mũi.
Sau khi Thơ bị càu mặt, Linh và hai tên kia liền dìu ả qua khu nhà trước mắt để băng bó.
Sau khi Linh đi xa, Kiều nói
-Bọn ngươi đi ăn trước đi
Như thấy bọn đó nghi ngờ, Kiều thêm:
-Không tin tôi sao?
Vừa dứt lời đã không còn ai ở đây. Kiều dìu nó tìm một chỗ ngồi và trò chuyện. Nhìn hành động và cử chỉ của cô, nó thấy chẳng giống đang đối đầu với một tình địch.
-Cô muốn gì? – nó nhìn Kiều
-Đúng là lúc trước, tôi đã từng nghĩ chỉ cần cô chết anh ấy sẽ yêu tôi và tôi muốn giết cô nhưng bây giờ tôi không còn suy nghĩ đó, tôi nghĩ mình đã sai vì khi tôi nghe cô nói sẽ không muốn giết tôi và thấy anh ấy vì tìm kiếm cô mà triều tuỵ đến không thể nào tệ hơn nữa – Kiều nói một lèo rồi nhìn nó, cầm tay nó nói tiếp.
-Xin lỗi cậu, chúng ta sẽ là bạn.
-Ừ – nó vui vẻ nhận lời.
-Vậy cậu đi đi, nếu không đi bọn chúng quay lại cậu không còn đường sống đâu – Kiều đẩy nó đi.
-Nhưng tớ có điều thắc mắc. Tại sao cậu với Linh và Thơ cùng một đội? – nó quay lại hỏi, mắt nhìn thẳng vào Kiều.
-Hôm đó, Linh đến tìm tôi và nói chuyện……..
Rồi cô ta kêu tôi hợp tác. Chỉ cần góp tiền là được. Lúc đầu tôi cũng không đồng ý nhưng ba cô ta dùng thế lực xã hội đen ép ba tôi rồi ba tôi đã đồng ý chi ra một số tiền. Sau đó, cô ta dần khuyên tôi và tôi nghe theo vì…….
Mà thôi, cậu đi đi.
-Vậy bà đi với tôi – nó nói.
-Tôi không sao, yên tâm đi đi – Kiều nói rồi đẩy nó đi. Nó cũng vì vậy mà bước đi.
Truyện này vài cháp nữa sẽ kết thúc.
Sau đó moon sẽ tập trung viế́t truyện Tình Yêu và Thù Hận.
Truyện này cũng đang được moon viết đấy nha, mọi người đọc ủng hộ.
Cám ơn các đọc giả nhiều
2 ngày nữa có cháp mới nha.