Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 43
NGUY HIỂM (TT)
………
Sau một giấc ngủ dài thức dậy, theo thói quen nó sẽ vươn vai một cái. Nó vừa định dơ tay lên thì cái tay kêu la đau đớn. Nó quay qua thì chỉ thấy Thảo đang tròn mắt nhìn mình.
-A! Thì ra là bị bắt cóc thật. Vậy mà lúc nãy cứ tưởng mình nằm mơ – nó bỗng hét lên
-Chị thật là…
-Em xích lại đây, mình tháo dây cho nhau
Nghe nó nói Thảo cũng nhích lại gần nó. Hai lưng dựa vào nhau, hai tay bị trói ngược phía sau bắt đầu những động tác mở dây thành thạo.
-Sao mà chậm quá, bây giờ còn chưa ra – 10 phút sau, nó mệt mỏi lên tiếng, lắc lắc cái cổ cho đỡ mỏi.
-Chị ráng đi – Thảo cũng sốt ruột nhưng cố an ủi nó.
-Hừ
Rồi qua hơn 10 phút nữa, sợi dây cũng đang dần được tháo ra thì..”kẹt…kẹt..” tiếng cửa gỗ ngoài đó kêu lên báo cho hai người biết sắp có người đến. Nó và Thảo vội làm hiện tường giả như họ vẫn còn đang bị trói.
“Thình thịch…Thình thịch…”
Chẳng hiểu sao lúc này con tim nó đột ngột đập mạnh. Nó cũng chẳng biết mình đang lo lắng hồi hộp chuyện gì nữa nhưng sao cảm giác thật khó chịu.
“Lốp…cốp….lốp..cốp…” – tiếng bước chân đi càng gần phía bọn nó.
Cánh cửa được mở, những ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến nó chớp mắt vài cái. Có lẽ ở trong bóng tối lâu nên quá nhanh tiếp xúc với ánh sáng khiến nó và cả Thảo chưa quen.
Một lúc sau, nó và Thảo mới ngước lên nhìn người đang đi vào. Nó lại đột nhiên cười lớn “hahahaahahah” chẳng biết là vì điều gì nhưng nụ cười ấy là mang một sự khinh bỉ rõ rệt.
-Cô cười cái gì? – giọng nói quen thuộc dịu dàng đã không còn thay vào đó là một giọng nói tràn đầy sát khí.
-Kiều. Còn đây chẳng phải là Linh sao? Còn con nhỏ này chính là đứa đã dụ dỗ anh Huy trong bar – Thảo nhìn từng người khinh bỉ nhưng cũng hơi ngạc nhiên
-Kế hoạch tốt thật đấy – nó đột ngột lên tiếng.
-Sao cô biết? – Linh hỏi.
-Cô hỏi thừa. Với chỉ số thông minh cao gấp mấy người các cô thì chuyện nhỏ này sau tôi không biết được – nó nói cười tươi vừa thể hiện sự tự tin lại còn chế giễu được bọn họ.
Sau vài giây suy nghĩ trong đầu câu nói của nó. Linh tức giận trừng mắt dơ tay định tát nó nhưng Kiều đã ngăn lại.
-Đừng tức giận. *quay qua cô gái kia* Thơ em muốn nói gì thì nói đi – đưa mắt liếc nhìn Thảo.
Cô gái được gọi là Thơ đi tới gần nhỏ Thảo, tay cô ta nâng cầm Thảo lên.
-Chẳng có gì đặc biệt, tại sao anh ta lại yêu cô – khuôn mặt hơi bất mãn rồi thả tay ra.
-Yêu là yêu thôi. Với lại cô mới không có gì đặc biệt – nó bễu môi nhìn Thơ khinh bỉ.
-Hai người nói gì vậy? – Thảo không hiểu gì nên hỏi.
-Để chị kể em nghe một câu chuyện – nó lên tiếng trước chặn cho nhỏ Thơ khỏi nói.
-Chị kể đi.
-Vào một hôm trời âm u mây đen, sương bay mù mịt. Sau một khu viên trường có một đôi nam nữ, nam đẹp hơn nữ.
Nó vừa kể đến lúc này thì Thơ hơi chột dạ, Thảo thì nản với cái cách kể chuyện lòng vòng, vớ vẩn này của chị mình. Nó thì vẫn hăng say kể.
-…….Bạn nữ đó cầm tay bạn nam và nói một câu cực nổi da gà….-Anh làm bạn trai em nha.
Người con trai đó trả lời lạnh nhạt “Không” quá tàn nhẫn. Rồi người con gái nói : “Nhưng em yêu anh”
Người con trai lại trả lời: “Tôi không yêu cô”
“Vậy có phải người anh yêu là T không?” – cô gái đó lại hỏi.
Người con trai không trả lời chỉ lẳng lặng quay lưng bước đi.
Vậy là cô gái đã hiểu câu trả lời, nước mắt chảy dài xuống hai gò má (cái khúc này là chị ấy tự bịa thêm cho hấp dẫn à). Đôi mắt hồ ly chợt phát sáng, trong đáy mắt chứa một sự thù hận hét lớn: “Nếu tôi không có anh thì nó cũng đừng hòng có được”
Vậy là nó chấm hết câu chuyện của mình. Thảo thì vẫn ngơ ngơ ngác ngác chưa hiểu được, Thơ thì khuôn mặt đỏ bừng do quá giận dữ. Đưa tay tát vào mặt nó không thương tiếc
…………………nhưng
Nó là ai chứ? Nó lách người sang một chút, cái tát của cô ta bị hụt, do lực quá mạnh nên người cũng không đứng vững được. Sau một lúc nhờ 2 người kia đỡ thì cô mới đứng được đàng hoàng, nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nói:
-Cô nói vậy là có ý gì?
-Ý gì nhỉ? Tôi có ý gì đâu – nét mặt nó thay đổi liên tục hết bất ngờ rồi chẳng liên quan.
-Hay là có người có tật giật mình nhỉ? Bị từ chối như vậy mà còn không biết nhục, nghĩ sao đi làm hồ ly tinh.. – nó không biết sống cứ chọc ả.
Còn Thơ nghe nó nói bóng nói gió nhưng cô cũng biết là nó đang nói mình , đang hào hứng là mặt chưởi mình là hồ ly nhưng cũng cố gắng đè nén cảm xúc của mình lại nếu không chẳng phải cô tự nhận mình là vậy sao.
-Được rồi, tôi sẽ cho cô ăn đòn dài dài để xem cô còn sức để nói nữa không…- cô ta hừ lạnh rồi liếc sang nhìn Thảo.
-Được rồi, đi về – tiếng của ả Linh nói.
3 nhỏ bước ra cửa, nó nghe tiếng bước chân đã xa nên cũng thoải mái.
“Cũng mai là Thảo không sao? Nếu không mình biết nói sao với mẹ và bác chứ…haizz” nó nghĩ rồi nhìn sang Thảo với ánh mắt có lỗi.
-Nhưng mà hôm nay không đánh, còn nói ăn đòn dài dài nghĩa là sao chẳng lẽ là muốn giữ mình ở đây luôn à. Cầu mong có người đến cứu chúng ta. Mong lần này,Long nó sẽ đến đúng lúc….huhu…hixhix – nó buồn hiu.
-Chị đừng lo chắc chắn anh Huy và mọi người sẽ tìm thấy mình nhanh thôi – Thảo nói an ủi nó nhưng hình như là phản tác dụng khi lại nhắc đến tên hắn. Nó buồn bã quay mặt vào tường, Thảo biết mình lỡ lời nên im lặng là tốt nhất.
……
Trước quán bar Devil black, hắn, Hân, Hạo và Bảo mỗi người mỗi xe đứng trước quán bar. Vẻ mặt lo lắng hiện rõ, mồ hôi nhễ nhãi trên gương mặt. Họ đã đi tìm nó lâu lắm rồi, từ sáng đã tìm tới tối.
-Thấy không? – vừa tháo nón bảo hiểm, Hân liền hỏi.
-Không – đồng loạt trả lời.
-Vậy My và Thảo đã đi đâu, bị bắt cóc à – một suy nghĩ hiện lên trong đầu Hân khiến cô không kìm được buột miệng nói ra.
-Cũng có thể
-Nếu trong thành phố không có, chắc lại giống lần trước ở những nơi lân cận. Thôi chúng ta cứ tiếp tục đi tìm khi nào gặp thì alô – Bảo lo lắng nói.
-Ừ. Đi – Hân, Hạo nói rồi Hân để xe ở đó qua đi cùng xe với Hạo.
Hắn nãy giờ chỉ như người vô hình, lẳng lặng lắng nghe chứ không nói lời nào. Hắn cảm thấy chính do mình đã gây ra sự việc ngày hôm nay nên lúc nào cũng cảm thấy có lỗi. Tất cả rời đi, hắn cũng từ từ chạy đi.