Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh

Chương 29: Biết được sự thật


Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 29: Biết được sự thật

Hôm nay, trời cũng đã vào đông, không khí giá rét bắt đầu, ngoài trời đã đầy sương làm bầu trời buổi sáng quá đỗi âm u. Nhưng hình như nó lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Đương nhiên là phải ấm rồi, nó mặc một cái áo len còn thêm cái khăn choàng cổ nữa. Với chiếc quần jean, nó đi đến lớp với tâm trạng khá bất ổn mặc dù mặt đang cười, nhưng mắt lại ánh lên tia khó tả, có gì đó buồn, chút gì đó khó hiểu và cả một chút vui.
Hình như trước mắt không xa bây giờ là một người mà mấy hôm nay nó không dám chạm mặt, liên tục né tránh. Và chắc bây giờ cũng không ngoại lệ , nó tìm một chỗ an toàn để nấp.
_Hù. !!!- tiếng của Đạt từ đâu chạy đến vỗ vai làm nó giật mình la toáng lên “Aaaaa”, nhưng nhanh chóng kiếm soát được hậu quả nó liền lấy tay bụm miệng mình lại. Trợn mắt nhìn Đạt như một lời cảnh báo “Nếu còn nhiều lời ta sẽ chém..hôhô”, làm Đạt im thin thít chả dám hó hé nửa lời. Hắn dần đi khuất, nó để tay mình xuống, thở phào nhẹ nhỏm.
_Tên kia, sao mà hù người ta vậy hả? – nó chống hông ngước mặt lên nói làm người ta muốn nhéo má nó một cái.
_Xin lỗi. Xin lỗi mà! – Đạt ăn năn xin lỗi .
“Hừ” nó hừ nhẹ một cái rồi đi lên lớp. Đạt cũng tung tăng bước theo sau nó.
Những tiết học cũng trôi qua như thường ngày. Tiếng chuông kêu reng reng để một buổi học nữa kết thúc. Nó nhanh chóng gấp tập sách đi về phòng cùng với Hân và Thảo. Hôm nay nó vẫn tiếp tục nghỉ việc làm thêm của mình mà đi chơi cũng không cần xin phép hắn. Nó lấy điện thoại hình như là nhắn tin cho ai đó.
_Đi uống cafe không? – một tin gửi đến cả 2 người Minh và Đạt.
_Đi – điện thoại nó reo lên, 2 tin nhắn được nhận liên tục chỉ cách nhau vài giây, đó là của Minh và Đạt.
Nó vai thay đồ nhanh chóng, bđớc ra với một cái áo thun teen, quần jean được mài rách đôi bốt đen cao và tóc được buột cao, để mái xéo. Nó còn đeo thêm cái kính nôbita màu đen nhìn rất cute. Hai người vừa bước vào liền ngẩn người ra với cô gái trước mắt
“Tiên nữ à” 2 người có cùng suy nghĩ, mặt ngẩn ra trông ngố hết biết, đến khi nó nói 2 người mới chợt tỉnh.
_Mới tới hả? Giờ đi được chưa? – nó vừa hỏi vừa lấy điện thoại chụp vài tấm tự sướng.

_Đi – 2 người đồng thanh.
_Lên xe tôi chở cho – lại đồng thanh rồi nhìn nhau bằng ánh mắt cháy lửa.
_Stop….bây giờ tôi sẽ đi xe của Đạt, về tới ông*chỉ Minh* chở tôi – nó nói rồi leo lên chiếc xe đạp đua của Đạt.
Một cô gái cùng 2 chàng trai, tất cả đều rất đẹp ngồi trên một thảm cỏ, kế đó là mặt hồ nước xanh biên biếc.
_Tôi biết tình cảm của 2 người nhưng 2 người có thể chỉ xem nó là tình bạn. Như vậy chúng ta sẽ không còn gượng ngùng đối diện với đối phương. .- nó nói vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều.
_Nhưng …………/- 2 người đang nói vẫn chưa định nói hết câu thì nó cắt ngang lời.
_Tôi sẽ không mang hạnh phúc cho 2 người đâu. Có khi đó chỉ là rung động đầu đời chứ không phải là tình cảm chân thật. 2 người hãy đi tìm người con gái khác tốt hơn tôi , được chứ *cười*..
_Thôi đừng nói chuyện này nữa. Cho dù sao này có chuyện gì chúng ta vẫn là bạn chứ – Đạt nói.
_Vẫn là bạn, mãi mãi là bạn – nó cười thoải mái.
_Ừ – 2 người họ cũng cười nhưng hình như nụ cười không được tự nhiên, nó chứa một sự thất vọng.
“Anh sẽ buông tay em để em tìm hạnh phúc nhưng lúc không hạnh phúc em cứ trở về anh sẽ là chỗ dựa của em” Đạt nghĩ mang trong lòng một nỗi xót xa. Trái tim anh bị tổn thương thật rồi.

Mỗi người một suy nghĩ một nét mặt, bầu không khí càng trở nên ảm đạm khí chịu hơn.
_Cũng 8 giờ rồi, 2 người về đi. Tôi đi đây tí – nó nói rồi chạy đi. Hai người cũng lặng lẽ đi về.
——-Bar Devil Black——–
Nó đang đứng trước cổng bar Devil Black. Rồi bước vào bar, hôm nay nó muốn uống một tí để mọi chuyện cho vào lãng quên. Nó không muốn nhớ dù là một chút. Lại cái bàn lần trước nó cùng Hân với Thảo ngồi. Đây cũng là lần thứ 2 nó vào đây tâm trạng cũng khác trước khá nhiều. Nó chỉ gọi một ly rượu vang đỏ rồi thôi.
Hình như hôm nay không còn ai ve vãn ở cạnh nó. Chắc là do vụ kinh thiên động địa hôm trước đây mà. Dám uy hiếp đại ca giang hồ lại còn nhận hắn làm đệ tử không nổi mới lạ. Bar hôm nay vẫn đông khách như thường ngày. Nó nhấp một ngụm rượu, mắt nhìn vào ly không rời. Hình như xuyên qua ly rượu nó đã thấy Hân, Thảo, Hắn , Hạo, Bảo thì phải, nhìn có vẻ họ lạ quá, ngầu nữa còn có một số đàn em theo sau làm nó có chút nghi ngờ.
Bản tính tò mò lại có sẵn trong người, nó không kìm lòng nổi đành đi xem chuyện gì đang xảy ra. Nó đến gần phòng bọn họ bước vào hơn. Cửa phòng không khoá. Nó cảm thấy hình như phòng này rất quen thuộc với nó. Nó núp sát một bên nhìn kĩ từng người trong đó và nghe cuộc nói chuyện của họ.
“Đó đúng là bọn họ” nó nghĩ rồi quăng nó đi mất sau câu nói của Lin vang lên (mọi người còn nhớ Lin không , không nhớ xem lại chương “Đi bar” sẽ nhớ).
_Bang chủ, chúng ta tính sao? Ông trùm Hùng đã hẹn chúng ta 25 ngày sau giao đấu một trận sinh tử – Lin thông báo đưa tờ giấy cho bọn họ. Nó thì ngơ ngác chẳng hiểu cái quái gì nữa.
_Các anh tính sao? – Hân hỏi.
_Trận này không đánh không được – hắn nói.

_Anh 2! Nhưng nếu đánh bên ta sẽ thiệt hại nghiêm trọng, trùm Hùng thế lực vô cùng lớn – Hân nói.
“Anh 2, Huy là anh 2 của Hân à. Đúng rồi Lâm Khánh Hân, Lâm Khánh Huy. Sao mình ngốc quá vậy nè” nó nghĩ sau câu nói của cô.
_Chắc do chúng ta cướp và đốt hàng phi pháp của hắn nhiều quá nên hắn ta sinh thù và định trả đây mà – nhỏ cũng nói, giọng không khỏi khinh thường.
_Vậy thì trận này nhất định phải thắng – Hạo nói.
_Nếu không tính mạng của chúng ta khó mà giữ được – Bảo nói.
,—–
Nó chỉ nghe được bao nhiêu đấy rồi rời đi khỏi đó. Biết bao nhiêu suy nghĩ khó hiểu cứ loé lên đầu nó. Những suy nghĩ kia một lần nữa lại được cắt ngang bởi sự xuất hiện của Long.
_Chị 2 – Long vỗ vai nó.
_Hả? – nó giật mình há hốc miệng ra hỏi. Nhớ lại chuyện lúc nãy nó nhanh chóng lấy lại phong độ .
_Ngồi xuống đi. Cho chị hỏi chút – nó nói
*Vì Long cứ gọi nó là chị 2 nên nó gọi em luôn riết quen rồi*
_Chị hỏi đi em trả lời hết nếu biết – Long nói.
_Nó đem tất cả những thắc mắc về bọn họ, gia thế , bang chủ gì đó rồi cả ông trùm Hùng gì đó hỏi Long.

_Để em nói rõ cho chị biết:
Tất cả bọn họ đều là con của các chủ tịch tập đoàn lớn vào top thế giới. Hân và Thảo là bang chủ bang Angel Black. Huy,Hạo, Bảo là bang chủ bang Devil Black. 2 bang đó giờ cũng như một, có thế lực lớn lắm. Họ giết người vô kể nhưng người họ giết điều là những kẻ phạm tội đáng được tội tử hình.
Còn từ”bang chủ” có nghĩa là họ đứng đầu một băng nhóm nào vậy đó. Cái này không phải là xã hội đen mà người ta gọi là người của thế giới đêm, họ chỉ hành động ở buổi tối, đêm khuya thôi.
Còn ông trùm Hùng là một tay buôn bán ma tuý khét tiếng, vận chuyện hàng lậu. Giết người vô tội vô số kể là người ác vô cùng, làm nhiều người câm ghét lắm. Bang Angel và Devil đã nhiều lần đốt hàng trắng và phá những chuyến hàng lậu của họ nên mới giao chiến.
_Vậy nếu giao chiến, ai sẽ thắng? – nó hỏi vẻ sốt ruột.
_Chưa biết được, trùm Hùng có rất nhiều sát thủ tài năng, bên họ cũng mạnh nhưng so với Trùm hùng thì còn thua một tí. Có thể nói một 9 một 10.
_Ừ.
Nó nói rồi nhấp một ngụm rượu cho tỉnh táo hơn.
“Tại sao chứ? TẠI sao họ không cho mình biết sự thật. Hay là họ chỉ xem mình như trò chơi tiêu khiển. Mình đâu xứng để làm bạn với những người giàu vậy chứ.” Nó nghĩ, mắt thoáng buồn. Lê bước ra khỏi bar, để cho Long ngơ ngác ở đó tính tiền cho nó. Nó đi một mạch về phòng nghỉ ngơi.
….bộp…bộp…
Hình như nước mắt nó rơi trên gối, nó đang khóc. Nó buồn lắm, nó ghét bị lừa dối. Nhưng sao những người mà mấy tháng nay nó tin tưởng lại lừa dối nó chứ. Nước mắt cứ thế mà tuôn theo những suy nghĩ. Gối ướt đẫm, mặt còn ướt át những giọt nước mắt lúc đó nó mới ngủ đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.