Đọc truyện Yêu Phải Nhỏ Lưu Manh – Chương 27: “Có lẽ tôi thích cô”
Sau 1 ngày phải nghỉ học và nghỉ làm, tinh thần và sức khoẻ nó được hồi phục nhanh chóng nhờ sự chăm sóc rất tận tình của 3 người Minh (em họ hắn và cũng là bạn nó), Đạt và hắn. Long cũng có đến thăm nó nhưng rồi lại bận giải quyết công chuyện nên đi về trước. Hôm nay nhìn nó có vẻ rất hồng hào có thể cười nói tự nhiên.
_Nay cậu khoẻ rồi đó – Minh nói.
_Ừ *cười tươi* mấy cậu không bận gì sao mà qua đây chăm sóc tớ – nó nhìn không trung hỏi.
_Không! – cả 2 đồng thanh.
Hắn nảy giờ bận đi mua cháo,với những món nó thích như bánh tráng trộn chẳng hạn, vừa vào tới cửa cảnh tượng hắn thấy hết sức kinh khủng, nó nằm trên giường, Đạt đút trái cây cho nó ăn, Minh thì bóp tay cho nó với kể chuyện ma nữa, nó lại xem phim hành động.
_2 người mới tới hả? – hắn hỏi như không quan tâm.
_Ừ/Dạ – 2 người đồng thanh.
_Minh! Sao em lại qua đây? – hắn để đồ ăn xuống.
_Tại em nghe My bị bệnh nên qua thăm ấy mà, chắc lúc em với Đạt qua anh đi mua cháo rồi – Minh nói.
_Ăn bánh tráng trộn – nó lên tiếng chen ngang .
_Đây – Minh đưa nó rồi 2 người lại sôfa ngồi.
_Ngimmm…ngumm….ngum…………………ngụm…….ngoàm………- nó tiếp tục ăn mặc cho bọn người kia đang làm gì đó…
_Hân với Thảo đâu rồi anh? – Minh lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám.
_2 người đó với 2 người kia đi chơi rồi..
Minh gật đầu tỏ ý hiểu rồi bầu không khí tiếp tục u ám và căng thẳng hơn với 3 người mỗi người một suy nghĩ riêng.. chỉ có nó là vô tư say xưa ăn uống mặc cho trời có sập đi nữa nó cũng không quan tâm.
“Chẳng lẽ Minh nó cũng thích cô ta, haizz….sao càng ngày mọi chuyện càng rắc rối..” Hắn nghĩ.
“Cả hai người họ đều thích My thì phải, anh Huy cũng thế vậy mình phải làm sao.. . Không đến phút cuối mình không thể bỏ cuộc được…«cố lên»…” – Minh nghĩ và tự an ủi mình.
“Hành động của họ đã cho mình biết họ yêu cô ấy và mình cũng vậy, rồi không biết cô ấy sẽ quyết định thế nào. Có quá khó khăn không?” – tiếp đó là sự lo lắng của Đạt.
Nó sau khi ăn xong thì mắt láo lia láo lịa, liếc ngang liếc dọc mà cũng chẳng ai nhìn nó, nó bực mình tiếp tục xem phim. Một bộ phim hài hước lại được phát trong cảnh âm u não nề thế này thật quá phí. Chẳng ai cảm nhận được sự vui vẻ của bộ phim ngoài nó.
_Haha……maua.ahaah…..- tiếng nó cười làm 3 người họ thoát khỏi những dòng suy nghĩ trong đầu.
_Xem phim nè – quay qua bọn hắn nó nói..
_Ừ – Minh, Đạt đồng thanh. Cả bọn cùng xem phim, cùng cười chỉ riêng có hắn lại không cười.
*1 tuần sau*
Mọi việc lại đi vào qũy đạo của nó sau khi nó bắt đầu đi học và làm việc lại. 1 tuần trôi qua không biết có chuyện gì xảy ra với nó, mỗi ngày đều vô vô cùng tất bật chẳng hạn được hắn dắt đi dạo, Minh rủ đi chơi, Đạt rủ đi ăn, mỗi ngày đều có, họ nói đến nỗi mà nó không thể nào từ chối mặc dù trong lòng cũng không muốn đi lắm. Một tuần nữa trôi qua, nó mong tuần này sẽ được thảnh thơi hơn, thoải mái hơn. Mong ước nhỏ nhoi nhưng cũng thật khó thực hiện.
_My, đợi tôi với – Minh và Đạt lại đồng thanh, phía sau chạy lên nó.
_Ừ, chào *nó dơ tay tỏ ý chào rồi cười hềhề…quay lưng lại nụ cười méo xệch*
“Haiz…ông trời thật là trêu ngươi, điều ước nhỏ nhoi của con ông cũng không giúp con thực hiện. Thôi ta phải nghĩ cách chuồn lẹ thôi, ở đây ta sẽ điên mất *tay chấm cầm suy nghĩ mưu kế* ” nó nghĩ.
_Á! Thầy hiệu trưởng gọi các cậu kìa – đột nhiên nó réo lên chỉ về phía phải hành lang. Hai người theo phản ứng quay người lại, ngơ ngác tìm kiếm cũng chẳng thấy ai đang định quay lại tìm nó thì nó đi mất rồi.
“Hahaa bị ta dụ rồi, ta đi đây” nó vừa lon ton chạy lên lầu vừa cười khí thế.
………………Rầm………………
Nó té ngã trên sàn ngạch nhưng hình như là rất ấm. Nó lại đi không nhìn đường mãi cười nên va phải ai đó.
_Ôi! Ai lại để cái niệm ở đây, êm quá vậy nè – nó ca ngợi.
Nghe tiếng người quen, người bị đè bèn lên tiếng:
_Niệm cái đầu cô đó
_Ôi! Luồn khí độc vừa bay qua tai ta . Sao nghe quen qúa nhỉ – nó gãi đầu suy nghĩ.
_Đứng dậy mau cho tôi – âm khí lạnh lẽo.
_Ừ – nó không cảm thấy lạnh mà lại run nên bất giác trả lời, rồi đứng dậy phủi phủi áo.
4 mắt nhìn nhau nhưng không trao yêu thương mà là sát khí bên còn lại hơi bị lo sợ. Hắn không nói gì mang theo chút gì đó khó hiểu trong lòng tiến thẳng lên phòng Hội Trưởng.
“Á! Chết chắc! Kỳ này tiêu chắc..hic..hix..” nó khóc thầm trong bụng….nhưng….đột nhiên mặt nó đỏ bừng lên khi lại nhớ lúc nãy nó té vào người hắn làm nó như không dám nhìn mặt hắn nữa. Sau khi trấn tĩnh bản thân, nó cho mọi chuyện qua một bên tiếp tục vào lớp. 2 tiếng học mà nó thích nhất kết thúc đó là môn toán, chuông giờ ra chơi reo lên trong sự hào hứng của mọi người, có cả nó.. Đang trong tâm trạng phấn khởi thì bị vụt tắt chỉ vì 1 câu nói.
_Cậu đi đây với mình nha – Minh, Đạt đồng thanh, từ đâu đi lại phía nó.
_Hả? Đạt, cậu cúp tiết à? – nó hỏi vơi đi câu hỏi của 2 người.
Đạt cũng không trả lời câu hỏi, nhìn nó như thay lời muốn nói “cậu hãy trả lời câu hỏi của tớ”.
_Nhưng ….như…ng…- nó đang bối rối tìm câu trả lời hợp lí để từ chối cả hai thì ở đâu một vị cứu tinh xuất hiện….
_Hội trưởng cần gặp cậu – Hạo chạy lại nói với nó làm nó vui mừng vì thoát khỏi nạn trước mắt liền chạy vụt đi.
_Thôi tôi đi trước nha, có gì gặp sao – nó nói rồi chạy đi.
Sau khi lên tới nới, nó lại nhớ chuyện lúc sáng……”có khi nào hắn định phục thù mình không? Còn chuyện hồi sáng nữa *bất giác mặt nó đỏ lên*, nhân cơ hội không có ai mình chuồn thôi” nghĩ là làm nhân cơ hội nó tức tốc rời đi trong êm dịu nhưng nào có dễ như vậy.
_________Cạch_________
Cửa phòng được đề to chữ HỘI TRƯỞNG mở ra.
_Định chuồn à – âm thanh nằng nặc sát khí của người con trai đó vang lên.
“Chết rồi, sao bị bắt ngay lúc này chứ, ông trời sao ông không thương con…hu.hu..hix” một màn tự kỉ trong đầu lại nổi lên.
_À, hội trưởng tôi đâu có chuồn đâu chứ . Tôi đau bụng định đi vệ sinh đó mà- nó quay lại giả bộ ôm bụng, mặt mài nhăn nhó.
_Vậy thì vào trong, ở đây cũng có nhà vệ sinh – hắn kéo tay nó vào trong.
_Sao không đi đi – thấy nó vẫn cứ đứng đó hắn nói.
_Ừ. Đi liền! – nó nói đi vào nhà vệ sinh.
Sao khi nó vào, rửa mặt xong nó suy nghĩ âm mưu to lớn để thoát khỏi nơi đây. Cuối cùng nó phải gọi điện cho cô và nhỏ.
……………..Tút…tút……………
Từng cuộc gọi cho nhỏ với cô đều kết thúc bằng cái tiếng tút đáng ghét kia. Nó thầm trách ông trời sao lại bất công với nó quá. Muốn kêu trời trách đất,gào thét cũng không được .
“Chẳng lẽ tôi phải đi ra sao” nó nghĩ.
_Đối diện mới giải quyết được mọi chuyện …yeh….- nó nói tự trấn an mình nhưng mặt như cái bánh bèo nhèo.
_Anh kêu tôi có gì không? – nó nói, mặt cuối gằm.
_Không – hắn nhàn nhạt.
_Vậy anh gọi tôi làm gì, khùng hả – nói xong, nó ngước mặt lên nhưng đụng phải gương mặt của hắn lại cúi gằm xuống như đang mắc lỗi.
_Cô ngồi xuống đi – hắn nói lại sofa ngồi. Nó cũng lần lượt đi theo.
“Nói gì không nói đi ngồi đó lèm bèm một hồi tôi cho anh vô bệnh viện gặp y tá giờ” nó nghĩ , mặt nguy hiểm.
_Ngồi rồi nói gì nói đi – nó ngồi xuống, cúi gằm mặt nói nhỏ.
_Tôi nghĩ cô có thể………..-hắn ngập ngừng.
_Nói mau đi .
_Không thân mật quá với Đạt và Minh.
Nó thật sự không thể nào có bất ngờ nào hơn câu đó, có chút gì đó vui trong lòng. Nhưng tâm trí nó lại hiện lên câu nói “cô rất giống cô ấy, rất thích ngôi sao cô đơn kia ” làm nó có chút xót xa.
_Tôi là gì của anh chứ, tôi chẳng là gì của anh – nó ngước lên nói lớn.
_Nhưng tôi thích cô..- anh nói.
_Không, tôi chỉ là vật thay thế cho cô ấy thôi – nó nói rồi đi ra ngoài.
Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của nó đi ra cửa, trong lòng lại có một chút gì đó đau đớn, một chút xót xa, nhói lòng.
“Có lẽ tôi thích cô! Nhưng tôi sẽ xác định chính xác tình cảm của mình, tôi sẽ không làm cô đau khổ thêm một lần nào nữa” anh nghĩ.
Nó bước ra cửa với một tâm trạng rất tệ.
“Có phải tôi đã yêu anh” nó nghĩ, rồi như nhớ ra gì đó. Nó quay lại mở cửa phòng Hội trưởng, nói thêm một câu rồi quay bước tiếp tục đi: _Chiều nay tôi nghỉ. Nó bước đi, mặt dù không biết sẽ đi đâu, nó chỉ đi mãi.
___________________
Không biết rồi mọi chuyện sẽ ra sao?