Yêu Phải Nha Đầu Hai Mặt

Chương 23 .3


Bạn đang đọc Yêu Phải Nha Đầu Hai Mặt – Chương 23 .3


Nghe vậy, Nhâm Cấm Hồng mặt trướng đỏ giống như quả cà chua chín.
Không cần mở miệng trả lời, phản ứng của cô đã nói rõ hết thảy, làm cho Nhâm Duẫn Cánh tức giận đến giãy ra kiềm chế của Dịch Tử Xá, dùng sức đánh Quý Thành Hạo một quyền.
“Duẫn Cánh!” Dịch Tử Xá hoàn toàn không kịp ngăn cản hắn.
“Duẫn Cánh!” Quan Tiểu Ngưng bị sợ hãi kêu ra tiếng.
“Đáng đánh.” Câu này là Ba Quý nói.
“Đánh nhiều thêm mấy cái nữa.” Tiếp câu này là Mẹ Quý, hai vợ chồng cấu kết với nhau làm việc xấu—— không phải, là cùng nhau luôn miệng tức giận, đều tức giận đến nghĩ đem con trai bắt tới đánh một bữa thật đau.
Nghe thấy hai câu này, Nhâm Duẫn Cánh giận không thể kiềm chế lập tức nghe lời giơ nắm tay lên——“ Không cần.” Trên giường Nhâm Cấm Hồng đột nhiên kêu to, lấy sét đánh không kịp bưng tai bọc chăn đơn nhảy xuống giường, giữa hai người: “Anh họ, không cần.” Cô thỉnh cầu.
Anh họ?
Quan Tiểu Ngưng, Quan Dư Ngâm cùng Mạnh Thiên Bình ba người cùng sửng sốt, rốt cuộc làm rõ ràng vì sao Nhâm Duẫn Cánh lại đột nhiên nổi điên, thì ra người đẹp tóc dài ngồi ở trên giường bọc chăn đơn, dĩ nhiên là em họ hắn? Tình huống này muốn hắn không phát hỏa, thật đúng là còn khó hơn lên trời!
“Cấm Hồng, em tránh ra.” Nhâm Duẫn Cánh lạnh lùng mệnh lệnh với đường muội.
Nhâm Cấm Hồng dùng sức lắc đầu.

“Anh nói lại lần nữa, tránh ra.”
“Là em thích hắn trước, nếu như anh muốn đánh……thì đánh em luôn đi, Quý Thành Hạo anh ý không có sai.” Cô dùng sức lắc đâu, thái độ kiên định nhìn anh họ.
Đứng ở một bên Dịch Tử Xá nhịn không được huýt sáo.
Nhâm Duẫn Cánh quay đầu tức giận trừng hắn.
“Nha đầu, không sao, em tránh ra trước.” Bị Nhâm Duẫn Cánh giữ bả vai đặt ở trên mặt đất Quý Thành Hạo, lần đầu tiên mở miệng lên tiếng.
“Không sai, em tránh ra trước.” Nhâm Duẫn Cánh khẩu khí đông lạnh nói, ánh mắt âm lãnh chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Quý Thành Hạo.
“Không.” Nhâm Cấm Hồng kiên định cự tuyệt.
Từ nhỏ cùng vài người bọn họ hỗn đến lớn, cô lại làm sao không biết cá tính của bọn họ. Làm sao lại không biết bọn họ xử lý đối phương làm bọn họ khó chịu như thế nào sao? Bọn họ sẽ bất chấp tất cả đánh một trận trước, đem đối phương đánh cho ba ngày không xuống giường được rồi nói sau.
Chuyện như vậy mặc dù cũng không thường gặp, quá khứ trong lúc đó cùng bọn họ lẫn nhau ở chung mười năm năm, cô cũng chỉ xem qua hai lần mà thôi. Nhưng là xem đến hai lần kia khiến cô sợ đến mức đoản thọ mười năm, cho nên cô không thể làm cho cái chuyện như vậy phát sinh, hơn nữa vẫn là bởi vì cô.
“Cấm Hồng.”
“Nha đầu.”
Hai người đồng thời lên tiếng cảnh cáo, nhưng được đến kết quả vẫn là một câu: “Không.”
Mắt thấy tình huống sẽ giằng co không xong, trưởng bối đành phải mở miệng nói chuyện.
“Duẫn Cánh, con trước buông cái đứa con bất hiếu kia ra.” Ba Quý nói.
Chợt hắn quay đầu lại, “Quý Thành Hạo” phẫn nộ không thể nói “còn có tiểu Cấm Hồng.”
Thanh âm lại trở lên mềm nhẹ, nhưng không mất uy nghiêm. “Hai người các con đem quần áo mặc vào rồi đến phòng khách. Chúng ta đến phòng khách đi.” Câu phía sau kia là nói với những người khác.
Vì thế, Nhâm Duẫn Cánh buông hắn ra quay đầu rời đi, mọi người cũng nối đuôi nhau tiêu sái đi ra ngoài, cuối cùng chỉ để lại Nhâm Cấm Hồng vẻ mặt xin lỗi cùng Quý Thành Hạo mặt bị đánh xanh đen một khối ở trong phòng.
“Thật xin lỗi, có đau hay không?” Mang theo vẻ mặt biểu tình đau lòng cùng xin lỗi, cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt sưng đỏ của hắn.
Quý Thành Hạo lắc đầu. “Là lỗi của anh, anh hẳn là mang em về nhà sớm một chút, đem chuyện chúng ta kết giao công khai nói cho mọi người, hôm nay cũng sẽ không phát sinh loại sự tình này, thực xin lỗi.”
“Không phải của anh sai.” Nhâm Cấm Hồng nhanh chóng lắc đầu, “Anh họ không nên cái gì cũng chưa biết đã động thủ đánh anh.”
Hắn lại nói: “Nếu hôm nay anh cùng hắn đổi vai, anh cũng sẽ động thủ đánh hắn, hắn không có làm sai.”

Như vậy muốn cô làm sao nói tiếp?
“Đến đây đi, đem quần áo mặc vào, đừng quên bọn họ còn ở bên ngoài chờ chúng ta.” Hắn từ trên sàn nhà đứng lên, đồng thời đỡ cô dậy. Lúc bình thường, hắn ngủ cũng không mặc quần áo, mà cô cũng không mặc áo lót cùng quần ngoài, chỉ mặc quần lót cùng áo sơ mi T-shirt ngủ, cho nên quần áo hai người đều không chỉnh tề.
“Mọi người làm sao lại cùng nhau chạy tới nơi đây?” Nhâm Cấm Hồng xoay người đi tìm quần áo cởi trước khi ngủ, một bên mặc, một bên khó hiểu hỏi.
“Ai biết——“ Quý Thành Hạo mới nói ra hai chữ, đang nói trong nháy mắt liền im bặt, chỉ nghe thấy hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, “Đáng chết!”
“Làm sao vậy?” Cô hướng hắn hỏi.
“Anh đã quên bữa ăn thân cận giữa trưa nay.” Hắn không cần nghĩ ngợi trả lời.
“Bữa ăn thân cận?”
Quý Thành Hạo cả người cứng đờ, thiếu chút nữa liền mắng to ra tiếng.
Chết tiệt! Hỗn đản! Hắn làm sao có thể quên chuyện trọng yếu như vậy đâu? Tối hôm qua hắn rõ ràng sẽ cùng cô nói, kết quả tinh trùng vừa vào não, nên cái gì đều đã quên, hắn này đại ngu ngốc!
Thật tốt quá, hiện tại hắn nên giải thích truyện này từ đâu, cô sẽ tin tưởng lời hắn nói sao?
“Cái gì bữa ăn thân cận?” Cô hoài nghi nhìn hắn hỏi lại một lần.
Hắn đem áo mặc vào trước, sau đó đi hướng cô, ôn nhu giúp cô đem tóc từ trong cổ áo sơ mi T-shirt rút ra.
“Bà xã.” Vẻ mặt hắn cẩn thận mà nghiêm túc nhìn cô, “Có một việc ta chưa nói với em, không phải là anh cố ý, mà thật là quên mất.” Hắn đặc biệt cường điệu.
“Chuyện gì?” Bộ dáng hắn nghiêm túc làm thân thể cô không tự kiềm chế được căng thẳng lên.
“Chuyện này ở hơn một tháng trước anh cũng mới biết được, hơn nữa sau khi biết vẫn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng lại khổ không có đối sách.” Một chút, hắn nhìn cô không chớp mắt, thật cẩn thận nói: “Anh cùng Duẫn Cánh, Dịch Tử Xá, Diệc Kì bốn người, từ nhỏ có cùng đối tượng chỉ phúc vi hôn.

Nhâm Cấm Hồng trừng mắt nhìn.
Thấy cô không có phản ứng quá lớn, hắn tiếp tục thật cẩn thận nói: “Duẫn Cánh cùng Dịch Tử Xá gần đây đều đã muốn thoát ly hôn ước này, hiện tại đến phiên anh ra sân…..”
“Anh nói bữa ăn thân cận, chính là đi cùng cái kia chỉ phúc vi hôn gặp mặt?” Cô bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hắn gật đầu, lập tức liền giải thích: “Cái bữa ăn này anh từ chối không được, bởi vì mẹ anh——“
“Chuyện này em đã sớm biết.” Cô đánh gãy hắn tự khai.
“A?” Hắn bỗng nhiên ngây người, cứng họng nhìn cô.
“Trên thực tế——“ Cô xem thấy hắn nói, lại vào lúc này ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.
“Các người còn muốn thay quần áo bao lâu?” Là thanh âm của Nhâm Duẫn Cánh.
“Chuyện này tối rồi chúng ta nói sau.” Liếc nhìn phương hướng cửa phòng cô quyết định chuyện này sẽ tìm thời gian nói với hắn rõ ràng.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, dắt tay cô gật đầu nói: “Đi thôi, ra trận tra khảo.”
Cô nhịn không được bị hắn nói những lời này chọc cười, cùng nhau cười ra khỏi phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.