Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 36


Đọc truyện Yêu Phải Một Mảnh Tuyết – Chương 36

Nhạc Ân Trạch có chút gấp gáp khó nhịn đè Hách Diêu Tuyết trên giường, cô xoay vặn thân thể không cho anh được như ý nguyện.

“Ban ngày không phải anh đã làm qua hay sao…..” Hách Diêu Tuyết nói có chút không rõ ràng. Cô thật sự là không tiện mở miệng, người đàn ông tràn đầy tinh lực không biết no này thật sự là làm cho cô ứng phó không nổi.

“Đó là phần buổi sáng, hiện tại tôi lại đói bụng.” Nói xong, Nhạc Ân Trạch lại phủ lên người cô, vươn đầu lưỡi trêu chọc chiếc khăn tắm trên người cô.

Cảm thấy nhiệt độ khác thường, Hách Diêu Tuyết hơi rụt lại, nhưng thân thể đã bị anh chặt chẽ đè lại. Nhạc Ân Trạch thành thạo gặm cắn da thịt tươi mới của cô giống như động tác nấu ăn khi nảy. Đầu lưỡi ấm nóng xâm nhập vào khoang miệng, ngón tay càng dùng sức chà xát hai bên ngực đầy đặn. Anh hung hăng không ngừng gợi lên lửa dục trên người cô, nghe thấy tiếng rên hàm hồ thoát ra từ miệng cô, cực vật dữ tợn cũng xảm nhận được chất dịch ẩm ướt giữa hai chân cô.

Nhờ chất dịch ẩm ướt, Nhạc Ân Trạch không chút phí sức trượt vào bên trong cô.

Rất nhanh, âm thanh va chạm nhỏ vụn không ngừng vang lên. Trong bóng đêm vô tận, anh hết lần này đến lần khác muốn cô, toàn thân Hách Diêu Tuyết mỗi một khớp xương đều có cảm giác giống như bị nghiền nát.

“Em là của tôi. Về sau cũng không thể rời khỏi tôi, tốt nhất là em nên nhận rõ điểm này, bảo bối của tôi.” Hách Diêu Tuyết nghe lời anh nói nhỏ bên tai cô, rốt cuộc không chịu được nữa, mí mắt khép lại tiến vào mộng đẹp.

Nhưng giấc ngủ ngọt ngào mang theo mệt mỏi không kéo dài được lâu lắm, Hách Diêu Tuyết rất nhanh đã bị tiếng la khóc bên ngoài biệt thự làm tỉnh.

Cô hoang mang mở mắt ra, phát hiện Nhạc Ân Trạch đã không còn ở bên cạnh, vươn tay lấy áo khoác phủ thêm vào. Lúc này đã sắp rạng sáng, đám khách quý cũng đều nghỉ tạm trong biệt thự trên đảo, không biết là ai đang kêu khóc ở bên ngoài.

Cô lững thững chạy đến phía cửa sổ, nhìn thấy hai người bảo vệ vạm vỡ đang dắt Irena đi ra ngoài.

Irena dùng tiếng Nga không ngừng gọi “mẹ”, gào thét, khóc lóc nức nở cầu xin tha thứ.

Lúc này mưa phùng đang rơi xuống ngoài cửa sổ, trên người Irena vẫn mặc bộ lễ phục buổi tối, nhưng đã bị vấy nước bùn trên đường. Cô ta bị kéo tới sau xe, rất nhanh đã bị đưa đến ngoài cửa lớn của biệt thự, hẳn là về sau rất khó có thể bước vào khu vực tư nhân đã từng là nhà này rồi.


Còn có một người đàn ông trẻ tuổi, chính là “trai bao” trước kia thường xuyên đứng bên cạnh Y Lâm phu nhân, đãi ngộ của hắn đương nhiên càng thê thảm hơn so với Irena. Khuôn mặt đã từng anh tuấn nay lại biến thành bầm tím nhìn không ra hình dạng, bị ném lên một chiếc xe Jeep màu đen, cũng không biết chuẩn bị đưa đến nơi nào.

Từ ban công nhìn xuống, rất dễ dàng nhìn thấy mẹ con Nhạc Ân Trạch đang đứng trước cửa.

Lúc này biểu cảm trên mặt hai người cực kỳ nhất trí, đều là vẻ lạnh lùng khó nén cùng sự lãnh khốc cao cao tại thượng.

Hai mẹ con chảy cùng một dòng máu, đối với người phản bội sự tin tưởng cùng tình cảm của bản thân, chỉ càng thêm áp bức cùng chèn ép vô tình. 

Hách Diêu Tuyết không khỏi nhớ lại lời nói thì thầm trước khi ngủ của Nhạc Ân Trạch, không quan tâm cô có đồng ý hay không đồng ý, cô đã bị người đàn ông này chặt chẽ nắm trong lòng bàn tay…..

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, vẫn là thời gian mẹ con tình thân, bị đứa nhỏ dưỡng dục lâu như vậy phản bội, theo lý thuyết là khó có thể bình phục cảm xúc, nhưng trên mặt Y Lâm phu nhân vẫn không nhìn ra cảm xúc gì, vẫn giống như lúc trước thân thiết tiếp đón cô cùng Nhạc Ân Trạch dùng bữa.

Mà ở phía sau bà, lại xuất hiện một khuôn mặt anh tuấn xa lạ, thay thế người đàn ông trẻ tuổi ngày xưa cùng bà đi khắp nơi.

Người trẻ tuổi này thoạt nhìn càng cao lớn khỏe đẹp, vẫn là người Trung Quốc, qua đó có thể thấy Y Lâm phu nhân có đặc thù yêu thích cùng chấp nhất đối với đàn ông Đông Phương. Hơn nữa, Hách Diêu Tuyết dần dần nhìn ra, vô luận là người đàn ông này hay là người đàn ông trước kia, khuôn mặt mơ hồ đều có bộ dáng giống với Nhạc Ân Trạch….. Không đúng, là giống với chú Nhạc đã mất……

Loại xem đàn ông như quần áo, tùy thời lấy ra mặc một bộ, cũng chỉ có người phụ nữ đứng trên đỉnh cao quyền lợi mới có thể làm được đi?

Sau khi dùng cơm xong, Y Lâm phu nhân đẩy ghế dựa ra, tiếp theo nói: “Diêu Tuyết, có thể cùng đi tản bộ với bác không?”

Nhạc Ân Trạch giương mắt nhìn mẹ của mình, Y Lâm phu nhân lập tức bày ra bộ dáng ủy khuất nói: “Tâm tình mẹ không tốt, con trai cũng không biết san sẻ cùng mẹ. Cho nên, mẹ chỉ có thể để cho Diêu Tuyết dịu dàng đáng yêu cùng với mẹ một chút.”  

“. . . . . .” Có thể thấy Nhạc Ân Trạch không hề có sức chống đỡ với chuyện mẹ anh làm nũng.


Vì vậy sau khi ăn xong, liền biến thành thời gian giải sầu của phụ nữ.

Hách Diêu Tuyết không biết nên nói gì với người phụ nữ có xuất thân cùng bối cảnh thần bí này, chỉ có thể yên lặng đi theo bên cạnh bà.

Y Lâm phu nhân mỉm cười lôi kéo tay Hách Diêu Tuyết, nói: “Tuy rằng con đã cùng Andrew kết hôn, nhưng cũng không cần sửa miệng. Andrew rất là tùy ý, thật đúng là giống bác, gặp được người mình thích liền không từ thủ đoạn mà bắt người tới tay. Khí phát đàn ông này mà đặt vào sự nghiệp thật sự rất tốt, nhưng mà dùng để theo đuổi phụ nữ thì hơi kém một chút…..”

Xem ra Y Lâm phu nhân hoàn toàn biết con trai mình ác liệt, nhưng mà trong giọng nói lại lấy sự bá đạo của con trai mình làm hảnh diện đắc ý, thật là có chút vi diệu rồi.

“Bác gặp ba của Andrew là trong cuộc rối loạn ở Cambodia, khi đó Trung Quốc phái quân nhân bí mật đến đây đóng quân, mà bác đang ở Cambodia xử lý nghiệp vụ của gia đình, vì thế liền gặp nhau. Ông ấy cho rằng bác chỉ là một thương nhân bình thường, hoàn toàn anh hùng cứu mỹ nhân, đàn ông Đông Phương Trung Quốc là con người rắn rỏi cũng không thiếu ôn nhu, bây giờ nghĩ lại, trái tim của bác vẫn còn cảm giác run động ấy.

Đáng tiếc, chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, hơn nữa lúc đó bác lại vì gia tộc mà tiến hành cuộc hôn nhân quan hệ hữu nghị, tuy rằng không có tình cảm gì với chồng, lại nhất thời không thể ly hôn, tự nhiên không cách nào ở cùng với ông ấy. Nhưng chính là trong một tuần ngắn ngủn tốt đẹp kia, bác đã có tiểu Andrew. Bác đương nhiên sẽ không muốn bỏ đứa bé kết tinh tình yêu của mình và ông ấy, vì thế ngay sau khi sinh ra, đã để cho ông ấy ôm trở về Trung Quốc nuôi nấng….. Đáng tiếc, sau khi chồng bác mất đi trong một tai nạn ngoài ý muốn, bác lại đi tìm ông ấy, ông ấy cũng không đồng ý quay lại cùng với bác…..”

Hách Diêu Tuyết cư xử lễ phép, thật sự là không có cách nào châm chọc, nhưng cô có thể tưởng tượng được tâm tình buồn bực ngu ngơ bị biến thành Tiểu Tam của chú Nhạc. Đàn ông Đông Phương Trung Quốc thật sự là con người rắn rỏi lại không thiếu ôn nhu, nhưng bị lừa gạt ngủ cùng vợ người khác, giống như chú Nhạc bị biến thành Tiểu Tam, thử thách này nhất định sẽ khiến bất kỳ đàn ông nào cũng muốn phun ra một ngụm máu não. Huống chi là loại phụ nữ giàu có nứt vách này, thấy thế nào đều là chú Nhạc bị đùa bỡn. Ông ấy cũng kôhng phải là loại mặt trắng nhỏ dựa vào phụ nữ kiếm miếng ăn, sau khi biết được đương nhiên sẽ ôm con trai mà kính trọng từ xa rồi. 

“Khụ, cho nên hiện tại bác cùng Andrew cũng không phải đặc biệt thân thiết, nhưng mà hiện tại bác biết được, người thúc đẩy Andrew trở về bên cạnh bác là con. Làm một người đàn ông muốn có được bảo vật trân quý, lại phát hiện bản thân không cách nào có được là một chuyện thật sự mất tinh thần. Cho nên khi đó Andrew đã chậm rãi liên lạc với bác, bắt đầu học tập buôn bán như thế nào, công ty mậu dịch của ba Andrew cũng quá nhỏ, Andrew làm sao có thể thỏa mãn chứ, mà bác lại cung cấp cho tài chính cùng vùng trời lớn hơn nữa. Tiểu Andre không hổ là đứa nhỏ chảy dòng máu gia tộc Y Lâm trong người, ngắn ngủn vài năm liền sáng tạo ra kỳ tích buôn bán làm cho người ta chú ý.”

Nói đến đây, Y Lâm phu nhân dừng bước, mỉm cười nhìn Hách Diêu Tuyết “Tuy rằng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Y Lâm, con trai bác có rất nhiều lựa chọn, nhưng Andrew lại chọn con, con sẽ làm tốt nghĩa vụ người vợ. Gia tộc Y Lâm không dễ dàng tha thứ cho những người phản bội.”

Câu nói cuối cùng mới là trọng điểm mà Y Lâm phu nhân muốn nói.

Nhưng Hách Diêu Tuyết lại bởi vì lời nói của bà mà lửa giận bốc lên “Phu nhân, tôi biết con của phu nhân là một người cực kỳ ưu tú, nhưng mà phiền gia tộc Y Lâm u tú của các người bỏ nhiều công phu vào chương trình học cách theo đuổi người yêu một chút. Dù sao tình yêu chân chính không phải dựa vào lừa gạt cùng cướp đoạt là có thể có được. Chẳng lẽ trên đời này mọi người đều là theo tâm ý của các người mà sinh ra hay sao?”


Y Lâm phu nhân đối với tức giận của cô gái nhỏ Hách Diêu Tuyết không hề có chút phẫn nộ ngược lại rất rộng lượng. Bà mỉm cười khoan dung, không nhìn thấy chút nào sự lạnh lùng bạc tình khi đuổi cô con gái nuôi đã dưỡng dục lâu năm lúc sáng.

“Dĩ nhiên không thể làm được người người đều theo tâm ý của mình, cho nên, bác thường xuyên giáo dục Andrew. Muốn thuần phục người khác có rất nhiều loại: Kẹo cũng được, roi da cũng được, có thể đổi về sự thật lòng của người khác là tốt nhất. Nếu toàn thân trả giá mà không đổi về được sự hồi báo ngang hàng, vậy thì phải học cách buông tay, ném người đó ở trong bụi bặm, rơi xuống tầng lớp thấp nhất, dùng cuộc sống ti tiện nhất làm lễ rửa tội cho người đó.

Thỉnh thoảng có rảnh, lại đi trong khu ổ chuột nhìn xem một chút quần áo người đó có đủ che thân hay không. Ngồi trong nhà rách mà đón khách, như vậy lúc trước không có được cảm giác mất mác liền nhận được sự thỏa mãn cùng an ủi lớn nhất rồi….”

Giọng điệu nói chuyện mặc dù tràn ngập cảm giác vui đùa, nhưng Hách Diêu Tuyết lại biết bà ấy không phải đàng vui đùa.

Người phụ nữ trường kỳ đắm mình trong đế quốc quyền lợi cùng tiền tài mang theo hơi thở nữ vương ngỗ nghịch, liên tưởng đến một màn tối hôm qua, Y Lâm phu nhân hiển nhiên đã tự bản thân chấp hành hình phạt riêng dành cho tình nhân. Hơn nữa mười mấy năm qua chú Nhạc đều cô đơn một mình, ngay cả ba Hách giật dây giới thiệu vài đối tượng khá tốt, cũng bị chú Nhạc một lời từ chối. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là vì cố kỵ lòng đố kị của Y Lâm phu nhân đi?

Người đàn ông yêu thích không thể đặt ở bên cạnh hưởng dụng, nhưng cũng tuyệt đối không để cho những người phụ nữ khác nhúng chàm…… Loại giáo dục gia phog này, cũng khó trách Nhạc Ân Trạch hiện tại lại phát triển đến mức ác liệt như vậy.

Chuyến tản bộ nặng nề lần này, cuối cùng cũng kết thúc. Hách Diêu Tuyết cũng không quay đầu lại liền bước nhanh trở về biệt thự. Nhạc Ân Trạch đã phân phó quản gia sắp xếp xong hành lý, bọn họ chuẩn bị về nước.

“Mẹ của tôi thích nói đùa, bà ấy nói cái gì em cũng không cần để ý.” Lúc ngồi xuống máy bay tư nhân chuyên dụng, Nhạc Ân Trạch nói với Hách Diêu Tuyết luôn luôn trầm mặt.

Hách Diêu Tuyết nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ông xã không cách nào cự tuyệt. Mẹ chồng bưu hãn cực có hành động bạo lực. Người như vậy sinh cách mười tám tuổi thật sự rất xa vời. Sinh hoạt của bản thân tựa như đám mây ngoài cửa sổ, hư vô mờ mịt giống như vừa đụng vào liền tản ra.

Nhạc Ân Trạch rời khỏi nước đã một đoạn thời gian, một đống công việc tích tụ từng chút một đang chờ xử lý, chuẩn bị sau khi xuống máy bay liền trực tiếp mang theo Hách Diêu Tuyết tới công ty.

Nhưng thời điểm máy bay sắp hạ xuống, Nhạc Ân Trạch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là Diệp Khai gọi tới. Sau khi anh nhận điện thoại, liền trực tiếp  phân phó phi công điều khiển thay đổi đường bay, trực tiếp bay về phía đế đô.

Hách Diêu Tuyết có chút buồn bực, hỏi xảy ra chuyện gì.

Mặt Nhạc Ân Trạch cứng ngắt nói: “Đổng Khải xảy ra tai nạn xe cộ, bị đụng văng ra khỏi đường dây cách ly.”

Bởi vì chuyện của ba mẹ Hách, cô đối với bốn chữ “tai nạn xe cộ” cực kỳ mẫn cảm. Nghe thế trong lòng không khỏi “lộp bộp” một tiếng. Cô đột nhiên nhớ lại Nhạc Ân Trạch để Đổng Khải điều tra chuyện tiền đen trong song bạc, chẳng lẽ……


Lái xe đến bệnh viện, Diệp Khai đứng trước cửa, trên mặt mang theo biểu tình vô cùng lo lắng, nói: “Cậu trở lại rồi, Đổng Khải còn đang cấp cứu.”

“Bảo vệ bên người cậu ta đâu? Lúc gặp chuyện không may không đi cùng sao?” Nhạc Ân Trạch hỏi thẳng

Diệp Khai lắc đầu một cái: “Tên nhóc này gần đây quen một minh tinh, sợ đám chó săn đi theo nên tự mình đi trước….. Lúc đó bên cạnh cậu ấy mang theo một túi công văn, bên trong là danh sách gian tế thủ hạ cậu ấy vừa mới viết tay, còn chưa kịp cất giấu liền xảy ra chuyện. Nhưng sau đó, túi công văn kia lại không thấy nữa…..Mới vừa rồi lúc Đổng Khải còn thanh tỉnh, để cho thủ hạ của cậu ấy chuyển đạt một câu với cậu, nói: “Vị sau lưng kia đã cảm nhận được, bắt đầu hạ độc thủ…..”

Nhạc Ân Trạc giơ tay bảo Diệp Khai không cần nói thêm gì nữa, sau đó xoay người phân phó bảo vệ “Đi, đưa Hách tiểu thư đến biệt thự trong đế đô của tôi. Một hồi tôi sẽ trở về.”

Hách Diêu Tuyết biết, người đàn ông này không muốn cho cô biết được nội tình. Hiện tại bạn tốt của anh bởi vì chuyện của cô mà xảy ra chuyện như vậy, cô càng không có lý do gì làm kiêu, chỉ có thể yên lặng rời đi trước.

Đến lúc đêm rất khuya, Nhạc Ân Trạch mới từ bệnh viện trở về.

Hách Diêu Tuyết hỏi: “Đổng Khải như thế nào?”

Nhạc Ân Trạch cũng chỉ đơn giản trả lời “Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.” Bộ dáng không muốn nói nhiều.

Hách Diêu Tuyết hít một hơi thật sâu, lại hỏi: “Anh ấy gặp nguy hiểm có phải có quan hệ với cái chết của ba mẹ tôi hay không?”

Nhạc Ân Trạch cúi xuống, giương mắt nhìn Hách Diêu Tuyết “Em đã biết được những gì?”

“Tôi biết ba mẹ tôi không phải tự nhiên mà chết, cuối cùng là người nào muốn đẩy ông vào chỗ chết?”

Nhạc Ân Trạch nhíu mày, bộ dáng giống như không quá vui vẻ “Việc này em không cần nghĩa nhiều, mọi chuyện đã có tôi, em chỉ cần đến trường đi học là tốt rồi.”

Loại lời nói lừa gạt trẻ con này thật sự làm cho trong lòng người ta không thoải mái.

Hách Diêu Tuyết chỉ có thể nghẹn tức tiếp tục nói: “Tôi cũng có quyền được biết sự thật.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.