Bạn đang đọc Yêu Phải Hotboy – Chương 13
Sáng hôm nay bầu trời đang trong lành bỗng đỗ cơn mưa, mưa tới tấp, mưa hối hả, mưa như muốn nhấn chìm nơi đây và nhấn chìm cả tâm trạng tôi.
Vài phút trước đây tôi cứ ngỡ rằng sẽ có được một ngày hạnh phúc bên cạnh người tôi yêu mến sáng chiều tung tăng bên cạnh nhau, ấy vậy mà cơn mưa đã hủy hoại tất cả chỉ trong chớp mắt, ngồi trước mái hiên ngước mắt lên nhìn bầu trời và đưa tay hứng lấy những giọt mưa tôi thầm cầu nguyện, cầu cho cơn mưa hãy dứt hạt nặng để tôi có được một ngày ý nghĩa trong mối tình đầu với chàng trai được gọi là hotboy, nhưng dường như mưa không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, mưa vẫn rơi, rơi đều đặn và kéo dài, quả thật mưa rất lạnh, rất vô tình và lại có một cái gì đó đượm buồn.
Thất vọng, buồn tủi, sầu não là những gì mà bất kì ai cũng có thể nhìn thấy trên gương mặt tôi vào lúc này, nhưng không vì vậy mà tôi bỏ cuộc, nhanh chống chạy vào nhà tôi lấy chiếc dù bật tung ra rồi vội vàng đội mưa đến trường, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy muốn đến trường như lúc này, mà động lực để thúc đẩy tôi làm chuyện này lại là anh ta, hotboy Kỳ Quân, chẳng lẽ giống như lời nhỏ Nhã Quyên đã từng nói, tình yêu có lực hút nam châm hay sao?.
Cánh cổng vừa mở ra tôi không khỏi bất ngờ ngạc nhiên khi trước mắt tôi là Kỳ Quân, người lạnh rung cằm cặp, áo quần ướt đẫm nước mưa mà vẫn vui vẻ nhìn tôi mĩm cười.
Cái giá lạnh của cơn mưa như đã làm đông cả con người và cảm xúc của tôi vào lúc này, tôi đứng nhìn anh như người chết lặng không nói được lời nào, chỉ tồn tại trong người một cảm giác thật lòng cảm động không thể nói ra.
Đột ngột anh chạy đến đứng dưới chiếc dù bên cạnh tôi, tươi cười nói.
_Anh không đến trễ chứ, Khiết Linh?
Nhìn anh không thể chớp mắt được một hồi lâu, tôi mới lên tiếng hờn trách.
_Ai kêu anh tới chứ?, anh có biết là trời đang mưa rất to hay không?, lỡ như bị cảm lạnh rồi thì phải làm sao đây?
Trước những hờn trách của tôi, anh mĩm cười hiền.
_Em đừng lo sức khỏe của anh tốt lắm, anh có tập thể hình mà, cơn mưa này không làm ảnh hưởng đến sức khỏe của anh được đâu
Im lặng nhìn tôi một lúc anh nói tiếp.
_Nếu anh mà không đến thì lấy ai đưa em đến trường đây?
Dường như không thể kiềm chế thêm được nữa, tôi chợt vỡ òa ngay trước mặt anh, những giọt nước mắt cứ theo cơn mưa mà ùa ra, anh bối rối khẽ lây người tôi.
_Em sao vậy? Anh đã làm gì sai sao? Sao em lại khóc? Nói cho anh biết đi Khiết Linh?
Trước sự bối rối và lo lắng của anh, tôi càng khóc nhiều hơn làm cho anh càng thêm bối rối chẳng biết mình đã làm gì sai, vội vàng anh xin lỗi.
_Em đừng khóc nữa, anh sai rồi xin lỗi em, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa
Vừa khóc tôi vừa hỏi.
_Anh làm gì sai chứ?
Anh bối rối là anh gãi đầu.
_Anh…anh…anh cũng không biết nữa
Câu nói của anh vừa dứt, tiếng khóc tôi lớn hơn mưa, anh chợt ôm tôi vào lòng an ủi.
_Đừng khóc nữa, có anh đây rồi ngoan nào
Dùng sức đẩy anh tôi nói.
_Ôm gì chứ, anh xem người anh kìa ướt đẫm cả nước mưa
Anh lại gãi đầu rồi nhe răng cười.
_Oh…anh xin lỗi, anh quên
Bớt xúc động tôi hỏi.
_Anh lạnh lắm phải không?
Lắc đầu anh trả lời.
_Đâu có, anh đâu có lạnh
Nhìn người anh cằm cặp mà miệng lại trả lời là không, đang khóc tôi cũng phải bật cười, thấy vậy anh liền nói.
_Em chịu cười rồi sao, phải cười như vậy mới xinh chứ
Khẽ lấy miếng khăn giấy tôi nhẹ nhàng lau mặt cho anh, anh không nói gì rồi chợt cầm lấy tay tôi.
_Anh làm gì vậy, Kỳ Quân?
Tôi hỏi.
Giật mình buông tay tôi ra anh đáp.
_Ờ…không có gì, mình đi học thôi
Nói rồi anh vội bước lên xe, tôi lắc đầu nắm lấy tay áo anh giật giật.
_Không đến trường đâu, hôm nay em không muốn đến trường
Anh tròn mắt ngạc nhiên.
_Cái gì? Không đến trường sao? Vậy em muốn đi đâu?
E ngại tôi đáp.
_Em muốn cùng anh vào nhà
_Để làm gì?
Anh hỏi.
Tôi mĩm cười nhìn thẳng mặt anh trả lời.
_Thay quần áo cho anh
Đáp lời anh rồi tôi chạy vào trong mà quên cả việc anh đang đứng dưới cơn mưa, lẽ ra tôi sẽ phải quay lại để che dù cho anh trong lúc anh dẫn xe vào nhà, nhưng không hiểu sao cái tính e ngại của con gái không cho phép tôi làm điều đó, vậy là tôi cứ mặc cho anh đội cả trời mưa mà từ tốn dẫn xe vào nhà, trong lòng đầy lo lắng.
_Đây là bạn của con, anh ấy tên Kỳ Quân
Tôi giới thiệu với mẹ.
Lễ phép anh gật đầu.
_Dạ, con chào bác
Mặc dù đây là lần đầu tiên mẹ tôi gặp anh, nhưng mẹ lại tỏ ra rất yêu mến anh bằng chứng là mẹ tôi đã đưa cho anh chiếc khăn bông lớn, và còn nhẹ nhàng giúp anh lau khô lại đầu tóc như thể đang lau khô cho chính đứa con trai của mình.
_Anh mặc cái này đi
Tôi đưa bộ quần áo cho anh.
Anh nhìn rồi hỏi.
_Đây là cái gì?
_Quần áo đó, đây là đồ của ba em anh mặc tạm đi
Tôi đáp.
Anh cằm lấy nhưng có vẻ ái ngại liền nói.
_Thôi khỏi đi…hay là…
Mẹ tôi chen ngang.
_Không sao đâu, con cứ mặc tạm đi, quần áo của con ướt hết rồi thay ra để bác hong cho khô, khi nào khô thì con mặc lại vậy là được rồi
Lời nói của mẹ tôi đối với anh như một mệnh lệnh, anh ngoan ngoãn cằm lấy và đi thẳng vào toilets thay đồ, khoảng mười phút sau anh bước ra với trang phục ngủ của ba tôi làm cho cả tôi và mẹ đều không nhịn được cười, một chàng trai cao to, trắng trẻo, đẹp trai, một hình ảnh tuyệt vời lúc trước của anh bỗng biến đâu mất mà thay vào đó là hình ảnh một ông cụ non, lôi thôi, lếch thếch vì thật ra quần áo của ba tôi đối với anh ta là quá rộng.
_Lạ lắm sao? Lạ lắm hả?
Anh ngập ngừng hỏi.
Tôi cười to tiếng trong những cái gật đầu lia lịa rồi cố nhịn cười đáp.
_Phải đó, lạ lắm, trông anh chẳng giống anh chỗ nào cả, nếu ai mà nhìn thấy anh vào lúc này thì chắc chắn hình tượng hotboy của anh sẽ được tháo bỏ ngay lập tức
Anh nheo mày.
_Thật vậy sao?
Tôi gật đầu.
_Phải, nhưng nói thật anh mặc bộ đồ này làm cho nó có vẻ trở nên đắt tiền hơn thì phải
_Thôi đừng chọc nó nữa, hai đứa ở đây nói chuyện đi, bác vào trong làm thức ăn sáng cho hai đứa
Mẹ tôi là vậy đó, rất là tốt, mẹ rất hiểu tâm lý con mình, mẹ muốn nhường lại không gian riêng cho tôi và anh để cả hai có thể dễ dàng nói chuyện một cách tự nhiên nhất, tôi yêu mẹ tôi nhiều.
_Anh còn tưởng em là người từ trên trời rơi xuống nữa chứ
Anh đột ngột nói.
Chẳng hiểu câu nói đầy hàm ý của anh, tôi hỏi lại.
_Anh nói vậy là ý gì đây?
Thở dài anh đáp.
_Mẹ em là một người phụ nữ dễ thương như vậy mà em lại không được thừa hưởng điều đó từ mẹ
_Ý anh nói em không dễ thương đúng không?
Tôi hỏi.
Không chần chừ anh gật đầu cái gụp.
_Đúng rồi
Đấm vào ngực anh một cái tôi nói.
_Anh dám nói em như vậy sao?
Vẫn thái độ dứt khoát anh gật đầu.
_Đúng đó, nếu em mà dễ thương một chút thì anh đâu có khổ sở khi chinh phúc trái tim em chứ, em là một cô gái rất khó tính, em nói đúng không?
Tiếp tục đấm vào vai anh tôi giải thích.
_Không phải là em khó tính mà tại vì từ trước tới giờ anh toàn đi chơi với mấy con nhỏ dễ tính
Anh lắc đầu, thở dài.
_Anh chịu thua em rồi, cái gì em nói cũng được, anh xin đầu hàng hai tay
Tôi mĩm cười khẽ ngã đầu vào vai anh, ngoài trời cơn mưa bắt đầu nhỏ hạt dần.
Có một lần nhỏ Vũ Thy nói với tôi rằng, không có việc gì hạnh phúc hơn bằng việc được tựa đầu vào vai người mình yêu mến, ngồi ở một nơi lãng mạn chỉ riêng hai đứa mà cùng nhau ngắm mưa pháo hoa thì quả thật không có gì hạnh phúc hơn, trước đây khi nghe thấy điều này tôi cho là rất sến, nhưng giờ đây khi được tựa đầu vào vai anh trong một ngôi nhà ấm áp chỉ đơn thuần là ngắm những làn mưa mong manh yếu ớt còn lại, không xa hoa như pháo hoa kiêu hãnh bừng lên trong màn đêm tăm tối nhưng tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc, nếu có một điều ước tôi sẽ ước cho thời gian trôi vào lãng quên và không gian chợt lắng im, mãi mãi là phút giây này để tôi vĩnh viễn có được thứ hạnh phúc mà cuộc đời đã ban tặng.
_Anh đang nghĩ gì vậy Kỳ Quân?
Tôi khẽ hỏi.
Anh dịu dàng vuốt ve bờ vai tôi đáp.
_Anh đang nghĩ lại chuyện trước đây
Ngước đầu nhìn anh tôi tò mò.
_Chuyện trước đây? Là chuyện gì vậy?
Anh nhìn tôi mĩm cười đầy triều mến khẽ nói.
_Trước đây lúc anh theo đuổi em, không hiểu sao em cứ cho anh lên bờ xuống ruộng
Chợt hiểu ra những gì anh muốn nói, tôi nhìn anh mĩm cười.
_Lúc đó chắc anh giận em lắm đúng không?
Lắc đầu anh trả lời.
_Không, nếu anh giận em thì anh đâu có quyết tâm theo đuổi em đến tận ngày hôm nay
Nhìn cơn mưa suy nghĩ một lúc tôi ngồi dậy nhìn anh rồi hỏi.
_Anh có biết tại sao lúc đó em lại đối xử tệ với anh như vậy không?
Anh gật đầu đầy dứt khoát.
_Có, anh rất muốn biết được điều đó
Tiếp tục ngã đầu vào vai anh tôi nói.
_Thật ra lần đầu tiên gặp anh em đã bị nét đẹp trai cùng danh hiệu hotboy của anh hốt hồn mất rồi, thú thật là lúc đó em rất thích anh, em cũng muốn như những cô gái khác được cùng anh sánh bước trên một con đường, nhưng qua một thời gian quan sát cũng như nhờ vã sự giúp đỡ của anh mà anh không đồng ý lại còn có thái độ đáng ghét cho nên em không thích anh nữa, và kể từ sau khi anh ra mặt giúp em thì em đã hứa với lòng sẽ không làm phiền đến anh cũng như không để hình ảnh của anh làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình thêm, nhưng không ngờ chăng bao lâu sau đó anh lại đột ngột xuất hiện và nói yêu mến em, anh lại làm cho trái tim em lỗi nhịp, tuy rằng lúc đó hứa với lòng nhiều lắm nhưng trước câu nói đó của anh em lại muốn gật đầu đồng ý, và lên sẳn một kế hoạch trả thù lại anh những chuyện mà trước đây anh đã từng đối xử với em…
Đang im lặng anh chợt lên tiếng hỏi.
_Vậy tại sao bây giờ em lại không đối xử với anh như vậy nữa?
Ngập ngừng tôi trả lời.
_Bởi vì…đối xử với anh như vậy em cảm thấy không được vui như những gì mà em đã từng nghĩ qua, và suốt một thời gian khá dài đối xử với anh như vậy em phát hiện ra một điều
_Điều gì?
Anh tò mò.