Đọc truyện Yêu Phải Cô Người Hầu – Chương 72
Vài tuần sau Thuần Dương cũng được xuất viện trở về nhà. Vừa bước xuống xe, Diệc Thiên đẩy lưng anh đi vào cổng nói
“Dường như cậu đã khỏe hơn rồi, để tôi nhờ người hầu chăm sóc cậu”
Anh hỏi
“Diệc Thiên, công việc của cậu bận rộn như vậy nhưng vẫn tận lực tận tâm đưa tôi về đây, cậu không thấy phiền sao?”
Diệc Thiên bật cười đáp
“Chúng ta là bạn bè nhiều năm, những chuyện như thế này sao tôi có thể không làm được”
Bên trong phòng khách, Tiểu Mễ đang dọn dẹp ở bàn thì đột nhiên ngẩn mặt lên vì nghe thấy tiếng cánh cửa chính bật mở, khi thấy Diệc Thiên đang đỡ anh đi vào trong thì cô vội vui mừng lên tiếng
“A cuối cùng chủ nhân cũng trở về nhà rồi”
Thuần Dương bật hỏi
“Cô là ai vậy?”
Tiểu Mễ cười gượng trả lời
“Ngài quên tôi rồi sao? Tôi là Tiểu Mễ”
Bỗng Diệc Thiên nhìn xung quanh khó hiểu nói
“Sao chẳng có ai hết vậy? Những người hầu khác đâu rồi?”
Tiểu Mễ trả lời
“Bọn họ đều dọn hành lí bỏ đi cả rồi, chỉ còn tôi ở đây dọn dẹp thôi”
Bỗng Thuần Dương nheo mày không vui
“Sao lại đi hết rồi? Vậy chỉ có mình cô là làm mọi công việc ở đây sao?”
Cô gãy nhẹ má đáp
“Vâng…vâng ạ, Lạc tiểu thư đã nói với họ rằng căn nhà này sắp bị thu mua rồi cho nên họ mới rời đi như vậy”
Anh nghiếng răng
“Lại là Tư Diệp”
Nghe vậy Diệc Thiên mỉm cười lên tiếng
“Tóm lại chỉ còn nhờ cô thôi Tiểu Mễ, cô là bạn tốt nhất của Hiểu Nhiên mà đúng không?”
Tiểu Mễ gật đầu đáp
“A…vâng ạ”
Diệc Thiên tiếp lời
“Vậy tôi giao Thuần Dương cho cô, hãy chăm sóc cậu ấy thật tốt”
Cô liền gật đầu
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc, ngay cả việc chăm sóc chủ nhân, xin Lăng thiếu gia hãy yên tâm”
Thuần Dương lại cao mày nhăn mặt
“Tôi không muốn, tôi tự mình lo được, một cô gái như cô sao có thể lo hết mọi công việc ở đây chứ?”
Tiểu Mễ lấp mấp
“Nhưng…nhưng tôi làm được, xin ngài hãy tin tôi”
Diệc Thiên bèn nói
“Thuần Dương, bây giờ chỉ còn Tiểu Mễ ở đây thôi, tôi nghĩ cậu nên giao hết mọi thứ cho cô ấy”
Anh đành quay lưng, ra thái độ khó chịu bảo
“Vậy cậu về đi, dù gì tôi cũng về được nhà rồi, cảm ơn”
Diệc Thiên bật cười nhẹ
“Không có gì, cậu cứ lên phòng nghỉ ngơi đi nhé”
“Ừ”
Anh đáp rồi đưa tay giơ lên xua vào không khí thì Tiểu Mễ nói
“A.. để tôi đưa ngài lên phòng mình”
Thấy Tiểu Mễ đang đỡ anh lên bậc thang, Diệc Thiên cũng yên tâm mà rời đi mất.
Vài ngày sau, anh ngồi trên giường trong phòng mình, tay vừa sờ lên cằm chợt nhận ra một phần nhám của các sợi râu đã mọc mà nheo mắt nghĩ
(Mình đã ở bệnh viện một tháng đến mức râu cũng mọc rồi)
Sau đó anh đứng dậy định đi tìm dao cạo râu trong phòng tắm thì lại đi nhầm đến kệ tủ đựng sách, vô tình làm rơi mấy quyển xuống đất thì lại nheo mày quay đi mò tiếp vào không khí đến mức khó chịu nói lớn
“Đáng ghét”
Vừa đi anh vừa ngẫm nghĩ
(Vừa rồi chạm phải tủ sách, nếu không lầm thì hướng phòng tắm ở đây)
Anh đi theo hướng trong đầu mình vừa suy nghĩ, cuối cùng cũng đi vào được phòng tắm. Nhưng lại thò tay quơ lung tung trên bàn để dụng cụ vệ sinh cá nhân làm mọi thứ rơi ra văng xuống đất. Bèn cúi xuống, tay mò chiếc dao cạo râu thì lại không tìm được vì nó đã văng xuống sau cạnh bàn, đôi mắt anh lờ mờ vì khung cảnh phía trước thật mờ nhạt rồi cắn răng khó chịu
“Ngay cả tự lo cho bản thân mình cũng không thể, Phó Thuần Dương này sao có thể vô dụng như vậy chứ?”
Một lát sau tại bàn ăn, anh cầm chiếc đũa ngược lên tay rồi đưa đũa tới gấp hụt thức ăn trên bàn, Tiểu Mễ đứng nhìn anh thở dài nói
“Chủ nhân, nếu ngài không ăn được hay là tôi bỏ thức ăn vào chén cho ngài nhé”
Thuần Dương cao mày
“Không cần, tôi tự mình làm được”
Anh lại kiên quyết gấp đôi đũa ngược vào miếng rau trên đĩa rồi bỏ vào miệng. Tiểu Mễ cũng vừa đặt ly nước lọc lên bàn cho anh nói
“Chủ nhân, tôi để ly nước lọc ở đây, ngài muốn uống không?”
Nghe vậy anh giơ tay lên bàn tìm lấy ly nước lọc, đôi mắt lờ đờ không rõ thì đột nhiên khuỷu tay lại đẩy trúng ly nước ấy làm rơi xuống đất, nghe thấy tiếng vỡ ly bên tai và chiếc ly cũng vỡ tươm tất văng ra khắp sàn.
Tiểu Mễ vuốt trán mình lại thở dài
“Không được rồi”
Anh nheo mày hỏi
“Tôi vừa làm vỡ ly sao?”
Tiểu Mễ gật đầu đáp
“Là ly nước tôi đặt lên bàn cho ngài”
Thuần Dương im lặng, anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân thảm hại lại bất lực như vậy, bèn bật đứng dậy nói
“Tôi không ăn nữa”
Anh quay đi thì Tiểu Mễ vội lên tiếng
“Khoan đã chủ nhân, mảnh ly tôi còn chưa dọn dẹp, ngài sẽ giẫm vào mất”
Anh sực đứng lại thì cô tiếp lời
“Ngài ngồi vào ghế đi, đợi tôi dọn dẹp xong thì ngài có thể đi”
Anh đành ngồi lại vào ghế, nghe thấy tiếng dọn dẹp của Tiểu Mễ, anh khó hiểu hỏi
“Tại sao cô vẫn còn ở đây làm việc?
Lẽ ra cô nên giống những người khác và rời khỏi đây mới đúng”
Tiểu Mễ đáp
“Tôi đã làm việc ở đây lâu rồi, nhờ ơn chủ nhân mà mẹ tôi mới có tiền viện phí chữa bệnh, cho nên tôi làm sao dám rời khỏi đây nếu chưa có chỉ định của ngài”
Thuần Dương lại hỏi
“Nếu tôi đồng ý cho cô rời khỏi đây thì sao?”
Tiểu Mễ cúi mặt đáp
“Nếu như vậy thì tôi đành phải chấp nhận thôi, vì đó là mệnh lệnh của ngài, mà để tôi đi vứt túi rác này đã”
Cô giơ lên túi đựng mảnh ly thì anh lại nói
“Vậy sẵn tiện đưa tôi ra vườn hoa được không?”
Một lát sau, anh ngồi vào ghế trước vườn hoa lớn. Anh có thể ngửi được mùi hương dịu nhẹ của những bông hoa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời.
Lúc này ngoài cổng Phó Gia, Hiểu Nhiên vừa bắt taxi bước xuống xe thì đúng lúc Tiểu Mễ cũng vừa đi ra vứt túi rác. Hai người nhìn nhau, Tiểu Mễ lên tiếng
“Ơ…Hiểu Nhiên”
Hiểu Nhiên bước lại gần Tiểu Mễ hỏi
“Tôi định đến tìm Phó Thuần Dương, nghe nói anh ta đã xuất viện rồi”
Rồi cô liếc nhìn túi rác trên tay Tiểu Mễ nói
“Cô đang làm việc sao?”
Tiểu Mễ gật đầu
“Phải, tôi định đem vứt mảnh ly vỡ này, chủ nhân ngài ấy đã làm vỡ cái thứ ba kể từ khi mới về nhà rồi”
Nghe vậy Hiểu Nhiên tiếp lời
“Vậy để tôi vào xem anh ta thế nào?”
Vài phút sau, Hiểu Nhiên đi vào cửa, cô nhìn xung quang phòng khách thì không thấy anh đâu, chợt chuyển mắt sang lớp cửa kính đối diện vườn hoa thì thấy bóng dáng anh đang ngồi ở ghế bên ngoài.
Lúc này Thuần Dương vẫn ngồi cảm nhận mùi hương của cánh hoa đang thoang thoảng qua mũi. Chợt nghe thấy tiếng bước chân bước đến gần, anh ngạc nhiên lên tiếng hỏi
“Tiểu Mễ, cô lấy giúp tôi cốc nước được không?”
Hiểu Nhiên nhìn anh rồi thở một hơi dài, anh ngạc nhiên
“Cô thở dài đấy à? Nếu mệt mỏi thì cứ nghĩ ngơi đi”
Hiểu Nhiên đành lặng lẽ đi vào nhà lấy một ly nước lọc bước ra vườn rồi ngồi cạnh bên ghế anh, khẽ lên tiếng
“Nước của anh, tôi đã lấy rồi đây”
Anh sực ngạc nhiên, giơ tay lên về phía cô, mắt vẫn chuyển hướng lệch chỗ khác. Cô đành đưa ly nước vào tay anh thì anh cầm lấy rồi uống đi, sau đó lại nheo mắt hỏi
“Sao em lại đến đây?”
Cô đáp
“Phải có lí do mới được đến sao? Tôi đến thăm anh”
Anh bật cười nhạt
“Thăm sao? Một kẻ mù lòa vô tích sự như tôi ư?”
Hiểu Nhiên đáp
“Tôi tin sẽ có cách điều trị mắt cho anh, hiện tại anh vẫn không thấy gì nhỉ”
Đột nhiên anh bắt đầu khó chịu cùng cực nói lớn
“Nếu anh thấy thì đã nhận ra em rồi, tại sao em lại còn quan tâm anh? Không phải bây giờ em nên ở bên Diệc Thiên mà em hằng mơ ước sao?”
Cô sực ngạc nhiên, nét mặt anh bây giờ đang tức giận, cô cũng chẳng hiểu tại sao anh lại như thế thì cúi mặt mấp môi
“Tôi…”
Thuần Dương lại bật cười đau thương hỏi
“Hay em đang thương hại tôi? Thấy bộ dạng thê thảm của tôi hiện giờ nên em không đành lòng buông bỏ, nếu như vậy thì em về đi”
Cô ngẩn mặt đáp
“Không phải như thế”
“Thế thì tại sao? Tại sao em lại đến đây chứ? Để nhìn một kẻ mù lòa như tôi sao?”
Anh cắn răng nói lớn thì cô tiếp lời
“Tôi không có tư cách thăm anh như một người bạn sao? Tôi không hề có ý xem anh là một kẻ mù hay gì hết”
Anh bật cười nhạt quay mặt đi chỗ khác, buông lời lạnh nhạt
“Em về đi, giữa tôi và em không hề có tình cảm nào dành cho bạn bè, tôi không xem em là bạn”
Nghe vậy Hiểu Nhiên bật đứng dậy tức giận nói
“Được thôi, từ nay về sau tôi không thèm đến gặp anh nữa, tôi đã có ý tốt đến thăm anh vậy mà anh lại nỡ đuổi tôi đi, tôi về đây, tạm biệt”
Cô vừa nghoảnh lưng tức giận đùng đùng bỏ đi thì anh chợt giơ tay lên định gọi cô quay lại, nhưng bèn rút tay mình về mà cong nhẹ môi, mỉm cười một cách tuyệt vọng, vì anh đang muốn quên đi cô thật nhanh và để cô ở bên Diệc Thiên một cách hanh phúc, anh có thể xua đuổi cô bằng những lời nói lạnh nhạt khó nghe, nhưng càng không thể cho phép trái tim mình vẫn còn vương vấn lấy cô nữa, hơn nữa anh cũng xem trọng Diệc Thiên đến nhường nào, và càng không thể cứ lưu luyến bạn gái của người khác như thế. Lúc này anh nhắm mắt lại, lòng dù xót xa nhưng cũng phải cố chịu đựng mà lẩm bẩm
“Như thế này sẽ tốt hơn, tạm biệt em”
Bên ngoài cổng, Hiểu Nhiên tức giận đi ra định đón taxi đi thì chợt Tiểu Mễ chạy đến lên tiếng gọi
“Khoan đã Hiểu Nhiên”
Hiểu Nhiên quay lại thì Tiểu Mễ đi đến lên tiếng hỏi
“Cô chỉ vừa mới đến tại sao lại về rồi? Không ở lại nói chuyện với chủ nhân sao?”
Hiểu Nhiên phồng má khoanh hai tay hất mặt nói
“Hừ, tôi không thèm nói chuyện với anh ta đâu, vừa rồi anh ta còn dám đuổi tôi về cơ đấy”
Tiểu Mễ thở dài
“Haizz, tôi biết chủ nhân là một người nói một lời nhưng thâm tâm lại là đằng khác, bây giờ cô quay về khác gì bỏ ngài ấy một mình chứ”
Hiểu Nhiên bĩu môi
“Nhưng tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, dù có đến thăm với tư cách một người bạn nhưng anh ta còn không chấp nhận tôi”
Tiểu Mễ trả lời
“Vậy cô định không tới đây nữa sao? Ngài ấy bây giờ thật sự rất đáng thương đấy”
Hiểu Nhiên liền giơ tay đón taxi quay lại đáp
“Kệ anh ta chứ, tôi sẽ không đến đây nữa đâu”
Sau đó cô bước lên xe đi mất thì Tiểu Mễ thở dài
“Hai người tính tình như vậy thì khác gì nhau chứ, hễ cứ gần nhau lại như mèo với chuột”
Một lúc sau, Tiểu Mễ vừa đi đến vườn hoa, cô đặt đĩa trái cây bên ghế anh nói
“Chủ nhân, tôi gọt táo cho ngài rồi đây”
Anh chợt hỏi
“Cô ấy về thật rồi sao?”
Tiểu Mễ ngạc nhiên bật nghĩ
(Không lẽ ngài mong cô ấy ở lại sao?)
Sau đó cô bèn mỉm cười đáp
“Cô ấy đã về rồi, lúc nãy tôi thấy cô ấy giận lắm, chắc là không quay lại đây nữa đâu”
Nghe vậy anh cúi mặt mỉm cười buồn nói
“Vậy à”
Chợt bên ngoài cổng, Tư Diệp vội bước xuống taxi, thái độ khó chịu nheo mày lẩm bẩm
“Hừ, Thuần Dương sao anh ta có thể đưa mình mấy cái thẻ vô tích sự được chứ? Mình phải đến đây hỏi lại mật mã mới được”
Khi thấy Tư Diệp từ xa bước tới, Tiểu Mễ ngạc nhiên lấp mấp
“Chủ…chủ nhân”
Anh hỏi
“Cái gì?”
Tiểu Mễ đáp
“Lạc tiểu thư, cô ấy đang đến đây”
Chợt Thuần Dương ngạc nhiên thì Tư Diệp đã đi đến trước mặt anh, khoanh hai tay nheo mày nói
“Phó Thuần Dương, tại sao anh có thể đưa tôi mấy cái thẻ vô tích sự kia được chứ?Ngay cả mật mã cũng đổi thì tôi làm sao rút tiền được hả?”
Anh thản nhiên ngồi trên ghế bật cười nhạt
“Mật mã là gì thì cô phải tự mình dò xét rồi, tôi làm sao biết được”
Cô ta cắn răng tức giận
“Nhưng anh đã bảo tôi lấy toàn bộ thẻ trong tủ của anh, nếu không nói mật mã thì làm sao sử dụng được hả? Chẳng phải mật mã tất cả đều là ngày sinh nhật của tôi sao?”
Anh đáp
“Tôi chỉ nói cô lấy hết thẻ trong tủ, chứ có bảo sẽ nói mật mã đâu, cô không rút được thì đó là lỗi của cô”
Cô ta nghiếng răng
“Anh đùa sao? Bây giờ bộ dạng ra đã ra nông nổi như vậy còn ra vẻ cao thượng, mau nói cho tôi biết mật mã là gì đi, mau lên”
Anh nhắm mắt bật cười cợt
“Sao cô không cúi đầu xuống đất quỳ dưới chân tôi, biết đâu…tôi sẽ tiết lộ vài con số cho cô biết”
Tư Diệp sực ngạc nhiên rồi nheo mày
“Anh đang trả đũa tôi phải không? Đừng tưởng mấy cái thẻ tín dụng của anh đáng giá tới mức Lạc Tư Diệp tôi phải cúi đầu năn nỉ”
Anh đáp
“Mỗi thẻ trong đó chỉ chứa vài tỷ, cô không lấy thì thật tiếc quá”
(Vài tỷ ư? Nhiều quá)
Nghe vậy Tư Diệp sực tiếc nuối rồi cắn răng nghĩ
(Số tiền lớn như vậy, nếu mình không lấy được thì thật đáng tiếc)
Bỗng Thuần Dương tiếp lời
“Phải rồi, cái bụng của cô vẫn còn chứ? Hay là đã đi phá bỏ mất rồi?”
Tư Diệp chợt sờ bụng mình, dường như thai đã hơn 4 tháng nên kích cỡ cũng to lên, cô ta nheo mắt nói
“Anh đang nói cái gì vậy? Nó rõ ràng là con của anh mà anh lại dám hất bỏ nó, anh có đáng mặt đàn ông không?”
Tự dưng anh phút chốc cảm thấy có chút nực cười, ra giọng đểu cợt đáp
“Đừng đùa chứ, thai của cô rõ ràng đã hơn ba tháng, sao cứ lấy đứa con đó ra bôi bác danh dự tôi vậy?”
Cô ta nhăn mặt
“Hừ, cho dù nó không phải con của anh nhưng ít nhất ra anh cũng phải chịu trách nhiệm chứ”
Bỗng anh ngẩn mặt lên trời, cười thật lớn khiến Tư Diệp bắt đầu khó chịu, anh nói
“Lạc Tư Diệp, cô mặt dày như vậy sao không thông minh hơn ngay từ đầu, cô có thể phá bỏ nó đi để bây giờ không phải khổ sở như vậy, hay là định giữ nó lại và đến đây xin ăn vạ từ tôi”
Tư Diệp nheo mày thì anh chéo chân tiếp lời
“Phó Gia từ nay không hoan nghênh cô, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”
Tư Diệp bật cắn răng quát
“Anh tưởng như vậy anh sẽ được yên ổn sao? Lạc Tư Diệp tôi thề tuyệt đối sẽ không để anh được hạnh phúc, nhớ kĩ lời tôi”
Sau đó cô ta quay lưng đi mất. Tiểu Mễ nhìn Thuần Dương lên tiếng
“Chủ nhân, vậy ngài có cần gì nữa không? Nếu không Tiểu Mễ tôi xin đi làm việc của mình”
Anh bèn nói
“Ngày mai kêu người đến đổi khóa cổng đi, tôi không muốn thấy Lạc Tư Diệp cô ta bước vào đây dù chỉ nửa bước”
“A vâng ạ”
Cô cúi đầu đáp rồi quay lưng đi mất.