Đọc truyện Yêu Phải Cô Người Hầu – Chương 13
8:00 sáng hôm sau.
Tư Diệp mang giỏ trái cây bước vào cửa Phó Gia với tâm trạng rất vui, liền quay sang cô người hầu gần đó lên tiếng hỏi
“Thuần Dương đâu rồi? Nói tôi đến gặp anh ấy”
Cô người hầu cúi đầu rồi trả lời
“Chủ nhân ngài ấy còn đang ngủ, sáng giờ vẫn chưa xuống, hay để tôi lên phòng gọi ngài ấy…”
Cô người hầu đang nói thì Tư Diệp cắt lời
“Khỏi, tôi sẽ tự lên gọi anh ấy dậy”
Nói xong cô bước lên bậc thang hướng đến phòng Thuần Dương.
Lúc này Hiểu Nhiên vừa mở mắt ra thì ngạc nhiên lẩm bẩm
“Sáng rồi á? Đêm qua mệt quá nên mình ngủ quên mất”
Rồi cô cố ngồi dậy thì chợt thấy cánh tay anh đang đè lên người mình, cô nhíu mày nhìn anh vẫn còn đang ngủ bên cạnh, nhẹ nhàng gỡ tay anh lên thì tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cô giật mình
“Cộc cộc”
Tư Diệp đứng bên ngoài lên tiếng gọi
“Thuần Dương, anh vẫn còn ngủ sao? Em đến gặp anh đây”
Hiểu Nhiên giật mình lẩm bẩm
“Tiếng này là…là Lạc tiểu thư”
Rồi cô đặt nhẹ tay anh xuống giường, lây người anh gọi
“Chủ nhân, chủ nhân à”
Anh vẫn nhíp mắt ngủ, mấp môi vài chữ
“Ồn…quá”
Phía bên ngoài Tư Diệp nheo mày lẩm bẩm
“Sao Thuần Dương lâu vậy? Không lẽ không có trong phòng?”
Cô lên tiếng
“Thuần Dương,nếu anh không mở cửa là em vào đó”
Bên trong phòng,Hiểu Nhiên cố lây người anh gọi
“Chủ nhân,sáng rồi, anh mau dậy đi”
Anh vẫn phất tay ra quay người về bên kia ngủ tiếp khiến cô nhăn mặt
(Tên này sao ngủ như heo vậy)
Rồi cô đứng dậy ngẫm nghĩ
(Chắc mình phải mở cửa thôi, hi vọng Lạc tiểu thư không hiểu lầm vì mình ở trong phòng anh ta chứ?)
Hiểu Nhiên đi đến sờ tay đến chưa kịp vặn cửa thì cánh cửa đã mở dần ra, Tư Diệp đứng bên ngoài nhìn cô ngạc nhiên lẩm bẩm
“Sao cô…”
Hiểu Nhiên cười gượng cúi đầu
“Chào buổi sáng Lạc tiểu thư, tôi đến phòng gọi chủ nhân dậy nhưng anh ấy không chịu dậy, làm phiền cô a”
Tư Diệp nghiêng đầu nghi ngờ hỏi
“Cô vào đây từ lúc nào?Sao nãy giờ tôi gọi cô không lên tiếng?”
Hiểu Nhiên lấp mấp
“À…lúc nãy tôi đang ở trong nhà vệ sinh dọn dẹp lại đồ cho chủ nhân nên…nên không nghe thấy Lạc tiểu thư gọi”
“Vậy à…”
Tư Diệp nói, rồi bước thẳng vào trong phòng Thuần Dương tiếp lời
“Cô đi được rồi, tôi sẽ tự mình gọi Thuần Dương dậy”
Hiểu Nhiên cúi đầu “vâng” rồi ra ngoài mất, trên dãy hành lang vừa đi cô vừa thở phào
“May quá, Lạc tiểu thư không nghi ngờ mình, dù gì cô ấy cũng là bạn gái của cái tên Phó Thuần Dương kia, ai lại thấy một nữ nhân trong phòng bạn trai mình mới sáng sớm mà không ghen chứ”
Lúc này bên trong phòng Thuần Dương, Tư Diệp tiến chân đi đến gần giường anh rồi mỉm cười gọi
“Thuần Dương, anh vẫn còn ngủ đấy à? Mau dậy đi em có mang trái cây qua cho anh này”
Anh vẫn nhíp mắt ngủ rồi cô ngồi xuống giường bật cười
“Thật là, anh ngủ say quá đấy”
Bỗng cô ngạc nhiên khi nhìn thấy sợi tóc dài nằm trên gối bên cạnh Thuần Dương, cô nhặt lên xem một hồi rồi nhíu mày lẩm bẩm
“Sợi tóc này…là tóc phụ nữ”
Rồi cô âm thầm nghĩ
( Sao lại có tóc con gái nằm trên giường Thuần Dương, không đúng anh ấy vốn không có thói trăng hoa, làm gì có chuyện đưa phụ nữ về nhà)
Rồi Tư Diệp nhíu mày nhớ lại Hiểu Nhiên lúc nãy có mặt trong phòng anh, cô lẩm bẩm
“Không lẽ cô ta…”
Bỗng Thuần Dương lên tiếng
“Tư Diệp, là em à?”
Tư Diệp giật mình rồi nhìn Thuần Dương đã mở mắt từ lúc nào bật cười
“Thuần Dương, anh dậy rồi, anh có biết nãy giờ em gọi anh nhiều lần lắm không?”
Thuần Dương ngồi dậy tiếp lời
“Vậy à, xin lỗi em, không hiểu sao đêm qua anh lại ngủ ngon như vậy”
Tư Diệp ngạc nhiên nhíu mày
“Ngủ ngon? Đêm qua anh ngủ ngon đến vậy sao?”
Thuần Dương lắc nhẹ đầu
“Không hẳn, hôm qua anh có gặp chút ác mộng”
Rồi Tư Diệp nhéo má anh mỉm cười nói
“Thôi nào, mau đi đánh răng rồi xuống ăn sáng cùng em”
Anh gật đầu cười nhẹ rồi đứng dậy đi mất.
Tư Diệp lại cầm sợi tóc đã giấu trong tay lên xem lại, ánh mắt bắt đầu đa nghi ngẫm nghĩ
(Sợi tóc này không tự dưng vô cớ nằm trên giường anh ấy được, nhất định là có người phụ nữ nào đó đã nằm cạnh anh ấy suốt đêm qua, và mình chỉ có thể đoán được rằng…nó là của hầu nữ lúc nãy)
Một lát sau tại bàn ăn. Tiểu Mễ đi ra đặt các thức ăn lên bàn thì Thuần Dương thắc mắc lên tiếng hỏi
“Bạch Hiểu Nhiên, cô ta đâu rồi?”
Tiểu Mễ ngạc nhiên rồi trả lời
“Hiểu Nhiên cô ấy đang ở trong bếp, tôi giúp cô ấy mang thức ăn ra ạ”
Thuần Dương nghe vậy gật nhẹ đầu
“Vậy à”
Tư Diệp ngồi bên cạnh lên tiếng
“Thuần Dương, lúc sáng anh có nói với em, anh lại gặp ác mộng nữa phải không?”
Anh gật nhẹ đầu rồi tiếp lời
“Đúng vậy, nhưng bây giờ anh thấy ổn rồi”
Nét mặt Tư Diệp lo lắng nói
“Anh đã nói với em anh luôn gặp ác mộng rất nhiều lần, nên em muốn đưa anh đến bác sĩ tâm lý để kiểm tra thử xem”
Thuần Dương ngạc nhiên rồi tiếp lời
“Không cần đâu, dù gì cũng đã nhiều năm như vậy, cần gì đến bác sĩ nữa”
Tư Diệp ra vẻ lo lắng nói
“Anh không được từ chối, nếu lần này kiểm tra thử biết đâu sẽ trị được chứng gặp ác mộng của anh, với lại em rất lo lắng cho anh nên anh nghe lời em khám thử nhé”
Anh nghe vậy đành gật đầu
“Được, anh nghe lời em”