Đọc truyện Yêu Ở Hamo – Chương 4: Không có khí phách và cố chấp
Kiểm điểm là cái gì? Khí phách có thể ăn được sao?
———
Kiểm điểm là cái gì? Khí phách có thể ăn được sao?
Ngồi trên sô pha xem phim ngôn tình đầy cảm xúc trên TV lúc bảy giờ, Hạ Trăn không khỏi nhíu mày.
Vì sao mấy năm này đám diễn viên trong phim truyền hình kẻ nào cũng diễn đầy cảm xúc cô đọng thế chứ. Thích thì thẳng thắn đè xuống đi, rề rề rà rà trêu ghẹo làm cái gì? Quá không thú vị.
Cậu cắn hai hạt dưa, cầm điều khiển từ xa lên chuyển kênh. Điện thoại kêu vang, cậu lười biếng nằm trên sô pha nhấc máy.
“Buổi tối rảnh không?”
Giọng nói này trầm thấp, còn có chút khàn khàn mang theo ám muội không rõ.
À, là anh ta – nghe được giọng nói ở đầu bên kia, Hạ Trăn liền mỉm cười. Là bạn giường từng chơi đùa vài lần, làm quản lý trong một xí nghiệp lớn, hơn ba mươi tuổi, đã có vợ. Nhưng những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là… người này rất đẹp trai, với lại – rất mạnh, hợp khẩu vị của Hạ Trăn.
Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái – bảy giờ ba mươi lăm phút. Nhớ ra thì Vu Nhược Tường nói tối nay có việc, chắc là phải khuya mới về nhà.
“Có.”
Cậu oằn mình nằm trên sô pha, cười vô cùng yêu nghiệt.
“Tôi đến chỗ anh?”
Người đàn ông ở đầu bên kia cũng thấp giọng cười.
“Mở cửa cho tôi, xe đã đỗ bên dưới nhà cậu rồi.”
Hạ Trăn nhổm dậy rời khỏi sô pha đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, chiếc Porsche màu đen quả thực đã tắt máy đỗ ở bên dưới.
Khi người đàn ông đẩy cửa ra đi vào, Hạ Trăn đứng phía sau cửa nhào lên vòng tay ôm cổ anh ta. Người đàn ông đưa lưng về phía cửa, chân đá một cái đóng cửa lại, ôm lấy eo Hạ Trăn.
“Mèo nhỏ đã đợi không nổi nữa rồi?”
Hạ Trăn vừa hôn anh ta vừa cười miễn cưỡng, nắm lấy cổ áo anh ta.
“Mẹ nó, nhiều ngày như vậy cũng xem như là nhớ đến tôi?”
Hai người quấn lấy nhau ngã xuống giường. Người đàn ông cúi xuống liếm lỗ tai cậu, tay phải đã không thành thật luồn vào trong quần Hạ Trăn.
“Đã ướt rồi…”
Hạ Trăn cũng nghiêm túc đưa tay xuống sờ anh ta. Tuy rằng cách một lớp quần nhưng động tác vuốt ve chậm rãi lại tương đối đậm ý ***, nghe thấy tiếng rên rỉ vang lên trong cổ họng nam nhân, Hạ Trăn cười đắc ý. Quay người áp chế người đàn ông kia nằm im trên giường, cậu chôn đầu xuống dùng cái miệng linh hoạt kéo thắt lưng cùng khóa quần của người đàn ông ra. Toàn bộ quá tình chỉ dùng miệng để làm, người đàn ông tựa vào đầu giường nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy một luồng xúc động đang xông loạn trong đầu.
Động tác của Hạ Trăn làm rất chậm. Sau khi kéo nốt chiếc quần lót của đối phương xuống, cậu cố ý ngẩng đầu lên nhìn thẳng người đàn ông, trong mắt mang theo tình sắc và quyến rũ vô hạn. Sau một giây, dục vọng của người đàn ông đã bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy. Khoang miệng cùng đầu lưỡi đều được dùng đến, ra sức liếm mút dục vọng của người đàn ông. Người kia rõ ràng là được hầu hạ rất sung sướng, trong lúc rên rỉ còn nói:
“… Vẫn là cậu tốt nhất.”
“Ít so sánh tôi với mấy món hàng kia đi…”
Hạ Trăn nhả ra, tiếp đó ngồi khóa trên người người đàn ông, cầm lấy thứ đã cứng rắn của người đàn ông kia đưa vào hậu đình của mình từng chút từng chút một. Người đàn ông dường như đã sớm quen với hành động này của cậu, biết rõ trong việc làm tình cậu cho đến giờ vẫn không thích bị động nên cũng chỉ mặc kệ cho cậu làm.
Đi vào vô cùng khó khăn. Đại khái là bởi vì rất chặt, người đàn ông kia gần như không cử động được, có chút khổ cực.
“A… Thật chặt, gần đây cậu không làm à?”
Nghe anh ta nói vậy Hạ Trăn mới tỉnh táo lại. Quả thực là thế, từ sau khi Vu Nhược Tường chuyển đến đây thì mình gần như không buông thả với đàn ông nữa. Nói ra thì cũng được một tháng rồi, ngoại trừ vài lần DIY cho mình ra thì cậu cũng sắp thành người theo chủ nghĩa cấm dục mất.
“Dạo này ông đây quả thực không dùng đến đằng sau.”
Ý ngầm cũng là: ông đây muốn đằng trước thì đằng trước, đằng sau thì đằng sau.
“… Anh có muốn thử đằng trước của tôi không?”
Yêu nghiệt.
Người đàn ông không nhịn được nữa lập tức áp đảo cậu xuống bên dưới, phần eo bắt đầu cử động mãnh liệt. Tiếng thở dốc cùng rên rỉ của Hạ Trăn lập tức tràn ngập trong căn phòng.
Người đàn ông thỏa thích cảm nhận cảm giác ấm áp trong thân thể này. Nhìn Hạ Trăn không nhịn được bật kêu ra tiếng khi mình tiến vào, trong thân thể thỉnh thoảng còn co rút lại, đó là cảm giác đặc biệt thỏa mãn bẩm sinh khi cảm nhận được sự chiếm hữu và nắm quyền điều khiển.
Người đàn ông kia cố ý không chạm vào biểu tượng nam giới của cậu, điều này khiến Hạ Trăn có chút phát cáu. Trong lúc thở dốc cậu kéo tay người kia qua năm chặt lấy dục vọng của mình.
“Ưm… A f*ck, làm ở nơi này cho tôi nữa…”
Người đàn ông cuối cùng cũng dập mạnh hai cái rồi bắn vào trong người Hạ Trăn. Cảm nhận được luồng nhiệt nóng bỏng, vách tường mẫn cảm bên trong co rút lại, người ở bên dưới cũng theo đó bắn tinh.
Hồi thần lại một chút, người đàn ông rời khỏi thân thể cậu. Anh ta hiển nhiên là còn chưa hưởng thụ đủ, đang nghĩ xem nên bổ sung lại phần trong một tháng này như thế nào, lại nghe thấy tiếng cửa chính ‘cạch’ một cái được mở ra.
Hạ Trăn lập tức vung tay cầm lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường xuống xem, hàng số điện tử hiển thị lúc này mới là tám giờ lẻ bốn phút – sao tên kia lại về nhà sớm vậy chứ?
Bởi vì không kịp đóng cửa phòng lại, cậu nhìn thẳng ra trông thấy sắc mặt có chút hoảng hốt của Vu Nhược Tường đang đứng ngoài phòng khách, hơn nữa, anh ta còn đang nhìn về phía bên này.
Người đàn ông còn nằm trên người cậu vẫn chưa thỏa mãn mà mỉm cười.
“Thế nào? Muốn chơi 3P? Tôi cũng sẽ theo đến cùng.”
Hạ Trăn nghe vậy chỉ thấy đầu óc trầm xuống, lập tức cao giọng gào lên.
“Cút mẹ anh 3P!”
Đột nhiên nổi cáu khiến người đàn ông kia cũng có chút giật mình.
“Này, đóng cửa lại!”
Người đàn ông kia cũng ngoan ngoãn đứng dậy ra đóng cửa phòng. Qua khe cửa càng lúc càng thu nhỏ lại, Hạ Trăn nhìn thấy Vu Nhược Tường vẫn đứng ở phòng khách không hề nhúc nhích, vẻ mặt lại không hề có chút cảm xúc nào. Hôm nay hình như anh ta có hơi quái lạ.
Người đàn ông đã quay lại giường hôn cậu một cái.
“Nổi cáu lớn vậy sao… Hửm?”
Hạ Trăn cũng không trả lời, đại khái là bị Vu Nhược Tường đột ngột quay về làm hỏng mất hứng trí, sau đó làm thêm một lần nữa nhưng ngược lại không hề có chút khoái cảm nào đáng nói.
Sau khi ‘vận động đầy đủ’ rồi, người đàn ông kia tinh thần sảng khoái mặc quần áo rồi rời đi. Đây là ám hiệu ngầm không cần nói ra, cho đến giờ vẫn luôn là như thế, sau khi làm tình cũng không cần ấm áp và quan tâm nhiều hơn.
Ẩn ẩn nghe thấy tiếng chiếc Porsche ở bên dưới khởi động máy rồi rời đi, Hạ Trăn vò vò tóc đứng dậy rời giường.
Chiếc túi của Vu Nhược Tường được nhét trên sô pha, cốc nước uống được một nửa đặt ở trên bàn ăn, cửa phòng thì đóng chặt. Anh ta hôm nay dường như có chỗ không bình thường.
Hạ Trăn đi qua, giơ tay lên muốn gõ cửa hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghĩ đến điều lệ mà hai người đã đặt ra lúc đầu: Không được can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.
Ài, hay là thôi đi –
Hạ Trăn rút tay về, đi về phía phòng tắm, đợi đến khi cậu đi ra thì cánh cửa phòng kia vẫn còn đóng kín.
Giống như thằn lằn dính chặt lên cửa lắng nghe, bên trong lại không hề có chút tiếng động nào. Người này rốt cuộc là đang làm gì đây!? Tuy rằng không thể can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau, nhưng là người ở chung, có chút quan tâm cũng không tính là vi phạm đúng không?
“Này! Vu Nhược Tường!”
Tay đập cửa rầm rầm.
“Khốn kiếp – Này! Mở cửa!”
Một lát sau, Vu Nhược Tường đứng bên trong đằng sau cánh cửa lạnh nhạt hỏi:
“… Có chuyện gì?”
“Ặc, cái đó… cái đó… Không có gì…”
Nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
“Chỉ là thấy anh ngồi im trong phòng không có tiếng động gì, cho nên…”
Vẻ mặt của Vu Nhược Tường chính là ‘Nếu không có việc gì thì tôi đóng cửa’.
Cả một buổi tối mà đèn trong phòng lại không hề sáng lên, quả thực là kỳ lạ. Nửa người của Hạ Trăn kẹt trong khe cửa, cố chen vào trong phòng.
“A này, anh không bật đèn lên là đang làm gì đấy.”
Vu Nhược Tường lười không nói chuyện, im lặng ngồi xuống mép giường. Hạ Trăn bật đèn trong phòng lên, chỉ nhìn thấy một gương mặt nặng nề liền nghĩ thầm: Này, Vu Nhược Tường, anh bày cái mặt ỉu xìu khó chịu này cho tôi xem đấy hử? Anh bị thất tình hay là làm sao?
“Tôi không sao đâu, cậu đừng nghĩ linh tinh.”
Người ngồi bên giường im lặng rất lâu, rũ mắt nghẹn ra được một câu nói như thế.
Xí – có quỷ mới tin anh.
Hỏi một lúc lâu, thì ra chỉ là gặp được người yêu cũ ở trên đường. Hạ Trăn không hiểu, người như Vu Nhược Tường anh sao cứ nhớ mãi chuyện cũ như vậy chứ? Đối phương đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, sớm đã không còn cảm giác với anh, thậm chí vứt bỏ anh, anh còn có thể quan tâm đến vậy? Anh đối xử với ai cũng đều dịu dàng đến thế sao?
Vu Nhược Tường, anh đúng là đồ cố chấp.
Tác giả: Nơi có dụ thụ sẽ không có CJ…
— To be continued —