Bạn đang đọc Yêu Nữa Được Không ? – Chương 205
Nhàu nát lá thư, Duy không còn khóc được thành tiếng. Nước mắt anh rơi lã chã, Duy ôm chặt đầu :
– Anh chỉ tới muộn có một phút vì phải chào hỏi ba mẹ vợ kia mà … Sao em lại bỏ anh ra đi như vậy?… Anh sẽ không trễ giờ nữa …
– Đoàn Duy có vẻ không ổn.
Tiến Mạnh chạy lại và vỗ vai Đoàn Duy, bà Quế nói :
– Con trai, đó không phải là lý do.
– Vậy lí do là gì hả mẹ? Con nào có lỗi gì mà bị con gái bỏ hết lần này đến lần khác thế.
– Bình tĩnh lại đi Duy. Hãy hiểu cho Tuệ Lâm !
– Rồi ai hiểu cho tôi đây? Bây giờ tôi bị bỏ rơi như thế này trong cái ngày mà tôi mong chờ nhất. Tôi không được như hai bạn, yêu là cưới. Tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để có được tình yêu này. Giờ thì cái kết tôi nhận được là gì? Con số 0. Một con số 0 tròn trĩnh. Vô nghĩa. Thất bại.
Duy bóp chặt lấy lá thư rồi bỏ đi. Tiến Mạnh chạy theo :
– Cậu đi đâu vậy? Để tớ đi với cậu.
– Tớ muốn ở một mình.
– Hãy chắc với tớ là cậu còn sống khi đã thông suốt.
– Tớ hứa.
– Được rồi.
– Phiền vợ chồng cậu lo vụ khách mời nhé.
– OK !
Rồi Duy leo lên xe và lao vun vút đi như một bóng ma. Anh lái xe trong một tâm hồn vô định không biết đi đâu và về đâu. Với trái tim đã bị cứa một vết cắt quá sâu…
Khoa Nam lườm mắt nhìn Bảo Yến:
– Nói. Nó có liên lạc gì với em không?
– Anh hỏi kỳ. Em ngồi cùng máy bay với anh mà.
– Em với nó là bạn thân.
– Nhưng em là vợ anh. Em có giấu anh chuyện gì không?
– Cái đó thì …
– Thôi hai đứa đừng cãi nữa. Jason khóc kia kìa !
Cậu nhóc trông rất bụ bẫm và đáng yêu. Bà Mai và ông Alan nói chuyện với bà Quế. Bà Quế nói :
– Có lẽ con bé cần có thời gian yên tĩnh.
– Cô và nó đã nhận lại nhau rồi chứ?
– Tôi và anh Kiên không thể hạnh phúc hơn vì điều đó. Nó đã chịu gọi chúng ta là ba mẹ. Chẳng bù với dạo trước, nó chỉ có hai người là ba mẹ và quyết phủ nhận chúng tôi.
– Con bé luôn bướng bỉnh.
– Nhưng cảm ơn anh chị đã cho nó một gia đình hạnh phúc.
– Tôi thì rất khó khăn, nhưng Alan thì cưng chiều con bé nhiều lắm.
– Cảm ơn anh.
Alan gật đầu, ông nói :
– Tuệ Lâm đã lớn rồi. Chúng ta đừng quá xen vào đời tư của nó. Nó không còn là đứa trẻ cần được chúng ta bảo bọc nữa đâu.
– Anh nói vậy chứ tôi biết anh là người lo lắng cho nó còn nhiều hơn cả chúng tôi.
– Biết sao được hả cô? Ai biểu vợ tôi chỉ sinh cho tôi mỗi một mụn con trai, trong khi tôi lại rất thích có một công chúa.
– Anh chị cứ nghỉ ngơi ở đây ! Bây giờ chúng tôi phải về giải quyết một số việc.
– Cũng chỉ tại con bé Tuệ Lâm mà hư bột hư đường, thôi cô cứ ọi thứ vào hóa đơn. Chúng tôi sẵn sàng thanh toán và đền bù.