Bạn đang đọc Yêu Nữa Được Không ? – Chương 13
Duy nhăn mặt nhìn theo từng bước đi của ông Kiên. Anh vội vã bước vào kiểm tra e-mail. Duy tá hỏa khi thấy những bức ảnh lẽ ra không nên chụp giữa anh và Tuệ Lâm mới đêm qua bị phát hiện. Duy ngước lên nhìn, ở phòng đối diện, Trần Kiên đang bình tĩnh nhìn anh rồi giơ ngón tay cái lên, rồi chổng ngược xuống một cách đầy khiêu khích. Duy gạt phăng qua mọi thứ. Anh cố hoàn tất vài bản hồ sơ rồi đi ăn trưa với khách hàng. Anh đến những siêu thị từ lớn đến nhỏ trong thành phố để xem xét các mặt hàng thực phẩm của tập đoàn Lý Đoàn phân phối. Theo sau anh là Minh Tài, một nhân viên nhiều kinh nghiệm của tập đoàn Lý Đoàn. Duy hỏi :
– Với những số liệu này thì đánh giá như thế nào ?
– Chỉ nằm ở mức trung bình thôi. Một phần vì Lý Đoàn vừa xảy ra chuyện, với lại người tiêu dùng bị đánh đúng tâm lý, rẻ là quan trọng nhất. Trong khi các mặt hàng chúng ta nhập khẩu khá đắt.
– OK ! Cảm ơn anh ! Anh có thể về. Công việc của chúng ta hôm nay là kết thúc. 3 ngày nữa tôi sẽ giao bản kế hoạch và chúng ta sẽ áp dụng theo cách làm mới.
Duy vừa bước ra thì bị đập vào mắt ngay đôi giày vải màu đỏ dọc đen khá bắt mắt, và anh lại càng thấy vui hơn khi đó là đôi giày được sỡ hữu bởi cô nàng Tuệ Lâm nóng bỏng hôm nọ. Duy nhếch mép cười tiến lại gần :
– Chào !
– Lại là anh hả ?
– Thì đã sao ? Có hứng thú dạo một vòng Parkson không ?
– Để làm gì ?
– Có lý do.
– Nói ra đi …
– Sắm giày thể thao !
Bật cười nhìn cái vẻ lưỡng lự của Tuệ Lâm. Duy nắm kéo tay cô vào xe. Lái xe thật nhanh đến trung tâm Parkson Hùng Vương, Duy ngồi đọc tạp chí xe hơi trong khi Tuệ Lâm thỏa thích lựa chọn, ướm thử không biết là bao nhiêu đôi giày từ mắc tới … siêu mắc. Từ đồ ngoại nhập tới đồ độc. Ngồi nắm mãi cũng chán, Duy bỏ đi một lúc. Khi trở lại, anh đặc biệt chú ý đôi giày gót àu trắng mà Tuệ Lâm mang, anh nói :
– Đôi nay đẹp ! Mua nhé !
– Anh khen đấy à ?
– Ừ. Mua đi !
– Ok ! Anh tính tiền mà.
– Xong rồi vào ướm thử cái này. Xem có vừa không ?
Duy đưa cho Tuệ Lâm một bộ đầm hở vai. Cô hơi bất ngờ nhưng cũng chịu mặc thử. Anh quay ra và tiếp tục dán mắt vào cuốn tạp chí. Nghe tiếng xôn xao của mấy cô nàng thử giày ngồi gần đó :
– Lộng lẫy thật !
– Cô ấy trông như một công chúa !
– Xinh quá !
Duy quay lại, Tuệ Lâm đẹp đến ngỡ ngàng. Mất hết cái vẻ chanh chua, Tomboy thường ngày. Mái tóc xõa dài che khuất phần vai hở. Nhận ra cái nhìn mê mệt của Duy, Tuệ Lâm e thẹn :
– Anh nhìn gì thế ?
Trở lại cái vẻ lạnh lùng khó ưa, Duy xoạc tay vào túi :
– Xong rồi. Cởi ra đi ! Tất cả là của cô đấy !
Chở Tuệ Lâm đến nhà hàng và cả hai cùng ăn tối. Tuệ Lâm hỏi :
– Anh làm mọi thứ chỉ để ép buộc tôi nói ra lời xin lỗi à ?
– Tôi còn nhớ, điều cơ bản nhất trong những điều đầu tiên ba mẹ dạy con cái là phải dạy con xin lỗi khi nó có lỗi.
– Tôi không biết ba tôi là ai. Cả mẹ tôi cũng vậy !
– Cô là Tôn Ngộ Không à ?
– Tôi chẳng biết Tôn Ngộ Không nào cả. Anh quay lại vấn đề đi !
– Vấn đề gì hả ?
– Chứ tại sao … tôi lại có đôi giày gót Xoxo đắt tiền và một chiếc áo đầm ?
– Dĩ nhiên là có ý do.
Tuệ Lâm hồi hộp chờ nghe câu hỏi còn Đoàn Duy thì chậm rãi ăn và nhấp nháp rượu vang. Duy nói :