Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 45: Nữ trang đại lão


Đọc truyện Yêu Nữ Xin Tự Trọng – Chương 45: Nữ trang đại lão

Giang Vân Hạc đã biết tên của vị cẩm y thống lĩnh này từ trước, Kế Nguyên.

Kế Nguyên vẽ thêm lên trên giấy vẽ vài nét rồi mới nhẹ nhàng buông bút xuống, xoay người lại nhìn về phía Giang Vân Hạc.

Cả đôi bên đều có chút kinh ngạc.

Tướng mạo Kế Nguyên trông hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, thần nghi minh tú, khí vũ hiên ngang, thần sắc ung dung độ lượng, ánh mắt đầy thâm thúy.

Giang Vân Hạc cảm thấy sự trưởng thành của đối phương so với mình chỉ kém hơn một chút xíu.

Còn về tại sao đối phương kinh ngạc,là bởi vì Giang Vân Hạc quá trẻ tuổi, nhìn như bộ dáng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, cũng được sinh ra với một vẻ ngoài tao nhã lịch sự, ánh mắt thanh minh.

Kế Nguyên đi tới một cái bàn uống trà nhỏ và ngồi xuống, phất ống tay lên, ở trên bàn trà bỗng xuất hiện thêm một ấm trà, ba cái chén trà, phía bên trên ấm có khói trắng lờ mờ bốc lên, vây quanh ấm trà mà không hỗn loạn, liên tục biến đổi hình dạng.

Giang Vân Hạc cảm thấy có phần mới lạ.

“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Kế Nguyên vươn tay ra, ấm trà kia như bị giữ lấy bởi một bàn tay vô hình,rót xuống đầy ba chén trà, và chia ra bay về trong tay ba người.

Ngay trong nháy mắt, một cỗ hương thơm ngào ngạt liền lan tỏa cả gian phòng.

“Trà ngon.” Giang Vân Hạc khẽ nhấp một ngụm, nhiệt độ phù hợp, uống vào miệng thì không còn thơm như trước, nhưng mà sau khi nước trà vào bụng, một cỗ hương thlthấm lòng người bắt đầu bay lên, làm cho người ta mồm miệng thơm ngát, nhịn không được nhắm mắt mất đi dư vị, mà lại cảm thấy rằng mùi thơm của trà nặng hơn, hơn nữa còn trở thành hương vị ngọt ngào.

“Trà này được gọi Lạc Địa Sinh Hương.” Kế Nguyên mỉm cười nói.

“Trà ngon, tên rất hay.” Giang Vân Hạc liên tục tán thưởng.”Đáng tiếc ta vơ vét khắp tràng bụng (1) cũng không tìm thấy được thi từ thích hợp, cuối cùng chỉ còn lại có mỗi câu trà ngon.”

Kế Nguyên cười lên ha hả khi nghe vậy.

Một lát sau mới hỏi: “Ngươi biết chuyện liên quan về việc thôn dân bị tàn sát?”


Giang Vân Hạc nghiêm sắc mặt lại, nói:” Biết được một hai phần, trước đó vào khi trên đường đi gặp Trương Khẩu thôn, thì ta phát hiện ra là cả thôn đều đã bị giết hại. Trên thực tế, chúng ta chỉ đi đến phía bên ngoài thôn trước một đêm, cũng vì nhận ra trong thôn có tử khí nên không dám bước vào, rồi phải lui lại ba mươi dặm và đợi đến lúc trời hửng sáng mới dám tiến nhập.”

Kế Nguyên khẽ gật đầu, những điều này hắn cũng biết.

“Cùng ngày hôm đó ta trông thấy Hỏa Nha Quân sĩ hút ra một tia hắc khí từ bên trong thi thể, vì vậy nên mắt ta cũng thêm chú ý một chút. Không ngờ hôm nay vào lúc tiến vào Tiên Thị liền phát hiện ra tung tích của hắc khí đó, nghĩ đi nghĩ lại,ta bèn tới đây cáo tri cho thống lĩnh.”

“Vậy mà lại ở tại Tiên Thị, thật to gan! Ngươi đã phát hiện được gì rồi?” Nữ tử váy trắng kia hỏi.

“Một gian cửa hàng trong Tiên thị và bảy quầy hàng ở khu giao dịch bày bán tất cả vật phẩm đều có chứa hắc khí, hơn nữa giá bán còn ít hơn hai thành so với những người khác”.

Kế Nguyên nhìn thẳng Giang Vân Hạc hỏi: “Ngươi biết nó là cái gì sao?”

“Ta không biết, nhưng công pháp của ta có chút đặc thù, có thể thấy một ít đồ vật mà người bình thường không thấy được”. Giang Vân Hạc vừa nói chuyện, mở ra Chân Thực Thị Giới hướng phía nam tử nhìn lại, hai mắt tức khắc giống như bị kim đâm, thiếu chút nữa nước mắt hắn đã chảy ra.

Linh khí trong cơ thể cũng điên cuồng tuôn trào hướng về hai mắt

Hắn rõ ràng đó là bởi vì thực lực mình và đối phương chênh lệch quá lớn, trong mắt hắn mã hiệu trong cơ thể đối phương dường như bị một tầng vụ khí che đậy, khó có thể thấy rõ toàn bộ, nhưng không chỉ vậy,hắn lại thấy được một thứ khác.

Một bộ phận mã hiệu ở trong thân thể đối phương tạo thành hình dạng một con hỏa nha, Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hình tượng này.

Giang Vân Hạc vội vàng đem ánh mắt chuyển dời về phía ấm trà, nhất thời hai mắt thoải mái đi rất nhiều, tốc độ linh khí tiêu hao cũng nhanh chóng giảm.

“Trong ấm trà này chỉ có một lá trà!” Giang Vân Hạc có chút ngạc nhiên nói.

“Hơn nữa ấm trà tổng cộng có hai tầng, trong đó một tầng… Là cùng loại nạp châu không gian!”

Nếu không phải hôm nay trên sạp hàng rong ngoài chợ chọn nạp châu, chưa chắc hắn nhận ra được điều này.


Giang Vân Hạc dụi dụi con mắt, trên thực tế hắn còn nhìn được một số thứ nữa, nhưng hắn không có nói ra.

Chính mình để lộ ra như vậy là đủ rồi.

“Nhãn lực rất tốt!” Kế Nguyên khẽ cười, “Môn thần kỹ này so với những công pháp tương tự mà ta biết, sợ là không có cái nào có thể so sánh được”.

“Nếu ngươi muốn gia nhập Hỏa Nha Quân, ta bảo đảm có ngay một chức vị cho ngươi”. Dứt lời, hắn lại nói: “Đương nhiên, nếu ngươi không muốn cũng không sao, chỉ là ta gặp được người tài năng nên có vui mừng một chút”.

“Việc này không vội, ngươi có thể về suy nghĩ kĩ lại. Nhưng trước tiên ta vẫn thay mặt người dân Thịnh Châu Thành cảm tạ đại ân đại nghĩa của đạo hữu, không biết lần này đạo hữu mạo hiểm như vậy là có yêu cầu gì? Nếu mọi việc đúng như lời đạo hữu nói, vậy chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa hay pháp lý gì thì mọi đồ vật ta đều có thể lấy ra”.

Giang Vân Hạc cũng không nghĩ tới Hỏa Nha Quân thống lĩnh lại trực tiếp nói như vậy.

“Ta cũng không có mong muốn hay khen thưởng gì, chỉ là không quen nhìn bọn hắn giết hại thôn dân mà thôi, nếu mục tiêu bọn chúng thật sự là Thịnh Châu Thành, không biết còn muốn thương vong bao nhiêu người vô tội, đây là việc công, cũng không phải là ham muốn cá nhân. Đương nhiên, nếu có khen thưởng ta cũng sẽ không chối từ, nhưng cứ để xong việc rồi hãy nói”. Giang Vân Hạc khẽ lắc đầu, việc chính chưa làm, còn muốn khen thưởng cái gì? Không cẩn thận còn khiến người khác tưởng mình là kẻ tham tài.

Kế Nguyên sảng khoái cười to: “Đạo hữu tu vi có lẽ không đủ cao, nhưng đại nghĩa trong lòng lại không nhỏ chút nào, cũng là ta đã xem nhẹ đạo hữu”.

Sau đó hắn nghiêm sắc mặt nói: “Việc này có thể nói sau. Nhưng những ngày này đạo hữu tuyệt đối không thể rời khỏi Hỏa Nha Quân, bằng không nếu đối phương biết đạo hữu phát hiện ra hành động, nhiều khả năng chúng sẽ nhằm vào đạo hữu”.

Giang Vân Hạc gật đầu, việc này hắn tự nhiên sẽ biết, mà lúc này chính hắn cũng không có dự định rời đi.

“Một lát nữa ta cùng đạo hữu đi Tiên Thị một chuyến, xem những người bạn đạo hữu vừa nói đến một chút”.

Giang Vân Hạc nhíu mày, Hỏa Nha Quân nhân số mặc dù không nhiều nhưng thống lĩnh Hỏa Nha Quân này có thật nhiều tai mắt a, nhất cử nhất động của mình hắn đều nắm bắt được.

Nếu mình cùng hắn đi Tiên Thị, quả thật như con ruồi đậu trên đầu trọc, quá mức chói mắt,không bằng hắn phái một người khác đi cùng mình a.


“Không cần lo lắng, ta tự nhiên có biện pháp để người khác không nhận ra ta”. Kế Nguyên nói. “Ngươi chờ ta ở đây một chút”.

Hắn nói xong rồi đi ra phía sau căn phòng.

Giang Vân Hạc có chút kỳ dị: “Kế thống lĩnh thật đúng là con người bình dị gần gũi”.

Hắn quả thật không nghĩ tới một vị đại cao thủ Khí Hải cảnh, còn là Hỏa Nha Quân thống lĩnh, vậy mà cùng người khác trò chuyện không hề có dáng vẻ kiêu ngạo, giống như nói chuyện phiếm với người ta vậy.

“Kế thống lĩnh luôn luôn như vậy, thời gian dài ngươi sẽ không cảm thấy kì quái. Nữ tử váy trắng cười nói.

“Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?” Giang Vân Hạc chắp tay hỏi.

“Liễu Trạch”.

“Tại hạ Giang Vân Hạc”. Giang Vân Hạc nói xong, hai người liền sa vào trầm mặc.

Chủ yếu Giang Vân Hạc Thấy Liễu Trạch cùng Kế Nguyên quan hệ thân thiết, lúc nhìn Kế Nguyên ánh mắt cũng khác thường, cho nên hắn không muốn nói chuyện nhiều.

Không bao lâu sau, chỉ thấy một nữ tử váy đỏ từ trong phòng đi ra.

Giang Vân Hạc còn chưa kịp phản ứng, nữ tử váy đỏ liền sang sảng cười nói: “Hỏa Nha Quân thống lĩnh quá mức làm người chú ý, nói không chừng sẽ bị người tinh tường để ý nhận ra được. Hóa thành tư thái như vậy chắc sẽ không ai nhận ra ta”.

Giang Vân Hạc hít ngược một hơi khí lạnh.

Đây là thật, nữ trang đại lão a!

Trước không nói mặt trái xoan, mày liễu, mắt hạnh, cùng trước mày kiếm mắt sáng Kế Nguyên hoàn toàn bất đồng.

Giang Vân Hạc thế nào cũng không nghĩ ra một đại lão Khí Hải Cảnh, đường đường Hỏa Nha Quân thống lĩnh mà lại đi đóng giả nữ nhân!

Trong lòng hắn vô thức liền hoài nghi vị đại lão này chính là nữ, trước là nữ giả nam trang, hôm nay là khôi phục hình dạng vốn có.

Chỉ có như vậy mới phù hợp lẽ thường.


Nữ giả nam trang hắn đã gặp nhiều, nhưng có thân phận có thực lực, có mấy người sẽ đóng giả nữ nhân?

Nhưng mà nhìn đối phương trong lúc bước đi vẫn có hình dáng long hành hổ bộ, sự hoài nghi trong lòng Giang Vân Hạc có chút dao động, dù cho thay đổi nữ trang và hình dạng, dáng đi này vẫn là của nam nhân.

“Giang đạo hữu không nên kinh ngạc, trước kia là ta lấy được một viên huyễn hình châu,nên chỉ có thể biến một loại tư thái này”. Kế Nguyên thản nhiên nói”. Nếu muốn đích thân đi thăm dò, dùng huyễn hình châu là điều khó tránh khỏi. Ta đường đường là một người tu đạo, thuận theo thiên tâm, nhân ý, những chi tiết nhỏ nhặt xung quanh cũng không cần lưu ý”.

“Thống lĩnh nói đúng”. Giang Vân Hạc đáp, nhưng mà trong lòng vẫn có chút hoài nghi… Hay là đối phương thích đóng giả nữ nhân? Vừa lúc tìm được cơ hội cho phép bản thân?

“Liễu Trạch, ngươi ở đây chờ ta trở lại. Giang đạo hữu, ngươi đi theo ta”. Kế Nguyên gọi Giang Vân Hạc một tiếng, đi tới hậu viện trực tiếp từ trên tường nhảy qua, Giang Vân Hạc theo sát phía sau, bỗng thấy hoa mắt, hai người đã xuất hiện ở trong một cái sân nhỏ bình thường.

“Đi”.

“Kế Thống Lĩnh”. Giang Vân Hạc không nhịn được hô một tiếng.

“Sao?”

Giang Vân Hạc ho khan một tiếng nói: “Kế Thống Lĩnh, nữ nhân không phải bước đi như thế”.

Trên gương mặt Kết Nguyên đầu tiên xuất hiện một chút nghi hoặc, sau đó liền bừng tỉnh.

“Thì ra là thế, ta quên mất. Liễu Trạch bình thường bước đi là.. “. Kế Nguyên học dáng đi đung đưa vòng eo của Liễu Trạch, sau khi đi vài vòng ở trong sân liền không còn sơ hở gì.

Giang Vân Hạc ở một bên nhìn mà cảm thấy rợn cả tóc gáy, da gà nổi lên.

Vị Đại thống lĩnh này dĩ nhiên trong lòng không hề nghĩ ngợi chút nào, không chỉ mặc trang phục nữ nhân,lại còn học dáng đi của nữ nhân, không phải hắn chuẩn bị đợi sau khi mình rời đi liền giết người diệt khẩu chứ?

– ————-

Chú thích:

(1). Tràng bụng: ruột và dạ dày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.