Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Chương 7.2


Bạn đang đọc Yêu Nữ Tiểu Nương Tử – Chương 7.2

Rồi An An cười một cái vươn vai…

– Oa… nhìn đủ rồi. Mặt chàng không có cảm xúc gì cả nhìn lâu như khối đá tạc chán muốn chết àk!

Hắn nghe mà như bị ai đó tán mạnh cho tỉnh. Nàng vô tư uống ly trà thơm bộ dạng vô tư thoải mái lắm luôn làm hắn không thể tin nổi, phút chốc cũng phải hỏi cho ra lẽ…

– Nàng đòi nhìn đã rồi chê sao?

– Thiếp đâu có chê, nhìn đủ sẽ chán mà. Chẳng lẽ chàng muốn thiếp ngồi nhìn chàng cả ngày sao?

An An tròn mắt hỏi làm hắn tức muốn chết. Chính nàng tự ý đòi nhìn rồi nàng lại vô tư xoay chuyển lại như hắn muốn nàng ngắm mình không bằng. Thế là vẻ lạnh lùng trên mặt hắn sớm không còn vì nàng…

– Rốt cuộc là nàng chọc ta hả?

– Hồi nào chứ? Thiếp lại thấy đói bụng rồi chúng ta đi ăn cơm đi phu quân!

Tống Minh nhìn nàng tươi tỉnh rời bàn đi trước mà ôm trán. Thê tử của hắn quả không thể xem thường mà làm cho hắn lúc nóng lúc lạnh như thế. Sau này hắn phải đề phòng nàng hơn. An An thấy Tống Minh vẫn còn ngồi lì tại chổ mà nhíu mày, chu môi gọi nôn nóng…

– Nhanh lên phu quân! Thiếp đói lắm rồi!

– Vừa mới ăn chè với cha, mẹ sao nàng lại đói nhanh như thế chứ? – Hắn uể oải đi ra nói. Nàng cười ngay.

– Thiếp ăn nhiều lắm. Phu quân có biết hậu quả của việc không ăn đầy đủ là gì không? Chổ này sẽ phẳng nè.

Nàng chỉ tay, hắn ngây thơ nhìn theo xuống bờ ngực vun tròn, đầy đặn hấp dẫn của nàng. Tống Minh bị lừa rồi, có muốn lạnh lùng nhìn không xúc động cũng không được. Nàng chớp mắt vì hắn lập tức xoay nhìn chổ khác ngay rồi vội vả đi trước.

Đó giờ nàng cứ nghĩ nam nhân đều thích nhìn và sờ sờ chổ này của nữ nhi mà hắn lại không thèm nhìn. Xem ra hắn quả là “khác người” làm nàng cười thích thú bám theo…

– Phu quân thật khác biệt, thiếp rất thích!


– Dù chúng ta là phu thê nhưng nàng cũng nên mắc cỡ một chút chứ nương tử!?

Nàng không biết xấu hổ hết khen mặt hắn, khoe ngực như thế, lại còn nói thích một cách vô tư hỏi ai mà chịu đựng nổi. An An chỉ nhìn hắn mà cười gian xảo…

– Phu quân mắc cỡ vì thiếp đúng không?

– Ta không mắc cỡ!

Có điên Tống Minh mới nhận mình mắc cỡ nha nhưng nàng nhìn ra hết rồi. Kể ra phu quân hờ của nàng cũng không đến nỗi nhạt nhẽo, càng lúc nàng càng thấy thích. Môi nàng nhoẻn cười thật tươi…

– Phu quân giận cũng tuấn tú. Chàng cười thử cho thiếp xem có đẹp không đi phu quân!

– Ta không cười với nàng đâu! – Tống Minh sợ nàng quá rồi nên cố đi nhanh.

– Sao vậy? Cười đi mà đừng mắc cỡ mà phu quân!

– Ta không có mắc cỡ!!!

Hắn la lên như thế càng chứng tỏ là đang mắc cỡ làm nàng cười khì khì thật khoái vị phu quân hờ này của mình. Trông hắn nhàm chán như thế nhưng nếu chịu khó tìm hiểu thêm hẳn sẽ còn chứa nhiều điều thú vị. Dù sao An An cũng đang rảnh rang giả làm vợ hắn nên sẽ tìm hiểu cho bằng được con người thật của Tống Minh.

Trời vừa sáng mà phủ quốc sư đã có chuyện huyên náo cả lên rồi. Gia nhân, tì nữ đứng dưới mà mặt mày tái mét.

– Thiếu phu nhân cẩn thận đó!

– Đừng có la ầm ỉ lên như thế, ta leo cây là giỏi nhất đó!

An An cười tiếp tục trèo cao thêm làm cho kẻ hầu thật muốn rơi lệ mà thôi. Tống Minh đang ngủ nghe ồn cũng bật dậy đi ra xem chuyện gì. Trời còn sớm như thế, hắn khoát sơ cái áo mà đi ra không đoán nổi là cái gì gây ra lộn xộn.

Nhưng khi ra đến ngoài đang ngáp nhẹ nhìn thấy nương tử treo tuốt trên ngọn cây thì hắn muốn trật cả quai hàm vội chạy nhanh đến. An An đã trèo lên đến cành cây cao cách đất cũng phải hơn mười trượng.


– Tĩnh Nghiên!

Nghe giọng Tống Minh nàng nhìn xuống. Tống Minh mới ngủ dậy tóc còn xả ra có chút phong trần cuốn hút, chưa kể khoát sơ áo lộ cả bộ ngực trần nam tính. Nàng mím môi tiếc dã man vì cao quá nhìn không rõ người hắn tí nào.

Nhưng Tống Minh không quan tâm chỉ hung dữ ra lệnh…

– Nàng làm gì dzậy? Xuống mau lên!

– Thiếp biết hôm nay chàng ở nhà nên lấy trứng chim hoạ mi làm điểm tâm sáng cho chàng.

Tống Minh nghe mà lùng bùng lỗ tai, có ai đời đi ăn trứng chim hoạ mi chứ quả là chỉ có nàng thích làm nhiều trò doạ hắn.

An An hí hửng leo đã đến tổ chim nhìn ba trái trứng nhỏ xíu, không do dự lấy đi cất vào trong áo sau đó trèo xuống. Tống Minh ôm trán thật hết nói nổi tiểu nương tử của mình rồi. Nàng thật sự còn kinh khủng hơn cả biểu muội Bình Bình của hắn.

Hắn đứng dưới canh sợ nàng mà ngã thì mình cũng kịp đỡ. Tì nữ nhìn cũng xanh mặt lo lắng cho thiếu phu nhân không thôi.

Dù áo váy thướt tha song nàng trèo rất giỏi tay chân bám chắc còn hơn khỉ nữa, cuối cùng cũng xuống tới nơi. Tống Minh đỡ nàng chưa kịp la thì nàng đã vui vẻ lấy ra ba quả trứng chim khoe hắn.

Trên cành cây chim cha,mẹ kêu la ầm ỉ vì mất trứng. Vậy mà nàng không thương xót, mắt nhìn thèm thuồng hỏi hắn…

– Phu quân thích ăn luộc hay chiên?

Hắn nhìn ba quả trứng nhỏ mà nàng cực công trèo lấy cùng tiếng chim kêu gào trên cao lập tức nhíu mày hỏi lại.

– Nàng ăn trứng này mà không suy nghĩ đến chim cha,mẹ hay sao?

– Hơ? Chúng sẽ nhanh đẻ trứng khác thôi!


Hắn hết nói, uể oải xoay đi về phòng một cách lạnh nhạt. Tiểu thư người ta hiền lành, yếu đuối không dám giết dù chỉ một con kiến còn nàng có thể lấy trứng ăn ngang nhiên mặc kệ chim mẹ kêu gào. Vợ hắn quả là độc nhất bất nhị mà.

An An vội vả cầm trứng chạy te te theo hắn…

– Chàng chưa nói sẽ ăn luộc hay chiên?

– Nàng cực rồi ăn hết đi! – Tống Minh cũng chưa từng ăn trứng chim hoạ mi nhưng không thể nào ăn nổi nha.

– Ấy… thiếp lấy là vì chàng mà. Ăn ba trứng này cũng không no hay nhường chàng một trứng nhé phu quân!

Nàng cười thật ngây thơ giơ quả trứng. Hắn chán nản nói…

– Một trứng thì ăn làm chi? – Trứng nhỏ như vậy không đủ hắn tráng miệng nữa. Nghe thế An An không những không thất vọng còn cười một cái thật ngọt.

– Vậy thiếp ăn hết luôn. Mai thiếp tìm thứ khác thú vị bù đắp cho chàng nha!

Nói xong nàng nhanh chân vui vẻ cầm trứng đi nóng lòng muốn thưởng thức trứng chim hoạ mi tươi mới. Tống Minh nhìn theo chỉ đờ đẫn.

Thiếc Bân theo hầu cũng nhìn rồi quay sang cười nói với chủ nhân.

– Thiếu phu nhân thật đặc biệt ha thiếu gia!

Có thể nói chính xác hơn nàng có chút khác người, không giống ai. Hắn thở ra rồi lạnh lùng lầm lầm lì lì đi về phòng. Có vợ như nàng có muốn làm ngơ như không có cũng không được mà.

——————–

– Con rảnh rang ở nhà thì dẫn Tĩnh Nghiên ra ngoài chơi đi!

Nghe cha nhắt đến nàng mặt hắn đã sợ ôm cuốn binh thư lăn hướng khác. Ai chứ vợ hắn thật nguy hiểm, nàng khiến cho hắn trở nên không còn là mình nữa…

– Con hiếm khi rảnh nên chỉ muốn ở nhà thư giản thôi!

– Đọc đi đọc lại thuộc hết rồi còn đọc mãi. Mau dẫn vợ ra ngoài chơi đi!

Ông bố quan văn mà thật bạo lực đá Tống Minh ra khỏi cửa. Hắn khổ sở không còn lựa chọn nào nữa nên đi tìm nàng. Hắn ra vườn thấy nàng cùng vài tì nữ chụm đầu xem gì đó nên bước đến mà uể oải nói…


– Đi ra ngoài với ta nè nương tử!

An An nghe xoay lại nước mắt nước mũi đầm đìa làm Tống Minh giật mình. Hắn nói lắp bắp hơi run run…

– Sao nàng khóc vậy? – Mặt 3 cô nô tì cũng buồn hiu. Nàng sụt sùi chỉ cái hố trên đất còn vài mẩu xương cá mà uất ức nói với hắn.

– Thiếp chôn con cá vàng bị chết để xem có mọc lên cây hoa như người ta nói hay không nhưng… hic con mèo đào lên ăn mất cá của thiếp rồi phu quân ơi!

Nhìn nàng oà khóc bù lu bù loa hắn nhăn nhó vẫn giữ sự lạnh lùng mà kéo nàng lên, cầm khăn tay của nàng dúi lên chính mặt nàng cho bớt nước mắt vớ vẩn…

– Cá làm sao mọc ra hoa. Mà đến trứng chim nàng còn lấy ăn thì tiếc chi con cá chết hả?

– Ưh… thiếp đâu có tiếc. Chỉ là đến bao giờ mới có cá chết nữa trong hồ.

An An lại khóc bù lu bù loa khác chi con nít nhõng nhẽo làm hắn nhíu mày nói với nàng lời nhận xét có phần trầm trọng.

– Xem ra nàng ở nhà “rất” rảnh rang!

– Vô cùng rảnh luôn đó phu quân!

Nàng nói mà lau nước mắt, ở hơn một tháng trong phủ này cái gì cũng thông thuộc chỉ có nhưng lại vô cùng buồn chán. Tính nàng vốn thích náo nhiệt, bay nhảy tung tăng thì bị nhốt trong phủ hoài làm sao chịu nổi. Hàng ngày nếu không tìm trò gì đó để chơi chắc nàng sớm chết vì buồn.

Tống Minh thấy rất phiền nhưng vẫn nắm tay nàng dẫn đi ra ngoài. An An bỡ ngỡ chớp chớp mắt hỏi…

– Đi đâu vậy phu quân?

– Cha bảo ta dẫn nàng ra ngoài chơi. Thấy nàng ở trong phủ buồn chán như thế thì thích đi đâu ta sẽ dẫn đi!

Nàng ở trong phủ tội nghiệp như thế “hãm hại” động vật nên hắn phải dẫn đi thôi. An An nhìn bàn tay to của hắn đang nắm lấy tay mình mà mỉm cười thật tươi. Nàng thật thích cảm giác đi chung với Tống Minh thế này. Thế là đôi phu thê cùng nhau đi ra ngoài phố đông người náo nhiệt.

– Hết chương 3 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.