Yêu Nữ Tiểu Nương Tử

Chương 5.2


Bạn đang đọc Yêu Nữ Tiểu Nương Tử – Chương 5.2

Mẹ hắn hết hồn nói không dứt câu vì cô con dâu vừa mới ở đây đã mất tiêu.

Mọi người đều đồng loạt giật mình nhìn tân nương áo đỏ cuống quýt bỏ chạy. Nàng chạy thật chứ không phải đùa nha làm người ta càng không hiểu nổi hôn lễ ở phủ Quốc Sư.

An An phải tranh thủ chạy, nàng đâu thể ở lại làm tân nương của họ chứ. Nhưng khổ cái đường đang đông người bu xem hỉ sự có trục trặc nên nàng chạy quá trời cũng không bao xa. Nàng không biết mình mặc áo tân nương chạy bỏ mạng như thế rất gây chú ý nha.

Đột ngột dáng người cao to đứng sau nàng giơ tay giữ vai. An An sợ hãi rụt rè xoay lại nhìn.

Tống Minh cao thật, bộ dạng doạ người, khuôn mặt lạnh giá như băng lôi nàng trở về không chút thương tiếc. Mẹ hắn cuống lên nói…

– Con đừng giận mà chạy đi như vậy. Tống Minh vẫn muốn lấy con mà!

Nghe mẹ giải thích với nàng hắn “hừ” lạnh một tiếng khó chịu. Nàng có phải giận hờn gì mà chạy đâu, nàng là bỏ trốn mà. An An thật khổ tay chân quờ quạng cố giải thích…

– Hiểu lầm thôi phu nhân… con không phải tân nương đâu. Con không cố ý làm tân nương đâu tại chỉ vì hiểu lầm mà thôi.

Nàng cố gắng nói mà không hiểu sao không ai hiểu nàng mà thậm chí còn tỏ ra đồng cảm sâu sắc với nàng càng nghiêm trọng hiểu lầm hơn. Mẹ hắn ôm lây nàng mà dịu dàng khuyên nhủ…

– Cha con quyết định quá vội vả đúng không chắc con cũng chưa thích ứng kịp nhưng Tống Minh nhất định sẽ lo tốt cho con mà!

– Ah… không phải vậy… – Nàng ấm ức quá không chịu nổi, người ta giải thích rồi mà họ cứ hiểu lầm không àk.

– Giờ cha con đi sứ sang Tây Liêng rồi gả con cho nhà họ Tống thì con đừng lo lắng, từ từ ở cũng sẽ quen như ở nhà thôi.

– Hiểu lầm rồi, con không phải là tân…


Nàng bị ôm đến nói không được. Sao số nàng cứ lung tung, rối ren như vậy chuốt bao nhiêu phiền phức.

Cứ thế không ai thèm nghe nàng nói mà đem nàng vào nhà cho nghỉ ngơi khám đại phu. An An chạy trốn cũng mệt mỏi nên đành ăn nghỉ chút xíu sau đó nghĩ cách bỏ trốn khỏi cái nhà “không nghe ai nói” này.

Phủ Quốc Sư to lớn này nội dễ xuất, ngoại bất nhập làm nàng mím môi nghĩ chắc mama có vắt óc khô queo cũng chẳng ngờ nàng ở trong đây đâu. Trong người nàng mất tai nải không còn tiền nếu ra ngoài cũng không biết làm gì sống, nếu mà được ở lại đây thì hay quá.

Nhưng ở lại là làm Dương Tĩnh Nghiên vợ cái gã tên Tống Minh ấy, nàng không muốn bị bán thân chẳng lẽ lại chịu làm vợ một kẻ xa lạ. Dù công nhận hắn cũng có chút “nhan sắc” nhưng tính tình lạnh lùng, khô cứng, lãnh đạm quá. An An phải nghĩ cách nhất cử lưỡng tiện ình thôi.

– Coi như vậy đi con về phủ của con đây! – Hắn nói là muốn mang đao ra đi lạnh nhạt với cả cha mẹ của mình.

– Coi như vậy là sao? Nhận là nương tử thì phải ở chung chứ!

– Mẹ không thấy cô ấy cũng bị ép thành thân hay sao, nên cô ấy cứ ở đây với cha mẹ. Con về phủ của con, sau này vài ba năm quen hơn rồi tính.

Mặt hắn nói tuy không thay đổi sắc diện nhưng cũng lộ ra mưu tính “ trốn vợ” rồi. Bà má nhéo mắt nhìn thằng con không dễ thương của mình rồi nói…
– Phủ tướng quân của con mẹ cho người tị nạn trưng dụng để có chổ ở rồi!

Thấy vợ cũng xuống tay với con ông bố cười xấu xa rất hài lòng. Tống Minh hết bình tĩnh nổi vội hét lên….

– Sao mẹ lại làm thế? Phủ đó con được ban thưởng đó!

– Làm từ thiện tích đức cho con ra chiến trường được phù hộ. Phủ này con ở từ nhỏ đến lớn, lại còn không đủ to hay sao mà con ở riêng!?

– Nhưng… nhưng…

Hắn tức đến nghẹn ngào vì cha mẹ mình. Đường đường là đại tướng quân nổi tiếng mà vẫn cứ ở với cha mẹ thì người ta cười cho nhục mặt. Hắn thật không cam lòng nhưng giờ không còn nhà để ở nữa thì làm sao?


An An đi ra rụt rè nghe ba người nhà họ tranh cải nên không dám ló mặt nhưng Tống Minh thấy nàng rồi. Hắn có tí ngạc nhiên nhìn nàng tắm sạch trắng phau, thay quần áo nên lại về dáng vẻ tiểu mỹ nhân. Nàng đưa mắt nhìn hắn, nghĩ rằng Tống Minh nhìn bộ dạng của mình sẽ không nỡ hung dữ “bài xích” không lấy vợ như vậy nữa đâu.

Nhưng hắn chỉ nhìn rồi lại xoay lại hậm hực với cha mẹ không thèm đối hoài làm nàng ngạc nhiên. Rõ ràng cả cha mẹ hắn cũng tỏ ra hài lòng vì có con dâu xinh đẹp mà sao hắn vẫn tỏ ra lạnh nhạt.

Mẹ hắn dịu dàng, nói ôn nhu với nàng…

– Mẹ tưởng con sẽ nghỉ ngơi thêm!

– Con… không sao!

An An trả lời lí nhí vì vẫn còn sợ. Tống Minh bộ dạng khó chịu tiếp tục chủ đề cũ với cha mẹ.

– Phủ của con chừng nào được trả lại?

– Mẹ không biết! – Tất nhiên mẹ hắn có tính toán không bao giờ trả rồi làm hắn cộc cằn gào lên…

– Mẹ!!!

– Hai đứa rót hai ly trà đi!

Cả hai lớ ngớ vì cha mẹ ra lệnh. Dù không biết gì nhưng tì nữ giúp rót hai ly trà. An An cầm lấy một ly mà lén nhìn hắn. Hắn thậm chí liếc mắt còn không thèm liếc sang nàng nói gì nhìn.

– Làm gì vậy mẹ?


– Đáng lí ra phải có hôn lễ linh đình rồi tại con phá hỏng hết. Mau mời trà tạ lỗi với Tĩnh Nghiên đi!

Tống Minh sững ra ngay. An An mím môi nhìn hai người lớn rụt rè nói…

– Huynh ấy đã đến cứu con rồi !

– Nhanh lên Minh nhi!

Cha hắn ngăn nàng nói. An An hiểu như thế này là ép hắn quá mức mà nam nhân thì rất kị chuyện bị ép buộc như vậy. Miễn cưỡng, hắn nhìn qua nàng. Nàng nhìn lên, ban nảy hắn đã cứu nàng, lúc ấy thật sự nàng biết hắn cũng thấy có lỗi nhưng bây giờ là hắn bị ép nên gương mặt không vui, lạnh như tản băng cứng, giọng nói không trầm ấm như lúc đó…

– Xin lỗi nàng!

Thật ra vẻ mặt lạnh lùng cố nhịn tức giận của hắn cũng thật thú vị. Tống Minh có lẽ là loại người hơi bị phức tạp. Cha mẹ hắn nhanh chóng nói tiếp…

– Tĩnh Nghiên, con mời trà lại cho phu quân đi!

Nàng nghe hai chữ “phu quân”, trong lòng có chút giật mình. Cả Tống Minh cũng không hiểu nổi thì ông bố nói…

– Hai đứa mời trà nhau có cha mẹ làm chứng là được rồi. Định làm hôn lễ lần nữa lại sợ người ta nói hai lần xui xẻo. Hôm nay dù sao cũng là ngày lành tháng tốt mà cứ thế đi!

Ngày lành gì chứ nàng thấy xui gần chết đây. Nếu uống ly trà tự dưng sẽ thành thê tử của người này sao? Nàng không muốn bán thân, lại càng không muốn lấy chồng kiểu này nhưng Tống Minh thật là “đẹp” nha khiến nàng cũng có chút ngần ngừ suy nghĩ không kiềm lòng nổi cũng muốn có “mỹ phu quân”

Nhưng xác của cô tâm nương thật sự cũng sẽ sớm bị phát hiện, nếu nàng ở lại cũng không thể lâu dài, trốn mama vài ngày thì cũng tốt nhưng làm vợ hắn thì không thể. Trông hắn không thích có vợ, cũng không mê đắm vì nhan sắc của nàng thì làm vợ hắn chỉ chuốt thêm ấm ức.

Trong khi nàng mãi mím môi nghĩ ngợi thì Tống Minh cũng nghĩ gì đó tay giật lấy ly trà của nàng làm nàng hết hồn. Hắn dúi ngược trà của mình cho nàng rồi tự cầm uống một hơi. Cha mẹ hắn xém tí giơ tay lên trời vì mừng nha lập tức hớn hở cười …

– Con trai ngoan!

– Đừng khen vội! Sau một năm mới động phòng để con và Tĩnh Nghiên hiểu nhau thêm!


Mặt nàng vẫn là ngơ ngơ ngáo ngáo cầm chén trà nhìn Tống Minh. Nam nhân này không ham muốn thân thể nàng hay sao mà còn chờ một năm tìm hiểu. Một cảm xúc thật lạ làm mắt nàng cứ long lanh nhìn hắn. Hắn không giống những người khác, hắn khác thường, chính là mẫu nam nhi trong lòng An An mơ ước phải không?

Cha mẹ hắn tất nhiên không chấp nhận…

– Sao mà được! – Cưới vợ cho con mục đích của hai người này dĩ nhiên nhắm đến là có cháu bồng mà thằng con này không chịu động phòng ngay thì còn gì kế hoạch của bậc phụ huynh cất công vạch ra.

– Có gì mà không được chứ? Nàng ấy còn lạ con tất nhiên sẽ sợ đúng không?

Tống Minh hỏi nàng chỉ biết gật gật gù gù vô thức. Hắn quả khác những người nàng biết, mà thật sự nàng ở trong thanh lâu cũng như ếch ngồi đáy giếng vì loại đàn ông nàng thấy đó giờ chỉ toàn là phường háo sắc thôi. Nay vừa trốn ra gặp ngay người khô khan, lạnh nhạt như hắn thật sự quá mới lạ cho nàng.

Mẹ hắn nhíu mày không vui…

– Thế thì bao giờ có cháu cho cha, mẹ hả?

– Chắc chắn nếu năm sau thì tới xuân năm kia con cho cha mẹ có cháu bồng chịu chưa?

– Có tin được không đó?

Hai ông bà ấy hiểu Tống Minh chỉ lo công việc không màng chuyện gia thất này nên nghe rồi không tin cũng không khó hiểu. Hắn chỉ lạnh lùng nói.

– Nếu cha mẹ không tin con cũng mặc kệ. Còn nàng cứ thoải mái ở đây làm vợ ta, chúng ta thế là xong.

Hắn nói rồi lại vát đao đi luôn trở về Hình Bộ làm việc bỏ nàng đứng ngơ ngẩn. Vậy là người thành thê tử của hắn rồi sao? Đầu óc bé nhỏ của nàng xoay mồng mồng vì Tống Minh. Nhưng hắn quái lạ như thế cũng tốt, chuyện nàng ở lại làm vợ giả cũng không có gì phiền phức nữa rồi.

Coi như nàng cứ ở đây có nhà ở, có cơm ăn trốn mama vài tháng cho đến khi chuyện êm bớt nàng sẽ bỏ trốn sau. Dù sao Tống Minh cũng không muốn động phòng sau một năm lận cơ mà, nàng cứ tha hồ làm Dương Tĩnh Nghiên mà sống hưởng thụ nha. Cuộc đời lại tự dưng tươi đẹp với nàng rồi.


– Hết chương 2 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.