Bạn đang đọc Yêu Nữ Tiểu Nương Tử – Chương 12.1
Thế là thiếu gia của Quốc sư, cũng là Đại tướng quân của triều đình ngậm ngùi cam chịu sự nhục nhã mất mặt do chính bản thân gây ra. An An nhìn hắn không vui khi cả hai hợp phòng chỉ biết mím môi trong lòng hạnh phúc nhưng không dám cười.
Đồ đạc của nàng chỉ có y phục thôi nên dọn không mất bao nhiêu thời gian và diện tích phòng hắn. Nàng rất muốn gần hắn nhưng thật không hiểu sao Tống Minh lại mang nét mặt như vậy cứ như miễn cưỡng lắm.
Nàng dù sao cũng thành người của hắn rồi mà hắn không vui vẻ, tỏ ra ngọt ngào hơn hay ôn nhu hơn gì cả, thái độ thậm chí còn lạnh nhạt hơn bình thường.
Tì nữ dọn xong lui ra, An An đưa mắt nhìn hắn ngồi bất động chỉ biết rụt rè hỏi.
– Phu quân có gì không vui sao?
– … không có!
Tống Minh trả lời cho xong rồi bước lại kệ lấy sách ra ghế trường cạnh cửa sổ lớn nằm đọc không quan tâm nàng. Nàng thấy có chút hụt hẫn vì bị đối xử như thế…
– Phu quân…
– Ta đọc sách rồi nàng đừng làm phiền. Nàng hằng ngày thường làm gì thì cứ làm đi!
Tống Minh nói mắt vẫn nhìn vào binh thư không nhìn nàng dù chỉ một chút. An An đứng nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt thật không hiểu nổi, cảm giác rất buồn. Nàng cứ ngỡ khi mình trao thân cho hắn thì cả hai sẽ vui vẻ hơn.
Nàng không phải đã là nữ nhân của hắn rồi sao tại sao lại không yêu thương nàng?
Tống Minh quay nhìn khi nàng lủi thủi đi khỏi phòng rồi mới nhanh chóng thở dài một cái quăng cuốn sách. Tất nhiên hắn không phải muốn đối với nàng như thế song do hắn say rượu “lỡ” làm bậy khi chưa chuẩn bị tinh thần gần gũi nàng.
Chỉ sau một đêm quan hệ của cả hai phút chốc mất phương hướng, sự việc này lỗi do hắn nói ra rồi tự làm hỏng trước vì thế nên tạm phải giữ khoảng cách với nàng để đầu óc ổn định hơn.
Cha mẹ chồng thậm chí còn hạnh phúc hơn cả hai vì thằng con “nhàm chán” tự ra điều kiện rồi tự làm không xong. Cứ bị cha mẹ chọc thật nhục nhã nên Tống Minh không thèm nói năn gì chỉ mang cái mặt lầm lầm lì lì.
An An buồn buồn lén nhìn, cha mẹ đâu biết nội tình ẩn sau đâu. Cả hai hợp phòng như hỉ sự là thế nhưng đối với nàng như bị ghẻ lạnh. Khi nàng đã thay áo ngủ lòng muốn đến giường cùng hắn thì hắn lại lạnh nhạt nói dứt khoát…
– Việc tối đó là lỗi của ta nhưng ta đã nói rồi không “động” vào nàng cho hết một năm nên ta vẫn sẽ làm thế hợp phòng cũng vậy thôi.
Nàng ngỡ ngàng nhìn gương mặt băng giá, lời nói lạnh lùng đến sắc nhọn làm đau lòng nàng. Chẳng lẽ khi tỉnh táo Tống Minh không hề muốn nàng nữa hay sao? Bây giờ nàng không cần biết có bao nhiêu nam nhân ngưỡng mộ mình, nàng chỉ mong hắn yêu thương nàng, tỏ ra ham muốn nàng như đêm ấy thôi.
An An nói lí nhí mắt chưa chi có chút lệ đong nhẹ khoé mắt…
– Thiếp là nương tử của chàng, cũng đã thành người của chàng rồi… chàng đâu cần phải trọng thể diện như vậy chứ?
Hắn có chút đơ ra nghe, nhìn nàng đứng trước mình. An An rụt rè nhìn hắn, dáng vẻ của nàng thật đáng yêu, xinh đẹp mê hôn người. Áo ngủ của nàng cũng thật mong manh không che đậy bao nhiêu phần thân thể của nàng. Tất cả chỉ khiến Tống Minh nuốt khan cố giữ vững lí trí.
– Đường đường là chính nhân quân tử mà thể diện không giữ được thì ta còn có thể nhìn ai nữa. Chuyện này xem như chúng ta rõ ràng với nhau rồi. Nếu nàng không ngủ, ta ngủ trước!
Tống Minh giữ thành công vẻ lạnh nhạt đành lòng nằm xuống trước mặc kệ nàng. An An rưng lệ nhìn. Nàng được ra giá 300 vạn lượng không chịu bán mình, nàng bỏ trốn, rồi tự nguyện trao thân cho hắn cuối cùng nhận lại sự đối xử thế này đây.
Hắn thật là cố chấp, đáng ghét và khó hiểu.
An An đành nằm xuống cạnh lau nước mắt uất ức cố ngủ. Tống Minh nghiêng người bên kia cạnh nàng chỉ nhăn mặt vì chắc đã làm nàng tổn thương nhưng đành phải vậy mới là hắn – con người ngay thẳng, chính trực nói được là làm được.
Hắn nói sau một năm thì phải sau một năm không thay đổi dù cho nằm cạnh nàng kiểu này hằng đêm cho đến hết năm sẽ khổ tận cam lai lắm đây.
——————–
Con dâu vốn dĩ ăn uống ngang ngửa các bậc nam nhân mà nay đũa son huơ nhẹ chả khác mèo ăn khiến mẹ chồng kinh hãi. Bà ấy nâng vội hai má hồng của nàng lên. An An buồn hiu, mặt lờ đờ không sức sống…
– Con bị bệnh hả Nghiên nhi?
Nàng uất ức lắm, buồn lắm nhìn mẹ hắn cũng định nói ra hết sau đó lại thôi suy nghĩ lại kịp. Cha mẹ nếu biết Tống Minh dù hợp phòng vẫn ghẻ lạnh với nàng thế nào cũng nổi cơn tanh bành xử hắn một trận.
Nếu như vậy không phải nàng ngu ngốc càng làm cho chàng mất vui với mình hay sao. An An biết mình thông minh, đầu óc nhạy bén biết suy nghĩ trước đến hậu quả nên đành ngậm đắng giấu nhẹm mọi chuyện một mình…
– Chắc con bị khó tiêu nên không muốn ăn thôi mẹ!
Nàng nói dối mẹ chồng thật êm, bà ấy nghe thế ra vẻ cưng chiều vỗ nhẹ hai má của nàng một cách ôn nhu. Con trai thì lúc nào cũng lạnh nhạt còn bà mẹ cứ hết sức ôn nhu, dịu dàng thế với nàng đôi lúc khiến nàng muốn điên lên.
– Con phải giữ gìn sức khoẻ! Nếu trong người cứ yếu thì làm sao mau có tin vui chứ!? – Ý đồ của bà má là thế, nàng nghe ra từ bộ dạng sầu đời thê thảm lại chớp chớp mắt tỉnh táo hơn hỏi lại.
– Ý mẹ là tiểu oa nhi hả?
– Ừhm, con phải mau sanh cho Tống Minh một tiểu hài nhi khấu khỉnh. Hồi bé Tống Minh đã cứng ngắt như “tản thạch” rồi thật không dễ thương, mẹ mong cháu mẹ có phần giống con khả ái sẽ khá hơn nó.
Nghe mẹ nói nàng suy nghĩ về con của nàng và Tống Minh thì cảm thấy phấn chấn lạ kì. Nàng bây giờ có thể nghĩ đến việc có con rồi nha.
Nhưng khổ cái phu quân không thèm “đá động” gì đến nàng thì lấy đâu ra “giống” cho nàng có con chứ!?
An An hơi nhíu mi, cắn cắn môi suy nghĩ. Nàng muốn Tống Minh lại cuồng dã, hạ lưu, bá đạo ham muốn nàng nhưng không thể chuốt say như lần đó, nàng muốn hắn tỉnh táo và muốn nàng cơ.
Chẳng lẽ tiểu nha đầu đệ nhất thanh lâu như nàng không có cách mê hoặc nam nhân mà nàng muốn sao?
Coi như Tống Minh không biết trời cao đất dày dám ghẻ lạnh với nàng sau khi đã đem ra “nếm thử”. Nàng sẽ khiến hắn trở thành đại sắc lang không còn che giấu bất cứ dục vọng xấu xa nào nữa, quấn lấy nàng không rời khỏi còn chính nhân với chẳng quân tử gì nữa.