Bạn đang đọc Yêu Nữ Tiểu Nương Tử – Chương 10.1
Quốc gia thời kì hưng thịnh thì kẻ làm tướng như hắn xem như “thất nghiệp”. Binh lính đã về quê làm ăn sinh sống bình thường hết cả rồi mà đại tướng quân ngày nào cũng vào Hình Bộ cả.
Tống Minh không phải là siêng năng gì, chỉ là có tí hơi sợ ở nhà thôi. Cả ngày trong phủ, hắn muốn không gặp nàng cũng khó nha nên thà trốn đi cho an tâm.
Tống Minh đang giương cung, mắt nhìn thẳng hồng tầm phía xa vừa bắn tên đi thì phía sau có giọng gọi…
– Biểu ca!!!
Mũi tên xoáy tròn, lao vút đâm vào ngay trúng hồng tâm tại bia bắn không hề lệch một chút nào. Con người lãnh đạm như hắn hiếm khi cười vẫn giương môi mỏng cười nhẹ nhìn lại nam nhân vừa đến.
Cả hai huynh đệ mừng rỡ giữ chặt vai nhau.
– Biểu đệ, giờ mới về hả?
Tống Minh vui vẻ hỏi nam nhân nho nhã có phần như thư sinh sang trọng, thần thái hơn người. Người đó không ai khác chính là Phiến An Thành. An Thành đi ngao du “thưởng hoa thưởng nguyệt” cũng hơn nửa năm nay rồi.
– Lúc ở Vạn An nghe nói biểu ca thành thân mà không về kịp. Sau nghe kể lại hôn lễ của huynh lộn xộn hoành tráng, dữ dội đến mức trong thành ai cũng biết, đệ không tận mắt tham dự thật là đáng tiếc.
An Thành nói không giấu một chút châm chọc biểu ca của mình. Thường thì Tống Minh lạnh nhạt nhưng với An Thành thì hắn chẳng ngại thở dài nói…
– May mà đệ không dự đó!
– Sao dzậy? Vợ huynh thế nào? Mỹ nhân hay hồ ly đội lốt người haha…- An Thành cười khà khà biết rõ con người Tống Minh không có sở thích “háo sắc” như biểu đệ đây nên dễ gì không chọc hắn chút xíu.
– Rắc rối… Đệ đừng có nói như Bình Bình dzậy!
– Xem ra con bé cũng qua quậy rồi sao!?
Cả hai huynh đệ cười rồi ôm vai nhau đi uống rượu. Ai chứ chỉ có An Thành mới khiến Tống Minh vui vẻ không trơ lạnh nhàn chán như bình thường. Cả hai là biểu huynh đệ tuổi gần nhau nên chơi thân từ ngày còn bé dù tính cách hoàn toàn khác xa nhau.
Phiến An Thành uống rượu vào cơn bực tức lại trỗi lên kể lể với biểu ca. Tống Minh cũng gật gù nghe chuyện cô kĩ nữ dám bỏ trốn An Thành thật cũng không ngờ chuyện đó cũng đang liên quan đến mình.
Ánh mắt An Thành có chút cố chấp, tay đặt mạnh ly rượu xuống nói…
– Đệ nhất định phải tìm ra nàng ta!
– Đệ vẫn như thế An Thành! Chỉ là một cô nương thanh lâu thôi mà đệ tha cho người ta đi!
Tống Minh cũng không phải lần đầu nghe An Thành “muốn” cô nương nào đó. Vốn dĩ Phiến An Thành là con người yêu thích cái đẹp, cực háo sắc, lại mê trêu hoa ghẹo nguyệt nên thời gian ở trong thanh lâu còn nhiều hơn ở nhà. Trong khi đó Tống Minh là biểu ca lại không thích ồn ào, cực ghét phiền phức do nữ nhi mang đến, lại bận rộn nên cũng có nhiều yêu thích đến mấy cái nơi thanh lâu lộn xộn đó, trừ khi An Thành lôi hắn đi.
Thế nhưng tuy khác nhau nhưng hai huynh đệ rất hiểu nhau nha. An Thành hậm hực nói…
– Huynh không biết đâu… Nàng ấy rất khác những cô gái đệ từng gặp trong thanh lâu, đệ nhất định phải “xơi tái’ nàng ta mới thoả lòng đệ!
Xem ra An Thành muốn lên giường với mỹ nhân hơn là nhớ nhung muốn đem người ta về. Nhìn biểu đệ có chút ngớ ngẩn như thế, hắn nhíu mày cũng khẽ nói rầu rĩ…
– Huynh thì ngày đêm đều có suy nghĩ không biết “nàng ấy” đang làm cái gì? Có trèo cây hay đào đất chôn cá gì không, lúc nào cũng như bị ám ảnh… thật đau đầu mà!
– Ai? Huynh mà cũng để ý nữ nhi sao? – Phiến An Thành ngạc nhiên lắm nha vì Tống Minh bình thường chỉ mê say binh pháp và đao kiếm thôi.
– Đệ nói như huynh bình thường để ý nam nhân vậy biểu đệ!?
Nhìn Tống Minh nhăn mặt biểu tình An Thành cười lớn sau đó lấy ra một vò rượu bằng đất nung có thừng đan ngoài để giữ chặt nắp. Mắt Tống Minh có chút hứng thú rồi. An Thành cười cười vỗ vỗ vò rượu có vể cổ quái nọ…
– Đệ cất công mang về cho huynh thưởng chung đó biểu ca. Rượu Hồ Đào Trúc Tĩnh 10 năm của Tây Liêng đó. Uống không quá hai ngụm sẽ say không còn biết trời trăng mây gió gì cả!
– Hì… có nói quá không biểu đệ? Xem huynh hay đệ say trước đây!?
– Đừng vội tự tin nha biểu ca, dù huynh tửu lượng hơn người nhưng chưa chắc cầm cự nổi đâu!
Tống Minh cười nhẹ không nói gì càng thách thức biểu đệ. An Thành hơi tức nha ai biểu cứ đọ rượu mười lần An Thành chỉ thắng Tống Minh một lần làm chi, hôm nay với thứ rượu cống phẩm này phải hạ gục biểu ca thôi!
———————
An An trong lòng bực tức ăn thêm chén chè sen mới nói với mẹ chồng…
– Uổn công con đi nấu chè mà giờ này phu quân còn chưa về!
– Minh nhi chắc bận việc gì đó thôi, nó ít khi về trễ thế này lắm. Dạo này Hình Bộ rảnh rang không biết sao ngày nào nó cũng đi không biết làm gì?
Bà mẹ thì chỉ mong con trai ở nhà gần gũi con dâu cưng cho nảy sinh tình cảm nhiều nhiều thì mới mau có cháu cho bà ấy bồng bế. An An nghe ra chẳng cần nghĩ nhiều mà nói toạt ra ngay.
– Chắc là huynh ấy đi thanh lâu rồi!
Không tìm ra nam nhân thì chắc chắn chỉ có thể ở nơi “hay ho tuyệt vời” đó thôi. Bà mẹ hết hồn vội cuốn cả lên nói như muốn trấn an nàng.
– Con đừng đa nghi như thế Nghiên nhi. Tống Minh không có như thế đâu! – Bà ấy xém chút lấy danh dự ra đảm bảo cho con trài mình luôn nhưng nàng đâu có phải là đa nghi.
– Đi thanh lâu cũng không sao miễn đừng nạp thêm thị thiếp là được mẹ àk!
An An nói làm ẹ chồng hờ cũng phải tròn con mắt.
Nàng suy nghĩ quả táo bạo chấp nhận cho chồng đi “ăn vụn” nhưng không cho nuôi thêm “vợ nhỏ”.
Dù sao nàng từ thanh lâu chui ra nên biết đa số các tỉ được chuộc thân về toàn làm thị thiếp rất buồn khổ. Nhưng suy cho cùng làm sao khổ bằng vợ cả phải ngậm đắng chia sớt chồng cho người khác.
Tóm lại khi nàng còn ở đây làm Dương Tĩnh Nghiên – vợ hắn, nàng không cho phép hắn thú thêm thị thiếp về đâu.
Song Tống Minh lạnh lẽo, chán ngắt như thế cũng không làm như vậy như lời mẹ chồng nói. Nàng cũng hơi vui do ít ra phu quân hờ của mình cũng tốt nếu không nói chính xác là tốt đến khô khan.
Mẹ chồng đã đi nghỉ trước rồi, nàng ngồi chờ đã cuối cùng cũng ăn sạch hết phần chè sen dành cho hắn. Xem như Tống Minh không có lộc ăn nên nàng quẹt miệng đi về ngủ.
Hắn cũng toàn đem cái mặt lạnh lùng ra không quan tâm nàng thì không cần cho hắn ăn. No bụng thế này An An đang nghĩ ngủ sẽ ngon lắm đây thì thấy bóng người đi liêu xiêu vào sân phủ.
Tống Minh lúc nào cũng phong độ không ngờ có lúc lại đi chúi chúi như sẵn sàng nhào té như vậy. An An vội chạy ra đỡ nghe ngay mùi rượu nồng đậm trên người hắn.
– Chàng uống rượu hả?
Hắn đưa mắt nhìn nàng rồi không do dự mỉm cười thật tươi. Tim nàng muốn ngừng đập nhìn gương mặt tuấn tú thật đang cười càng cuốn hút như nàng đoán. Và Tống Minh chắc chắn là say rồi.
– Nương tử… nương tử của ta đây mà!
– Thiếp giúp chàng về phòng!
– Ta không sao? Uống thêm mười vò rượu cũng nổi đó biểu đệ àk!
Tống Minh nói lảm nhảm chỉ làm nàng nhăn khẽ cố đỡ hắn. Hắn uống rượu vào xem ra lộ hẳn con người thật sự giấu bên trong vui vẻ hơn, không khô khan cứng ngắt.
Dù biết lúc này Tống Minh cười với nàng do tác dụng của men rượu nhưng nàng cũng rất vui. Nếu ngày nào hắn cũng cười với nàng như thế chắc nàng sẽ nhìn mê mẩm hết cả ngày luôn nha.
Đỡ được đến phòng hắn nàng đã le lưỡi thở trối chết vì quá sức mệt. Thân hắn to như thế dựa nàng hỏi sao nàng chịu nổi? An An không còn sức nhẹ nhàng, đẩy luôn hắn xuống giường lớn sát sàn gỗ như bỏ nợ. Nhưng nàng cũng bị hắn làm cho té nhào theo luôn.
Tống Minh nhanh chóng thoải mái nằm xuống đúng cái giường êm ái quen thuộc của mình. Nhưng có cái gì đó vắt ngang mặt hắn mang theo mùi hương xa lạ ngọt ngào.
An An ôm đầu ngồi dậy trên người hắn do bị té theo. Nàng nhìn xuống Tống Minh đang nằm nhìn mình một cách lạ lẫm, nàng níu chăn bông gần hắn…
– Chàng ngủ đi! Thiếp đi nha!
Nàng coi như làm xong “nhiệm vụ” nên không suy nghĩ gì định đứng lên đi thì hết hồn vì tóc nàng kẹt lại. An An đau muốn chết nhìn lại thấy Tống Minh tàn bạo nắm mớ tóc dài của nàng. Nàng la lên quờ quạng…
– Phu quân… bỏ tóc thiếp ra! Tóc chứ không phải mì sợi đâu ak!
Hắn hầu như không nghe gì, người nhỏm dậy nắm chặt mái tóc như làn lụa mềm mại mượt mà nhất. An An nhìn hắn, mặt đỏ lên vì hắn cầm tóc nàng lên ngửi như mê đắm. Mùi hương dìu dịu này thật là dễ chịu, thật là thơm, hắn muốn nghe thêm nhiều hơn nên tay không do dự kéo người nàng lần nữa ngã vào lòng mình, đưa mặt vùi vào vai cổ nàng tiếp tục ngửi nhẹ.
An An run run, chẳng lẽ người nàng có mùi gì lạ sao? Nàng từ lúc bị mama huấn luyện đã có thói quen tắm rất kĩ, không còn bị chê hôi nữa mà. Giờ hắn cứ ngửi người nàng như thế làm nàng bối rối.
Hơi thở của Tống Minh nóng ấm muốn làm cổ nàng rát lên. Nàng hỏi lí nhí khi tay cũng không dám đẩy hắn ra dù chỉ một chút.
– Trên người thiếp có mùi gì khó ngửi hả?
– Không… nàng thơm lắm!
Vừa nói hắn vừa siết chặt tay ôm giữ lưng nàng, mang cổ nàng càng sát vào má hắn. An An bắt đầu nói năn không lưu loát với cái tư thế này….
– Nếu … nếu thế sao phu quân cứ ngửi thiếp như thế?
– …. ta cũng không biết!
Tống Minh có vẻ không nhận thức được hành động của mình nữa nói gì đến kiểm soát nó lúc này. Hắn có chút hơi lùi ra. Nàng chớp mắt nhìn gương mặt tuấn tú. Tống Minh đang nhìn nàng, thật sự nhìn nàng với một ánh mắt hắn chưa từng biểu hiện ra bình thường để rồi lại ngả mặt vào hỏm cổ của nàng.
An An biết hắn say nhưng không nghĩ hắn ngất xỉu trên vai nàng như thế. Song môi hắn khẽ cử động làm má nàng càng đỏ thẹn, mắt mở to ra bất ngờ.
Tống Minh chưa có ngất, còn đang dùng môi hé nhẹ dò dẫm lên xuống dọc theo cái cổ non trắng thơm tho. Cả người nàng nhạy cảm chưa bao giờ trải qua cảm giác này nên co rúm lên ngay.
Và hắn ấn môi hôn thật vội vả lên làn da mềm mại nơi cổ nàng. Nàng nhíu mi nhắm mắt cảm thấy môi hắn ấm nóng như hôn như liếm mút hệt thưởng thứ món ngon thật quá sức chịu đựng của mình nên nàng né lùi ra làm Tống Minh ngỡ ngàng.
Hơi thở hắn có chút dồn dập khó nhọc, tuấn mâu nhìn nàng vì nàng né hắn. Nàng cũng tròn mắt nhìn hắn. Tống Minh lúc này không còn vẻ mặt lạnh lẽo, nhàm chán nữa mà đầy sự ham muốn. Sâu trong đáy mắt trực trào dục vọng nhìn chăm chăm phía nàng.
Thì ra Tống Minh cũng có lúc như bao nam nhân khác nhìn nàng ham muốn như thế. Giờ thì nàng mặc kệ những nam nhân khác ra sao, nàng chỉ muốn hấp dẫn mỗi hắn và mong hắn cũng ham muốn mình thôi.
Gương mặt anh tú tuấn mỹ thêm chút dục vọng xấu xa thật là quá mê người. An An run lên nhưng không sợ hãi, cả người cư nhiên bất động gần sát Tống Minh chẳng biết có nên bỏ chạy hay không nữa!?
Cuối cùng như không giữ được sự kiềm chế, hắn giữ nàng ngã ra giường rồi cuồng dã hôn. Nàng chớp chớp mắt vì từng thấy các tỉ tỉ hôn khách rồi hôm nay nàng mới lần đầu biết cảm giác nó ra sao.
Hơi thở cùng miệng Tống Minh chỉ toàn hơi rượu thật khó chịu nha nhưng bờ môi mềm mạnh mẽ vẫn hết sức tuyệt vời. Cánh môi mỏng gặm mút môi hồng xinh của nàng không tha cho phần môi nào. Môi trên vừa trao qua thì môi dưới bị cắn nhẹ làm nàng loạn lên vì cảm xúc mãnh liệt.
Nàng không biết phải làm gì, trong đầu trống rỗng nhanh chống hé môi tự nguyện cho hắn tiếp tục hôn dễ dàng hơn. Tống Minh hài lòng vì được đáp lại, đầu lưỡi triền miên quyện với lưỡi nàng dò hết mọi ngóc ngách trong chiếc miệng nhỏ của nàng.
Nàng ôm vai hắn, hắn giữ cứng cả người nàng, cả hai lúc này không còn chút ngăn cách, môi trên môi dưới cứ đồng điệu vừa khớp hôn say đắm.
Nụ hôn đầu đã kịch liệt thế này thật là đáng nhớ nha, An An trong lòng rất vui thuận theo hắn hôn đến thở đứt quảng…
– Nương tử…
Giọng Tống Minh lúc này khàn khàn thật lạ nhưng cuốn hút lạ thường, cả người nàng run lên mê mẩn đến mức chỉ biết níu chặt vai hắn hơn như trả lời.
Bỗng dưng Tống Minh dừng lại đột ngột.
Cả hai nhìn nhau, hơi thở nóng dồn có chút căng thẳng. Hắn vội vả nắm lớp áo lụa hoa của nàng muốn cởi ra nhưng nóng nảy lại quá tay xé toạt. Tiếng áo rách làm cho khuê phòng tĩnh lặng vang chói tai, đồng thời cũng làm nàng tỉnh ra biết ý muốn của hắn.
An An lập tức thoái lúi trên giường xa hắn một tí để lấy lại chút bình tĩnh. Hắn đang muốn “thế nọ như kia” với nàng một cách rõ ràng như vậy rồi nàng không biết phải làm sao?
Tống Minh thì thở dồn nhìn ánh trăng mờ rọi từ cánh cửa sổ lớn đầu giường xuyên qua màng lụa phủ lên thân thể ngọc ngà trắng nõn quyến rũ của nàng lúc này chỉ còn vươn mỗi yếm hồng trên người. Hắn không nhịn nổi, lí trí giờ có hay không cũng không thể cẳn hắn lại chòm đến.
An An có ý né rồi lại không làm gì ngoài bặm môi trông hắn tàn bạo xé luôn cả áo yếm, lột sạch quần áo nàng từ trên xuống dưới không để thừa một mảnh vải dư.
Cả người nàng vì lần đầu phơi bày ra trước mặt nam nhân nên run rẩy. Chân co lại, tay cố che ngực tròn đầy của mình. Tống Minh vẫn cứ nhìn như thế nàng thật có chút mắc cỡ nha.
Nàng vì biết quá rõ việc sẽ và sắp xảy ra với mình nên không sợ lắm lại có chút lo lắng cần suy nghĩ nghiêm túc. Vốn nàng không muốn bán thân, vì giữ mình mới bỏ trốn khỏi thanh lâu, chẳng lẽ nay lại trao cho Tống Minh cái giá “300 vạn lượng” một cách “không tốn tiền” thế này.
Trông hắn bây giờ nửa say nửa tỉnh, phần tỉnh cũng toàn là tà niệm muốn ăn nàng rồi làm sao có thể bàn bạc giá tiền với hắn lúc này chứ?
Ây da… đang nhầm cái lúc “dầu sôi lửa bỏng” căng thẳng thế này nàng không còn thông minh lanh lẹ như ngày thường nữa nghĩ mãi cũng không ra. Và nàng hết hồn, má nóng đỏ thẹn thùng khí hắn vuốt ve, cắn loạn xạ cả thân người nàng.
Tay hắn tìm xuống hạ thân nhạy cảm làm nàng cuốn lên níu tay ngăn hắn bằng giọng đứt quảng…
– Phu quân … chàng đừng làm… ưhm…