Yêu nữ thích hàng hiệu

Chương 26Phần 11 - 03


Đọc truyện Yêu nữ thích hàng hiệu – Chương 26: Phần 11 – 03


Tôi đứng trong phòng khách và nhìn chòng chọc chiếc điện thoại đến khi mẹ tôi vào. Bà muốn mời tôi và Alex đi ăn trưa.
“Có chuyện gì hả Andy? Lily đâu rồi? Mẹ nghĩ là cũng nên giúp đỡ nó một chút, nhưng ba giờ là bố mẹ phải lên đường rồi. Nó sắp đến chưa?”
“Không, Lily, à, Lily ốm, từ tối qua. Thấy không khỏe từ mấy hôm rồi. Chắc hoãn chuyển nhà sang ngày mai. Nó vừa gọi điện xong.”
“Con có chắc là nó ổn không? Hay là mình ghé qua xem sao? Mẹ lúc nào cũng thương nó quá, bố mẹ thì như thế, bà thì già nua gàn dở.” Mẹ đặt tay lên vai tôi, khiến tôi còn ngán hơn. “May mà nó có con làm bạn, không thì đúng là thân cô thế cô trên đời này.”
Tôi nghẹn họng, mấy giây sau mới cất nên lời: “Vâng, có lẽ thế. Nhưng nó đỡ rồi, ngủ dậy là khỏe thôi. Mình đi mua vài chiếc bánh kẹp nhân đi, được không ạ? Ông thường trực nói cách đây bốn phố có tiệm cà phê bán nhiều đồ ngon lắm.”
“Văn phòng Miranda Priestly,” tôi nhấc máy với giọng ngán ngẩm mới học được, báo cho người nghe là họ đang cả gan quấy quả tôi trong khi viết email.
“Xin chào, có phải Em-Em-Emily đấy không?” Một giọng cà lăm và ngọng nghịu bên kia đầu dây.
“Không ạ, đây là Andrea, trợ lý mới của Miranda,” tôi báo cho người tò mò thứ một nghìn biết.
“A, trợ lý mới của Miranda,” giọng người đàn bà lạ rống lên. “Cô gái hạnh phúc nhất th-th-thế giới đấy! Cho đên nay cô thấy công việc của mình ở chỗ mụ yêu tinh ấy như thế nào?”
Tôi vụt tỉnh. Lạ qua. Từ khi làm việc ở Runway đến giờ, tôi chưa thấy một người duy nhất nào dám thóa mạ Miranda như vậy. Bà này nói nghiêm chỉnh, hay định bẫy tôi?

“Hừm, vâng, làm việc ở Runway là một bài học trải nghiệm lớn,” tôi nghe chính mình lắp bắp. “Hàng triệu cô gái sẵn sàng xin chết để được nhận việc này đấy ạ.” Có đúng là tôi vừa mới nói ra câu ấy?
Im lặng một lát, rồi bà ta rú lên. “Ôi, thật là h-h-hoàn hảo đến kinh tởm!” Bà cười ằng ặc như bị bóp cổ. “Bà ta giam cô vào đó rồi lấy đi mọi đồ G-g-gucci cho đến khi tẩy não xong để cô nói những lời nhảm nhí đó hả? T-t-tuyệt vời quá! Bà này quả là không vừa! Vậy thì, cô gái Bài-học-trải-nghiệm ơi, tôi có nghe đồn là Miranda lần này vớ được một đ-đ-đầy tớ có đầu óc. Nhưng hóa ra tin đồn lại vẫn sai như mọi khi thôi. Chắc cô thích t-t-twinset của Michael Kors và áo lông thú đẹp mắt của J. Mendel chứ gì? Được thôi, bé ngoan ạ. Giờ thì nối máy cho tôi với bà sếp đít tóp của cô đi!”
Tôi bối rối không biết nên làm gì. Ý nghĩ đầu tiên là tôi bảo bà biến đi cho rảnh, bà ta có biết tôi là ai đâu, và rõ ràng là điệu bộ bặm trợn của bà ta chỉ để che lấp chứng cà lăm của mình. Nhưng ý nghĩa thứ hai còn mạnh hơn – ghé miệng sát điện thoại và thì thầm khẩn thiết: “Vâng, tôi là một tù nhân, và còn tệ hơn những gì bà có thể tưởng tượng ra cơ… ôi, xin bà, xin bà hãy tới đây giải thoát tôi khỏi cuộc tẩy não ma quái này. Bà nói đúng, tình cảnh đúng như bà miêu tả. Nhưng tôi thì khác!” Cuối cùng thì cả ý này lẫn ý kia đều không thể thực thi vì tôi kịp nhớ ra là mình không biết ai nấp đằng sau cái giọng cà lăm ở đầu dây kia.
Tôi hừ một hơi dài, quyết định sẽ đả lại từng điểm một – chỉ chừa Miranda ra thôi. “Vâng, tôi rất cảm phục Michael Kors, tất nhiên, nhưng nhất định không vì những bộ twinset của ông ấy. Áo lông thú của J. Mendel thì tuyệt diệu, tất nhiên, song người bên Runway – nghĩa là có gu thẩm mỹ tinh đời và không chê vào đâu được – thì ưa đồ may đo của Pologeorgis ở phố 29 hơn. Vâng, còn trong tương lai tôi sẽ sung sướng hơn nếu bà ưa dùng khái niệm thông dụng nhân viên thay cho chữ đầy tớ, nghe chướng tai và khó chấp nhận lắm. Tất nhiên, tôi sẽ rất hân hạnh được giúp bà sửa lại những phỏng đoán lệch lạc mà bà sẽ còn có, song trước hết tôi xin được phép hỏi đang được hầu chuyện ai thế ạ?”
“Được lắm, trợ lý mới của Miranda, được lắm! Cô và tôi c-c-có thể làm bạn với nhau được đấy. Tôi ch-ch-chẳng ưa gì lũ rôbôt mà bà ấy tuyển dụng, cũng phải thôi, vì tôi cũng không ưa bà ấy. Tôi là Judith Mason, và n-n-nếu cô chưa nghe tên ấy bao giờ: hằng th-th-tháng tôi viết bài về du lịch cho Runway. Giờ thì cô cho tôi biết, vì cô còn khá mới ở đây, tháng trăng mật đã qua chưa?”
Tôi lặng im. Bà ấy ám chỉ gì nhỉ? Có vẻ như một quả bom nổ chậm đang chờ phát hỏa.
“Kìa, cô đang hưởng tình thế tuyệt vời khi mọi người đều biết tên cô trong khi cô chưa biết ai đủ lâu để nhận ra và tận dụng các điểm yếu của họ. Đến l-l-lúc ấy thì mới là thiên đường thực sự, cô cứ tin tôi đi. Cô có một chỗ làm hơi bị đặc biệt đấy.”
Trước khi tôi kịp trả lời thì bà nói: “T-t-tán chuyện hôm nay thế là đủ rồi, cô bạn mới quen ạ. Cô đ-đ-đỡ phải nối máy, đằng nào bà ấy cũng chẳng nghe điện của tôi đâu. Tật cà lăm của tôi không êm tai lắm, tôi nghĩ thế. Cô cứ ghi t-t-tên tôi vào bản tin, bà ấy sẽ sai người gọi lại cho tôi. Cám ơn cô b-b-bạn nhé.” Cạch.
Tôi ngớ người ra rồi cười phá lên. Emily đang xem danh mục công tác phí của Miranda, cô ngẩng lên hỏi ai vừa gọi điện. Nghe tên Judith, cô trợn tròn mắt và kêu lên: “Bà này là đồ yêu tinh. Thật đấy. Tôi hiểu tại sao Miranda không thể nói chuyện với bà ta lấy một câu. Đằng nào thì Miranda cũng không nhận điện của Judith, chị chỉ cần đưa tên bà ấy vào bản tin là đủ, Miranda sẽ sai ai đó gọi lại.” Dường như Judith thông thạo công việc nội bộ văn phòng hơn cả tôi.
Tôi nhắp chuột vào biểu tượng “Bản tin” trên màn hình iMac và xem qua những mục trên đó. “Bản tin” là quân chủ bài cùa văn phòng Miranda Priestly và, trong phạm vi quan sát của tôi, tâm điểm của đời bà. Một cộng tác viên mẫn cán nào đó trước đây mấy năm đã tạo ra văn bản dạng danh sách này để điền các câu hỏi hay tin tức mới vào đó. Chúng tôi in bản mới nhất ra và đính lên bảng treo phía trên bàn giấy của tôi, gỡ bản cũ xuống. Trong ngày, cứ vài phút một lần Miranda xem bản tin, trong khi Emily và tôi bận túi bụi để viết, in và sắp xếp tin song song với các cuộc điện thoại mới. Liên tục một người trong hai chúng tôi giục người kia đóng bản tin để mình còn bổ sung tin mới. Chúng tôi in kết quả trên hai máy in riêng biệt rồi gắn lên bảng, lúc đó mới biết ai là người có tin thời sự nhất.

“Judith là tin mới nhất trên bản tin của tôi,” tôi nói, mệt rũ vì áp lực phải làm xong mọi thứ trước khi Miranda tới. Eduardo đã gọi điện từ phòng bảo vệ ở tầng trệt để báo động là bà đang lên tầng. Chỉ còn vài giây nữa là đến tín hiệu báo động lần thứ hai của Sophy.
“Tôi có tin của lễ tân khách sạn Ritz sau tin Judith,” Emily gần như reo lên đắc thắng trong khi gắn tờ lên bảng. Tôi đem bản tin bị lạc hậu mất bốn giây của mình về bàn và nhìn lướt qua. Các số điện thoại tách ra bằng dấu chấm chứ không bằng gạch nối. Giữa các số chỉ giờ và phút cũng đánh chấm chứ không phải hai chấm. Thời gian được làm tròn thành từng mười lăm phút. Số điện cần gọi lại ghi vào một cột riêng để có thể đập ngay vào mắt. Các cuộc gọi đến ghi kèm giờ gọi. Trong mục “Ghi chú” là các thông báo của tôi hay Emily gửi Miranda (không được hỏi mà tự dưng đến nói với Miranda là điều cấm kị, vì vậy mọi thông tin quan trọng đều đưa lên bản tin). Mục “Ghi nhớ” bao gồm thông điệp mà Miranda thích gửi cho chúng tôi vào hộp thoại trong khoảng từ một giờ đến năm giờ sáng, với niềm tin chắc chắn là mọi mệnh lệnh ghi lại coi như đã được thi hành. Nếu một trong hai chúng tôi tình cờ được nêu tên trong đó thì hoàn toàn ở ngôi thứ ba.
Bà thường sai chúng tôi tìm ra chính xác bao giờ thì gọi được cho ai theo số nào. Kết quả điều tra của chúng tôi ghi vào mục “Ghi chú” hay “Ghi nhớ” thì chưa nhất trí. Khi mới vào làm, tôi thấy bản tin giống như danh sách “Whos Who” của thế giới Prada, giờ thì não bộ trơ lì của tôi chỉ còn lơ đễnh ghi nhận tên tuổi của những người siêu giàu, siêu mốt và siêu quan trọng. Trong cuộc đời mới của tôi ở Runway thì bà phụ trách lễ tân của Nhà Trắng cũng không hơn gì ông bác sĩ thú y gọi điện hẹn ngày tiêm chủng cho hai con mèo của Miranda (và hân hạnh được bà gọi lại!)
Thứ Năm, 4/8
7.30: Simone gọi điện từ văn phòng Paris. Thống nhất thời điểm chụp ảnh thời trang ở Rio với Mr. Testino và đại diện của Giselle. Muốn bàn về bộ tuyển chọn với bà. Đề nghị gọi lại.
011.33.1.55.91.30.65
8.15: Mr. Tomlonson gọi. Đề nghị gọi lại vào số di động. Ghi chú: Bruce hỏi Andrea: tấm gương lớn ngoài hành lang nhà bà bị thiếu miếng trang trí ở góc trái phía trên, ông ấy đã tìm ra một tấm giương giống hệt trong một của hàng đồ cổ ở Bordeaux. Bà có muốn bảo ông ấy đặt mua không?
8.30: Jonathan Cole gọi. Thứ Bảy sẽ bay sang Melbourn và đợi được nhận nhiệm vụ cụ thể. Đề nghị gọi lại. 555.7700
Ghi nhớ: Gọi Karl Lagerfeld về buổi lễ “Người mẫu của năm” theo số cá nhân ở Biarritz, hôm nay từ 8.00 đến 8.30 tối, giờ địa phương.
011.33.1.55.22.06.78: nhà riêng

011.33.1.55.22.58.29: văn phòng riêng
011.33.1.55.22.92.64: lái xe
011.33.1.55.66.76.33: trợ lý ở Paris trong trường hợp khẩn
9.00: Natalie ở Glorious Fooods hỏi: nhân pho mát mềm Vacherin nên dùng các loại dâu trộn sô cô la hay mứt đại hoàng nóng. Đề nghị gọi lại. 555.9887
9.00: Ingris Sischy gọi chúc mừng nhân số báo tháng Tư. Bìa “rất hấp dẫn, như mọi khi”. Muốn biết, ai là người trình bày chân dung khổ lớn ở trang ruột. Đề nghị gọi lại.
555.6246: văn phòng
555.8833: nhà riêng
Ghi chú: Miho Kosudo gọi, xin lỗi không chuyển được bó hoa của Damien Hirst. Nhờ nhắn lại bằng được là họ chờ bốn tiếng trước cửa rồi phải đi về vì không thấy có thường trực. Ngày mai sẽ thử lại lần nữa.
9.15: Mr. Samuels gọi, báo là không có mặt trước bữa trưa, cẩn thận nhắc là tối nay có họp phụ huynh ở Horace Mann. Muốn bàn về bản thuyết trình môn Sử của Caroline trước giờ họp. Đề nghị gọi lại sau 2 giờ, nhưng trước 4 giờ.
9.15: Mr. Tomlinson lại gọi lần nữa. Nhờ Andrea đặt bàn sau cuộc họp phụ huynh. Đề nghị gọi lại vào di động.
Ghi chú: Andrea đã đặt bàn ở La Cravelle cho bà và Mr. Tomlinson lúc 8 giờ tối. Rita Jammed vui mừng được gặp lại bà, hân hạnh được bà chọn nhà hàng của mình.
9.30: Donatella Versace gọi, báo đã tổ chức xong xuôi mọi thứ cho chuyến viếng thăm của bà. Muốn biết là bà còn cần ai thêm ngoài lái xe, đầu bếp, huấn luyện viên, thợ làm tóc và trang điểm, trợ lý riêng, ba cô giúp việc và thuyền trưởng. Nếu cần, đề nghị báo trước khi bà ấy đi Milan. Sẽ chuẩn bị sẵn điện thoại di động. Nhưng không trực tiếp đến được vì còn bận chuẩn bị show.

011.3901.55.27.55.61
9.45: Judth Mason gọi. Đề nghị gọi lại.
555.6834
Tôi vò tờ giấy và ném vào sọt rác dưới gầm bàn. Lập tức nó ngấm đầy mỡ từ gói quà sáng thứ ba của Miranda mà tôi đã quẳng vào. Theo bản tin thì mọi việc trong ngày cho đến giờ diễn biến tương đối bình thường. Tôi và định nhắp vào mục “Inbox” của Hotmail xem có ai gửi thư mới không thì Miranda đi vào. Con bé Sophy thổ tả! Lại quên báo động rồi.
“Tôi hy vọng là bản tin đã cập nhật,” bà nói lạnh lẽo, không hề nhìn chúng tôi hay ngó xem chúng tôi có mặt không.
“Vâng ạ, Miranda,” tôi trả lời và giơ tờ giấy lên để bà không phải với tay lấy. Ba chữ, và đồng hồ bắt đầu đếm, tôi nghĩ và đoán – cầu nguyện thì đúng hơn – ngày làm việc của mình sẽ không hơn bảy mươi lăm chữ. Bà trút chiếc áo khoác ngắn bằng lông chồn có lớp lông mềm mại làm tôi chỉ muốn ấp mặt vào, và quẳng lên bàn tôi. Tôi mang chiếc áo làm bằng mấy con chồn chết vào tủ tường; khi nén áp má vào lớp lông tôi giật mình cảm thấy có gì lạnh và ướt: những hạt tuyết li ti còn dính trong đó. Thật thích hợp quá chừng.
Rồi tôi nhấc chiếc nắp cốc cà phê sữa âm ấm, cẩn thận dồn thịt mỡ, xúc xích và bánh kẹp pho mát thành một đống mỡ màng trên chiếc đĩa nhem nhuốc. Tôi nhón chân đi vào phòng bà và cẩn thận đặt mọi thứ lên một góc bàn. Miranda đang tập trung ghi chép trên trang giấy viết thư của Dempsey and Carroll và nói dịu dàng như tôi chưa bao giờ được nghe:
“Aan-dree-aa, tôi muốn bàn với chị về lễ đính hôn. Chị lấy sổ ghi chép đi.”
Tôi gật đầu và đồng thời nhận ra rằng gật đầu không được coi là một từ. Lễ đính hôn này, ngay bây giờ, đã là nắm đinh đóng vào quan tài của tôi, kể cả khi còn hơn một tháng nữa mới diễn ra. Nhưng Miranda sắp xuất hành sang châu Âu dự show thời trang và vắng mặt hai tuần nên mấy hôm nay Emily và tôi bận bịu chủ yếu với sự kiện vĩ đại này. Tôi mang giấy bút quay vào văn phòng, không hy vọng sẽ hiểu lấy một chữ nào bà sẽ nói ra mồm. Trong một thoáng, tôi định ngồi xuống ghế vì sẽ thuận tiện hơn khi phải ghi chép, nhưng tôi khôn ngoan cưỡng lại.
Bà thở dài não ruột như sắp lăn ra ngất trước những cố gắng phi thường, kéo góc khăn Hermès trắng buộc quanh cổ tay. “Chị liên lạc với Natalie ở Glorious Fooods, nói với bà ấy là tôi ưa mứt đại hoàng hơn. Đừng để bà ấy xin xỏ muốn nói chuyện trực tiếp với tôi, không có lý do gì cần thiết cả. Chị giải thích cho Miho vụ tôi đặt hoa. Về chuyện khăn bàn, thiếp ghi tên chỗ ngồi và khay thì chị nối máy cho tôi với Robert Isabell trước giờ ăn trưa. Ngoài ra phải nói chuyện với bà nhân viên của Whitney, chị bảo bà ấy gửi trước cho tôi sơ đồ kê bàn qua fax để tôi xếp chỗ. Hiện tại thế là hết.”
Bà nói tuồn tuột mọi việc trong khi tay không ngừng viết lấy một giây, sau đó đưa tôi tờ giấy đã viết xong để chuyển đi. Tôi ngoáy nốt dòng cuối cùng vào sổ, hy vọng là hiểu đúng mọi thứ bà dặn – với phương ngữ và tốc độ súng máy của bà, quả không đơn giản.
“Okay,” tôi lẩm bẩm và quay ra. Tổng cộng số từ mà Miranda nói ngoài công việc: 5. Có thể hôm nay mi sẽ đạt mức dưới 50, tôi nghĩ thầm. Tôi cảm thấy tia mắt của bà đánh giá vòng mông mình trong khi đi ra bàn, cân nhắc xem có nên quay gót đi giật lùi như những người Do thái sùng tín khi rời khỏi Bức tường Than khóc. Không. Thà tôi cố gắng nhẹ nhàng lướt về chỗ ngồi an toàn của mình và tưởng tượng ra hàng nghìn tín đồ Do thái mặc đồ Prada đen chạy giật lùi quanh Miranda Priestly.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.