Đọc truyện Yêu nữ thích hàng hiệu – Chương 24: Phần 11 – 01
Phần XI
Sâu thẳm trong mơ, điện thoại di động của tôi đổ chuông – đủ dai dẳng để tôi thức giấc và tự hỏi, có phải bà ấy không. Sau giai đoạn định hướng nhanh bất ngờ – Ta ở đâu? “Bà ấy” là ai? Hôm nay thứ mấy? – tôi linh cảm có gì đó chẳng lành, khi chuông điện thoại reo lúc tám giờ sáng thứ Bảy. Trong đám bạn tôi không ai dậy vào giờ này, và sau nhiều năm bị chặn máy thì bố mẹ tôi cũng nghiến răng chấp nhận là con gái của ông bà không bao giờ bắt máy trước buổi trưa. Trong bảy giây đồng hồ để nghĩ những chuyện kể trên, tôi còn ngẫm nghĩ xem có cớ gì bắt tôi phải nhận cuộc gọi. Cho đến khi nhớ ra các lý do quan trọng mà Emily đã nói cho tôi hôm đầu tiên đi làm. Tôi thò tay khỏi chăn ấm, quờ quạng quét xuống nền nhà và túm được điện thoại trước khi chuông ngừng kêu.
“A lô?” Ái chà, giọng tôi rất mạch lạc và khỏe, cứ như là mấy tiếng vừa qua tôi chăm chú tập trung làm một việc gì khókhăn chứ không phải ngắc ngoải trong cơn hôn mê sâu.
“Xin chào con gái yêu! Rất vui thấy con đã dậy rồi. Mẹ chỉ muốn báo là bố mẹ đã vào đến đầu phố 3 và khoảng mười phút nữa là tới chỗ con, okay?” Tiếng mẹ tôi trong điện thoại làm váng tai. Chuyển nhà! Hôm nay là ngày chuyển nhà! Tôi quên khuấy là bố mẹ tôi muốn đến giúp chở mấy thùng quần áo, CD và album ảnh đến căn hộ mà Lily và tôi mới thuê. Cái giường quái vật thì phải nhờ dịch vụ xử lý thôi.
“Ôi, con chào mẹ,” tôi lúng búng nói rồi chuyển về chế độ buồn ngủ. “Con cứ tưởng bà ấy gọi.”
“Làm gì có chuyện, hôm nay con được nghỉ. Đỗ xe ở đâu đây? Ở gần đây có tầng ngầm đỗ xe không?”
“Có ạ, ngay dưới hầm nhà, lối vào từ phố 3 rẽ phải. Nói với họ số phòng thì được giảm lệ phí trông xe. Con dậy mặc quần áo ngay đây.”
“Okay, con gái yêu, chuẩn bị bắt tay vào việc nhé!”
Tôi thả người lên gối và tính nhẩm xem có cơ may chợp mắt một lát nữa không. Nhưng sau khi bố mẹ đi cả đoạn đường từ Connecticut đến đây để giúp tôi thì… Đúng lúc đó thì đồng hồ báo thức réo lên. À, thì ra tôi cũng không quên hẳn vụ chuyển nhà. Từ đó suy ra là tôi chưa mất trí hẳn, cũng là một niềm an ủi nho nhỏ.
Trèo ra khỏi giường hôm nay còn khó nhọc hơn trong tuần, mặc dù tôi đã ngủ lâu hơn mấy tiếng. Cơ thể tôi bị lừa bởi ảo tưởng được bù lại chứng “thiếu ngủ” mà các khóa tâm lý học đại cương nào cũng nhắc đến. Cạnh giường là một chồng quần áo, cùng với bàn chải đánh răng là những thứ tôi chưa xếp vào thùng. Tôi xỏ chân vào quần gió Adidas, mặc áo liền mũ Brown rồi đi đôi giầy thể thao New Balance dơ dáy đã từng theo tôi đi khắp thế giới. Đúng lúc tôi nhổ nước súc miệng vào bồn thì chuông cửa vang lên.
“Chào bố mẹ, con mở cửa cho mọi người lên tâng đây, một giây thôi.”
Hai phút sau có tiếng gõ cửa, và không phải bố mẹ tôi mà là Alex đứng đó trong bộ quần áo nhàu nát, nhưng trông vẫn đẹp trai như thường lệ. Quần bò bạc phếch không giấu nổi mông tóp, T-shirt xanh dương dài tay cộc cỡn. Sau cặp mắt kính không giọng mà anh chỉ đeo khi kính áp tròng gây vấn đề là đôi mắt đỏ ngầu, và tóc tai bù xù như cái chổi. Tôi ôm chầm lấy anh. Từ lần uống cà phê vội vã chiều thứ Bảy tuần trước tôi chưa gặp lại anh. Đáng lẽ chúng tôi định ở với nhau cả ngày và cả đêm nhưng Miranda đã làm hỏng kế hoạch vì bà phải đưa Caroline đến bác sĩ và khẩn cấp biến tôi thành cô giữ trẻ cho Cassidy. Về được đến nhà thì đã quá muộn để đi chơi với Alex, dạo này anh cũng bỏ thói quen cắm trại trên giường đợi tôi về – cũng dễ hiểu thôi. Đêm qua anh định ở lại đây, nhưng tôi vẫn đang trong giai đoạn nửa nạc nửa mỡ đối với bố mẹ: mọi người trong cuộc đều biết là hai chúng tôi ngủ với nhau, nhưng chớ có ai hé một câu về chuyện ấy. Vậy thì tôi không muốn anh có mặt trong phòng lúc phụ huynh đến.
“Bé cưng, anh nghĩ là hôm nay mọi người cần trợ lực,” anh giơ một túi bánh lên, tôi biết chắc trong đó là loại bánh mặn tôi thích và mấy cốc cà phê lớn. “Bố mẹ em đã đến chưa? Anh mua cà phê cho cả mọi người đây.”
“Em tưởng hôm nay anh phải dạy thêm,” tôi hỏi, vừa lúc Shanti ra khỏi phòng ngủ trong bộ đồ đen. Cô nhìn xuống đất khi đi ngang qua và lẩm bẩm gì đó về chuyện hôm nào cũng đi làm rồi biến ra cửa. Hiếm khi chúng tôi nói chuyện với nhau, có lẽ cô cũng không biết là hôm nay tôi dọn khỏi đây.
“Đúng thế, nhưng anh đã gọi điện cho bố mẹ hai cô học sinh và họ nói là sáng mai học cũng được, thế là em toàn quyền sai bảo anh.”
“Andy! Alex!” Bố tôi hiện ra trong hành lang sau lưng Alex, mặt mũi rạng rỡ cứ như hôm nay là ngày đẹp nhất thế kỷ. Mẹ tôi cũng tươi tỉnh không ngờ, khiến tôi tự hỏi có phải bà dùng chất kích thích. Tôi soát lại tình thế và đi đến kết luận, nhất định phụ huynh sẽ đoán rằng Alex vừa đến trước họ một lát, vì anh vẫn đang đi giày và cầm trong tay gói đồ ăn mới mua. May quá.
“Andy kể là hôm nay cháu không có thì giờ,” bố tôi nói và đặt cà phê và gói giấy lên bàn phòng khách – chắc là bánh mặn. Ông tránh nhìn thẳng Alex. “Cháu vừa đến hay sắp đi?”
Tôi mỉm cười nhìn Alex và hy vọng anh không hối hận đã bỏ công đến đây từ sáng sớm tinh mơ.
“Cháu đến cách đây một phút, bác sĩ Sachs ạ,” anh sôi nổi kể. “Cháu đã đổi giờ dạy thêm, vì cháu nghĩ là gia đình ta cần có người giúp một tay.”
“Thế thì hay quá, chắc chắn sẽ cần hỗ trợ. Đây, cháu tự lấy bánh ăn đi, Alex. Tiếc là chỉ có ba cốc cà phê vì bác không biết cháu có mặt ở đây.” Tôi cảm động thấy ông già áy náy ra mặt. Rõ ràng là ông không được tự nhiên lắm khi thấy con gái út của ông đã có bạn trai, nhưng ông cố gắng không để lộ ra.
“Không sao ạ, thưa bác sĩ Sachs. Cháu cũng đem đến mấy thứ, chắc sẽ đủ cho tất cả.” Sau đó bố tôi và bạn tôi ngồi xuống ghế và chia nhau đồ ăn sáng, không hề làm khách.
Tôi nếm từ mỗi túi một chiếc bánh mặn và nhận ra mình đang mừng khấp khởi được dọn đến chỗ Lily. Ngót một năm kể từ khi tốt nghiệp chúng tôi tuy cố gắng gọi điện cho nhau, tối thiểu mỗi ngày một bận, nhưng hầu như không gặp nhau mấy khi. Từ nay trở đi chúng tôi sẽ cùng về phòng chung vào buổi tối và chuyện trò như thời xưa về những thảm họa xảy ra trong ngày. Alex và ông già tôi hàn huyên về thể thao (bóng rổ thì phải), trong khi mẹ và tôi viết chữ lên các thùng quần áo trong phòng tôi. Quả thật rất nghèo nàn: vài thùng bìa cứng đựng chăn gối, một thùng album ảnh và giấy bút (cho chiếc bàn giấy tưởng tượng), vài thứ đồ mỹ phẩm và vệ sinh cũng như một chồng quần áo hoàn toàn không phù hợp với Runway. Thật ra chẳng bõ công đánh dấu, nhưng người trợ lý mẫn cán trong tôi đã xuất hiện.
“Ta đi thôi,” bố tôi gọi từ phòng khách.
“Suỵt! Bố làm Kendra thức dậy mất,” tôi thì thào. “Mới có chín giờ sáng, hôm nay là thứ Bảy.”
Alex lắc đầu. “Cô ấy đi cùng với Shanti lúc nãy rồi, anh nghĩ thế. Chắc chắn là anh thấy hai người, họ đều mặc trang phục văn phòng và trông không tươi tỉnh lắm. Em ngó vào phòng mà xem.”
Cửa chỉ khép hờ, tôi khẽ mở ra. Chiếc giường tầng (cũng chẳng đủ chỗ cho hai giường đơn) được dọn gọn ghẽ, trên mỗi chiếc gối là một con chó bông giống nhau ngồi chễm chệ. Hôm nay tôi mới nhận ra là chưa bao giờ mình đặt chân vào phòng của hai cô cho thuê nhà. Trong mấy tháng chung sống, tôi chưa hề nói chuyện lâu quá ba mươi giây cùng một lúc với hai cô. Tôi cũng không rõ họ làm nghề gì, hay đi đâu và có bạn bè gì không. Không, chẳng có gì giữ tôi lại đây cả.
Alex và ông già tôi đã ăn xong, bây giờ họ phác thảo kế hoạch hành động. “Đúng, họ đi rồi. Con nghĩ là họ không hề biết con dọn đi hôm nay.”
“Hay là con viết lại tin nhắn?” Mẹ tôi đề nghị. “Để trên bàn chơi xếp chữ của con được không?” Tôi thừa hưởng chứng nghiện chơi xếp chữ của bố tôi, cùng với lập luận là nhà mới phải có trò chơi mới, vậy nên tôi để lại trò chơi cũ ở đây.
Năm phút cuối cùng trong phòng này tôi dùng để xếp các miếng in chữ thành “Cám ơn và chúc may mắn, Andy”. 108 điểm. Không tồi.
Một tiếng sau thì hai ô tô đã chất đầy đồ, nhiệm vụ của tôi chủ yếu là đứng giữ cửa và trông chừng hai chiếc xe trong khi một người vác đồ từ xe xuống. Nhóm thợ chuyên nghiệp của dịch vụ chuyển nhà đòi tiền chuyên chở cao hơn giá mua cái giường khốn kiếp ngày xưa. Chờ mãi chưa thấy họ đến, bố tôi và Alex đánh xe về phía trung tâm. Cho đến lúc ấy tôi chỉ biết căn hộ mới mà Lily tìm được trên trang quảng cáo của tờ Village Voice qua lời kể lại. Cô gọi tôi giữa giờ làm việc và hét vào điện thoại: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! Rất tuyệt! Phòng tắm có nước, sàn gỗ tương đối phẳng phiu, tớ đứng đây đã bốn phút rồi mà chưa thấy con chuột hay con gián nào. Nhanh lên, đến đây xem!”
“Cậu có say rượu không đấy? Tôi thì thào. “Bà ấy đang ở đây, tớ không được đi đâu cả.”
“Một là đến ngay, hai là không bao giờ. Cậu biết chuyện này ra sao rồi đấy. Tớ mang theo tập giấy tờ và mọi thứ cần thiết đây.”
“Lily, nghe đây. Kể cả khi được hẹn tới bệnh viện ghép tim tớ cũng không được đứng dậy, nếu không muốn bị đuổi việc. Làm sao có thể xin đi xem nhà được?”
“Okay, nửa phút nữa là mất nhà. Đây là cuộc hẹn cho nhiều người, tối thiểu còn hai mươi lăm ứng cử viên khác nữa, họ đều đang điền đơn xin thuê nhà. Bây giờ hoặc không bao giờ.”
Trong thị trường nhà cửa quái gở của Manhattan, phòng ở tương đối bình thường còn hiếm hơn – và quý hơn – là đàn ông dị tính tương đối bình thường. Nếu còn đòi hỏi giá thuê nhà khá dễ chịu thì khó khăn hơn đi tìm mua một hòn đảo tư nhân bờ biển phía Nam của châu Phi. Tôi đoán thế. Vậy thì đòi hỏi gì hơn, đa số những căn hộ kiểu ấy không hơn gì một ổ chuột với sàn gỗ mục nát, giấy dán tường bong lả tả và trang thiết bị từ thời đồ đá. Không có gián? Không có chuột? Lấy luôn!
“Lily, tớ tin cậu, làm đi. Miêu tả cho tớ qua email nhé?” Tôi phải đặt máy ngay lập tức – Miranda quay về bất cứ lúc nào, nếu bà ấy bắt gặp tôi nói chuyên riêng thì tong đời.
“Tớ có trong tay bảng lương của cậu – trông khá tanh đấy…, và giấy chứng nhận ngân hàng của cả hai cùng với chứng chỉ tín dụng và hợp đồng làm việc của cậu. Vấn đề duy nhất là bảo lãnh. Người bảo lãnh phải sống trong địa phận New York và lân cận, và có thu nhập gấp hơn bốn mươi lần tiền nhà của bọn mình. Bà tớ không thể nào có quá một trăm tờ, quên đi. Bố mẹ cậu có bảo lãnh cho bọn mình được không?”
“Lily, sao mà biết được. Tớ phải hỏi bố mẹ đã, nhưng bây giờ không gọi điện dược. Cậu làm hộ tớ đi.”
“Được. Họ có thu nhập cao như thế không?”
Tôi không rõ, nhưng biết hỏi ai bây giò? “Cứ gọi họ đi,” tôi nói. “Giải thích với họ chuyện Miranda, nói là tớ không thể nào tự nói chuyện với họ được.”
“Tớ sẽ làm,” cô nói. “Quan trọng nhất là lấy được phòng này. Tớ sẽ gọi lại,” rồi cô đặt máy. Hai mươi giây sau lại có chuông, tôi thấy số của Lily trên điện thoại văn phòng. Emily ngó lên trần nhà, đúng kiểu như cô vẫn làm mỗi khi nghe tôi nói chuyện với bạn bè. Tôi với lấy ống nghe, nhưng trước tiên nhìn qua phía cô.
“Rất quan trọng,” tôi nghiến răng. “Bạn gái tôi cố kiếm một căn phòng cho tôi qua điện thoại, bởi vì tôi không được ra khỏi đây lấy một giây…”
Ba giọng nói cùng lúc bổ xuống đầu tôi. Giọng của Emily nhẹ nhàng, thân thiện và mang chút cảnh báo. “Andrea, kìa,” cô cất giọng, trong khi Lily hét vào tai tôi đúng lúc ấy: “Bố mẹ cậu gật đầu rồi, Andy, cậu nghe chưa?” Mặc dù cả hai cùng nói trực tiếp với tôi, nhưng tôi không hiểu ai chính xác. Giọng duy nhất mạch lạc và rõ ràng xuyên vào tai tôi là của Miranda.
“Có vấn đề gì không, Aan-dree-aa?” Sốc! Lần này bà ấy gọi đúng tên tôi. Miranda khom lưng đứng trước mặt tôi, sẵn sàng tấn công.
Lập tức tôi cắt cuộc gọi của Lily (hy vọng được cô thông cảm) và sẵn sàng nghênh chiến. “Không, Miranda, mọi việc ổn cả.”
“Được. Thế thì tôi muốn một cốc kem, tốt nhất là trước khi nó chảy hết thành nước. Kem va ni, không phải sữa chua, chị hiểu rõ chứ, không phải sữa đóng băng, cũng không phải loại kiêng đường kiêng mỡ, kèm sô cô la lỏng và thật nhiều kem tươi. Không phải loại trong bình xịt, hiểu chưa? Kem tươi chính cống. Chấm hết.” Bà quay gót đi. Có vẻ như bà chỉ mò vào để kiểm tra tôi. Emily nhếch mép cười đắc ý. Điện thoại đổ chuông. Lại Lily. Chết tiệt – tại sao cô ta không gửi email? Tôi nhấc máy, ép chặt ống nghe vào tai, không nói một lời.
“Tớ biết rồi, cậu không nói chuyện được, vậy chỉ nghe thôi nhé. Bố mẹ cậu bảo lãnh cho bọn mình, thế là tuyệt lắm rồi. Căn hộ có một phòng ngủ lớn và nếu mình làm một vách ngăn ở phòng khách thì vẫn còn đủ chỗ cho một giường đôi và một ghế bành. Không có bồn tắm, nhưng vòi hoa sen trông được. Không có máy rửa bát, tất nhiên. Máy điều hòa cũng không, nhưng mình có thể lắp vào cửa sổ được. Máy giặt ở tầng hầm, có người gác theo giờ, khá gần tuyến số 6, và – chú ý này – có ban công!”
Nghe tiếng tôi lấy hơi, cô nàng có cớ cao giọng: “Thật đấy! Trên cả tuyệt vời, đúng không nào? Trông như có thể đổ sập xuống bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ vẫn còn dính vào nhà! Đủ chỗ cho hai người, bọn mình có thể ra đấy hút thuốc, không thể tin nổi!”
“Bao nhiêu?” Tôi gượng hỏi và tự thề rằng đây là hai chữ cuối cùng.
“Tổng cộng: 2.280 mỗi tháng. Cậu nghĩ xem, mỗi người trả 1.140 dollar là bọn mình có ban công, cơ hội trăm năm có một lần. Sao, tớ làm nhé?”
Tôi toan trả lời, nhưng đúng lúc đó Miranda đang từ từ quay về văn phòng, vừa đi vừa chửi mắng người điều phối trình diễn trước toàn bộ nhân viên có mặt. Rõ ràng bà đang có chuyện bực bội, và hôm nay tôi không việc gì phải đổ thêm dầu vào lửa. Cô gái bị khiển trách xấu hổ cúi xuống đất, má đỏ lựng, và tôi cầu nguyện để cô đừng khóc ré lên làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.
“Andy! Thật là nực cười. Nói có hay không đi! Hôm nay tớ trốn học chưa đủ hay sao, còn cậu thì không được rời khỏi nơi làm để xem phòng. Cậu không thể mở mồm nói có hay không được à? Tớ nên làm gì…” Lily sắp nổi cơn thịnh nộ, tôi hiểu quá rõ, nhưng mặc dù vậy không thể làm gì khác là cúp máy. Cô hét trong máy to đến nỗi cả văn phòng đều nghe thấy, và Miranda chỉ đứng cách đó một mét. Ước gì tôi kéo cô gái điều phối trình diễn tội nghiệp vào nhà vệ sinh và cùng nhau khóc trong đó. Hay là hai chúng tôi hợp sức ấn Miranda vào một phòng vệ sinh và siết chiếc khăn Hermès quấn lỏng lẻo quanh cái cổ gà của bà ta chặt hơn chút nữa. Phần việc của tôi sẽ là gì – siết chặt khăn hay giữ chặt bà ta? Cuối cùng có lẽ gây tác động mạnh hơn nếu chúng tôi nhồi cái khăn khốn nạn vào họng và đứng ngắm bà cố gắng lấy hơi và…
“Aan-dree-aa!” Giọng bà giật cục và sắc lẹm. “Tôi nhờ chị làm gì cách đây năm phút?” Chết rồi! Kem. Tôi đã quên mua kem. “Có lý do đặc biệt gì để chị vẫn còn ngồi đấy, thay vì làm nhiệm vụ của mình? Phải chăng đó là kiểu khôi hài của chị? Trong tư cách hay lời nói của tôi có gì khiến chị hiểu là tôi không nói nghiêm chỉnh không? Có không?” Đôi mắt xanh của bà trông như lòi ra khỏi tròng, giọng bà gần như lạc đi. Tôi mở miệng, nhưng Emily đã chêm vào.
“Miranda, tôi vô cùng xin lỗi. Lỗi tôi đấy. Tôi bảo Andrea trả lời điện thoại vì tôi tưởng Caroline hay Cassidy gọi đến và tôi đang nói ở máy kia về chuyện chiếc sơ mi Prada bà muốn đặt. Andrea đã định đi rồi, xin lỗi bà, chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa!”
Quả là vẫn còn phép màu! Con người mẫu mực đã lên tiếng, và bênh vực kẻ hèn hạ này.
Miranda có vẻ dịu xuống. “Thôi được. Bây giờ chị đi mua kem cho tôi, Andrea.” Dứt lời bà đi vào phòng mình, nhấc điện thoại và lập tức rót ngay một lít mật vào tai ông Mờ-Cờ-Đờ.
Tôi nhìn sang Emily đang ra vẻ chăm chú làm việc. Email mà tôi gửi cho cô chỉ có mỗi hai chữ: Tại sao?
Câu trả lời đến ngay: Vì tôi tin là bà ấy sẽ sa thải chị, và tôi không có chút hứng thú nào tập sự cho một nhân viên mới. Vậy thì tôi bắt đầu cuộc săn lùng cốc kem lý tưởng và gọi Lily bằng điện thoại di động khi thang máy xuống đến tầng dưới.
“Xin lỗi, thật đấy, chỉ vì…”
“Nghe này, tớ không có thừa thời gian,” giọng Lily đều đều. “Cậu có thấy cậu hơi quá đáng không? Cậu không thể nói có hay không trong điện thoại hay sao?”
“Tớ rất khó giải thích, Lily, chỉ vì…”
“Quên đi. Tớ phải đi đây. Tớ sẽ gọi cậu nếu thuê được phòng. Cho dù cậu không quan tâm lắm.”
Tôi định phản đối, nhưng cô đã tắt máy. Chết tiệt! Nhưng làm sao Lily hiểu nổi những gì chính tôi trước đây bốn tháng còn coi là hoàn toàn ngớ ngẩn. Bắt cô chạy ngang chạy dọc Manhattan để tìm nhà cho cả hai rồi không thèm trả lời điện thoại, quả là không công bằng, nhưng tôi đâu có lựa chọn nào khác.
Quá nửa đêm, rốt cuộc tôi cũng tóm được cô trong điện thoại và nghe thông báo là chúng tôi đã có nhà.
“Không thể tin nổi, Lily. Biết cảm ơn cậu như thế nào bây giờ. Tớ xin nợ cậu chuyện này, hứa danh dự đấy!” Rồi tôi nảy ra một ý. Làm một cú bất ngờ đi! Gọi taxi, phóng xuống Harlem và cảm ơn cô bạn thân nhất đi! “Lily, cậu đang ở nhà hả? Tớ đến chỗ cậu, và mình liên hoan nhé?”
Tiếng hét vui mừng không vang lên. “Không phải cố,” cô nói bình thản. “Tớ có một chai Southern Comfort trước mặt, và chàng Xỏ-khuyên-lưỡi đang ở đây. Hiện tại thế là đủ.”
Tên bắn trúng đích. Nhưng tôi biết rồi. Hiếm khi Lily giận dỗi, nhưng khi đã xảy ra rồi thì phải để cô một mình, xong chuyện cô sẽ tự chui khỏi vỏ ốc. Tôi nghe tiếng chất lỏng rót vào ly và đá viên kêu lanh canh. Cô uống một ngụm lớn.
“Okay. Nhưng hãy gọi tớ, nếu cậu cần.”
“Để làm gì? Để nghe cậu im như thóc trong điện thoại à? Cám ơn.”
“Lily…”
“Chớ lo lắng gì, tớ rất ổn.” Một ngụm nữa. “Tớ sẽ gọi lại. À, chúc mừng hai chúng ta.”
“Chúc mừng hai chúng ta,” tôi nói như tiếng vọng, nhưng cô đã bỏ máy.
Tôi gọi vào máy di động của Alex và hỏi có được ghé qua chỗ anh không. Cả anh cũng có vẻ không phấn khởi như tôi mong đợi.
“Andy, anh cũng muốn gặp em, em biết đấy. Nhưng anh đang đi chơi với Max và các bạn khác. Vì lý do nào đó mà cả tuần em đã không có thì giờ nên tối nay anh đã hẹn các bạn.”
“Thế à? Các anh đang ở đâu? Brooklyn hay loanh quanh gần đây? Em đến cùng được không?” Có thể họ ở ngay đâu đây vì những người kia đều sống ở Upper East Side.
“Em nghe này, bình thường thì được ngay, nhưng hôm nay đơn giản là tối liên hoan đàn ông.”
“Thôi được, okay, thật ra em định mừng nhà mới với Lily, nhưng bọn em bỗng dưng có chuyện hục hặc. Lily không thông cảm tại sao ở văn phòng em không gọi điện thoại thoải mái được.”
“Chà, Andy, anh buộc phải nói là đôi khi anh cũng khó thông cảm nổi. Anh biết là Miranda này không vừa – em phải tin anh, anh biết thật đấy – nhưng vì sao đó mà anh có cảm tưởng là em coi trọng quá mức tất cả những gì dính dáng đến bà ta!” Nghe rõ ràng Alex cố không làm gì để chúng tôi sinh ra đối đầu.
“Có thể em như thế thật!” Tôi phản pháo. Tôi điên người lên vì anh không quỳ xuống xin tôi đến cùng tối nay, và cũng vì anh đứng về phía Lily, tuy rằng nói cho cùng thì cô có lý và anh cũng có lý. “Đây là cuộc sống của em, anh hiểu không? Đường công danh và tương lai của em! Em phải làm gì cơ chứ? Coi tất cả là trò cười chăng?”
“Andy, em bẻ cong lời anh. Em biết rõ là ý anh không phải như vậy.”
Muộn rồi, máu tôi đã sôi đến một trăm độ. Đầu tiên Lily, giờ đến Alex. Thêm Miranda nữa, ngày này qua ngày khác? Giọt nước tràn ly. Tôi ức phát khóc, thay vào đó tôi gào lên.
“Tất cả là trò cười? Mọi người coi công việc của em là thế hả? Ồ Andy, em làm bên thời trang mà, chắc chẳng có gì ghê gớm lắm đâu?” Tôi nhại lại và tự thấy ngán mình. “Xin lỗi, không phải ai cũng là người hảo tâm hay sắp thành tiến sĩ! Xin lỗi, nếu…”
“Em hãy gọi điện cho anh khi đã bình tĩnh lại,” anh nói. “Anh không muốn phải nghe thêm nữa.” Ngắt máy. Tôi nghĩ là anh sẽ gọi lại, nhưng đến tận ba giờ sáng lúc tôi ngủ thiếp đi, cả Alex lẫn Lily đều im tiếng.