Yêu Như Vậy Hận Là Thế

Chương 20


Bạn đang đọc Yêu Như Vậy Hận Là Thế: Chương 20


Edit: Hernameisgorgeous + Viio
Beta: Hernameisgorgeous
Vì chương này dài lắm luôn (9 trang word lận đó T__T) cho nên mình sẽ chia ra làm 2 nha. Cho các bạn đỡ nản khi đọc, vì mình tin chắc up một lần lên thì không ai đọc nổi đâu vì nó siêu dài =)) À suýt thì quên, mình và chị Viio chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ ^^
*
Cùng lúc tiếng bước chân đi xa còn có tiếng cánh cửa khép lại, trong bóng tối cô gái nằm trên giường đột nhiên mở hai mắt, giống như một ngọn lửa đột nhiên được châm lên.
“Vậy tại sao anh lại là con trai của Lạc Thịnh Hoa?” Cô nói trong không khí như thế.
Nếu một thứ gì đó là quỹ đạo nhất định, vậy thì không cần phải đi tìm nguyên nhân kết quả. Cô chỉ cần biết một việc, anh đã chuẩn bị để đối phó Mộc thị, không chừa bất kì con đường nào để cứu vãn, chỉ cần biết điểm này là tốt rồi. Cô từ trên giường ngồi xuống rồi bật đèn lên, không phải cô chưa từng dùng trái tim thiếu nữ ảo tưởng một lần, biết đâu có khả năng anh thực sự yêu mình, sau đó buông bỏ hết thảy hận thù.
Mộc Lương Tây, sao mày có thể thích mơ mộng như thế nhỉ?
Cô nhẹ nhàng than vãn một tiếng
Cô không dám chắc là Lạc Minh Khải sẽ đồng ý cùng cô đi chơi, nhưng bất quá cũng phải thử một lần. Tuy rằng bản thân cô rất rõ, lời Lạc Minh Khải nói và ý cô lý giải chắc chắn khác nhau, nhưng dù sao cũng giống với ý nguyện của cô. Hai ngày gần đây Mộc thị sẽ có một dự án quan trọng, công việc chuẩn bị trước cô đã làm xong xuôi, hiện tại chỉ còn kí hợp đồng. Lúc trước đã làm cẩn thận từng li từng tí một, thêm nữa Lạc Minh Khải mỗi ngày đều đến Mộc gia trình diện, tạm thời không để ý. Nhưng nếu như Lạc Minh Khải tiếp tục ở lại công ty, thế thì sẽ nhanh chóng biết được hoạt động của Mộc thị, cô không thể để cho Lạc Minh Khải tiếp tục ở lại An Xuyên, chỉ cần anh rời đi mấy ngày mà thôi. Chỉ cần dự án này làm tốt, cô sẽ không sợ từng đợt công kích dữ dội sau đó nữa. Ngày trước làm nhiều việc chuẩn bị như vậy, cũng nên đến lúc đạt được thành quả rồi.
Không phải cô không tin tưởng bản thân mình, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn. Huống chi hiện tại Mộc thị phải có sức mạnh để tự mình đứng vững. Sở dĩ Lạc Minh Khải vẫn chưa trực tiếp gây khó dễ cho Mộc thị, thật ra không phải anh không có bản lãnh ấy, chẳng qua anh chỉ không muốn dựa vào những thủ đoạn xấu xa ấy thôi, đồng thời cũng không muốn cậy vào thế lực của Hoàng Thành, đây là sự kiên trì nằm trong xương cốt của người đàn ông. Mà quả thật nếu chọc giận Lạc Minh Khải, khó có thể đảm bảo anh sẽ không lựa chọn khiến Mộc thị nhanh chóng lụi bại, mà nếu có thêm Hoàng Thành nhúng tay vào, vậy thì… Cô cười khổ, như thế thì thật sự không có khả năng thắng, bất luận có là loại trò chơi nào thì những kẻ lấy nhân dân tệ ra đùa giỡn luôn khiến cho người ta kinh sợ.
Muốn cho Lạc Minh Khải đừng đá động gì đến thế lực của Hoàng Thành thì phải tìm cho anh cái cớ hợp lý, mà có một đối thủ ngang tài ngang sức, chính là cái cớ tốt nhất. Cô tin chắc Lạc Minh Khải tuyệt đối không muốn nhờ vào những thế lực khác để đánh bại đối thủ này.
Chỉ là tại giờ khắc này, cô đã biết vì sao Lạc Minh Khải lại sẵn lòng đi chơi với mình, anh chính là dùng hành động thực tế để khiến cô hết hy vọng, khiến cho trái tim cô hoàn toàn chết đối với anh.
Kỳ thật chẳng sao cả, cô cuối cùng cũng chiếm được cái mình muốn, bất kể đối với anh mà nói là vì điều gì.
Lương Tây từ trên giường đứng lên, chân trần bước xuống giường. Rèm cửa sổ màu đỏ dưa hấu nhẹ nhàng lay động, do ngọn đèn tạo thành một mảng bóng đen tối màu, bóng hình cũng mơ hồ lay động theo. Cô bước vào trong bóng đêm, tưởng tượng chính mình sa vào nơi nào đó trong bóng tối, không ai phát hiện ra, thật là có phần sảng khoái.
Cô tựa mặt trên cửa sổ lạnh lẽo, cảm giác lạnh thấu xương chạm vào khuôn mặt cô, khiến cô không thể không tỉnh táo. Lấy điện thoại di động ra rồi nhấn xuống một kí hiệu quen thuộc biểu thị thay thế cho người.
“Chuẩn bị một chút đi nào, anh nên lên sân khấu rồi.” Ánh mắt Lương Tây khép hờ lại, chắc hẳn Lạc Minh Khải trông thấy người này thì sẽ kích động chưa từng có. Mà khi người đàn ông vì đối thủ mà kích động, cô đã từng thấy qua ánh mắt giống như bắn ra tia lửa ở Lục Diên Chiêu, nếu Lục Diên Chiêu nói hắn và Lạc Minh Khải là một loại người, vậy ắt Lạc Minh Khải cũng sẽ có cảm nhận giống như thế.
Đầu tiên người đàn ông không nói gì, cười nhẹ vài tiếng mới mở lời chậm rì, “Em với chồng mình đi hưởng tuần trăng mật bù cho trước đây, nhưng lại phân phó công việc cho tôi làm, không phải là rất bất công ư?”

“Có một chút, chi bằng anh tới đây cùng với anh ta đi?” Lương Tây cũng cười theo.
Lục Diên Chiêu lắc đầu, “Nhưng tôi không có hứng thú với hắn ta. Nếu mà là em, thì xin cung kính chờ lời sai bảo bất cứ lúc nào.”
Lương Tây ngẩng đầu, từ cửa sổ nhìn ra chỉ trông thấy được một mảng ấm áp, trong bóng tối có vài đường nét đen kịt, có phòng ở, có nhánh cây, ở chỗ xa xa là ánh vàng ảm đạm của đèn đường… Hy vọng thì bao giờ cũng có, chỉ cần tầm nhìn xa một chút.
“Tôi vô cùng vinh hạnh.” Sau khi Lương Tây nhẹ nhàng nói vào di động câu này thì cúp điện thoại.
Lục Diên Chiêu ngẩn ngơ nhìn điện thoại di động phát ra một lúc, thật là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây(1) , trước kia cô gái nhỏ ấy chỉ biết sợ hãi nhìn mình, ấy vậy mà lại trở thành bộ dạng như hôm nay. Hắn không biết nên dùng tâm trạng sung sướng đi thưởng thức “kiệt tác” của mình, hay là nên cảm thán cô gái nhỏ xưa kia thực sự đi mất rồi.
Cô gái xinh đẹp nằm trên giường của Lục Diên Chiêu hờn dỗi mấy lần, phát hiện hắn hoàn toàn chẳng có phản ứng, không khỏi chủ động nằm gần sát vào thân thể hắn, “Sao vậy? Bạn gái điều tra à?”
Lục Diên Chiêu cười khẽ vài tiếng, vươn tay nắm lấy cằm của cô gái, “Cô cho rằng có người phụ nữ nào dám quản tôi sao?”
Ý cười của hắn trở nên lớn hơn. Có vẻ đúng là như vậy, cả đời đều quá mức thuận lợi, cho nên chẳng có lấy một điều gì thú vị cả.
Kể từ hôm đó, Lạc Minh Khải lãnh đạm hơn rất nhiều đối với Mộc Lương Tây, ngày ngày ra ngoài, căn bản Lương Tây chẳng hiểu anh đang làm cái gì. Nhưng khi anh trở lại khách sạn, Lương Tây sẽ vô thức mở cửa ra rồi sau đó lại nhìn anh. Lạc Minh Khải tuyệt nhiên không nhìn cô, trở về thẳng phòng ngủ.
Cái gọi là đi hưởng tuần trăng mật bù đắp lại cho trước đây, cũng chỉ trôi qua chẳng ra gì như vậy thôi.
Cho đến khi ngồi trên máy bay trở về, Lương Tây cũng rối rắm nghiêm mặt, dường như muốn nói gì đó cùng anh, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì cả. Lạc Minh Khải vẫn giống y như lúc đến, đeo đồ chụp mắt xong liền nằm xuống, bày ra tư thái mắt không thấy cô thì tim sẽ không phiền nhiễu. Anh trước sau vẫn nằm bất động tại đây, nhưng Lương Tây lại mỉm cười đối với gương mặt lạnh lùng của anh. Kỳ thật thế này rất tốt, cô khỏi cần phải giả vờ cười và tủi thân, có thể sử dụng biểu cảm chân thực nhất của cô để đánh giá anh, nhìn mặt của anh.
Đôi khi tính bao dung của người phụ nữ thật sự rất lớn, Lương Tây không nhịn được cười nhạo chính mình như vậy, người đàn ông trước mắt này đây chính là người muốn làm ình phải nhà tan cửa nát, nhưng bây giờ cô đang ngồi bên cạnh anh, không những sẽ không chửi mắng nguyền rủa anh, ngược lại có thể vì đôi mắt thâm quầng của anh mà đau lòng.
Nhưng như thế thì đã sao chứ? Một chút đau lòng ấy hoàn toàn sẽ chẳng ngăn cản được mỗi bước kế tiếp của cô.
Trong bộ phim “Giam Cầm(2)” nổi tiếng, nữ chính cuối cùng cũng thả nam chính ra, khiến cho bạn bè của mình bị bắt hết cả bọn. Khi đó Mộc Lương Tây đã nghĩ, nếu như sự tình xoay ngược, một người đàn ông sẽ vì một người phụ nữ mà vứt bỏ tất thảy bạn bè của mình sao? Câu trả lời cô đưa ra là không, cho dù trong đáy lòng người đàn ông có tồn tại chút tình yêu như thế, nhưng lý trí sẽ chiến thằng tất cả thôi. Nực cười nhất chính là, rất nhiều người phụ nữ chẳng những không chỉ trích người đàn ông bạc tình như vậy, trái lại còn khuếch đại sự thưởng thức đối với tình yêu nội tâm của hắn.
Còn bản thân cô thì sao? Lương Tây tự hỏi chính mình, cô mãi mãi cũng không muốn trở thành dạng phụ nữ như vậy. Phái sáng suốt mà hiểu rằng, cho dù người đàn ông này từng đem cho cô chút yêu thương như thế, nhưng khi anh ra tay, ánh mắt vĩnh viễn mang lạnh lẽo.
Khi máy bay hạ xuống, Lạc Minh Khải đi rất nhanh, Lương Tây đi theo anh ở phía sau. Cô chỉ lo đuổi theo anh mà không chú ý đến dưới chân, thở nhẹ một tiếng, suýt chút nữa là ngã xuống rồi. Lạc Minh Khải nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, theo bản năng Lương Tây bổ nhào vào trong lòng ngực của anh. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, máy ảnh ở nơi xa đã lóe lên thần tốc.
Đôi mắt Lương Tây có hơi thu lại, chuẩn lắm. Đây là quà tặng cô gửi cho Hạ Niệm Ý, chắc chắn rằng người phụ nữ kia sẽ vì cái này mà bất an sốt ruột mấy ngày rồi. Cứ như thế này, Hạ Niệm Ý nhất định sẽ ra tay thôi. Người phụ nữ nào có thể chịu đựng việc người yêu của mình đi cùng một cô gái ra ngoài lâu như vậy, huống chi còn tăng thêm ân ái.
Lạc Minh Khải thấy cô có thể tự đứng lên, liền rút tay của mình lại, vẻ mặt lạnh lùng như lúc trước bỏ đi.
Ngày hôm sau, tin tức đầu trang đó là Lạc Minh Khải cùng người phụ nữ bí ẩn xuất hiện tại sân bay, thậm chí còn phỏng đoán đến mấy trang liền. Nhưng chưa được vài tiếng, tòa soạn báo kia liền thu lại bản cũ rồi lập tức phát hành ấn bản mới, cũng tỏ vẻ hối lổi về phía của vợ chồng Lạc Minh Khải và Mộc Lương Tây. Chỉnh bản đều là những tính từ về tình cảm sâu đậm của đôi vợ chồng, lại cảm khái Lạc Minh Khải ở thời điểm công ty nhiều việc như thế còn cùng vợ yêu đi ra ngoài thư giãn, tình cảm dành cho vợ không cần nói cũng biết…

Tay Hạ Niệm Ý bóp chặt tờ báo kia, những tính từ trên đó giống một con dao dằn xéo(3) trong tim cô. Hơn nữa vết thương đều cùng một chỗ, miệng vết thương càng ngày càng sâu.
“Cầm sắt hợp minh(4)“, “Vợ chồng ân ái”, “Cặp đôi do trời đất tạo thành”, “Đôi vợ chồng đẳng cấp tuấn nam mỹ nữ”… Tất cả những chữ này đập vào trong mắt của cô, khiến cho sắc mặt cô đỏ lên vì căm phẫn.
Nhưng Hạ Niệm Ý vẫn làm việc như thường, cô hết lần này đến lần khác đè nén nội tâm đang nóng nảy, tìm ình vô số lý do để trấn an cảm xúc của bản thân. Biết đâu anh chỉ là diễn trò thôi, chỉ là vì làm cho Mộc Chính Nguyên nhìn thấy mà thôi. Giống như thật lâu trước đây, để chuyển hướng ánh mắt của Mộc Chính Nguyên mà anh cố ý cùng với nữ minh tinh nào đó có dây dưa không rõ, anh làm tất cả mọi việc đều để bảo vệ chính mình.
Cô nghĩ như vậy, cũng nói như vậy với bản thân mình.
Mà khi Lạc Minh Khải đến công ty, như thường lệ mở cuộc họp, xử lý những tài liệu khi anh vắng mặt. Dù cho cô đang đứng trong văn phòng của anh, báo cáo với anh những tài liệu này, anh cũng chẳng buông bỏ công việc trên tay xuống để vỗ về tâm tình của cô. Anh không chủ động giải thích với cô, hoàn toàn không làm cho lòng dạ cô được yên tâm.
Ra khỏi văn phòng của anh, sắc mặt Hạ Niệm Ý trắng bệch. Mới vừa rồi, cô nhìn Lạc Minh Khải ngồi ở chỗ kia giải quyết tài liệu, khuôn mặt lạnh lùng của anh khiến cho cô bỡ ngỡ đến vậy. Dường như người trong lòng cô, lúc nào cũng nuông chiều yêu thương cô không phải cái người Lạc Minh Khải trước mặt này, lòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Là bởi vì Mộc Lương Tây ư? Là vì người phụ nữ kia nên anh mới đối xử với mình như vậy ư? Trước kia cô hoàn toàn không tin câu nói lâu ngày sinh tình, nhưng giờ khắc này lại không nhịn được suy nghĩ: anh cùng người phụ nữ kia ở chung lâu như vậy, sẽ thật sự không có một chút tình cảm nào hay sao?
Cô chỉ là nhịn không được mà nghĩ chứ không muốn tự dọa mình. Thậm chí cô lại nghĩ đến giấc mơ lúc trước của mình, trong mơ Mộc Lương Tây mang thai con của anh, Lạc Minh Khải vô cùng yêu thương đứa con kia. Mà cô lại đứng phía sau bọn họ, nhìn bọn họ một nhà ba người hạnh phúc đi lướt qua bên mình, trong mắt bọn họ cô biến thành người vô hình.
Không được, không thể. Cô nỗ lực nhiều như vậy, cũng chỉ vì cuộc sống tốt đẹp cùng với Lạc Minh Khải, cô tuyệt đối không cho phép tất cả những chuyện đó xảy ra.
[…]
(1) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, do sông Hoàng Hà có chu kì 60 năm, 30 năm đổi hướng chảy 1 lần, nên nếu một vùng bên sông ban đầu ở bờ Đông, 30 năm sau sẽ là bờ Tây. Câu nói chỉ sự đời thay đổi khó lường, giống câu “Sông có khúc, người có lúc” của mình.
(2) Bản gốc: 禁 có nghĩa là giam cầm, ngăn cấm. Mình không biết có bộ phim này không nữa
(3): Chữ “ dằn xéo” này là mình chém. Bản gốc bị lỗi, thấy ghi là j□j mà mình cũng ko hiểu là gì nữa (Viio)
(4) Cầm sắt hợp minh: Nghĩa đen là đàn cầm và đàn sắt (loại đàn 25 hoặc 16 dây) cùng hòa tấu mang lại hiệu quả rất tốt, rất hay, còn nghĩa bóng chỉ việc hai người (thường là vợ chồng) có tình cảm tốt đẹp, tính cách phù hợp, khi làm việc có sự ăn ý ngầm. (Nguồn: Baidu, Người dịch: Viio)
Chương 20.2
Edit: Hernameisgorgeous + Viio
Beta: Hernameisgorgeous
***
Lạc Minh Khải đích thân chủ trì cuộc họp, anh ngồi ở vị trí đầu tiên, nghe trợ lý Hướng Kiệt giảng giải báo cáo từng việc. Vẻ mặt của anh hờ hững, dường như chỉ nghe và quan sát cho có lệ, đôi lúc nhướng mắt lên, cây bút cầm trong tay thỉnh thoảng viết một cái.

Đúng lúc đó Hướng Kiệt ngừng lại, hiểu ý nhìn Lạc Minh Khải, ngay khi Lạc Minh Khải đưa ra câu hỏi xong thì Hưởng Kiệt lập tức trả lời. Hạ Niệm Ý ngồi bên cạnh Lạc Minh Khải cầm bút liên tục ghi chép , thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lạc Minh Khải. Từ lúc anh và Mộc Lương Tây trở về sau chuyến đi, trên người anh giống như tăng thêm một lớp vỏ ngoài cứng rắn như muốn người lạ chớ làm phiền. Một lớp vỏ ngoài mỏng manh thôi nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, rằng ngay cả ánh mắt anh khi nhìn người khác cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Cuộc họp kết thúc, Lạc Minh Khải lại mở thêm một cuộc họp nhỏ nữa, toàn bộ phóng Tứ đều tham dự. Anh giống như đang đề phòng cái gì, đặc biệt nghiêm túc đối với một số chi tiết, làm ọi người của phòng cũng bắt đầu căng thẳng, giống như xảy ra một sự kiện trọng đại gì đó.
Hạ Niệm Ý vẫn canh cánh trong lòng những hình ảnh truyền thông mới tung ra, vẫn muốn tìm thời gian để nói chuyện với Lạc Minh Khải, cô không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc Lạc Minh Khải có bất kì tình cảm dịu dàng nào với Mộc Lương Tây. Nhưng cô lại không dám tùy tiện đi tìm anh, sợ trong mắt anh đột nhiên nổi lên tia chán ghét, cũng sợ anh nói ra những lời khiến ình bứt rứt khó chịu. Cô chỉ có thể chờ, chờ thái độ của Lạc Minh Khải.
Cuộc họp kết thúc, người của phòng Tứ đã lần lượt nối tiếp nhau đi ra, Lạc Minh Khải vẫn ngồi y nguyên ở đó. Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hướng Kiệt một cái, Hướng Kiệt ngầm hiểu liền đem dữ kiện dẫn vào trong máy tính. Những dữ liệu trên màn hình dần mở ra.
Lạc Minh Khải thì nghiêm túc nhìn chằm chằm những dữ liệu này, sau đó quay đầu nhìn Hạ Niệm Ý, “Thấy cái gì bất thường chưa?”
Theo bản năng Hạ Niệm Ý liền quẳng tâm tư tình cảm sang một bên, giương mắt nhìn tất cả những gì trên màn hình hiển thị. Cô tự nhận mình là một người phụ nữ thông minh, cô hiểu rằng một người phụ nữ chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp thôi sẽ không đủ để ở bên cạnh một người đàn ông mãi mãi. Cô cũng thấy qua lắm người ly biệt rồi, xét cho cùng lý do là hai người không tìm được tiếng nói chung, một khi ở trong hoàn cảnh khác biệt thì sẽ có những giới hạn và các mối quan hệ không giống nhau. Nhất là đàn ông – loại sinh vật này, khi có một cô gái nào đó bên cạnh mà mãi cũng không thể hòa nhập được với những mối quan hệ của anh ta, tự nhiên trái tim cũng dần dần xa cách. Là bởi vì như vậy, Hạ Niệm Ý mới có thể một lòng ở lại bên cạnh Lạc Minh Khải, cùng với anh dốc sức làm việc, không chỉ ở bên cạnh anh thôi mà còn muốn tiến vào những phạm vị xã giao của anh, tạo nên nền tảng cho tương lai của bọn họ.
Một người đàn ông có lẽ sẽ thích một người phụ nữ chỉ nũng nịu trong chốc lát, chứ nếu một người phụ nữ suốt ngày lải nhải thì sẽ rấtchán ghét, cho dù là anh ta có sai rành rành ra đó. Bây giờ, Hạ Niệm Ý chỉ dốc lòng vì Lạc Minh Khải giải quyết vấn đề khó khăn, tương lai vẫn còn dài .
Huống hồ khi Hạ Niệm Ý thấy tất cả dữ liệu này đều thuộc về Mộc thị thì ý cười trên khóe miệng như thế nào cũng chẳng lấp liếm được. May mà mấy ngày này cho dù trong lòng cô như có lửa đốt vẫn chưa đi tìm Lạc Minh Khải nói rõ ràng. Cô chỉ biết, anh là người đàn ông mà cô chọn lựa, làm sao có thể có tình cảm với Mộc Lương Tây trong khi biết rõ cô ta là con gái của kẻ thù mình.
Tất cả tin tức mà phương tiện truyền thông đưa đều là giả hết sao? Có lẽ là Lạc Minh Khải cố ý làm cho người của Mộc gia buông lỏng cảnh giác…
Chỉ có điều sau khi Hạ Niệm Ý xem xong những số liệu đó thì lông mày nhướng cao, đồng thời Hướng Kiệt bên kia cũng nhìn Lạc Minh Khải, “Không bình thường tí nào. Hai tháng trước Mộc thị đấu thầu thành công, đem toàn bộ tiền vốn đổ vào hai dự án lớn, vốn lưu động hiện tại rất eo hẹp. Vậy mà tất cả mọi hoạt động của Mộc thị đưa vào đều bình thường, tài chính cũng không gặp trục trặc.”
Lạc Minh Khải làm vài hành động chuẩn bị ngầm thu mua, định dùng phương diện tài chính phá nát Mộc thị. Thậm chí đã cùng một số đối tác nào đó chào hỏi rồi…
Lạc Minh Khải gật gật đầu, những năm gần đây, Hạ Niệm Ý và Hướng Kiệt đã trở thành trợ lý đắc lực của anh rồi, anh chẳng có gì phải giấu diếm bọn họ, anh cũng phát hiện vài điểm bất thường của Mộc thị, ‘Hai người cho rằng sao lại như vậy?”
Hạ Niệm Ý cùng Hướng Kiệt liếc nhìn nhau, cả hai đều không nói gì. Mộc thị đã vài lần tránh khỏi cái bẫy do Lạc Minh Khải trù tính. Nếu nói trùng hợp, thì dường như sự trùng hợp này cũng quá khéo đi, mà nếu quả thật đã có người phát hiện ra âm mưu của Thịnh Á, có thể nghĩ ra cách lắt léo, thì người này nhất định cũng không dễ đối phó, huống hồ người có năng lực như vậy, thân phận địa vị chắc chắn không tầm thường.
Lạc Minh Khải thấy hai người họ không nói gì, nheo mắt làm ngơ, nhưng vẫn chưa lộ ra vẻ mặt tức giận, có hơi tập trung suy nghĩ, “Có hai khả năng. Thứ nhất, có kẻ ở phía sau Mộc thị vạch sẵn mọi kế hoạch, hơn nữa còn đã biết được đường đi nước bước của Thịnh Á. Thứ hai, …” Môi Lạc Minh Khải gắt gao mím chặt lại, dấu hiệu này cho thấy anh rất không muốn chấp nhận và công nhận, nhưng không phải không có khả năng này, chẳng qua đối với anh mà nói thì quá là nan giải, “Thứ hai chính là toàn bộ dữ liệu đều là giả.”
Hướng Kiệt với Hạ Niệm Ý lộ ra vẻ mặt sợ hãi và kinh ngạc. Nếu như dữ liệu là giả, vậy thì ẩn tình phía sau quả là làm cho người ta run rẩy không thôi. Nếu dữ kiện mà bọn họ lấy được của Mộc thị đã bị động tay động chân, thì có nghĩa là bao nhiêu năm qua dữ liệu của Mộc thị đều đã qua tay người khác. Nếu không một khi trong đó có gì sai, thì tất nhiên bọn họ sẽ rất nhanh chóng biết được, hơn nữa còn có nghĩa là người của bọn họ không đáng để tin tưởng nữa. Nỗ lực mấy năm qua có thể sẽ là vô nghĩa…
“Không đời nào.” Hướng Kiệt lắc đầu, nhìn tổng giám đốc của mình, “Nếu việc này xảy ra, thì hẳn là phải có người tạo nên toàn bộ cái bẫy này kể từ khi Lạc tổng bắt đầu đưa Mộc thị vào tròng, nhưng khả năng này quá thấp.”
Ai lại nghĩ đến việc Lạc Minh Khải sẽ nhắm vào Mộc thị? Lại còn có thể đề phòng trước chuẩn đến như vậy?
Lạc Minh Khải cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, thậm chí nếu anh tính luôn cả Lục Diên Chiêu vào, thì vẫn giống lúc trước cho là tỉ lệ này vô cùng thấp. Huống hồ Lục Diên Chiêu mới về nước năm nay thôi. Chằng qua con người Lạc Minh Khải luôn thích nghĩ đến những tình huống xấu nhất, phòng trừ tốt tất cả mọi việc, phòng trước thì tránh được họa.
Quan điểm của Hạ Niệm Ý cũng giống như Hướng Kiệt, nhưng cô nghĩ đến toàn diện hơn, “Bất kể là tình hình như thế nào, muốn tóm Mộc thị cũng không phải việc đơn giản…” Cô chuyên chú nhìn Lạc Minh Khải, “Nhưng nếu Hoàng Thành…”
Ý của Hạ Niệm Ý, Lạc Minh Khải và Hướng Kiệt ai cũng hiểu.
Thịnh Á là do Lạc Minh Khải một tay thành lập, thậm chí ban đầu khi thành lập, không muốn nhận quyền lợi gì do Hoàng Thành mang đến. Anh có sự kiên định của bản thân, vậy nên Thịnh Á cũng là trong một hai năm này mới chính thức đứng vững. Mặc dù thực lực tăng nhiều, nhưng để đối phó Mộc thị, vốn đã sáng lập mấy chục năm đồng thời có vô số mối quan hệ, cũng khá là phí sức. Mà Hoàng Thành thì khác, tuy rằng có Hoàng Thành thì cũng không thể xem Mộc thị như con giun mà dằn xéo, nhưng nhất định có thể nhanh chóng kéo sập Mộc thị xuống. . . Phải biết rằng không ít tư liệu ở thành phố này đều là do Hoàng Thành cung cấp.

Lạc Minh Khải nhắm mắt, không lắc đầu, cũng chẳng gật đầu.
Trước kia Hoàng Bân Nguyên từng cứu Cố Trường Dạ, điểm đặc biệt nhất ở Cố Trường Dạ là người này luôn ghi nhớ kỹ càng ân tình của người khác đối với mình. Hơn nữa lấy mấy lần báo ân, Hoàng Bân Nguyên trước khi qua đời từng nói với Lạc Minh Khải, nếu không cấp bách thì không được tìm Cố Trường Dạ mở lời. Mà cái cấp bách trong mắt Hoàng Bân Nguyên nhất định là liên quan đến tính mạng …
Tiệc rượu mừng sinh nhật của cụ ông Lục gia, những nhân vật nổi tiếng trong thành phố đương nhiên phải nể mặt. Huống chi Lục lão gia luôn không thích loại yến tiệc lãng phí này. Lần này có thể coi là ngoại lệ, khiến cho rất nhiều người ngày thường vẫn muốn cùng Lục gia kết thân tìm được cơ hội. Vả lại Lục lão gia không ưa mấy loại tiệc tùng kiểu này, lần này lại chủ động mời mọi người, vậy thì ý ông cụ không phải là ở tiệc rượu, thế hẳn là vì cháu đích tôn nhỏ nhất của ông – Lục Diên Chiêu mà ra oai, cũng để mọi người biết rằng, ông rất coi trọng đứa cháu này.
Mộc Lương Tây trang điểm xong, khéo léo diện bộ lễ phục dạ hội, tiêu sái bước từng bước nhỏ đến trước mặt chiếc xe. Người ngồi trong xe đem làn khói vương vít trên điếu thuốc giữa hai ngón tay dập tắt, không liếc nhìn cô lấy một cái, sau khi cô bước lên xe liền liền lái thẳng xe đi. Lương Tây lấy di động ra, coi điện thoại di động như gương mà soi mình, không có chỗ nào xấu cả, chỉ là gần đây cô không thích trang điểm đậm. Thứ nhất là tô son trét phấn dày đặc trông hệt như là cái mặt nạ, thứ hai là trang điểm quá nhiều lên gương mặt sẽ trông giống như quét một lớp vôi, khiến cho cô vô cùng buồn chán. Vì thế nên chỉ trang điểm nhàn nhạt, khiến cho cô so với thường ngày có thêm chút sức sống, hơn nữa đôi mắt cũng rạng rỡ không kém
Toàn bộ quần áo và đồ dùng hằng ngày của cô, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng, lúc này những ưu điểm của nhãn hiệu liền phô ra. Mặc trên người của cô, xúc cảm mịn màng, khiến cô trở nên tao nhã hơn, mùi vị cô nữ sinh nhỏ bé thường ngày cũng vơi đi rất nhiều. Giống như một thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng ở thời cổ xưa.
Cô cất điện thoại di động của mình, quay đầy lại nhìn anh. Vẻ mặt xa cách của anh dường như chẳng tồn tại trong mắt cô, khóe miệng vẫn mỉm cười với anh như trước, “Trên người em còn chỗ nào lộn xộn không ạ?”
Cô mở hai mắt thật to nhìn anh. Đôi mắt lớn hơn so với mọi ngày tựa như một dòng suối trong vắt chớp động, lông mi phía trên đôi mắt từng sợi từng sợi vừa dài vừa cong. Tay để trên bàn phím của anh lại căng thẳng đến như thế, nơi nào đó trong lòng khẽ thở dài, một chút phiền muộn kia không có chỗ nào để giải tỏa, “Đẹp rồi.”
“Phải vậy không?” Cô có hơi bực bội chớp mắt mấy cái, “Nhưng mẹ nói nếu đẹp như vậy thì những người khác phái bên cạnh nhất định sẽ nhìn em… Chỉ có anh là không thèm nhìn.”
Tiếng nói của cô ngày càng nhỏ dần vì giống như bị anh làm cho tủi thân.
Điểm mà Lạc Minh Khải ghét nhất ở cô có lẽ chính là như thế này. Kể cả khi lúc trước thái độ của anh đối với cô thế nào, ngay sau đó gặp lại, cô vẫn vĩnh viễn nở nụ cười với anh. Dường như tất thảy các việc đã xảy ra kia chẳng hề tồn tại. Cuối cùng làm cho anh sinh ra một loại ảo giác, là mỗi lần cô đều uống liều thuốc để quên đi những chuyện đã xảy ra, nếu không cô làm sao có thể mỉm cười và nói chuyện với mình như thường vậy.
Lạc Minh Khải liếc nhìn cô một cái, “Rất đẹp.”
Lúc này cô mới hài lòng.
Cô nghĩ anh chắc chắn không biết, cô vẫn chưa uống thứ gì gọi là liều thuốc để quên chuyện đã xảy ra cả, chẳng qua cô không còn là Mộc Lương Tây lúc hơn mười tuổi mà thôi. Mộc Lương Tây lúc hơn mười tuổi khi đọc tiểu thuyết có thể không tự chủ được mà rơi lệ, khóc lớn như sụp đổ đến nơi. Nhưng Mộc Lương Tây của hiện tại, có thể thờ ơ khi đọc tiểu thuyết mà theo như lời thiên hạ đồn là bi kịch nhất, thậm chí còn có thể coi đó là hài kịch mà xem. Bây giờ Mộc Lương Tây cũng có thể mang phim kinh dị biến thành hài kịch để thưởng thức. Một người ở trong phòng nghe âm nhạc và bầu không khí kỳ quái, cảm nhận cảnh tượng u ám của phim kinh dị.
Mộc Lương Tây nhìn làn váy của mình rồi nở nụ cười một cái, ngầng đầu lên nhìn anh, “Ứớc nguyện cả đời này của anh là gì?”
Thần sắc Lạc Minh Khải hơi nghiêm lại, đôi mắt lóe lên. Anh muốn nói nếu ước nguyện của tôi là làm cho Mộc gia các người cửa nát nhà tan thì làm sao đây?
“So với việc mơ ước, tôi khá tin tưởng mình sẽ làm đến nơi đến chốn.” Anh lạnh lùng đưa ra đáp án của bản thân.
Khóe miệng Lương Tây cong lên, có hơi không giấu diếm được, vì thế nhanh chóng quay đi không nhìn anh nữa. Cô muốn nói là, nếu tôi đoán trúng mong ước của anh rồi thì tôi nên làm gì bây giờ?
Chuyện bi thương nhất trên thế giới này, có lẽ là anh hoàn thành nguyện vọng của mình, mà cô cũng đạt được mong ước của bản thân, sau đó mỗi người đi theo con đường riêng của họ, vờ như cả hai không biết nhau theo một cách nào đó.
“Có mơ ước thì bao giờ cũng tốt mà.” Lương Tây thu lại độ cong nụ cười giễu cợt của mình. Khuôn mặt lẫn nữa lại giãn ra với anh, lần này cười thuần mỹ vô cùng.
Chẳng qua sâu trong đáy lòng, cô nhẹ nhàng nói với chính mình:
“Tựa như ước nguyện của tôi, đó là khiến ong ước của anh mãi mãi cũng không thể trở thành sự thật.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.