Bạn đang đọc Yêu Như Vậy Hận Là Thế: Chương 11
Tờ mờ sáng, Hạ Niệm Ý bỗng nghe thấy tiếng gọi cửa. Cô ta khoác áo ra mở cửa, không khỏi bất ngờ khi thấy Lạc Minh Khải. Lạc Minh Khải đương nhiên đã từng tới đây, nhưng cô ta hiểu rõ, nếu có thể tránh không tới anh sẽ tận lực tránh, mà cho dù có tới, cũng chỉ ngồi một lát rồi đi, trừ khi cô ta cố quấn lấy anh, anh mới chịu ở lại an ủi cô ta đôi chút, nhưng dù vậy cũng chỉ thế không hơn. Hôm nay anh lại đến đây vào lúc này, thật sự khiến cô ta thấy vừa vui vẻ vừa lo lắng.
Hạ Niệm Ý để anh vào nhà, thấy sắc mặt anh không tốt, đi theo sau anh hỏi, “Anh sao vậy?”
Anh sao vậy? Lạc Minh Khải ảo não nhắm mắt, sự rối loạn và do dự khiến đầu óc anh đau nhức choáng váng. Anh có thể nhìn thấy sự thất vọng hiện lên trong mắt Mộc Lương Tây, cả gương mặt vừa cười vừa khóc của cô, cả câu hỏi hay là cô chưa đủ tốt cô lặp đi lặp lại ban nãy… Nơi nào đó trong đáy lòng anh không ngừng vọng ra tiếng nói, cô vô tội, anh không nên kéo cô gái vô tội ấy vào chuyện này.
Anh bối rối, anh do dự, anh chán nản, anh áy náy… Rất nhiều thứ cảm xúc đột nhiên tập kích anh, khiến anh không biết nên làm thế nào. Anh muốn đẩy cô gái kia ra xa một chút, xa thêm một chút, nhưng làm xong rồi, anh lại vẫn khó chịu.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, anh há mồm thở dốc, ban đêm quá mức tĩnh lặng khiến tiếng thở dốc ấy vô hình bị phóng đại, “Không sao, gặp ác mộng thôi”.
Hạ Niệm Ý nghe vậy mới thoáng yên tâm, thấy anh ngồi vào sô pha, lập tức đi rót cho anh cốc nước. Anh gặp ác mộng liền nghĩ đến cô ta, đến tìm cô ta, có lẽ chỉ có cô ta mới có thể khiến anh cảm thấy an ổn… Cô ta đột nhiên nở nụ cười, thậm chí cảm thấy tiếng ùng ục của nước sôi cũng rất êm tai.
Hạ Niệm Ý đặt cốc nước nóng trước mặt anh, “Sắc mặt anh xấu quá, muốn đi nghỉ không?”
Lạc Minh Khải tựa vào sô pha, bàn tay ấn ấn huyệt thái dương, “Em không phải lo cho anh, anh không sao…”
Hạ Niệm Ý cắn cắn môi, “Anh ra khỏi nhà thế này… Vợ anh… Cái cô Mộc gia kia sẽ không nói gì chứ?”
Động tác ấn huyệt thái dương của Lạc Minh Khải khựng lại, cả người cũng hơi đờ ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lại khôi phục như thường, “Cô ta nói hay không nói, liên quan gì đến anh?”
“Ý em là, nhỡ đâu cô ấy lại suy nghĩ lung tung…”
Lạc Minh Khải thả tay xuống, cười, “Cô ta nghĩ gì cũng không liên quan đến anh.”
Nói xong những lời này, nơi chặn ngang ngực anh dường như bỗng thông thoáng. Đúng vậy, Mộc Lương Tây cười hay không, khóc hay không, đau lòng hay không, khổ sở hay không thì liên quan gì đến Lạc Minh Khải anh? Chuyện anh phải làm là phá hủy Mộc thị, phá hủy vương quốc thương mại Mộc Chính Nguyên tự tay thành lập, khiến Mộc gia nếm thử tư vị bị người ta bức đến đường cùng. Đây mới là mục đích của anh, về phần vui buồn yêu giận của người khác, cần gì anh phí hoài tâm lực.
Đây mới là đúng, đây mới là con đường anh cần đi. Đang bình thường lại tự chuốc phiền nhiễu vào người làm gì không biết.
Trống ngực Hạ Niệm Ý đập thình thịch, cô ta thừa nhận, nghe anh nói những lời này khiến cô ta càng thấy yên tâm hơn. Cô ta cắn môi, bước đến ngồi xuống dựa vào lòng anh. Lạc Minh Khải không đẩy cô ta ra, thậm chí còn vòng tay ôm chặt cô ta lại.
Cô ta có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đập, không gì quý giá hơn giờ khắc huyền diệu này. Trong lòng anh chỉ có cô ta, người đàn ông này thuộc về cô ta. Tựa như được quay trở lại thời trung học, đại học, mỗi khi nghe thấy mấy cô gái bàn tán về anh chàng nổi bật xuất sắc Lạc Minh Khải, cô ta lại thấy mở cờ trong bụng. Chàng trai vô cùng ưu tú kia chính là bạn trai của cô ta, chỉ thuộc về riêng cô ta, niềm vui thầm kín từ tận đáy lòng ấy chỉ có riêng cô ta được thưởng thức, tuyệt vời biết chừng nào.
Lúc này đây cũng vậy, đẹp đẽ như thế, huyền diệu như thế, khiến người ta không tự chủ được mà say mê.
“Giờ anh định làm gì?” Vòng tay ấm áp của Lạc Minh Khải khiến Hạ Niệm Ý thấy yên tâm hẳn. Cô ta biết quá khứ của anh, biết anh vì sao lấy Mộc Lương Tây. Giờ này khắc này, hai người họ như hòa làm một thể, không chỉ là người yêu, họ còn là người thân, người cùng chiến tuyến, cô ta biết tất cả mọi thứ về anh, cũng như anh biết tất cả mọi thứ về cô ta.
Lạc Minh Khải chớp mắt, có phần cười nhạo sự bực bội khó chịu của mình trước đó. Tất cả những gì liên quan đến Mộc Lương Tây vốn đâu có liên quan đến anh, huống chi nhìn cách anh của anh ở với vị chị dâu kia, tính ra anh đối với Mộc Lương Tây còn coi là nhân từ chán…Vì vậy, anh không cần phải thấy áy náy. Ít nhất cho tới bây giờ Mộc Lương Tây vẫn được ăn ngon mặc đẹp, vẫn y như cô thiên kim tiểu thư ngày trước.
Anh không cần phải quan tâm đến những gì liên quan đến Mộc Lương Tây, nước mắt của cô ta không liên quan đến anh, không cần quan tâm bất cứ điều gì về cô ta. Chờ đến lúc vạch trần đáp án cuối cùng, hai người “vui hợp vui tan”, vậy là xong.
Anh nghĩ xong, cảm thấy tương lai sáng sủa hơn hẳn, bản thân cũng tìm được phương hướng chính xác, “Bằng mọi cách phá hủy Mộc thị”.
Như một lời tuyên ngôn vĩ đại, sự lạnh lùng kiên định của anh càng khiến Hạ Niệm Ý say mê.
“Em sẽ giúp anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh, mãi không xa rời”.
Lạc Minh Khải nhìn người phụ nữ trong ngực. Người phụ nữ này mới chính là người anh lựa chọn ở bên cả đời, là người tiến vào trú ẩn nơi đáy lòng anh. Nghĩ vậy, anh liền hôn lên trán cô ta.
Hạ Niệm Ý ngẩng đầu nhìn anh, không khí hôm nay thật tốt, cô ta liền chủ động đáp trả. Lạc Minh Khải hơi nhíu mày, dù không đẩy cô ta ra nhưng vẫn tỏ vẻ kháng cự, Hạ Niệm Ý vẫn không thay đổi ý định, khẽ khàng hôn vào khóe môi anh. Tuy anh chưa từng coi Mộc Lương Tây là vợ mình, nhưng từ sau khi kết hôn, anh vẫn giữ đúng đạo đức của người đã có gia đình, chưa bao giờ đi quá giới hạn với cô ta.
Thôi, hiện tại anh chỉ quan tâm làm sao kéo được Mộc thị xuống ngựa, nhất định chẳng quan tâm đến việc cô ta chỉ muốn giữ chặt anh, khiến trong mắt anh chỉ có mình cô ta đâu.
“Anh nhất định không thể phản bội em”, cô ta nhìn anh, “Em sẽ vẫn chờ anh, chờ anh xử lý Mộc thị xong, chúng mình sẽ ở bên nhau”.
Lạc Minh Khải gật đầu.
Hạ Niệm Ý cứ dựa vào người anh như vậy, dần dần ngủ say.
Từ đó trở đi, Lạc Minh Khải không vô duyên vô cớ không về trang viên Hoa Hồng nữa. Anh ta thậm chí còn về rất đều đặn, ngoại trừ phải đi công tác hoặc tăng ca, hôm nào cũng về đúng giờ. Thái độ đối xử với Mộc Lương Tây của anh ta cũng thay đổi rất lớn, cho dù cô làm gì anh cũng không phản ứng. Cô nấu cơm cho anh, anh ăn, không khen ngon, cũng không chê khó nuốt…
Lạc Minh Khải dồn toàn bộ tâm trí vào công ty, đối với tất cả những gì liên quan đến Mộc Lương Tây, anh không quản cũng không hỏi. Sau vài ngày, anh nhận ra, đây mới đúng là con đường đúng đắn nhất. Theo lý mà nói, Mộc Lương Tây thực ra không có lỗi gì, có thể coi như vô tội, dù sao kẻ thật sự bức tử bố mẹ anh là Mộc Chính Nguyên, không phải Mộc Lương Tây. Nhưng cho dù Mộc Lương Tây vô tội, anh cũng không thể có mảy may chút gì đó với Mộc Lương Tây được.
Lạc Minh Khải thường xuyên nhớ tới em gái mình, con bé thường khoác một chiếc cặp nhỏ, nhảy chân sáo đến trường, luôn miệng gọi anh “anh trai”, “anh trai”. Khi con bé cười rộ lên, đôi mắt rất giống trăng lưỡi liềm, long lanh tuyệt đẹp. Vậy mà lần cuối cùng anh nhìn thấy con bé lại là một cỗ thi thể, nằm im một chỗ, không bao giờ có thể gọi anh “Anh trai, anh em mình chơi trốn tìm đi, em đi trốn, anh đi tìm, được không?”, “Anh trai, rốt cuộc anh trốn ở đâu đấy, sao lần nào em cũng không tìm ra anh thế?” nữa.
Vốn anh cũng có một gia đình hoàn chỉnh, bố mẹ đằm thắm, em gái đáng yêu, cả nhà vui vẻ hạnh phúc. Nhưng họ đều đã chết rồi, bị người ta hại chết. Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên hình ảnh của ba cỗ thi thể kia. Giờ khắc ấy, anh đã thề, anh nhất định phải báo thù cho họ.
Hiện tại, anh chỉ muốn đẩy nhanh tốc độ báo thù, khiến Mộc Chính Nguyên trả giá đắt cho chuyện năm đó. Về phần Mộc Lương Tây, anh sẽ mặc kệ cô, cho dù cô vô tội, trên thế giới này số người vô tội nhiều không đếm xuể, dựa vào đâu mà bắt anh phải đi thương xót vỗ về những người ấy.
Ngày ngày trở về, anh thậm chí còn có thể cùng nằm trên một chiếc giường với Mộc Lương Tây, chẳng qua là hai người hai chăn. Đối mặt với cô gái này, anh hoàn toàn chẳng có tí cảm xúc gì.
Anh làm như vậy chính là vì không muốn Mộc Chính Nguyên nắm được bất cứ nhược điểm nào của mình, không cần phải cố ý không về, cố ý cách xa Mộc Lương Tây như thời gian trước… Anh hiện tại chỉ cần cố gắng làm tốt việc của mình là được rồi, Mộc Lương Tây thế nào không nằm trong phạm vi để ý của anh.
Hôm nay Lạc Minh Khải lại trở về như thường, vừa về cái là lập tức vào trong phòng sách. Anh ngồi đó, chuyên tâm xem xét số liệu trên máy tính, không ngừng phân tích những con số đó.
Anh đợi thật lâu mới thấy cửa phòng bị đẩy ra, Mộc Lương Tây ngó đầu vào, thấy anh không phản ứng gì mới đi vào, “Dạo này anh mệt lắm phải không? Đây là canh em hầm cho anh, anh uống đi cho dễ ngủ”.
Cô bưng bát canh đến trước mặt anh, Lạc Minh Khải vốn quen tay định gập máy tính lại, nhưng cánh tay giơ được nửa chừng lại dừng lại, những số liệu phức tạp này cho dù có cho cô xem thật cô cũng chẳng hiểu, huống chi lại chỉ nhìn qua có một lần… Hơn nữa, châm chọc thay, anh lại đang xem về những số liệu của Mộc thị.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Lạc Minh Khải nhìn về cô bỗng có chút nghiền ngẫm.
Bị đem bán còn phải kiếm tiền cho người ta… Làm cái kẻ bị bán quả là đau khổ, nhưng, vào vai người bán dường như khá là thú vị.
Lương Tây đặt bát canh xuống rồi ngồi sang một bên, cô không quấy rầy anh, gương mặt có phần ủ rũ, “Bọn anh giỏi thật đấy, hiểu được bao nhiêu thứ phức tạp thế này, không giống em, quá vô dụng, cái gì cũng không hiểu”.
Lạc Minh Khải không để ý tới cô, nhưng một lúc sau vẫn thấy cô ngồi đó, anh không nói chuyện với cô, cô cũng chẳng có trò tự giải trí gì, nét mặt buồn bã.
Anh lại bắt đầu thấy ghét gương mặt đó.
Nhưng rõ ràng, cô đã mẫn cảm nhận ra thái độ của anh đối với cô trong khoảng thời gian này, thế nên cũng không dám khuyên anh uống bát canh cô làm, chỉ có điều, vì anh không uống nên cô cũng không đi, muốn chờ bằng được anh uống nó.
Anh dừng tay, bưng bát canh kia lên uống một hơi cạn sạch.
Quả nhiên, gương mặt cô vui vẻ hẳn lên, đứng dậy bưng chiếc bát không ra khỏi phòng.
Lạc Minh Khải nhìn bóng lưng cô, lắc đầu.
***
Trong màn đêm yên tĩnh, Mộc Lương Tây trở mình xuống giường, cô không bật đèn, chỉ dùng đèn pin điện thoại khẽ soi vào người đàn ông nằm bên cạnh, anh dường như đang ngủ rất say. Khóe miệng cô cong lên khẽ cười, ánh mắt nghiền ngẫm, bát canh cô đưa anh uống đã được cô thử trước, lượng thuốc trong đó bảo đảm khiến anh ngủ bất tỉnh nhân sự cả đêm.
Cô đi ra khỏi phòng, vào thẳng phòng sách, bước chân mạnh mẽ, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ, hoàn toàn khác hẳn với cô gái nhu nhược kém cỏi lúc bình thường.