Đọc truyện Yêu Như Ô Cửa Sổ Mở – Chương 41
Hoàng Thiên Vân gặp lại cô gái tên Mai một cách tình cờ. Từ sau chuyến đi Ocean Star, với lần hẹn gặp nói chuyện riêng không thành, hai người không liên lạc lại với nhau. Nhưng khi Vân đi lựa dra gối trong cửa hàng tự chọn, họ không hề hẹn trước lại chạm mặt nhau. Lúc ấy cũng đã là những ngày cận tết dương lịch.
Phục vụ mang ra hai ly cà phê sữa đá. Hôm đó là một buổi sáng chủ nhật trời oi nồng bất ngờ. Hải đi khảo sát hiện trường ở quận ngoại thành từ sớm. Hơn một tháng qua, từ khi chân của Hải bình phục, vị trí ngủ của hai người được hoán đổi cho nhau. Vân ngủ trên giường, còn Hải ngủ sô pha. Lẽ dĩ nhiên, chiếc sô pha cũ không thể chứa chấp hết thân hình dài ngoằng của anh, nên anh đã kêu Phong thay ột chiếc ghế mới có thiết kế hiện đại, buổi tối chỉ cần ngả ra là thành một cái giường, nói chung cũng khá thoải mái.
Mùi cà phê nồng hương thơm the đắng, quyện với mùi sữa đặc có đường ngọt lịm bốc lên trong không khí. Hôm nay Vân mặc một chiếc váy hoa bằng vải thô mùa hè có in hình những bông hoa nhỏ màu tím nhạt, tóc tết 3 đơn giản. Mai liếc nhìn chiếc túi đựng đôi ruột gối để ở chiếc ghế bên cạnh, loại gối đặc biệt cửa hàng mới nhập có nhồi hương liệu giúp cho giấc ngủ ngon hơn rồi cô gái mới quay sang Thiên Vân, hé cặp môi son màu đồng xinh xắn cười:
– Chị đúng là trẻ hơn so với tuổi. Nhìn ngoài, không ai nghĩ chị hơn tụi này những 5 năm.
– Cám ơn! – Vân tạm coi đó như một lời khen. Cô quấy ly cà phê một cách uể oải. – Ai cũng nói với tôi như vậy, không chỉ có cô đâu.
Mai cười nhạt:
– Nhưng đi với Hải thì nhìn vẫn rõ là chị em. Dù cô có cố gắng mấy cũng chẳng thay đổi điều đó được.
Vân dù hiền nhưng miệng lưỡi không hề kém phần sắc sảo, cô đáp trả liền:
– Dẫu cho chỉ 18, 20 tuổi đi, miễn là cư xử như đàn ông 30 thì tôi thấy chả vấn đề gì.
– Vậy cô không để ý chuyện của tôi với Hải lần trước? Chả lẽ cô tin giữa chúng tôi không có chuyện gì?
Vân lạnh nhạt nhấc ly cà phê lên uống:
– Nếu như cô muốn nói đến chuyện đó, thì tôi lựa chọn tin Hải chứ không phải là tin cô.
Sóng mắt Mai lay chuyển. Đôi mắt lá răm cong cong sắc sảo, tựa như cười như không.
– Thật là cảm động. Tôi cũng bắt đầu thấy ngưỡng mộ cô rồi đấy. Chả trách… Đúng là giữa tôi và Hải chẳng có chuyện gì cả. Nhưng cô có biết vì sao không? – Mai dừng lại một thoáng rồi chậm rãi nói tiếp: – Vì tôi là bạn thân của vị hôn thê của anh ấy!
Lời kết luận đưa ra như một cú đánh mạnh khiến cho Vân cảm thấy choáng váng. Lúc bước ra khỏi quán cà phê, cả người cô như một khối băng lạnh toát. Không khí oi nồng xộc thẳng đến khiến đầu cô lâng lâng váng vất như thể bản thân cô đang bị bốc hơi. Cô đứng giữa hai luồng hơi nóng lạnh trái ngược, trân mình chịu trận cái cảm giác “lửa hầm băng”. Đó không phải là sự thật, không phải là sự thật… Đôi cánh yếu ớt quẫy đạp trong tâm trí cô, kêu gào phản đối. Nhưng cả lửa và băng đều quá mạnh. Đôi cánh giãy giụa mà không thể thoát khỏi một vũng lầy nhớp nháp.
Những lời của Mai lúc nãy, giờ như một đàn ruồi vo ve vung quanh tai cô. Hoa Linh! Cô gái ấy tên là Hoa Linh, là thanh mai trúc mã của Hải. Cô biết Hải có một đoạn quá khứ màu xám, nhưng lại không biết rằng, trong khung trời ảm đạm ngày đó của anh còn tồn tại một áng mây trắng tinh khôi.
“Cô cho rằng tôi bịa chuyện à? Hoa Linh sắp sang Việt Nam rồi đấy! Khi ấy, cô sẽ tin lời tôi!”
– Ối! – Giọng nữ lanh lảnh hét lên. – Đi đứng kiểu gì thế hả? Mắt để ở gáy à?
– Xin lỗi! Xin lỗi! – Vân hoàn hồn, cuống quýt đỡ cô gái mặc váy ngắn mô đen đi một đôi bốt cao 12 phân dậy.
– Đúng là ra ngõ gặp gái! – Cô gái đẩy tay Vân ra, xách mấy túi giấy chắc vừa mới mua ở trong shop xong, ngúng nguẩy bỏ đi.
– Chị gì ơi, chị còn đồ rơi này! –Vân nhặt chiếc túi vương trên đất lên đuổi theo đưa cho cô ta. Cô nàng giật lấy, cũng chẳng thèm nói tiếng nào, chỉ liếc Vân với ánh mắt hậm hực rồi bỏ đi. Cô gái sải thoăn thoắt những bước chân rất mực uyển chuyển trên đôi bốt lênh khênh đến bên một anh chàng bảnh bao đang đứng ở gần đấy, bên cạnh chiếc xe hơi mui trần 4 chỗ màu trắng mới cứng. Cậu ta trông cũng bảnh bao không kém gì cô bạn gái, quần áo nhìn qua đã biết là toàn hàng hiệu, đồng bộ với mái tóc nhuộm vàng đánh rối và vuốt keo dựng lên như mấy ca sĩ thần tượng thời bây giờ. Có điều, gương mặt ấy trông quen quen. Chỉ là ở khoảng cách này, lại bị ánh mắt trời gay gắt khiến cho hoa mắt, Vân nghĩ có thể là cô đã nhìn lầm người.
Không ngờ chiếc xe của đôi nam nữ xa lạ nọ lại bám theo cô. Tiếng động cơ bị phanh đột ngột rít lên những tiếng động chói tai. Từ chỗ tay lái, cậu trai trẻ quay sang nhìn Vân, đôi mắt giấu sau cặp kính mát màu nâu. Chiếc gọng mạ vàng dưới ánh mặt trời sáng lấp lóe. Rồi khi Vân chưa kịp phản ứng gì, chiếc xe đã rồ ga, phóng vọt lên trước khi mất hút. Chẳng lẽ lại là cậu ta? Anh chàng công tử con nhà đại gia bị tai nạn hồi lâu nằm chung phòng bệnh với Hải đấy ư? Có vẻ như, cậu ấy đã hoàn toàn bình phục rồi!
Cuối năm là những ngày họp hành liên miên. Mà cũng là hội hè liên miên. Tòa soạn của cô mọi người tổ chức đi Đà Lạt hai ngày. Nhưng vì tối ngày 29 công ty của Hải tổ chức tiệc cuối năm dành cho nhân viên và gia đình, anh lại đã đăng ký cho cô cùng tham gia luôn nên cô đành mang tiếng “trọng sắc khinh bạn” mà lỗi hẹn với đồng nghiệp. Việc về Hoa Linh, cô không vội vàng hỏi Hải ngay vì trong thâm tâm cô linh cảm rằng nếu như hỏi anh, hoặc đào bới chuyện này trong thời điểm này là không thích hợp. Cô vừa muốn giành thời gian suy nghĩ cho thấu đáo, vừa mơ hồ mong một biến cố nào đó sẽ xảy ra để phá vỡ tình cảnh bối rối lúc này của cô. Và một cách tự nhiên, cô tìm mọi cách né tránh Hải. Cô đi sớm, về muộn, lấy lí do công việc tồn đọng cần phải làm hết trước khi bước sang năm mới. Vả lại, Hải cũng bận bịu không kém, tưởng như ngôi nhà lúc này chỉ là chỗ để tạt qua ngả lưng một chút rồi lại phải quày quả đi ngay.
ANZcons là một trong những công ty xây dựng lớn nên tiệc cuối năm là một sự kiện truyền thống được tổ chức vô cùng bài bản và quy mô. Khi đó thì các kỹ sư dù đang công tác ở những thành phố khác cũng được công ty cấp vé máy bay để cùng về chung vui. Thêm vào đấy, mỗi người đều có một suất kèm người nhà đi cùng. Người nào đã có gia đình thì dắt vợ hay chồng theo, còn không thì dắt người yêu, còn không nữa thì… dắt dỡ họ hàng đi cũng được.
Tối hôm nay, Hải mặc lễ phục. Đó là một bộ vest màu xám do chính tay Vân chọn cho anh cách đây mấy ngày tại một cửa hàng thời trang may sẵn uy tín ở trung tâm thương mại. Vốn là dân thiết kế nên cách ăn mặc của anh có phần tùy tiện, gần giống với dân nghệ sĩ, thậm chí nhiều lúc còn bụi phủi kiểu những tay nhạc Rock lang thang. Nhất là bây giờ anh quyết định để ria mép, năn nỉ kiểu gì cũng không chịu cạo đi. Mỗi lần anh cúi xuống hôn cô, những sợi râu cứng chạm vào má Vân nhồn nhột. “Vừa già, vừa bất tiện.” – Vân thường nhăn mặt nhận xét. Nhưng Hải lại thấy hài lòng vì điều đó.
Dưới sự trợ giúp của Vân, Hải mặc xong bộ quần áo mới, xoay tới xoay lui ngắm nghía. Đường cắt của bộ vest rất vừa vặn với dáng người anh, tôn lên vóc dáng cao lớn lịch lãm. Người ta thường nói đàn ông phải béo một tí mặc vest mới đẹp chính là sai bét. Cứ nhìn Hải xem thì biết! Đến phần Thiên Vân, cô bắt Hải ra phòng ngoài ngồi còn cô đứng vào một góc khuất thay đồ. Đó là một chiếc váy chiffon dài tha thướt màu đỏ, thắt lại ở phần eo và không có tay. Hải hay mua đồ cho cô nhưng anh thích nhất chiếc màu đỏ này, còn nói làn da cô hợp với màu đỏ. Chiếc váy bồng bềnh như áng mây, cực kỳ nữ tính. Chỉ là phần dây kéo sau lưng quá sâu, cô loay hoay một hồi vẫn không thể nào với tới để kéo chúng lên được.
Một đôi tay khẽ đẩy tay cô ra, túm lấy đầu khóa, nhẹ nhàng kéo lên. Hải đứng ngay sát sau lưng Vân, ngắm nhìn tấm lưng ong và bờ vai thanh mảnh được chiếc váy ôm khít lấy. Anh không kìm được nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô:
– Đẹp lắm!
Họ bắt taxi tới khách sạn. Sau khi trình diện thiệp mời tại bàn lễ tân, cả hai được đưa tới một đại sảnh rộng lớn. Toàn bộ khu vực sảnh lót thảm màu đỏ rượu vang và trang trí bằng những bó hoa tươi màu sắc rực rỡ. Trong đó tập trung hàng trăm người tham dự đến từ văn phòng tổng công ty và các dự án xây dựng trực thuộc cùng người nhà của họ. Ai nấy mặt mày tươi cười rạng rỡ, xúng xính áo xống tinh tươm. Họ tụ tập thành những nhóm nhỏ, đứng trò chuyện vui vẻ chờ đến giờ khai mạc.
Hải đặt nhẹ một tay lên eo Thiên Vân, đưa cô hòa vào đám đông ồn ào. Anh mới vào công ty nên ngoài các nhân viên trong phòng thiết kế và các sếp sòng của tổng công ty ra thì cũng chưa quen hết với các giám đốc dự án hay những giám sát làm việc trực tiếp tại các công trường thi công. Nhưng phần lớn bọn họ đều biết Hải, hoặc là nghe tiếng anh chàng “người mới” ở phòng thiết kế, đã nổi lên nhưng một ngôi sao trong công ty vì nhờ phương án của anh mà công ty đã trúng một gói thầu quan trọng. Người nọ chỉ người kia, thành ra ai cũng muốn tiến đến làm quen, hoặc là chào Hải một câu, hoặc là hỏi thăm đôi ba lời. Thiên Vân đứng bên cạnh một hồi cũng cảm thấy tức thở. Hải quan tâm cô:
– Em qua chỗ kia ngồi nghỉ một lát đi. Khi nào buổi tiệc khai mạc, anh tới tìm em.
Vân gật đầu, cô đi tìm một khúc hành lang vắng vẻ, đứng tựa vào lan can gỗ thở dài một hơi. Không ngờ Hải ở công ty lại được chào đón đến thế, khiến cô thơm lây, đồng thời cũng phải nhận không biết bao nhiêu là ánh mắt thù địch của các nhân viên nữ ANFCons. Nhớ lại lúc nãy trước mặt các cô gái xinh đẹp ấy, Hải ôm vai cô giới thiệu một cách tự nhiên: “Đây là bạn gái của tôi!”, khóe môi của Thiên Vân cong lên.
Nụ cười ấy rất bắt mắt. Trên gương mặt thanh tú trắng trẻo giống như nữ sinh, khóe môi nhếch lên có chút đắc ý, giống như một cô gái nhỏ vừa vụng trộm nghĩ gì đó mà không sợ ai bắt gặp. Nhưng chẳng may, Khoa đứng từ xa chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, không kìm lòng được bước lại gần, từ phía sau lưng ghé vào tai Thiên Vân hỏi lớn:
– Chị gái à? Có chuyện gì mà cười thầm có vẻ thích thú thế!
Cậu cố ý khiến cho cô bất ngờ, có điều phản ứng của bà chị này cũng hơi quá rồi thì phải. Thiên Vân không giật mình, nhưng cô lập tức quay ra đằng sau, giơ tay bấu chặt lấy hai vai người đối diện, khuôn mặt lộ vẻ hoảng hốt, trán rịn mồ hôi trong khi đôi mắt trống rỗng thất thần. Khoa hoảng sợ:
– Chị Vân, em xin lỗi. Em không nên dọa chị. Chị bị làm sao vậy? Chị Vân!
Những ngón tay của Vân bấu chặt hơn, sức lực như dồn cả xuống mười đầu ngón tay. Giọng cô lạc đi:
– Xin cậu hãy đưa tôi ra khỏi đây. Ngay bây giờ, làm ơn!