Bạn đang đọc Yêu Như Ô Cửa Sổ Mở – Chương 22
Quán rất nhỏ, bán đủ thứ tạp hóa linh tinh, có cả bia tươi, đồ nhậu, kiêm thêm cả sửa xe. Chủ quán là một cô trung niên chất phác, cẩn thận đánh giá hai vị khách lữ hành mặt đỏ au, quần áo lấm lem bụi đường:
– Cô cậu cần gì?
Như một phản xạ không điều kiện, cả hai tranh nhau nói:
– Nước, cơm!
– Sửa xe.
– Chỗ rửa mặt.
Cô chủ quán lắc đầu:
– Tóm lại là cái gì?
Vân nhanh nhẹn giải thích:
– Chúng cháu cần mua nước uống, và cơm tối. Cháu cũng cần sửa xe máy để về thành phố.
– Cơm nước thì dễ. Còn sửa xe thì… Cô cậu xui rồi. Chồng tôi lại đi vắng tối nay, sáng mai mới về.
– Có thể gọi chú ấy về được không cô? Bọn cháu sẽ trả thêm tiền.
– Không xong việc thì có tiền triệu cũng không về được.
Bà cô nói chắc như đinh đóng cột, xong chỉ cho họ nhà vệ sinh. Hải quăng con xe vào một góc, chạy vào thấy Vân đang loay hoay với một sợi dây. Hóa ra ở đây không có nước máy, vẫn phải dùng gàu múc nước, buộc một sợi dây thừng dài thả xuống giếng. Cả đời bọn họ chưa múc nước giếng kiểu này bao giờ. Hải gạt Vân ra, hùng hùng hổ hổ cầm cái gàu ném xuống giếng, thả dây giật mạnh, ga lăng nói:
– Tay đâu?
Vân chìa hai tay ra. Buồn một nỗi cái gàu kéo lên thì khá là nặng, nhưng nước đổ ra chả được bao nhiêu.
– Chờ chút.
Hải lại quăng gàu xuống, lần này vừa giật vừa nhấn cho cái gàu gần như chìm nghỉm vào lòng giếng, mới kéo lên, nhếch miệng cười hài lòng, điệu bộ hiếu thắng không khác gì trẻ con. Nước giếng trong veo, mát lạnh. Vân cúi chồm hỗm rửa tay, rửa mặt.
– Chân đâu? – Anh hỏi một cách tự nhiên. Đương nhiên chân tay đều bẩn, đều cần phải rửa. Vân cũng không nghĩ ra, chỉ theo quán tính nắm gấu váy kéo cao lên quá đầu gối. Hải cầm gàu nước dội vào hai bàn chân của cô cho cát trôi đi. Anh lại kéo thêm một gàu nước khác, trong khi Vân chà chà hai bàn chân vào nhau. Anh cầm gàu nước té lên chỗ bắp chân dính bẩn của cô, lúc này mới để ý chân cô rất thon, trắng mịn như sứ. Tay cầm gàu bất giác hơi khựng lại. Vân nhận ra không khí có gì đó là lạ, bèn dậm dậm chân vài cái nữa rồi thả váy xuống, nói nhanh:
– Tôi xong rồi. Anh rửa đi.
Nói chưa xong, người đã chạy vào trong quán.
Chủ quán dọn đồ ăn lên cái sập gỗ cũ, chứ cũng không có bàn ghế gì. Vân và Hải ngồi xếp bằng trên sập, háo hức như hai con chim con sắp được chim mẹ cho ăn. Cô chủ quán nhấc cái nồi đặt ở giữa, mở nắp vung. Mùi thơm của canh cá nấu chua lập tức bốc lên làm chảy nước miếng. Thêm cơm trắng nóng hổi. Cả hai xì xụp ngồi ăn cho đến khi nước canh trong nồi cạn đến đáy. Ăn xong, Hải lại ra sức vật lộn với cái xe, nhưng vẫn không có kết quả. Bà cô nói:
– Chỉ còn nước đợi đến sáng mai chồng tôi về thôi. Hoặc kéo bộ gần hai chục cây nữa mới tới được khu dân cư. Nhưng nhìn hai đứa thì… không đủ sức.
Hải bỏ cuộc, thả phịch người nằm xuống sập. Anh nhìn Vân:
– Chắc là đành phải theo ý kiến của cô đây rồi!
– Đành vậy! – Vân bất đắc dĩ gật đầu.
Cô chủ chỉ vào trong nhà:
– Phía trong còn có một phòng trống. Mệt thì vào đấy mà nghỉ ngơi.
Một phòng? Cả hai người nghe thấy thế đều giẫy lên như đỉa phải vôi, vội vàng từ chối:
– Không mệt.
– Không mệt thì ngồi nhậu cho đỡ buồn.
Bà chủ quán bỏ vào trong, sửa soạn một hồi mang ra một can bia, một đĩa mực khô xé và ba cái ly. Bà ta đặt tất cả xuống giữa sập, xoa chân ngồi xuống kế Vân, cao hứng nói:
– Gió mát trăng thanh, nhậu là nhất.
Hải đang nằm dài phía bên kia cũng ngồi dậy. Vân lấy làm lạ. Một người phụ nữ bán quán trung tuổi mà lại có khí chất hào sảng, phóng khoáng như vậy. Thấy ánh nhìn nửa nghi ngờ của Vân, bà cô nói:
– Gặp nhau ở đây, chắc cũng phải có chút ít duyên nợ. Yên tâm đi, tôi mời, không tính vào tiền cơm.
Sau đó rót bia ra ba cốc. Ba người chạm ly, uống bia, nhai khô mực. Loại mực đặc sản của vùng biển Vũng Tàu, phơi dẻo, dày mình, càng nhai càng ngọt. Câu chuyện xoay quanh các loại đặc sản địa phương. Việt Nam hơn sáu chục tỉnh thành, hơn năm mươi tư dân tộc, đặc sản chắc phải chất dầy như mấy đống rơm, thành ra câu chuyện rổn rảng đến đêm chưa dứt. Vân làm cú mèo quen, hồi chiều lại vừa được ngủ một giấc say sưa, thành ra càng nói càng hào hứng. Cô nhìn Hải đang gật gà gật gù bên cốc bia, trên miệng vẫn còn ngậm một cái râu mực dài chưa buồn nhai, không kìm được bật cười, đập đập vào vai anh:
– Hải, vào trong ngủ.
Hải lơ ngơ đứng dậy.
– Đi thẳng quẹo trái, mở cửa phòng đầu tiên. – Cô chủ quán chỉ dẫn.
Anh như người mộng du, ngoan ngoãn làm theo, lúc này cơ bản chỉ mơ đến một cái giường. Chỉ còn lại hai người, câu chuyện về các món hay vật lạ bị gián đoạn, thành ra không khí yên tĩnh một lúc rất lâu. Mãi sau, cô chủ quán mới hỏi:
– Hai đứa không phải là người yêu, hay vợ chồng à?
Vân không phải là một người hay chuyện, nhưng không hiểu sao, cô lại bỗng muốn tâm sự với một ai đó. Một người hoàn toàn xa lạ, người sẽ không thể phán xét hay tác động, chỉ đơn giản có thể lắng nghe cô nói.
– Dạ không cô ạ. Anh ấy là em của một người bạn cháu đã từng thân thiết. Nhưng người bạn ấy chết rồi. Chúng cháu tình cờ gặp nhau, rồi có nhiều chuyện xảy ra, đến bây giờ, có thể coi nhau như bạn bè.
– Cháu có tình cảm với cậu ta đúng không?
– Không có. – Vân ngập ngừng rất lâu, sau đó mới lúng búng nói: – Nói không có thì là không đúng. Mà nói là có thì cũng không phải. Cô không hiểu đâu. Cháu với anh ta, giống như có một sự đồng cảm. Cháu thì mất người yêu. Còn anh ta mất một người anh trai.
– Nếu như anh ta thực sự thích cháu?
– Không có khả năng. Cuối tháng này anh ấy về Mỹ rồi. Chúng cháu mãi mãi là không thể.
– Nhưng cô thấy được tình cảm, sự quan tâm của anh ta dành cho cháu. Theo ta khi tình cảm đến, cháu nên mở lòng đón nhận. Kết hôn, sinh con, sống yên vui với chồng con mới là hạnh phúc của người phụ nữ.
Vân cười buồn bã:
– Cháu cũng không định làm bà cô già suốt ngày cau cau có có đâu.
– Vậy tại sao không phải là anh ta? Nếu như cháu sẽ lấy một người đàn ông khác, thì cớ gì không phải là người đàn ông này?
– Anh ấy giống hệt người anh đã mất. Nhìn anh ấy, cháu sẽ nhớ tới người bạn kia. Cháu không muốn thiệt thòi cho anh ấy. Anh ấy là một người ưu tú, xứng đáng có một cô gái hoàn hảo, không ưu tư phiền muộn yêu thương anh ấy. Vả lại, cháu hơn anh ấy năm tuổi.
Bà cô nắm lấy tay Vân, an ủi cô như một người mẹ:
– Cưng ơi, cuộc đời này ngắn lắm. Người mất thì cũng đã mất rồi. Quan trọng là cuộc sống trước mắt. Hãy để trái tim dẫn dắt cháu. Yêu thương, sẽ tiếp nối bằng yêu thương, cưng ạ.
Yêu thương, sẽ tiếp nối bằng yêu thương. Câu nói cuối cùng của người phụ nữ vang lên giống như ánh sáng ở cuối cầu vồng, vừa rực rỡ huyền ảo, nhưng cũng rất hiền hòa. Trong màn đêm tịch mịch, có vầng trăng lưỡi liềm màu bạc treo lơ lửng trên ngọn cây, không hiểu sao Vân thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Hải tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ngủ trên một chiếc giường nhỏ, trong một căn phòng cũng rất nhỏ, đồ đạc giản đơn. Bóng tối bên trong phòng khiến anh không thể biết lúc này là mấy giờ? Vân đâu rồi? Chẳng phải họ đang uống bia trên sập gỗ hay sao? Anh vội vàng ngồi dậy, chạy ra bên ngoài. Trời vẫn mờ tối chưa tỏ mặt người. Phía Đông chỉ là một vệt sáng màu hồng nhạt, đủ nhìn thấy bóng một người đàn ông đang ngồi phía trước quán lúi húi sửa xe. Thấy có người, ông ta quay lại, ôn tồn hỏi:
– Cậu đã dậy rồi à?
– Cô gái đi cùng cháu, cô ấy…
– Cô ấy ngủ ở gian phòng kế bên cậu.
– Thế bác gái đâu ạ?
– Bà ấy đi chợ sớm rồi. Bà ấy dặn tôi sửa xe cho cô cậu. Xong rồi.
– Chú tài thật. Tối hôm qua, không tài nào nổ máy được.
– Trời còn lạnh, lại đây ngồi uống chén trà đã.
Hải đi tới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh ông chủ quán. Ông chú rót một chén trà be bé đưa cho Hải. Vị trà pha đậm, đắng chát, khiến cho anh tỉnh hẳn ngủ.
– Đắng quá!
Ông chú bật cười nho nhỏ, tự tán thưởng.
– Cuộc đời cũng như chén trà. Ban đầu càng đắng chát, về sau lại càng tăng thêm vị ngọt.
Người Á đông thật là lạ. Một chén trà nhỏ cũng có thể vẽ thành triết lý hay ho đến thế.
– Tôi biết mấy bạn trẻ không thích uống trà. Cho rằng chỉ có các ông già bà cả nhàn công rỗi việc mới kề cà pha trà ngồi uống với nhau. Nhưng tự mình pha một chung trà uống, có thể ngẫm nghĩ sáng tỏ ra nhiều chuyện. Tôi biết anh đang có nhiều tâm tư. Chi bằng uống chén trà này xong, có khi anh lại nghĩ thông suốt một số việc.
Hải kinh ngạc nhìn người đàn ông sửa xe. Cả ông chú, và bà cô, đều không giống những người buôn bán nhỏ lặt vặt, mà giống những nhân sĩ xưa ở ẩn. Có điều thời buổi này, còn có những người như vậy hay sao? Hải kính cẩn đặt chén trà lên môi, nhấp thêm một ngụm nhỏ nữa. Vị đắng của trà thấm trên đầu lưỡi, tràn vào cuống họng. Nhưng uống xong, lại có cảm giác ngọt đậm đà. Anh quay sang người bên cạnh, hỏi:
– Nếu như chú quan tâm đến một người, nhưng lại không thể tiếp cận người đó, chú sẽ làm gì?
– Cô gái đang ngủ trong kia à?
– Dạ.
– Tại sao lại không thể tiếp cận?
– Cô ấy không có ý định gì với cháu. Cô ấy yêu người khác. Cô ấy chỉ chấp nhận cháu như một người bạn vì cháu và người yêu cũ của cô ấy có chút liên hệ với nhau. Người ấy mất rồi. Cháu sẽ không bao giờ có thể thay thế được hình ảnh của người ta trong lòng cô ấy.
Anh lại nhấp thêm một ngụm trà nữa, chậm rãi uống.
– Tại sao anh lại khẳng định những điều như trên?
Tại sao? Không phải những điều ấy quá rõ ràng hay sao?
– Tôi thấy có một lý do mà thôi.
Hải im lặng chờ đợi.
– Anh đang hèn nhát.
Người đàn ông với đôi mắt thấu hiểu nhìn xoáy vào anh:
– Hãy can đảm lên, chàng trai. Hãy giống như chén trà này, chấp nhận mọi đắng chát, mới có được cái hậu ngọt ngào. Đừng phán đoán cô ấy nghĩ gì, cũng đừng e sợ bị từ chối. Chỉ cần anh cố gắng, sẽ có kết quả.
Chỉ cần cố gắng, sẽ có kết quả! Hải cứ suy nghĩ mãi về điều ấy.
Buổi sáng sớm còn lành lạnh hơi đêm. Tiếng gà gáy cất lên từ phía cánh đồng xa xa nghe vui tai. Sau khi trải qua một đêm kỳ lạ ở một nơi không quen biết, Hải và Vân chào người chủ quán, khởi hành về thành phố.
– Chú cho chúng cháu gửi lời chào cô nhé. Món canh cá của cô rất ngon. Tạm biệt!
– Tạm biệt! Chúc hai bạn hạnh phúc.
Lời chúc nương cùng cơn gió đuổi theo chiếc Vespa cổ đang lướt đi giữa những hàng lá êm đềm. Hải huýt sáo một giai điệu cũ kỹ. Vân nghe mãi, mới phát hiện ra đó là bài hát “Back for good” của Take That đã lâu không nghe. Tiếng huýt sáo trong trẻo ngâm nga. Vân nhâm nhẩm hát theo:
I guess now it’s time for me to give up
I feel it’s time
Got a picture of you beside me
Got your lipstick mark still on your coffee cup
Got a fist of pure emotion
Got a head of shattered dreams
Gotta leave it, gotta leave it all behind now
Ước chừng giờ là thời khắc cho ta
Từ bỏ
Ước chừng giờ là thời khắc cho ta
Gom góp
Tấm hình có mặt hai người
Vết son môi trên ly cà phê
Xúc cảm nên thơ, giấc mơ tan vỡ
Bỏ hết. Bỏ hết lại phía sau lưng.
– Cám ơn anh, Hải!
– Vì chuyện gì?
– Vì đã gặp tôi và cho tôi biết sự thật.
– Tôi cũng cám ơn cô.
– Vì chuyện gì?
– Vì tất cả.
– Anh lên đường may mắn, tôi sẽ không tiễn nhé.
– Được. Nhưng đừng ngắt liên lạc.
– Được.
Đúng rồi. Bây giờ là thời khắc chia tay. Những kỷ niệm mới có, gom góp lại cũng chẳng được bao nhiêu mảnh ký ức. Đành bỏ hết, bỏ hết lại phía sau lưng.