Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

Chương 5


Đọc truyện Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau – Chương 5

Tô Tiếu
kỳ thực rất muốn đứng ra phía sau. Tuy người chơi có thể xuyên qua người chơi,
nhưng có một vấn đề rất rõ ràng, ấy là lúc này bản đồ chật ních người, cô cũng
kẹt rồi.

Hơn nữa
còn kẹt tới mức khiến người ta phải lộn ruột, thiếu tí nữa không chuyển động
được cả con trỏ.

【Gần 】 Lam Điều: Tránh ra.

【Gần 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Thế lực bọn ta hoạt động đầu cầu ngắm
trăng, liên can khỉ gì đến ngươi!

【Gần 】 Thủy Nguyệt Nhi: Phù Sinh Các rác rưởi, ngay cả chuyện
phá đám cưới vô sỉ như này mà cũng làm được, quả là không có giới hạn!

【Thiên
hạ 】 Tích Âm: Người trong toàn server đều biết Phù Sinh Các
mấy người rốt cuộc rác rưởi đến thế nào rồi.

【Thiên
hạ 】 Hoa Vô Tình: ╮(╯▽╰)╭,
chuyện này cũng đành chịu thôi.

【Thiên
hạ 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Chịu thôi, người ta thích ngươi,
không đành lòng để ngươi kết hôn nha. . .

Tô Tiếu
hỏi mượn Trần Vi 50 nguyên bảo, lại phát một cái thiên hạ truyền âm, cô dứt
khoát phá là phá đến cùng!

Trần Vi
cười cô, “Bà bị kích động rồi à?”

Tô Tiếu
chẳng thèm ngẩng đầu lên, “Ờ, dù gì thì cũng đã thế rồi.”


nhanh chóng đánh một đoạn dài cực buồn nôn trên kênh gần, đang muốn nhấn enter
gửi đi, lại thấy giữa màn hình nhảy ra một khung thoại.

Hệ
thống: Bạn đã ngắt kết nối với máy chủ, hãy đăng nhập lại sau mười giây. .

“M, tôi
rớt mạng rồi!”

Trần Vi
quay đầu sang, “Tôi cũng không động đậy nổi!”

Sau 10
giây, Tô Tiếu nhập tài khoản mật mã vào, hệ thống thông báo không thể kết nối
với máy chủ, cô lật bàn!

Một bên
vẫn đang thử đăng nhập, người cô đã đứng lên, nghe ngóng tình huống bên màn
hình của Trần Vi.

Cả cái
Thước Kiều Tiên chật kín là người, trong đám người thỉnh thoảng lòe ra một ánh
sáng trắng, ấy là có người chơi bị rớt mạng. . .


“A! Tôi
cũng rớt rồi!” Trần Vi hét một tiếng, liền thấy game đã tiến hành đếm ngược
thời gian đăng nhập lại, hai người dùng là mạng trường cà khổ, tại cái lúc này,
mất kết nối đương nhiên là đứng mũi chịu sào.

Nhưng
mà, người của thế lực Thiên Nhai phần lớn cũng là mạng trường.

Bọn họ
là bạn học mà lại. . .

Tô Tiếu
đeo tai nghe lên.

“Hứa
Hứa?”

“Bọn họ
rớt mạng nhiều lắm!”

“Lam
Điều đâu? Mới nãy chả phải kiêu ngạo lắm à?”

“Rớt
rồi, ha ha ha ha!”

Tô Tiếu
chỉnh chỉnh micro, “Khụ khụ. . .”

“Uầy,
Hứa Hứa cô chịu nói rồi!”

“Vừa
mới nói là Hứa Hứa đấy hả?”

“Ta bị
rớt rồi, giờ không vào được.”

“Người
của thế lực Thiên Nhai cũng rớt từng mảng từng mảng á, soạt soạt soạt, sáng lòe
lòe này!” Người nói là Cố Hi Bạch, giọng điệu cứ phải gọi là cực kỳ hả hê.

“Trong
dự đoán.” Tô Tiếu nhàn nhạt nói.

Cái
mạng trường cà khổ này, chơi game thì phải biết.

“Hứa
Hứa, cô quả là đa mưu túc trí!”

“Quá
lời rồi.”

. . .

Vài
phút sau, Tô Tiếu thật vất vả chen vào game.

Quần
chúng vây xem trên Thước Kiều Tiên càng tụ càng nhiều, cô chỉ có thể thấy đông
nghìn nghịt người cùng khung thoại bốc lên như chớp trên đầu mấy người đó, ngay
cả nội dung cũng chẳng thấy rõ là gì.


Bởi tốc
độ spam quả thật là quá nhanh.

Càng
bực ấy là, rất nhiều người đều ở tại chỗ bắn pháo hoa, Bản đồ đều sắp kẹt
cứng rồi trời ạ!

Trần Vi
bên cạnh đang rít gào, “M, sao liên tiếp không vào nổi thế này!”

Nhưng
đúng lúc đó, một tin tức đỏ tươi của hệ thống bắn ra.

【Hệ
thống 】Các bạn
thân mến, máy chủ Bồng lai tiên đảo 9: 30 phút tiến hành bảo trì tạm thời, thời
gian bảo trì là 30 phút, xin thứ lỗi vì sự bất tiện gây ra cho mọi người. Cuối
tuần thứ ba sau khi trò chơi tiến hành đổi mới như thường lệ, các bạn có thể
đến NPC Bổ Thường nhận lễ bao đền bù.

“M, máy
chủ phải bảo trì!” Trên oai oai tiếng rống liên tục không ngừng, Tô Tiếu trái
lại ngẩn ra một chút.

Giờ mở
cửa của Thước Kiều Tiên là 8 giờ sáng cho đến 10 giờ tối.

NPC chủ
trì hôn lễ cũng muốn nghỉ ngơi á. Cho nên Tô Tiếu đang suy nghĩ lẽ nào để huynh
đệ trong bang tĩnh tọa ở đầu cầu cả một tiếng đồng hồ? Cô chỉ nghĩ phá rối một
chút, lúc sắp hết giờ thì tìm Lam Điều bọn họ bắt chẹt ít tiền mãi lộ, không hề
nghĩ sẽ thật sự làm người ta không kết hôn được.

Ngờ đâu
bây giờ hệ thống bảo trì cần 30 phút, 10 giờ sau khi bảo trì hoàn tất, NPC
không chủ trì hôn lễ nữa, hôn lễ của Lam Điều, cứ như vậy sờ sờ bị phá hỏng
bét.

Trần Vi
cũng nhìn thấy tin tức của hệ thống.

Cô nàng
hướng Tô Tiếu dựng ngón giữa, sau đó nhanh chóng vào lại oai oai của thế
lực Thiên Nhai, đồng thời còn rất chủ động nhổ tai nghe ra mở loa.

Bên
trong là một đống hỗn loạn ầm ĩ.

Chẳng
là nội dung mà mọi người thảo luận đều là một.

“Mẹ
kiếp!”

“Một
đám rác rưởi Phù Sinh Các!”

“Ta R,
nghẹn một bụng hỏa!”


“Hôm
nay không kết được rồi.” Giọng nói này, là của Cố Mặc.

“Vâng,
ngày mai vậy!” Giọng nữ nhẹ nhàng này, chắc là của Tích Âm rồi.

“Sáng
mai có trận đấu bóng rổ, tối có khả năng ra ngoài liên hoan, đến giờ lại bị chặn thì không xử lý được.”

“Vậy
rảnh rồi bàn sau.”

Ai mà
ngờ, buổi hôn lễ này cứ thế bị gác lại cơ chứ.

T T. .
.

Mặc dù
đã phá được hôn lễ, nhưng Tô Tiếu cũng chẳng vui vẻ là bao. Trường học tuy
không cắt điện, nhưng 11 giờ sẽ ngắt mạng, cho nên cô cũng lười vào lại game,
dứt khoát đẩy cửa phòng, chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng.

Lúc đi
qua chỗ cầu thang, cô nghe thấy tiếng khóc thút thít cùng tiếng an ủi của một
cô gái.

“Đừng
khóc nữa, Cố Mặc chỉ kết hôn trong trò chơi thôi mà.”

“Tớ
biết là kết hôn trong trò chơi, nhưng tớ vẫn không thể chịu được.”

“Tích
Âm là đại thầy thuốc trang bị tốt nhất trong thế lực, mà cũng nổi tiếng nữa,
bọn mình giờ cũng thiếu nhiều thầy thuốc, Cố Mặc cậu ấy cũng bất đắc dĩ thôi.”

“Thế
thì sao, ngoài đời cậu ấy cũng cự tuyệt tớ rồi.”

“Nhưng
cậu ấy đã có bạn gái đâu, vẫn còn cơ hội mà.”

. . .

Tô Tiếu
đứng trong góc, thẳng đến lúc dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân, cô mới
hoàn hồn, bước vội xuống tầng.

Bây giờ
là mùa hè.

Chỉ là
thành phố B trời hè cũng chẳng nóng mấy, đặc biệt là trường bọn họ có hơn trăm
năm lịch sử, cổ thụ che trời, che chắn phần lớn ánh mặt trời. Mà ban đêm, càng
có nhiều gió mát, đi dọc theo con đường râm mát ấy, gió thổi vào mặt khiến con
người ta thanh tỉnh sảng khoái.

Thế lực
của Tô Tiếu thật ra cũng rất thiếu thầy thuốc.

Dù sao
game cũng mới Open beta, thầy thuốc luyện cấp rất chậm, với lại chơi thầy thuốc
phần nhiều là con gái, cũng chẳng đến nỗi liều mạng thăng cấp. Trong thế lực,
số thầy thuốc tuy rằng không ít, nhưng có thể đảm đương trọng trách cũng không
quá 5 người.

Có lúc
bọn họ nói đùa, bảo quân chủ Loạn Đánh Tỳ Bà bán rẻ trinh tiết đi quyến rũ các
em thầy thuốc về, Loạn Đánh Tỳ Bà rất khí phách nói, “Không ai thêm máu thì tự
mình gặm thuốc! Danh phận là phải để cho người con gái mình yêu!”

Cho

nên, người trong thế lực bọn họ vẫn thật là lợi hại, có một số phụ bản cấp cao,
trong tình huống không có thầy thuốc, bọn họ vẫn tổ một đội sống sống chết chết
đi chém BOSS, đương nhiên, cũng có nhiều lúc bị chết gào khóc thảm thiết chờ
Hoa Vô Tình hoặc thầy thuốc nào khác chạy tới cứu.

. . .

Tuy
rằng đó chỉ là một trò chơi.

Nhưng
Tô Tiếu không hy vọng duy trì hôn nhân trong game chỉ vì một chức nghiệp.

Vừa vặn
cô biết thêm máu, đối với thế lực mà nói là không thể thiếu.

Nếu cô
bạn vừa nãy nói là thật, thì hiện giờ, cô chẳng hề ghen tị với Tích Âm một chút nào. Trong đầu Tô Tiếu bỗng nhiên lóe lên
hình ảnh về tiết công cộng hồi chiều.

Cố Mặc
quay lại khẽ cười, nói, “Bọn tôi đang cần thầy thuốc.”

Tô Tiếu
mím môi, trong lòng thầm nói với mình, kỳ thực, có lẽ mày cũng không thích cậu
ta như mày tưởng thế đâu.

Cô dạo
qua dạo lại rồi thành dạo loạn, kết quả không chú ý đã tới dưới ký túc xá nam.

Cô biết
tầng của Cố Mặc, từ vị trí này nhìn lên, có thể thấy cửa sổ phòng bọn họ. Cái
thứ năm từ bên trái, chính là phòng của Cố Mặc.

Nơi đó
rèm cửa kéo một nửa, lộ ra một quầng sáng mờ nhạt.

Tô Tiếu
hơi hoảng hốt, rốt cuộc cô thích cậu ta đến mức nào?

Hay là
chỉ thích cái cảm giác trong khoảnh khắc ấy mà thôi?

Ngay
lúc cô đang rối rắm vô cùng , thì một tiếng xoạt vang lên làm phân tán sự chú ý
của cô, cô nhìn theo hướng phát ra tiếng động.

Ở đó
một nam sinh để trần nửa người đang đứng, cậu ta đang đối mắt với cô.

Tô Tiếu
sững sờ.

Sau đó
cô thấy cậu ta lạnh nhạt bĩu môi, tiếp tục thong thả kéo rèm cửa.

Vừa nãy
cô nghe được là tiếng kéo rèm cửa này đây.

Hiện
tại, cậu ta đang lấy tốc độ chậm như rùa bò kéo rèm, rồi thân mình của cậu ta
bị che mất, dần dần toàn bộ ánh đèn đều bị chiếc rèm kia ngăn cách.

Tô Tiếu
cảm thấy cậu ta cố ý làm thật chậm.

Cô đột
ngột ôm mặt, mới nãy cô đứng ở đây chừng 10
phút. Mặc dù mới đầu là ngửa đầu nhìn phòng của Cố Mặc, nhưng sau cô lại thất
thần, ai ngờ trong mắt người ta, lại thành ra nhìn vào phòng họ.

M,
người ta khẳng định xem cô là nữ lưu manh đi rình trộm phòng nam sinh a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.