Đọc truyện Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau – Chương 44
“Tôi có
biết đâu, lúc đó mua là một nick nhỏ. Sớm biết là bên đó mua, tôi phải cắn chặt
2000 vàng không buông.”
Tô Tiếu
bĩu môi, trở về máy tính của mình, trò chơi đã đăng nhập xong, trên kênh thế
lực bọn Hoa Vô Tình đang ồn ảo hỏi Châm bán được bao vàng, muốn chia hoa hồng.
Đáng
tiếc tiền ở nick thầy thuốc Hứa Ngải Dĩ Thâm.
【Thế lực 】 Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên: Bán được 1800 vàng, đợi tí nữa
chia.
Vốn là
của trời cho, chia cho mọi người một ít cũng không là chuyện gì to tát cả.
【Thế lực
nguyên lão】 Hoa Vô Tình: Bán cho Thiên Nhai phải càng đắt a, phải
moi bằng hết a, Hứa Hứa con lương thiện quá.
【Thế lực 】 Tiếu Ngữ Ngưng Nhiên: Sao con biết được, đâu phải nick
chính của Thiên Nhai đi mua.
Cái vấn
đề này, TÔ Tiếu cũng không xoắn xuýt lắm, cô chỉ cam chịu mở nick chạy tới NPC
chế tạo ở thành Cửu Lê, lúc này, Lam Điều đã chờ ở đó.
Cô xoay
xoay trước mặt Lam Điều, không phản ứng.
Nhấn
vào Lam Điều chọn giao dịch, vẫn không phản ứng như cũ.
Tô Tiếu
cực kỳ chán ngồi đó chờ. Thấy lâu không có phản ứng gì, cô thu nhỏ cửa sổ game,
tiện tay mở diễn đàn trường và trang web của Tiêu Dao lên, diễn đàn trường cô
vẫn chỉ xem mục game và mục tự do, mà Tiêu Dao thì xem nhiệm vụ công lược và
phần thưởng nhiệm vụ mật.
Cứ vậy
tới vài phút, Trần Vi lại bắt đầu ồn ào, “Vở tuồng lớn nhất thiên hạ năm 2011
nha bà con, khi hiện thực gặp trò chơi, khi sư nương gặp đồ đệ, yêu hận dây
dưa, ai đúng ai sai?”
“Gì dở
hơi thế?”
“Bà xem
kênh thiên hạ truyền âm kìa.”
Lửa bát
quái của Tô Tiếu thiêu đốt bừng bừng, vội vàng mở cửa sổ game, lúc này thiên hạ
truyền âm vẫn từng cái tiếp từng cái bắn ra, cô kéo đoạn trước ra xem một lượt,
lại kết hợp với nick nhỏ của Trần Vi và trường thuật trực tiếp trên oai oai,
mới hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Cố Mặc
hình như cũng nói với Trữ Lam sẽ tặng cô ta một cái【Trần ai
phân loạn 】, có lẽ
còn là cái mà lúc trước Tích Âm phát thiên hạ. Vì lúc trước Hứa Ngải Dĩ Thâm
rao bán ở kênh môn phái, cho nên các cô kia rất rõ thuộc tính của nó. Nguyên
nhân phát thiên hạ là vì Biển Màu Xanh Đậm và Lam Điều lập một kênh khóa trên
oai oai, lúc đó Tích Âm không ở trên oai oai, về sau Tích Âm lên, mà Tích Âm
lại là quản lý kênh, mật mã của phòng không ảnh hưởng với cô ta, nên Tích Âm tò
mò nhảy vào kênh đó, sau đó nghe Biển Màu Xanh Đậm chất vấn Lam Điều.
“Không
phải cậu nói sẽ mua Châm tặng tớ sao?”
Đủ các
kiểu như thế, cho nên cô ta làm ầm lên.
Có điều
về sau hướng gió của dư luận không biết sao lại nghiêng sang phía Biển Màu Xanh
Đậm.
Thí dụ
như nói Biển Màu Xanh Đậm im lặng chờ đợi, si mê đến cỡ nào, cô ấy không làm
gì, ngươi cũng đừng náo loạn nữa.
Biển
Màu Xanh Đậm chẳng qua là muốn một cái Châm, Lam Điều làm sư phụ, tặng một cái
cũng có gì to tát.
Cô ấy
hiện tại là công thần của thế lực, làm một quân chủ, thưởng cho cô ấy một cái
Châm cũng là nên làm.
Với lại
thích một người là không thể khống chế được, sao cứ phải rêu rao hạnh phúc của
mình trước mặt mọi người, làm phu nhân của quân chủ, cần một tấm lòng khoan
dung hiểu biết, nếu không chỉ có ép chồng chạy mất thôi.
Những
lời như thế, khiến Tích Âm nổi bão.
【Thiên
hạ 】 Tích Âm: Mấy người quen nhau ngoài đời, cho nên đều
nói thay cho cô ta! Vì sao ta phải phát thiên hạ khoe hạnh phúc, còn không phải
là để mấy đứa ngày đêm tơ tưởng chồng ta biết khó mà lui, ta coi chừng chồng ta
thì có gì sai?
【Thiên
hạ 】 Tích Âm: Lẽ nào một đứa đồ đệ lúc nào cũng muốn đào
góc tường nhà ta như cô ta, ta còn phải cúng bái? Biết cô ta thích chồng ta, ta
còn phải khoan dung độ lượng, miễn cho chút ân ái của mình sẽ khiến cho trái
tim thủy tinh của cô ta vỡ nát?
【Thiên
hạ 】 Tích Âm: Cô ta mỗi ngày ngồi chờ ở Thước Kiều Tiên,
chính là si tình, si tình cảm động trời, mới phát hiện bản đồ ẩn. Vậy ta thì
sao, mỗi ngày giúp người trong thế lực, mỗi ngày xử lý chuyện trong thế lực,
mỗi ngày theo hắn ra dã ngoại thu hoạch, mệt như chó ấy, vậy ta tính là gì?
【Thiên
hạ 】 Tích Âm: Lam Điều, ngươi không làm rõ mấy cái quan hệ lung tung này, ta sẽ không để yên
cho ngươi!
【Thiên
hạ 】 Tích Âm: Lam Điều, ngươi nói đi chứ, đừng giả chết!
【Thiên
hạ 】 Tích Âm: Lam Điều, ngươi là một đống phân.
Phụt. .
.
Xem tới
đây, Tô Tiếu vui phơi phới.
“Thật
ra Tích Âm nói vậy dường như cũng không sai, biết rõ người ta có tư tâm với
chồng mình, ai có thể khoan dung cơ chứ. Có phải thánh mẫu đâu, hơn nữa, đây là
trò chơi, phải cho mình được thư thản chứ.”
“Em
Tích Âm này không tệ, bà xem, Lam Điều là một đống phân, câu này xúc cảm biết
bao. Vừa châm chọc Lam Điều, còn tự khen mình.” Trần Vi gật đầu nói, “Đóa hoa
nhài cắm bãi cứt trâu mà.”
Tô
Tiếu:”…”
Tô Tiếu
xoay con lăn trên chuột, muốn xem xem còn tin thiên hạ nào sót không, xác định
trong đó chỉ có đám bạn bè của Tích Âm, những người khác đều không xuất hiện,
cô mới yên tâm đóng kênh thiên hạ, mở kênh tán gẫu thường ra.
Nhưng
mà đợi cô về chỗ thì lại phát hiện kênh mật của mình đã chi chít chữ, câu nào
cũng của Lam Điều.
Lam
Điều nói với bạn: “Tới rồi.”
Lam
Điều nói với bạn: “Ngượng quá, ha ha, cậu có đó không?”
Lam
Điều nói với bạn: “Ở không?”
Lam
Điều nói với bạn: “Ôi, trong trò chơi không nên kết hôn mới tốt. (Mặt cười)”
Lam Điều
nói với bạn: “Còn không hiện ra là tôi gọi điện đấy nhé. (Ác ma nhỏ giơ đinh ba
cười to)”
Tô Tiếu
nhìn di động trên bàn, tức thì da đầu tê rần lên.
Bạn nói
với Lam Điều: “Tới, vừa đi ra chút, đưa tài liệu cho tôi.”
Hồi
phục xong, Lam Điều vẫn không phản ứng, Tô Tiếu nhìn thời gian mật ngữ lần
trước, là mấy phút trước, Cố Mặc lại chạy đâu rồi?
Lần này
phải chờ một lúc lâu, Tô Tiếu lại lật xem mấy bài trò chơi công lược, còn xem
mấy bài trong mục tự do của trường.
Thẳng
đến một lần làm mới, một bài viết mới thêm vào nhảy ra.
【Trực
tiếp 】Ngoài
cổng Bắc của trường, vườn cây bạch quả, ký túc nam sinh phát sinh xung đột bạo
lực, có ảnh có chân tướng.
Tô Tiếu
tò mò mở ra xem.
Vì là
ban đêm, ảnh chụp cũng không rõ, lờ mờ thấy được hai bóng người đang xông vào
đánh nhau. Cô rút ra một kết luận, người cổ vũ còn nhiều hơn người đánh nhau.
Trong
lúc đọc bài, Trần Vi cũng nhận một cuộc điện thoại. Tô Tiếu chỉ nghe cô nàng
hô, “Cái gì? Ôi trời, liên quan quái gì đến tôi, vậy nhé.”
Đợi
Trần Vi nghe điện xong, vừa lúc chạm mắt với Tô Tiếu.
“Cố Mặc
với Tiêu Từ đánh nhau rồi, bà có muốn đi xem không?” Trần Vi nói.
Tô Tiếu
chỉ chỉ màn hình máy tính, “Tôi đang xem hiện trường phát sóng trực tiếp. Bài
đã cập nhật tới đoạn xuất hiện các em khóc lóc rồi này.”
“Cuối
tuần này bọn họ còn có giải đấu bóng rổ sinh viên, đánh cho tàn phế ra là bị
kịch đấy. Hết học kỳ này tôi sẽ xin khỏi đội cổ vũ, ôi dời, mặc kệ mấy chuyện
vớ vẩn này.”
Trần Vi
kéo ghế sang ngồi cạnh Tô Tiếu, cùng cô xem mấy bức ảnh truyền từ hiện trường.
“Ồ, di
động của chủ quán này dởm quá, ảnh chup chẳng rõ tẹo nào.”
“Bà nói
bọn họ có ghi lỗi không?”
“Đánh
tí thôi mà, tôi hỏi rồi, không phải trộm cắp rượu chè gì. Đừng có làm to chuyện
thì chắc sẽ không sao.”
“Trên
diễn đàn loạn cào cào lên cả rồi.” Tô Tiếu nói xong, làm mới lần nữa thì
không có nội dung mới, kết quả phát hiện thông báo lỗi, bài viết bạn tìm không
tồn tại.
MN! Bị
xóa bài rồi!
Mục tự
do mà không được tự do ngôn luận à?
Chủ bài
viết cũng bị tổn thương, lại viết một bài mới, “Không có thiên lý, không có
thiên lý, vì sao lại xóa bài?”
Tô Tiếu
vội vàng nhảy vào.
SX2012:
“Hay hay! Mod nào xóa đấy, thật là vô sỉ!”
Lại làm
mới lần nữa, dưới cô đã có người xuất hiện, hơn nữa còn là mod.
ICE:
“…”
Tô Tiếu
khí thế hùng dũng, ICE không phải là Phát Thanh Viên à, người xóa bỏ lại là
người quen, càng không thể tha thứ.
SX2012:
“Tên trên lầu kia, làm sao lại xóa bài!”
ICE:
“…không phải tôi, tôi là mod bên trò chơi, đây là mục tự do, tôi không có quyền
hạn.”
Tô Tiếu:
“…”
Được
rồi, là cô nhất thời kích động, bị nhũn não.