Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

Chương 34


Đọc truyện Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau – Chương 34

Hôm sau
có tiết học cả ngày.

Tiết
một, hai đầu giờ chiều là môn tự chọn Văn ứng dụng và sáng tác, đại khóa, hai
lớp cùng học, cô nhìn thấy Cố Mặc.

Tiết
học vô cùng chờ mong lúc trước, bây giờ lại có chút mâu thuẫn.

Tô Tiếu
ôm sách vở đứng ở cửa lớp, lòng cực kỳ rầu rĩ. Bây giờ cô không thể đảm bảo khi
mình nhìn thấy được bọn Phượng Tê Ngô ngoài đời, có không nhịn được mà chạy ra
xé nát cái miệng cậu ta hay không nữa.

Trần Vi
đã trốn học quay về phòng ngủ bù, cô có nên về luôn không nhỉ? Tô Tiếu đứng ở
cửa do dự, thật vất vả quyết định dẹp đường hồi phủ, vừa quay người, đã thấy Cố
Mặc tiến thẳng tới trước mặt mình.

Cậu ta
dừng lại ngay trước Tô Tiếu.

“Máy
tính xách tay của cậu đâu? Là bị nước vào hả?” Cố Mặc khẽ cười, hỏi tựa như rất
quen thuộc. Hai người đứng đối mặt thật gần, Tô Tiếu có thể thấy bên má của cậu
ta có một cái lúm đồng tiền mờ mờ.

“Hả?”
Tô Tiếu đầu tiên là ngẩn ra, rồi chớp mắt nhớ lại tối qua mình không lên nick
nhỏ, bảo Trần Vi bịa một lý do lấy lệ với Cố Mặc, lúc đó cậu ta nói gì nhỉ,
mang máy tính tới tiết tự chọn cậu ta sẽ tìm người sửa giúp? Sau lại vì sự kiện
hái thảo cấm ngôn quá kích động, nên cô đã quên mất việc vụn vặt này.

“À,
chuyện nhỏ thôi, tôi đã nhờ máy của Trần Vi nhắn lại bên diễn đàn của câu lạc
bộ sửa chữa máy tính rồi, họ bảo tối nay hoặc ngày mai sẽ có người sang giúp
tôi sửa.”

Trong
trường các câu lạc bộ rất nhiều, clb sửa chữa máy tính cũng là một trong đó, tổ
chức bởi sinh viên khoa máy tính, một ít những sinh viên nhiệt tình hợp thành
một clb sửa máy tính, được học viện hỗ trợ, trong thời gian quy định có thể tự
do ra vào ký túc xá nữ, là câu lạc bộ mà đông đảo nam sinh chen lấn xô đẩy nhau
để vào. Bọn họ cũng tạo một topic trong mục game trên diễn đàn trường, dùng để
gửi lên những phần mềm hay sử dụng, tháo gỡ những khúc mắc của mọi người hoặc
cung cấp dịch vụ sửa tận nhà.


Nghe có
vẻ rất lôi phong rất tốt đẹp đấy, nhưng cái đám đó lại tích cực với các em mới năm nhất năm hai hơn, bọn họ có thể tra
được IP gửi bài, nếu thấy là địa chỉ IP của kí túc năm nhất, năm hai , đương nhiên
sẽ phục vụ ân cần, được vào phòng kí túc, tiếp xúc gần gũi với những đóa hoa
tươi mới của trường ai chẳng nguyện ý? Mà địa chỉ của năm ba, năm tư thì thường
thường sẽ bị ngâm rất nhiều ngày, dù gì, những người đó đều là gái già cả rồi.
. .

Cho nên
Cố Mặc khẽ nhíu nhíu mày, “Câu lạc bộ sửa chữa máy tính mà cũng tích cực thế
à?”

Tô Tiếu
cười mỉa một cái.

“Nhưng
mà bọn họ thường chỉ diệt virus, cài lại hệ điều hành, máy bị nước vào có thể
bị cháy bo mạch chủ, vấn đề đó bọn họ cũng không xử lý được.”

“Ha ha,
nhưng họ đã trả lời rồi, tôi cho họ leo cây cũng không hay lắm.”

“Vậy
nếu vẫn không được, cậu cứ tìm tôi là được.” Cố Mặc lấy di động ra, giơ giơ
trước mặt Tô Tiếu, “Số của cậu là bao nhiêu? Vào lớp rồi, trước đi vào rồi nói
sau!”

Lúc
này, ông thầy đã xuất hiện trước cửa, bởi thành tích của Tô Tiếu rất tốt, có lẽ
thầy cũng có chút ấn tượng với cô, ông trầm mặt nhìn Tô
Tiếu và Cố Mặc một cái, “Còn không đi vào!”

Việc đã
tới nước này, trốn học là không có cửa, Tô Tiếu đành nhận mệnh đi vào lớp. Bọn
Phượng Tê Ngô đã giữ chỗ cho Cố Mặc, Tô Tiếu cũng ”may mắn” được ngồi cùng bọn
họ.

Từ rất
lâu tới nay, đây là lần đầu cô ngồi cùng bàn với Cố Mặc.

Bên
trái Tô Tiếu là hành lang bên phải là Cố Mặc, cạnh Cố Mặc là Phượng Tê Ngô.

Vừa
ngồi xuống, Cố Mặc dựa người vào lưng ghế, Phượng Tê Ngô nghiêng mình ra trước,

xoay đầu sang nói chuyện với Tô Tiếu.

“Cậu
lập nick sao không tìm tôi?”

“Quên
mất tên.” Tô Tiếu thuận miệng bịa, đối phương ngược lại không để ý , trực tiếp
kéo sách của Cố Mặc sang giở ra, ở một chỗ trống viết ra ba chữ Phượng Tê Ngô
to đùng.

Tô Tiếu
thầm bĩu môi một cái, “Tôi biết rồi, cậu từng chat mật với tôi mà.”

“Ha ha,
ha ha.” Phượng Tê Ngô cười khan hai tiếng, còn sờ sờ sau gáy mình.

“Sang
thế lực bọn tôi đi, đều là bạn bè cùng học cả, thân thiết lắm!”

Tô Tiếu
sờ cằm, “Bọn họ rất tốt, ngày nào cũng mang tôi đi phụ bản, còn cho tôi tài
liệu luyện kỹ năng.”

“Cậu
không biết đấy, Phù Vân Các đều là mấy thằng bỉ ổi, thích giết người ,cướp
quái, chửi lộn, cậu không hợp ở đấy.” Phượng Tê Ngô tiếp tục nói.

Cố Mặc
lúc trước đều không mở miệng, lúc này bỗng lên tiếng, “Chúng tôi cũng sẽ mang
cậu.”

“Với
lại cậu ở Phù Vân Các làm nhiệm vụ không an toàn, thế lực ấy là công địch toàn
server.”

Tô Tiếu
bỗng chớp mắt, “Vì sao lại là công địch toàn server?”

“Vì
trong đó rất nhiều nhân yêu, lừa tình cảm lừa trang bị người ta, tựa như Hoa Vô
Tình, Hứa Ngải Dĩ Thâm.. .”

Tô Tiếu
trên mặt thì cười, nhưng cô biết, nụ cười của mình cứng ngắc đến thế nào, cô từ

từ quay đầu sang nhìn Phượng Tê Ngô. Tay cô để dưới bàn đã rục rịch muốn động,
cô thật muốn giơ tay lên, tặng cho Phượng Tê Ngô một ngón giữa!

. . .

Cả buổi
học, Phượng Tê Ngô đều lải nhà lải nhải, tựa như một con ruồi cứ vo ve vo ve
liên tục bên tai.

Đúng
lúc Tô Tiếu không thể nhịn được nữa, ông thầy già đã nổi bão.

“Cậu
kia, môn tự chọn không muốn tới thì đừng tới, cả buổi đều nói chuyện, không tổ
chức, không kỷ luật, tên là gì, trừ cậu 10 điểm!”

Cả lớp
thoáng chốc yên lặng.

“Nói
cậu đấy, còn nhìn đi đâu! Tô Tiếu. . .”

Tô Tiếu
sửng sốt.

“Cậu
ngồi cạnh của cậu ngồi cạnh Tô Tiếu, nói là cậu đấy, tên là gì!” Ông thầy già
tức giận lôi sổ điểm danh ra.

“Tiều
Từ!” Phượng Tê Ngô vẻ mặt đau khổ, Tô Tiếu mừng như mở cờ trong bụng.

“Môn tự
chọn, đạt là được rồi, trừ 10 điểm còn 90, không sao.” Cố Mặc an ủi bạn.

“Đúng!”
Phượng Tê Ngô gật đầu, sau đó tiếp tục quay sang Tô Tiếu, “Chế tạo của cậu may
mắn cao thật! Vũ khí mãn phẩm 300, cực phẩm đấy!”

Tô Tiếu
đảo tròn mắt.

Cô rất
chăm chú nghe giảng ghi bài. Có lẽ thấy dáng vẻ Tô Tiếu quá nghiêm túc, đối
phương cuối cùng nhịn xuống không nói nữa, đợi ra chơi, lại cực kỳ quen thuộc
sán lại gần.

“Các sư
phụ kéo tôi lớn lên, tam thời tôi không nghĩ rời khỏi Phù Vân Các.” Tô Tiếu
nhìn hai người trước mặt một cái, uyển chuyển cự tuyệt lời mời của bọn họ.

“Nhưng
mà. . .” Phượng Tê Ngô còn muốn nói, nhưng bị Cố Mặc cắt đứt.


“Ừ, lúc
nào cũng hoan nghênh cậu tới Thiên Nhai. Đúng rồi, laptop nếu không sửa được
nhớ gọi cho tôi.” Cố Mặc khẽ cười, cậu ta có một đôi mắt hoa đào, lúc này cười
rộ lên trong mắt ẩn tình, hai mắt nhìn nhìn nhau quả thật khiến lòng người ta
run rẩy.

Trời
sinh mắt hoa đào, ánh mắt đưa tình ái muội vô biên, nếu không cẩn thận một cái,
sẽ chết chìm trong đôi mắt ấy.

Tô Tiếu
ngoảnh đi, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Laptop
của cô căn bản không hỏng, đâu có lý do cần sửa.

Bởi Tô
Tiếu từ chối, tiết thứ hai Phượng Tê Ngô an phận hơn nhiều, cả tiết nằm sấp
xuống bàn ngủ, vất vả học xong hai tiết, lúc ra khỏi lớp Tô Tiếu lờ mờ có cảm
giác rất kỳ lạ, tựa như lưng bị kim chích vậy. Cô nhìn ra chung quanh, không
phát hiện thấy gì khác thường, ra khỏi lớp rẽ sang bên tới lớp tiếp theo thì cô
bỗng thấy Trữ Lam.

Ánh mắt
hai người giao nhau trong giây lát, sau đó Trữ Lam quay đi nói chuyện với bạn
bè chung quanh. Cô vừa ngồi chung với Cố Mặc, lẽ nào Trữ Lam hiểu lầm gì rồi?

Tô Tiếu
bỗng cảm thấy Trữ Lam thật khổ.

Trong
trò chơi, cậu ta không phải của cô ta. Cô ta chỉ có thể giữ cái cấp 79 của
mình, ngồi chờ ở Thước Kiều Tiên, ngồi chờ ở nơi đó, xem cậu ta kết hôn với
người khác, nắm lấy bàn tay của đại thầy thuốc.

Trong
hiện thực, cô ta vẫn như cũ không thành công sao. . .

Đương
nhiên, không ngoại trừ yêu ngầm, nhưng bên cạnh Cố Mặc vẫn hoa đào đầy ra,
chuyện xấu không ngừng, cô ta vẫn là đáng thương. Nghĩ tới đó, Tô Tiếu nhìn
bóng lưng của Trữ Lam, khẽ thở dài một hơi.

Đã từng
thấy cậu ta là tốt, chỉ cần là cậu ta, cái gì cũng tốt cả.

Hôm nay
phát hiện chỗ xấu của cậu ta, lại thấy những chỗ xấu đó cũng như quả cầu tuyết,
càng lăn càng lớn lên.

Có lẽ
sự thầm mến của cô, sẽ đặt một dấu chấm tròn ở đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.