Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau

Chương 26


Đọc truyện Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau – Chương 26

Bởi
chuyện trong game, tâm trạng Tô Tiếu không tốt lắm.

Thứ bảy
không có tiết học, sớm ra cô tỉnh dậy liền đi thư viện tự học, buổi trưa ra
ngoài ăn bừa chút đồ rồi lại ngâm mình trong thư viện, thẳng đến hơn 6 giờ tối
mới lề rề thu thập đồ đạc rời đi.

Vừa mới
đi được vài bước đã nghe có người gọi cô.

“Cốc
nước của bạn kìa!”

Lúc
này, Tô Tiếu mới thấy tay mình thiếu thiếu gì đó.

Đúng
rồi, cốc nước.

Lúc
sáng cô tới rất sớm, chọn một chỗ gần cửa sổ trong thư viện, bởi sợ hất đổ cốc
nước, mới đặt cốc trên cửa sổ.

Tô Tiếu
cầm lấy cốc, rồi hướng người vừa nhắc mình mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn.

“Cảm ơn
bạn nhé!”

Người
nọ tay cầm bút, hơi cúi đầu, Tô Tiếu chỉ có thẻ nhìn thấy đầu cậu ta và phần
tóc mái trên trán.

“Không
có gì.”

Chuyện
con con ấy chỉ thoáng qua, Tô Tiếu xoay người rời đi.

Mà cậu
con trai đang nắm bút ấy vừa lúc ngẩng đầu, “Cùng đi ăn. . .”

Lúc đó,
Tô Tiếu đã rẽ, vòng qua một giá sách lớn, đương nhiên là không nghe thấy tiếng
gọi ở phía sau. Cô đang nghĩ, giọng nói vừa nãy dường như rất quen?

Không
đúng, cô hiện giờ đối với ai cũng thấy quen, lẽ nào tới tuổi tư xuân rồi?

Từ thư
viện về phòng ký túc có một con đường trải đá xanh, hai bên đường trồng cây
phong, hiện tại vào thu, lá phong bắt đầu ngả màu đỏ, lặng lẽ bước trên đường,
bỗng cảm thấy như đặt mình vào cảnh trong trò chơi, cô dừng lại dưới một gốc
phong, lẳng lặng nhìn khoảng đất ở đó, trong lòng khẽ động.

Không
biết ở đây có chôn một cây trâm gỗ đào hay không?

Nghĩ
tới đó, Tô Tiếu khẽ nhếch khóe môi, chơi game nhiều quá, người tẩu hỏa nhập ma
mất rồi. Hồi trước đọc trên báo thấy nói có người chơi game tới phát điên, thấy
ô tô tới còn muốn mở kỹ năng bạo tẩu ra đụng, tưởng như bịa đặt, giờ nghĩ lại,
kỳ thật mọi thứ đều có khả năng.

. . .

Cô chơi
game ban đầu là vì Cố Mặc.

Kết
quả, hiện tại cô phát hiện mình đã quên luôn Cố Mặc.

Trước
đây chẳng bao giờ tiếp xúc, cho nên người đó vẫn luôn khắc ở trong lòng, tất cả
mọi thứ đều vì chưa tiếp xúc qua mà thấy đặc biệt tốt, trong lòng vẽ nên một
người vô cùng hoàn mỹ.


Thế
nhưng sau khi tiếp xúc, lại phát hiện những gì mình tưởng tượng so với hiện
thực không hề tương đồng.

Cô ước
chừng không còn thích cậu ta như hồi đó nữa.

. . .

Buổi
tối Tô Tiếu vẫn không vào game, cô vào nick QQ rất ít khi lên, vừa đăng nhập đã
nghe đinh đinh đang đang vang không ngừng, mở ra, tất cả đều là tin của nhóm.

Là nhóm
cho học đệ học muội mà Trần Vi lập.

Tô Tiếu
lật xem một chút, các đàn em ở trong nhóm luôn nhắc mãi là học tỷ đi đâu mất
rồi, sau đó ở đoạn giữa lại nói các đàn anh đàn chị của phòng khác đều mang đi
ăn cơm mang ra ngoài chơi vân vân, lại ngại đánh điện thoại cho các chị, dù sao
cũng có nhóm đây rồi, học tỷ có phải bận lắm không đủ các thứ. . .

Nói
chung, chúng nó đang tìm người, và còn rất buồn bực.

Tô Tiếu
và Trần Vi đều không phải người thích lên nick chat, và quan trọng nhất là hai
cô đều quên mất tiêu đàn học muội học đệ này rồi.

Trong
lòng Tô Tiếu bỗng dâng lên cảm giác tự trách một cách mạnh mẽ, tựa như trong
trò chơi, cô quên mất tiểu đồ đệ Lạc Phong vậy.

Trong
nhóm tên của bọn họ đều sửa thành tên thật của mình, cho nên Tô Tiếu vừa hiện
lên, lièn có người nhảy ra.


Tiếu: “Ha, gần đây hơi bận.”

Vương
Dịch Ca: “A học tỷ chị lên rồi!”

Vi Ức:
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”


Tiếu:” Ngày mai là chủ nhật nhỉ, có rảnh không, ra ngoài ăn cơm?”

Vương
Dịch Ca: “Chúng ta đi Nam hồ ăn đồ nướng thì thế nào? Hôm nay phòng bên cạnh đi
rồi, nói chơi vui lắm, còn chèo thuyền được!”

Điền
Cương: “Học tỷ bên các cậu tới rồi, của bọn tớ không thấy á, bọn tớ cũng muốn
đi!”

Ặc. . .

Tô Tiếu
gọi điện cho Trần Vi, hỏi xem thời gian có được không, rồi làm chủ trì đáp ứng
mang chúng cùng đi chơi Nam hồ. May mà vừa lĩnh học bổng, Tô Tiếu thầm thở dài
một hơi.

Nam hồ
là một công viên, phong cảnh cũng không tệ. Cô năm nhất đã đi hai lần, hoạt
động tập thể do lớp tổ chức, người nhiều quá lại thành ồn ào, vậy nên trong ấn
tượng, cảm giác với nơi đó cũng không tốt mấy. Nhưng tân sinh viên đối với
phong cảnh chung quanh thành thị tự nhiên sẽ để ý một chút, Tô Tiếu lên mạng
tra đường đi, sau khi nhớ rồi thì lên mạng tìm một bộ phim xem.

Cả ngày
cô đều không vào game.

Trong

lòng có một cái gai, có hai người vì vài câu nói của cô mà rời đi.

Có một
người, vì báo thù mà xuất hiện.

Còn có
những kịch tình trong game rất mùi mẫn kia, đan chéo vào nhau, khiến cô tạm
thời không có hứng thú lên chơi.

Hôm sau
bọn họ hẹn nhau ở cổng trường, Trần Vi đi ra ngoài thì rề rà, nếu không phải Tô
Tiếu thúc dục như bà mẹ già, cô nàng còn phải lăn lê trong phòng một tiếng nữa.

Hai
người vội vàng chạy tới cổng, đột nhiên phát hiện ở đó đứng chờ một đại đội
người.

Tô Tiếu
lật ngón tay đếm, mình mang theo 8 người, Trần Vi có 4, nếu toàn bộ đến đủ tổng
cộng

là 12
người, sao lại đông nghịt thế này?

Chẳng
lẽ không phải mấy đứa đó? Nói thật hôm đó gặp nhau là buổi tối, ấn tượng của cô
với những học đệ học muội ấy không sâu, cho nên bước chân đang đi nhanh cũng
dần chậm lại, Tô Tiếu liếc nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói với Trần Vi: “Là bọn
nó hả?”

Đối
phương mắt sắc, vẫy tay với bọn họ.

“Học
tỷ, chị xem bên mình hai phòng nam, một phòng nữ không khớp á, nên bọn em tìm
một phòng nữ nữa, càng đông càng vui mà ha ha!” Cậu nhóc để đầu húi cua nhảy ra,
hớn ha hớn hở giải thích với Tô Tiếu. Tô Tiếu nhớ ra, cậu này là phòng trưởng
của phòng nam cô chịu trách nhiệm, nhưng mà quên mất tên rồi.

Tô Tiếu
đành phải cười khan hai cái: “Ha ha, càng đông càng vui!”

“Vừa
vặn phòng các bạn ấy cũng biết chị đấy, học tỷ Tô!”

“Học tỷ
Tô, học tỷ Trần!” Một cô bé mặt tròn tròn ló đầu ra, “Lại gặp mặt rồi!”

“Đúng
vậy, lại gặp mặt!”

Xác
nhận là có quen, đây chẳng phải là cô bé mặt tròn lần trước cùng ăn đồ nướng đó
sao? Lúc đó không có tự giới thiệu, cho nên Tô Tiếu cũng không thể gọi tên ra
được, chỉ nhớ cô bé có một khuôn mặt tròn, rất thích nói chuyện.

Tô Tiếu
lướt mắt qua đoàn người một cái, lúc này mới chú ý tới, nam sinh đứng bên cạnh
cột điện, là anh chàng Phát Thanh Viên lần trước đi ăn đồ nướng gặp phải.

Hóa ra
bọn họ hẹn là phòng này.

So sánh
ra thì, học trưởng của người ta xứng chức hơn nhiều, lần trước mời đi ăn đồ
nướng, lần này lại mang ra ngoài chơi, quả nhiên là tẫn chức tẫn trách, chẳng
lẽ là phải lòng học muội nào rồi?

Nghĩ
tới đó, Tô Tiếu lại quan sát đánh giá một phen.

Ách. .

.

Đúng là
rất quen mặt. Phát Thanh Viên quay người ra sau, đối mặt về phía đường cái, cho
nên bây giờ Tô Tiếu chỉ nhìn thấy bóng lưng của cậu ta, sau đó cô bỗng bừng
tỉnh ngộ!

Ôi ôi
ôi, anh chàng cùng tay cùng chân! (^^ là người TT đụng phải rồi chị nhìn ng ta
thất thần ấy)

Đoàn
người đi xe buýt tới dưới chân núi Nam Sơn.

Tô Tiếu
lúc trước tới đây đều trực tiếp ngồi xe du lịch ngắm cảnh lên đỉnh núi, kết quả
giờ một đám học đệ học muội muốn leo núi để bồi dưỡng tình cảm, Tô Tiếu chỉ
đành liều cái mạng già cùng leo lên theo.

Khí
trời đầu thu rất tốt, gió nhè nhẹ thổi tán cây đu đưa, hai bên thềm đá còn
trồng toàn cây hoa quế, hương thơm sảng khoái cả người. Mới bắt đầu Tô Tiếu còn có thể đuổi kịp, về sau đã có chút hổn hển.

Nhưng
mà đang lúc mọi người đều thần thái sáng láng, một mình cô ở đó hổn hà hổn hển
thật mất mặt á, vậy nên cô chỉ đành nín thở giả vờ bình tĩnh, rồi từ từ rơi lại
phía sau.

Trần Vi
là đội viên đội cổ động, bình thường có đi huấn luyện nhảy nhót thể thao các
loại, thể lực tốt hơn cô nhiều, mà các học đệ học muội thì vừa vào đại học, còn
chưa vào thời kỳ toàn trạch (chắc là loại ở nhà cả năm cả tháng như mình :p),
tinh thần phấn chấn, còn về phần Phát Thanh Viên, nam sinh mà, thể lực không
cùng đẳng cấp với cô, ở phía trước cô không hề thấy cậu ta, có lẽ là ở xa đằng
trước rồi.

Đã đi
khá là lâu rồi, đám nam thanh niên liền ồn ào so xem ai sẽ leo lên đỉnh đầu
tiên, Trần Vi cân quắc không thua tu mi cũng mang theo nhóm nữ sinh tham gia,
còn Tô Tiếu, cô đã quen làm lót đường rồi.

Đám
người ồn ào phía trước vượt lên trước rất xa, mà khoảng cách vẫn không ngừng
tăng lên.

Tô Tiếu
lúc trước còn ngụy trang dáng vẻ nhàn tản vững bước, giờ thấy mọi người vào góc
rẽ, lập tức hai tay chống đầu gối thở dốc, sau một lúc lâu mới đứng thẳng được,
vặn eo một cái.

“Thể
lực kém quá!” Đằng sau cô có người nhàn nhạt cất tiếng.

Tô Tiếu
quay đầu, liền thấy Phát Thanh Viên đứng không xa đằng sau, hướng cô giơ giơ
bình nước khoáng trong tay.

“Vừa đi
mua ít nước ở quán nước lúc nãy, tí nữa lên tới đỉnh núi sẽ đắt hơn.”

Tô Tiếu
đứng ở bậc thang cao hơn cậu ta, lúc này tựa như cư cao lâm hạ đánh giá anh
chàng.

“Mặt
bạn hồng như vậy, thể lực cũng chẳng có gì tốt hơn tôi nhỉ!”

Phát
Thanh Viên bĩu môi một cái, không nói gì sải chân tiến lên vài bước đi lên đứng
song song cùng một bậc thang với Tô Tiếu, hai người cứ vậy lẳng lặng leo lên,
không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.

Càng
lên cao, Tô Tiếu thở dốc càng mạnh, mà người bên cạnh không hề phát ra tiếng tăm
gì, tựa như không tồn tại vậy, cô lén liếc một cái.

Phát
Thanh Viên thoạt trông cực kỳ thoải mái, trừ bỏ khuôn mặt có hơi hồng.

Cậu ta
da trắng, lại không cho người ta cái cảm giác nhu mì, đường vòng cung nơi cằm
hơi bằng, các nét trên mặt đều rất cương nghị, nhìn qua rất có vị, mà dường như
cũng phi thường quen thuộc.

Tô Tiếu
sờ sờ cái cằm nhọn của mình, thấy có chút ngạc nhiên, vì sao cằm của cậu ta lại
có hình dạng như vậy nhỉ?


Cô sờ
sờ cằm, dùng cái loại ánh mắt thô bỉ nhìn chăm chăm vào cậu ta.

Cái
biểu tình ấy cộng thêm động tác nhìn giống y chang như đang lén lút theo dõi
con gái nhà lành.

Sau đó,
con gái nhà lành phát hiện.

Cậu ta
quay đầu lại khóa mắt với Tô Tiếu, một giây sau, cậu ta dịch một bước dài sang
bên.

Hai
người vốn cách rất gần, nhiều nhất chỉ khoảng nửa cánh tay, vì Tô Tiếu nhìn
trộm, bây giờ đã cách được chừng một mét. Trong lòng Tô Tiếu thầm than một hơi,
người này sẽ không cho mình là nữ lưu manh mê giai chứ?

Nữ lưu
manh thích nhìn trộm?

Trong
khoảnh khắc ấy, từng đoạn trí nhớ đã qua như chớp giật lóa lên trước mắt, cô
bỗng nhớ tới vì sao mình lại có cái cảm giác quen quen với người này rồi. . .

Buổi
tối hôm đó, là anh chàng để trần cô nhìn thấy.

Sấm
vang chớp giật a!

Tô Tiếu
giật giật khóe miệng, cũng không dám liếc nhìn cậu ta thêm lần nào nữa.

Lúc hai
người lên tới đỉnh núi thì đám người kia đang vác máy ảnh chụp chung quanh,
Trần Vi bị mấy cậu nam sinh vây ở một chỗ, đứng ở chính giữa, giơ tay làm hình
chữ V với ống kính.

Bọn Tô
Tiếu vừa mới lên, còn chưa kịp thở, đã bị đám kia dồn lại một chỗ.

“Nhìn
ống kính nhé, một, hai, ba, cười nào!”

Thật
bằng không trâu bắt chó đi cày, trên trán cô đầy mồ hôi, đầu tóc cũng bị mồ hôi
làm bết thành từng sợi dính hai bên mặt, Tô Tiếu có thể tưởng tượng, tạo hình
của mình trong bức ảnh này cỡ nào đau khổ. Đặc biệt là bên trái cô là xinh đẹp bức người Trần Vi, bên phải là
thư thản như gió thoảng mây trôi Phát Thanh Viên.

Một
người cao hơn mình nửa cái đầu, một người cao hơn mình một cái đầu. . .

Trên
đỉnh núi có rất nhiều quán nướng, ông chủ phụ trách bắc vỉ quạt than, còn lại
đều do tự mình động thủ.

Cho nên
hiện trường liền biến thành một đám con trai đang nướng đồ, còn các cô gái thì
hô hào hai bàn mạt chược. Đợi đến chiều bọn họ mới tụm năm tụm ba nhóm lại đi
chèo thuyền, bữa tối thì gọi hai bàn cơm quê.

Lúc
dùng bữa tối Tô Tiếu phát hiện ra bộ dạng vô cùng sùng bái Phát Thanh Viên của
đám nam sinh, không hiểu lúc trưa bọn họ nướng đồ thì Phát Thanh Viên dùng kỹ
năng thiên phú gì đó đã làm mấy đứa bái phục, cơm nước xong đã 7 giờ tối, vốn
Tô Tiếu chuẩn bị mang bọn họ trực tiếp về trường, ai ngờ Điền Cương kéo Phát
Thanh Viên nói: “Anh Tần, tí nữa xuống núi rồi chúng ta tìm quán net luận bàn
một chút nhé?”

Một đám
nam sinh nhao nhao ồ lên, Tô Tiếu nghi hoặc nhìn bọn họ.

“Các
học tỷ không biết nhỉ, học trưởng Tần là đội trưởng của chiến đội ngân hà nha,
còn là quản lý ICE của mục game trên diễn đàn của trường nữa đó!”


Tiếu: “. . .”

ICE cô
có nhớ, từng xóa bài chiêu người mà Cố Mặc post bên mục game, lúc đó cô còn hận
chết người quản lý đó.

Hóa ra
là cậu ta!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.