Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Chương 15


Bạn đang đọc Yêu Nhầm Người Gỗ Đá: Chương 15

“Cô đang quen với tên đó sao?” Kunzite chặn lại giữa đường, lúc Minako đang đi đến.
“Liên… liên quan gì đến thầy. Sensei à, thầy nên quan tâm việc học của em, không phải là chuyện tình cảm của em.” Minako giận dỗi. Lâu ngày không nói chuyện, tại sao vừa gặp lại hỏi câu khó nghe như vậy.
Cô đúng là có chút thích Hatori, nhưng bất quá cũng chỉ hơn kém tình bạn một ít. Hoàn toàn không có ý định biến thành tình yêu. Vì lâu ngày bên cạnh Hatori, cô nhận ra cô dễ dàng ở bên cạnh, nói chuyện và tâm sự với cậu ta, cũng chỉ vì xem cậu ta như các cô bạn gái của cô.
Còn tình yêu ư, hiện thời là không thể.
“Tôi cũng không định quan tâm. Nhưng việc học của em vốn không tốt, nên tập trung vào nó hơn là…” Kunzite lấp lửng giải thích, anh cũng không hiểu được vì sao mình lại cần quan tâm.
“Hatori lớp C, học cũng khá giỏi, em có thể nhờ cậu ấy chỉ dẫn.”

Hatori, từ khi nào mà cô gọi thẳng tên cậu ta thay vì họ “Kagami-kun”, quan hệ của họ đã tiến xa đến mức này rồi sao. Càng nghĩ anh càng khó chịu trong lòng. Bất quá anh không muốn cô phát hiện ra cảm xúc tức tối ấy, đành dồn hết lên bàn tay túm chặt lấy cô.
“Tốt nhất là nên bảo cậu ta chỉ cho nhiều vào, nếu không kết quả học tập sa sút, tôi liền sẽ báo với chủ nhiệm cậu ta.” Anh siết chặt tay cô.
“Thầy… quyền gì mà ngăn cản… Thầy siết tay em đau quá. Buông ra!!” Minako hét lớn.
“Muốn lợi dụng cậu ta để học tốt hơn, đúng là tồi tệ!” Anh siết mạnh hơn, rồi đột ngột ném tay cô sang một bên.
Chưa bao giờ anh thể hiện sự tức giận như thế, cô cũng là lần đầu nhìn thấy anh như vậy. Gì chứ?! Anh là tức cái gì? Ai đã nói không muốn liên quan đến cô? Ai đã nói không muốn dây dưa tình cảm. Giờ phút này anh tức giận làm cô còn hỗn loạn hơn. Anh đang… ghen sao?
Được thôi, nếu anh đã không thành thật như vậy, cô sẽ thử cho đến khi anh thành thật.
—–
“Minako chan này, tớ… tớ thích cậu”.
Ặc! Người đang đứng trước mặt cô, nói những lời này là Hatori, cậu chàng nhút nhát lại bẽn lẽn như con gái đây sao. Không lường trước được thì ra hôm nay cậu hẹn cô cùng ăn tối ở nhà hàng lãng mạn, tắt đèn đốt nến này, ra là để “tỉnh tò” với cô.

Bối rối không thể nói nên lời, cô giả vờ như vẫn tập trung ăn rồi nhìn lên Hatori. “Sao, cậu vừa nói gì? Tớ vội ăn nên không nghe thấy… Haha” Minako cười gượng, thái độ nói dối của cô đã hiển hiện trên mặt.
Hatori thở dài, cậu biết cô sẽ giả vờ. Nhiều lần tiếp xúc, cậu biết Minako là cô gái ngây thơ, hơi thích ăn vặt, cực ghiền karaoke. Cậu thích cô cũng vì sự vô tư lự ấy. Cậu muốn hiểu cô, gần gũi cô nhiều hơn nữa. Hôm nay là ngày cậu đã chuẩn bị từ lâu…
“Tớ nói là… Tớ thích cậu. Chúng mình có thể tìm hiểu không?” Hatori dứt khoát, rõ ràng, nhấn mạnh từng lời với cô.
Chưa từng được người khác tỏ tình, với cô đây quả thật là một bứt phá lớn. Cảm giác hồi hộp làm tim cô đập rất nhanh. Dù biết không phải tình yêu, nhưng được người khác thổ lộ quả thật là một điều rất thích.
“Nhưng… tớ… hiện tại vẫn chưa sẵn sàng”, lý trí đã lên tiếng. Cô không thể vì chút cảm giác vui vẻ mà bằng lòng, vì như vậy là quá đáng với cả cô, cả Hatori.
“Vậy, tớ đợi”. Cậu biết cô còn thích một người khác, vì lần trước lúc hỏi cô có để ý đến ai không, cậu nhìn thấy trông cô một sự rụt rè băn khoăn, dường như cô thích người đó, nhưng cũng không muốn thừa nhận. Cậu bằng lòng chờ.

“Tớ sẽ đợi, cho đến khi cậu quên người đã làm cậu buồn”. Hatori nắm tay cô, vỗ vỗ lên bàn tay như an ủi.
Người làm cô buồn? Hatori đang nói gì thế. Cô không tiện hỏi, chỉ xoay quanh luẩn quẩn câu hỏi ấy trong đầu. Chẳng lẽ Hatori nhìn ra được cô buồn vì ai khác sao. Chuyện đã lâu rồi, cô đâu còn buồn nữa.
Tức thì tim cô nhói đau. Cô ghét cảm giác nghĩ đến tên đó. Lúc sáng nắm tay cô mạnh như thế, nếu dùng thêm chút lực hẳn cô đã gãy xương rồi. Cô vừa giận, vừa đau lòng.
Ước gì có ngày nào đó, hắn dịu dàng với cô nhiều hơn.
“Ừm… cảm ơn cậu, tớ hi vọng chúng ta sẽ sớm có kết quả tốt, vì dù sao tớ cũng mến cậu, cậu là chàng trai tốt” – Minako mỉm cười, nhận lấy cái nắm tay của Hatori.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.