Yêu Nhầm Người Gỗ Đá

Chương 11


Bạn đang đọc Yêu Nhầm Người Gỗ Đá: Chương 11

“Uầy, để tớ vào xem thử xem có giúp được gì không” Zoisite hí hửng vào theo, anh tính cách trẻ con lại rất hay tò mò. Vừa nói xong liền ngay lập tức bị gần chục ánh mắt liếc sang, anh tự hiểu ra vấn đề, im lặng, tiếp tục quấn quýt với Ami.
Đồ ăn cũng làm gần xong cả rồi. Trong thời gian chờ đợi nướng bánh và hấp một số dimsum nhẹ, cả bọn có không gian ngồi trò chuyện cùng nhau.
Bắt đầu kể về việc tại sao họ lại xuất hiện. Bản thân họ cũng thực sự mơ hồ về chuyện đó. Chỉ biết khi tỉnh dậy là nằm ở một nơi kì lạ, không thân không phận, mang theo trí nhớ của kiếp trước nên không quá bối rối. Cứ ngỡ bốn người họ tái sinh cùng xuất hiện một chỗ, thì ra là phân tán khắp nơi, sau này nhờ có duyên cùng vài chuyện phát sinh mà gặp lại. Hoàn cảnh đều khó khăn như nhau, cả bọn chỉ đành giúp đỡ lẫn nhau cùng sống sót.
Tìm được mấy tên mờ ám làm giấy tờ giả, họ cũng mau chóng có được cái tên cho riêng mình, kèm theo đó là một vài lý lịch “không biết từ đâu mà có”.
Tiền bỏ ra cho họ cũng không ít, bốn người các anh đều phải lao động cả nửa năm mới trả hết nợ. Nhưng nhờ có những giấy tờ “hợp pháp” đó, việc mưu sinh cũng thuận lợi hơn nhiều.
Các anh đã gặp lại Mamoru từ hai tuần trước, cả năm người cũng cùng nhau đi ăn uống trò chuyện được vài lần. Mamoru vẫn chưa nói cho Usagi vì muốn đợi tình hình thong thả hơn, để các cô tập dần quen với sự xuất hiện của họ. Anh cũng dự đoán trước được, người có phản ứng mạnh mẽ nhất chính là Minako.
A, nhắc đến Minako mới nói, nãy giờ họ ở trong phòng tắm làm gì mà lâu thế?
—–

Bên trong phòng tắm, Minako vùng vằng hét lớn
“Này, thả ra, chưa đủ xấu hổ sao, sao lại bê người ta như thế?” đồng thời giãy giụa liên tục, muốn anh buông cô ra khỏi tư thế xấu hổ này.
“Cứ gọi vào, xem ai mới phải xấu hổ!” – Kunzite bình tĩnh đáp. Anh nhìn cô một vẻ lạnh lùng, rồi thả cô xuống bệ ngồi khô ráo. “Đưa tay đây”, anh ra lệnh, mang đầy vẻ khó chịu.
“A…”, nước lạnh đột ngột đổ vào tay, đối nghịch với vết phỏng nóng bừng của cô, khiến cô rên rỉ âm thanh kì quái. Thật sự đau quá, khó chịu quá. Nhưng nếu không làm thế nhất định sẽ có sẹo. Cô đã không có nhiều ưu điểm rồi, thực sự không thể có thêm sẹo nha.
“Lần sau còn dám bất cẩn như thế, để xem em có bao nhiêu sức chịu đựng.” Anh càng lớn giọng hơn, trong lòng anh lo lắng, nhìn vết phỏng trên tay cô, anh nghĩ nhất định cô đau lắm. Anh còn đau lòng hơn cô.
Dường như nhận ra được tâm ý anh, cô thôi lớn giọng, chuyển sang nói thật nhỏ nhẹ, khe khẽ với anh. “Cảm ơn anh…”, gương mặt bất giác đỏ bừng lên. Anh ngước mắt nhìn cô, bị vẻ e thẹn ngại ngùng ấy làm cho xao xuyến, thật là không kiềm chế nổi mà.
Nước trên tay cứ lần lượt chảy xuống, vòi nước đang cầm trên tay cũng bị gạt xuống đất. Trên bệ ngồi, đôi nam nữ ôm chầm lấy nhau. Lúc anh vừa ngồi lên vô tình chạm tay đến vết phỏng của cô, cô la đau thật khẽ, mắt tuôn giọt nước rưng rưng. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, “đừng khóc, không đau, không đau”, anh nói thầm thì vào tai cô như yểm bùa, chính yếu là để giảm cơn đau cho cô. Mặt hai người áp sát vào nhau, tim cô và tim anh loạn nhịp liên hồi.

Anh ôm lấy cô, dùng cái ôm mạnh mẽ để cô quên đi vết nóng sưng tấy. Mặt vẫn áp sát vào cô, môi dính chặt vào tai cô. Đôi tai nhạy cảm của cô cũng run lên, đo đỏ hệt như má hồng của chủ nhân nó. Nhìn thấy không nhịn được, anh vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai cô.
“A, không được”.
Cô đưa tay bấu vào bắp tay anh, nhéo anh thật đau để anh biết cô cảm thấy khó chịu. Anh vẫn mặc kệ, xem vết thương cô làm ra chỉ là mèo cào, đầu lưỡi tiếp tục lươn dài hơn, liếm láp đôi tai cô nhiều hơn, đi từ vòng ngoài sang gần bên trong tai, làm cô không nhịn được mà thở dốc, phát ra tiếng rên rỉ. Anh cũng không chịu dừng, còn cắn vào tai cô một cái thật đau.
“Cho chừa cái tật vụng về. Lần sau nếu em còn để bị thương, anh sẽ cắn không chỉ như vậy”, Kunzite dùng con mắt xếch sắc lẻm, giọng nói khàn khàn ra lệnh vào tai cô. Thấy được sự quan tâm của anh, cô ngước lên hỏi “Tại sao? Tại sao… anh lại hôn tôi, ôm tôi, còn đặc biệt quan tâm lo lắng tôi?”. Anh chỉ im lặng, trốn tránh như không nghe thấy.
Vết nóng đã dần chuyển thành âm ấm, không còn sưng tấy như ban đầu. Anh nhanh chóng gạt vòi nước ban nãy để quên. Lau khô cánh tay cô, rồi nắm lấy thật chặt bàn tay ấy. Mở cửa phòng tắm, anh cũng buông bàn tay ấy ra ngay. Để lại cho cô vừa chút tổn thương, vừa chút luyến tiếc.
Bữa tiệc nhanh chóng diễn ra sau khi hai người quay lại. Vừa ăn họ vừa bật nhạc rình rang, hát hò đủ loại. Trước kia chưa từng thử qua cái gọi là Karaoke, bốn người các anh có vẻ lúng túng, phải mất chút thời gian để tập quen. Kunzite cương quyết không hát, Jadeite thấy vậy cười trào phúng, anh biết rõ Kunzite hát dở đến nỗi không dám cho ai nghe, đành để Kunzite phụ họa góp vui.

Bánh kem cũng đã hoàn tất, công của Usagi chỉ được 20% chiếc bánh, nhưng cũng xem là có đi. Cô nàng hớn hở đem bánh ra khoe với Mamoru, để anh thay đổi cái nhìn về cô, không cho là cô hậu đậu vụng về lại vô dụng bếp núc nữa.
Trong không khí vui chơi tưng bừng, Minako bị kéo thành ngồi sát gần Kunzite. Anh không hát nên chỉ trầm ngâm nhìn mọi người. Cô sợ không khí im lặng kéo dài, đành chủ động bắt chuyện.
“Sao anh lại chọn nghề giáo viên?” cô quay sang hỏi.
“Vì nó thích hợp, lại dễ xin việc, cũng dễ kiếm tiền, có thể ổn định lâu.” Anh nói một cách cư nhiên, miệng đều đều như thuyết giảng.
“Còn việc vào trường cô, cũng chỉ là ngẫu nhiên” – ngày trước anh từng gặp hiệu trưởng trường Juban và giúp đỡ ông ta khỏi kẻ cướp. Hiệu trưởng có vẻ rất thích anh. Mối duyên đó giúp anh dễ dàng vào được ngôi trường này.
Thấy cô im lặng vì không biết hỏi gì nữa, anh quay sang hỏi cô “còn cô, dạo này sao rồi?”. Cũng đã mười bảy tuổi mà còn vô tư như vậy, anh thật không biết nên nể cô hay trách cô. Đối với mọi chuyện cô dường như có suy nghĩ rất giản đơn.
“Sao là… sao.”, cô không hiểu rõ ý anh. “Cái gì cũng vẫn tốt, như bình thường, haha… Chỉ có mỗi đường tình duyên là kém thôi.”, cô thấp giọng buồn. Không phải cô cố tình nói thế cho anh nghe, chỉ vì đó là nỗi bận lòng lớn của cô bây giờ.
Cô bạn bàn trên, bàn dưới cũng đều đã có bạn trai, trong giờ học cứ quay xuống kể cho cô về anh bạn trai này thế này, anh đó thế kia… khiến cô không thể không nghĩ tới việc, đến giờ cũng chưa hề có bạn trai.

Anh thở dài. Chẳng hiểu sao phụ nữ các cô cứ thích nhắc đến tình cảm. Mà cô nói thế không phải đang ngầm ám chỉ anh đấy chứ? Anh biết anh có lỗi vì cứ đến gần cô là lại làm chuyện bậy bạ, không hợp lý, nhưng anh thực lòng không muốn mối quan hệ đi xa hơn. Sợ để càng lâu, cô càng nhầm tưởng. Anh quyết định mau chóng nói rõ.
“Cô lo học cho tốt là được. Chuyện tình cảm để lớn chút hẵng nghĩ đến”.
Nghe thôi cũng biết anh đang từ chối khéo cô.
Cô chạnh lòng, hơi hiểu một chút. Lời không muốn nói, nhưng cô không nhịn được buông ra “Còn anh, anh có nghĩ về tôi không? Anh đã lớn rồi, đủ để nghĩ về tình cảm, đúng không?”.
“Tôi, hiện tại không muốn nghĩ, đừng vì chút quan tâm của tôi mà cô lại hiểu nhầm”. Anh gằn giọng, cố gắng nói một cách thật trôi chảy những điều dối trá của chính mình. “hôn cô, ôm cô… chẳng qua cũng chỉ là chút tiếp xúc vui vẻ của nam nữ, coi như cho cô có chút kinh nghiệm”.
Lời nói ra này làm lòng anh buốt đau. Anh không tự cách nào kiềm chế mình, chỉ đành bày bộ dáng ích kỉ vô trách nhiệm lên cô.
“Ha, hiểu rồi… Tôi, rốt cuộc cũng hiểu một chút rồi.” Cô im lặng, cố lau vài giọt nước mắt chợt tuôn. Uống rượu trái cây rất nhiều, cô làm ặt mình bừng đỏ, để không ai nhận ra cô đã khóc. Uống say rồi thì chẳng nghĩ, chẳng mong, cũng chẳng thiết buồn bã gì nữa. Càng nghĩ thế, cô càng uống.
Kunzite nhìn thấy, chỉ có thể lặng im.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.