Yêu Nhầm Gã Tội Phạm

Chương 8: Nụ cười đầu tiên


Đọc truyện Yêu Nhầm Gã Tội Phạm – Chương 8: Nụ cười đầu tiên

• NATHANS POV

Hai tháng trôi qua, tôi vẫn luôn ở im trong căn phòng, chờ đợi một cuộc điện thoại từ bọn thằng Jame. Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn thông tin của Ivy nhưng chưa thể được gặp em ngay. Ngày qua ngày tôi châm từng điếu thuốc, uống từng lon bia để chờ đợi, tôi chỉ biết giết thời gian bằng game.

“Suốt hai tháng nay anh đã không ra khỏi nhà rồi, có chuyện gì sao?” – Cô ta tiến lại gần tôi và hỏi.

“Không phải việc của cô.” – Tôi không nhìn nó và tiếp tục chơi game.

Những ngày qua sống cùng con nhỏ, tôi quả thật đã dần thích nghi được, tính tình tôi đối với nó cũng dần nhẹ nhàng hơn, có lẽ vì nó đang dần trở thành người nha của tôi sao? Tôi thực sự không biết được. Đột nhiên màn hình tối thui, con nhỏ đứng đó với cái dây cắm TV trên tay.

“CLMM CHÁN SỐNG RỒI À? ĐÉO CÚT NGAY LẬP TỨC TAO ĐẬP CHO MỘT TRẬN!” – Tôi bực tức nói.

“Hãy ra ngồi đi, tôi chỉ nghĩ tốt cho anh thôi mà.” – Con nhỏ vẫn bình thản và nói.

Nó như dần chai lì con người khi tôi suốt ngày mắng chửi nó, bây giờ tôi có chửi như thế nào thì cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

Tôi tặc lưỡi khó chịu và chẳng biết phải làm gì nó nữa.

“Này, ra ngoài với tôi đi.”

“Việc đếch gì tôi phải đi với cô?” – Con nhỏ đó dạo gần đây luôn thường xuyên làm phiền tôi, phá vỡ đi những thói quen, xáo trộn cuộc sống của tôi.

“Chỉ một lát thôi, dù sao anh cũng rảnh mà, nhanh mặc áo vào rồi đi thôi.” – Nó vừa nói vừa không ngừng cố gắng kéo tôi đứng dậy.

Tôi thực sự chẳng muốn đi đâu cả nhưng có vẻ con nhỏ đã thắng, nó lì đến nỗi tôi cảm thấy khó chịu nên phải chiều theo nó. Tôi mặc ngay chiếc áo hoodie vào và ra ngoài cùng nó.


Tôi đi theo nó đến một thị trấn nhỏ, bỗng nó tạt vào một hiệu sách nhàm chán. Tôi điên tiết lên hỏi: “Cô dắt tôi vào cái chỗ này làm gì?”

“Sách tôi sắp đọc hết rồi, tôi cần tìm vài quyển.” – Con nhỏ nói với vẻ mặt tỉnh bơ.

“Nếu vậy thì tự mình mà đi, dắt tôi đi bộ hơn một tiếng theo để làm cl gì?” – Biểu cảm của nó khiến tôi lại càng cáu hơn.

“Xong ngay đây, tôi đã tra sẵn trên mạng rồi nên chỉ cần tới tiệm để lấy thôi.”

Tôi bực bội ra trước cửa tiệm làm ngay điếu thuốc. Con nhỏ đó cuối cùng cũng bước ra, tôi đi theo nó khắp thị trấn và chẳng biết tiếp theo nó sẽ dắt tôi vào chỗ quái quỷ nào. Bỗng nó ngước lên nhìn tôi với một nụ cười nham hiểm.

“Cười cl gì?” – Tôi khó chịu hỏi.

Cô ta bỗng kéo tay tôi vụt chạy.

“CÁI CON ĐIÊN NÀY, KÉO TAO ĐI ĐÂU VẬY?!!” – Tôi bất ngờ và hỏi.

Khu vui chơi? Nó đang tiến về hướng đó à, tôi luôn hi vọng là đếch phải nhưng tôi bị chính ý nghĩ của tôi làm cho thất vọng. Nó thật sự kéo tôi vào khu vui chơi. Nó hí hửng ngước lên nhìn tôi, tôi đáp trả nó bằng cặp mắt của kẻ giết người, nó quay đi và không dám nói một lời nào, có vẻ như nó cũng đã hiểu được cái nhìn của tôi. Tôi chưa bao giờ tới những chỗ như thế này, bây giờ cũng chả có gì làm, tôi miễn cưỡng tiến lên phía trước hỏi: “Cô muốn chơi gì ở đây?”. Nó vui vẻ và lại bất ngờ kéo tay tôi chạy đến sạp bắn bia, cảm giác cứ như dắt một đứa con gái đi công viên vậy.

“Anh giỏi bắn súng lắm đúng không, có thể bắn lấy một thứ cho tôi không?”

Tôi ngó lên nhìn những phần thưởng, toàn là gấu bông và những thứ rác rưởi: “Toàn ba cái thứ tào lao không, tại sao phải tốn sức như vậy?”

“Chỉ là chơi thôi mà, nhà anh khá chật nên tôi cũng chẳng cần thú nhồi bông đâu, cái dây chuyền kia, anh lấy được chứ? nó khá nhỏ đấy bắn được không?”


Tôi nhìn sợi dây chuyền đó và nghĩ, lấy được nó khá dễ dàng cho tôi, nhưng nếu cô ta muốn có đồ trang sức tôi có thể đưa tiền cho cổ đi mua mà? tại sao phải làm cái trò này. Nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi thì cứ lấy xem.

“Cô nghĩ từ nhỏ tôi cầm súng để làm gì? Có khinh thường tôi quá không?” – Tôi di chuyển điếu thiếu trên miệng và bắt đầu cầm súng nhắm bắn, chỉ cần một đọt là có thể lấy được món con nhỏ muốn, trò này chẳng có gì vui cả. Ông ta lấy sợi dây chuyền, chúc mừng và đưa nó cho tôi. Tôi chẳng cần những thứ như thế này bao giờ.

“Cho cô.”

“Dây này cho nam mà, anh đeo chắc sẽ hợp đó.” – Nó ngạc nhiên nói.

“Chẳng phải cô nói cô muốn sao? Tôi chẳng thích những thứ thế này nên cho cô.”

Nó vui vẻ cầm lấy sợi dây và đeo ngay vào cổ: “Này giúp tôi với, tôi không thể tự cài được.”. Nó thực sự rất rất phiền, chưa từng có ai dám đùa giỡn với tôi như con nhỏ này. Tôi cầm móc tóc của con nhỏ và vén qua một bên, tóc của con nhỏ luồn qua từng ngón tay tôi, mượt mà và thơm phức mùi xà bông. Tôi cầm sợi dây chuyền và cài lại giúp nó, từng đầu ngón tay tôi chạm vào da cổ của nó, mịn màng như làn da em bé vậy. Lần đầu tôi có thể cảm nhận rõ con nhỏ như vậy.

Cô ta dắt tôi đến một chỗ chơi gọi là tàu lượn siêu tốc, tôi nhìn nó và không ngừng tỏ vẻ khó chịu: “Cái trò con nít này mà cũng bảo tôi chơi sao?” – Tôi khó chịu nghĩ.

Chưa kịp từ chối thì con nhỏ đã mua ngay hai vé. Nhìn nó vui vẻ như vậy tôi cũng không thể từ chối được. Nó dắt tôi vào xếp hàng chờ đến lượt chơi, thực sự quá phiền phức, tôi ghét phải lịch sự.

Trong vô thức tôi nắm lấy tay nó vào chen lên hàng đầu, giành ngay đầu tàu mà ngồi luôn. Tàu bắt đầu dần di chuyển, khi nó lao xuống dốc, thực sự tôi cứ như lần đầu được bay bổng, tôi đã vô ý nở nụ cười ngay lúc đó. Kết thúc một vòng đi, tôi bắt đầu bước xuống và cảm thấy lảo đảo, bước chân tôi loạng choạng như muốn sắp ngã, từ khi nào con nhỏ đã lao tới và đỡ tôi. Bụng tôi bắt đầu khó chịu, tôi biết tôi sắp sửa nôn, tôi bịt mồm lại, mặt mày dần chuyển xanh, cố gắng nhịn lại cơn nôn. Con nhỏ vội vàng đưa tôi lại bụi cây gần đó nhất và tôi không ngừng nôn mửa.

“Tôi cứ nghĩ anh chẳng sợ bất cứ thứ gì chứ.” – Tay nó đưa khăn nhưng lại đứng cười tôi trong sự nhục nhã.

“Sợ đếch gì trò này, chỉ là lần đầu ngồi lên ọt cái thứ lắc lư nhiều như vậy nên cảm thấy buồn nôn.” – Tôi vừa lau miệng vừa nói.

Nó dắt tôi đến hàng ghế đá và ngồi nghỉ, nó càng quan tâm tôi thì tôi lại càng cảm thấy nhục nah4 không tưởng, muốn đào lỗ chết m* cho rồi. Tôi vội vàng bào con nhỏ mau đi mua nước cho tôi, nó chạy đi mua ngay và tôi cứ không ngừng xấu hổ vì sự yếu đuối lúc nãy. Một lúc sau nó trở về với hai cái hamburger và hai chai nước trên tay. Tôi giựt chai nước và nhanh chóng súc miệng. Xấu hổ đến mức chỉ muốn nhanh chóng đi về.


“Tôi chán rồi, về thôi.”

“Còn sớm mà, không muốn đi đâu nữa sao?”

“Không.”

“Thế ăn xong đi rồi đi.” – Con nhỏ vừa nói trông vẻ mặt có vẻ có chút buồn bã.

Từ lúc nào tôi lại để ý cảm xúc con nhỏ thế nhỉ? Tôi nhanh chóng ăn cái hamburger trên tay và ra về. Trên đường về chúng tôi đi ngang qua một cái siêu thị, con nhỏ lại tiếp tục dùng nụ cười nham hiểm đó và nhìn tôi: “”Này anh đang chán đúng không? Tôi có trò này vui lắm có muốn chơi không?”

Tôi chưa kịp hỏi gì thì con nhỏ đã nhanh chóng kéo tay tôi vào, lấy một cái xe đẩy và tiến vào khu bán hàng. Nó bất ngờ leo lên ngồi gọn trong chiếc xe đẩy.

“Cô làm clg vậy?” – Tôi khó chịu hỏi.

“Che kín hết mặt mũi vào, nhanh lên!” – Nó liên tục giục tôi.

“Rồi, cô định làm gì?” – Chẳng hiểu sao tôi lại làm theo lời cô ta.

“Đẩy tôi đi, đẩy nhanh vào!” – Nó vừa nói vừa liên tục lắc mạnh tay tôi.

Tôi lại phải chịu thua vì sự lì lợm của con nhỏ, cuối cùng tôi vịn chặt cái xe và nhoản miệng cười: “Là do cô bảo tôi đẩy nhanh vào đấy nhé! đừng hối hận.”

Tôi dùng hết sức đẩy con nhỏ chạy khắp cái khu bán hàng này, nó thò tay lên kệ và hất tất cả mọi thứ xuống sàn, mọi thứ chúng tôi đi qua đều đổ vỡ tan hoang, con nhỏ hko6ng ngừng cười và la hét khắp siêu thị, con nhỏ đã lây niềm vui ấy sang tôi, tôi cũng bắt đầu cười lớn và quậy phá cùng nó, Bỗng nó bắt một chai pepsi và lắc mạnh, mở nắp chai và nước liên tục bắn lên khắp người tôi, nó cười như chưa bao giờ được cười. Tôi không chịu thua và trả nó lại gấp hai lần. Chúng tôi bắt đầu cười phá lên khắp siêu thị.

“Này! đập phá la hét như vậy có lẽ họ đã biết rồi đấy, đẩy tôi nhanh thoát khỏi cái siêu thị này nào!” – Nó vẫn không ngừng cười.

Chúng tôi lấy luôn cái xe đẩy của họ và nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.


“HAI ĐỨA KIA ĐỨNG LẠI NGAY!!!”

“Á! Chạy nhanh lên cái gã này! người ta dí theo kịp bây giờ!!!!” – Tôi hốt hoảng đẩy con nhỏ chạy thục mạng, vừa chạy hai đứa vừa cười lớn, thật sự tôi như được trút hết tất cả mọi gánh nặng trong lòng ra vậy. Cuối cùng cũng cắt đuôi được họ, tôi và con nhỏ lẩn tránh trong một con hẻm. Chúng tôi liên tục phá phách, liên tục la hét nên đã gần như kiệt sức và khát. Tôi hít vào thở ra như chưa từng được thở vậy.

“Cô bị điên rồi sao? khi không lại vào siêu thị phá?” – Tôi ta vừa thở vừa nói.

“Chẳng phải anh cũng đã rất vui sao? Coi như toi không bỏ công vô ích rồi” – Nó vẫn còn có thể cười được nữa.

“Coi như lần này cô có ích” – Tôi cười và nói.

Tôi chưa bao giờ thấy nó vui vẻ nhiều như vậy bao giờ, bỗng nó móc trong áo khoác ra tám lon bia và khoe thành tích với tôi.

“Cô lấy từ lúc nào vậy? Tôi có tiền mà? Đừng nói chỉ vì mấy lon bia thôi nha?” – Tôi bắt đầu dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi.

“Mua thì quá bình thường rồi, Lấy cắp chẳng phải vui hơn sao?” – Cô ta vừa nói vừa đưa lon bia cho tôi.

“Uống với tôi nào, hôm nay tôi rất vui!” – Cô ta vẫn không chịu ngừng cười.

Tôi bắt đầu khui bia nó lại một lần nữa xịt tung tóa khắp người tôi, con nhỏ đó lại cười phá lên, bộ chọc tôi khiến nó vui như vậy sao? Tôi chẳng thể tức giận với nó nữa, tôi vui vẻ đón nhận nụ cười của nó, cụng lon và cả hai cùng nốc hết sạch. Trời đã khuya từ lúc nào, trên con phố vắng bóng người, chỉ có hai chúng tôi, nó chạy nhảy và la hét như con đường này là của nó vậy, chẳng lẽ nó đã say? Nó lại móc ngay hai chai sơn xịt và đưa co tôi, nó chôm những thứ này từ lúc nào mà tôi chẳng hề hay biết, tôi mặc kệ và high cùng con nhỏ, chúng tôi vừa đi vừa xịt lên khắp vách tường,… Bỗng nó bắt đầu cất giọng lên và hát, giọng của nó trong trẻo đến lạ thường, tôi lần đầu được nghe một người con gái hát. Tôi biết bài này, và không ngần ngại hát lớn cùng nó. Suốt cuộc chơi tôi chưa thấy nó một lúc nào ngừng cười, vui vẻ do cuộc phá phách là phụ, cái chính là từng cử chỉ, giọng cười của nó làm tôi vui. Chúng tôi như một cặp đôi xấu xa hạnh phúc nhất trên thế giời này vậy. Tôi thật sự không thể ngờ con nhỏ có thể bày ra được những trò như thế này và tôi lại bị nó cuốn vào.

Chúng tôi vừa đi vừa uống, vừa cười vừa hát, phá nát những thứ chúng tôi đi qua. Cuối cùng cũng về tới nhà, quần áo ẩm ướt làm tôi cảm thấy tah65t khó chịu, chúng tôi thay nhau đi tắm và lên nệm nằm. Kết thúc một ngày nghịch ngợm, tôi liếc nhìn nó đan nằm bên cạnh và ngủ, trên môi vẫn chưa thể tắt được nụ cười.

Thì ra nó cũng có thể tươi cười như vậy à? Suốt ngày hôm nay nó đã có thể làm tôi tạm quên được Ivy, coi như nó cũng có ích phần nào.

TO BE COTINUED

_ Lần đầu tiên viết, có gì sai sót thì mọi người comment cho mình xin ý kiến để rút kinh nghiệm nhé! Nếu hay thì comment động viên và tặng một nút đề cử để mình có thêm động lực nhé 🙌🙌🙌 Cảm ơn mọi người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.