Đọc truyện Yêu Nhầm Gã Tội Phạm – Chương 52: Virus xâm nhập
Một thành viên vẫn còn hoảng hồn nhìn Brenna.
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này! Chẳng phải lúc sáng mình vừa đọc tin lão Ray chết sao?! Sao ngay cả gã Paul cũng…?!” Brenna nghĩ, mở to mắt như thể nó muốn rớt luôn ra ngoài. Cô lắc lắc đầu bình tĩnh lại “Không không, việc lão Paul sẽ bị giết thì mình biết rõ, chỉ là không ngờ nó lại diễn ra nhanh như thế này…”
Ực.
Brenna nốt nước bọt. Nếu Kai lại canh ngay lúc ông trùm Ray bị giết mà xử luôn lão Paul thì có thể do Kai muốn đổ luôn cái tội này cho têm đã giết chết lão Ray, như vậy những con mắt nghi ngờ sẽ không hướng vào anh ấy. Hoặc có thể vì lí do nào khác nữa… Tạm hiểu được vấn đề không hề liên quan tới mình. Brenna đã giữ vững lại tinh thần.
Thần sắc các thành viên khác thì vẫn luôn hoảng loạn, lúc đó mới ám chỉ dinh thự đang gợn sóng. Brenna cũng không nhìn sắc mặt của các thành viên.
Một cô hầu đang bưng một bình rượu. Bình rượu này được mua tại một bữa tiệc đấu giá mà lão đã tham gia, vốn tối nay là để phục vụ cho lão Paul, nhưng không may lão lại không được nếm thử. Cô hầu đó sợ hãi nhìn Brenna, cô ta lên một tiếng.
“Brenna, cô tốt nhất đừng nên dính líu vào, cứ để cho bọn đàn ông này tự lo đi.”
Cô hầu này có giọng nói yêu yêu khó ưa, xưa nay không hợp mắt với Brenna cho nên Brenna nghe thấy liền không vui mà nhíu mày, liếc cô hầu một cái.
“Thế sao cô cũng không cút khỏi đây đi? Hóng chuyện như chó chực xương vậy?”
Xưa nay ở trong cái dinh thự này Brenna không cười nói lớn tiếng, cô hầu nghe được câu này, liền thấy sợ hãi. Một tên thành viên đang đứng gần đó nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cậu ta liền kéo tay áo cô hầu và vội vàng đứng lui sang một bên mà không dám nói tiếp nữa. Brenna không có chức vụ gì lớn lao, nhưng được cánh tay phải đắc lực của lão Paul là Kai rất xem trọng, có Kai âm thầm chống lưng cho cô thì dễ gì các thành viên khác dám làm khó Brenna.
Brenna cũng không muốn phí lời với các cô hầu. Cô tự mình tiến lên phòng làm việc của lão Paul. Đó là căn phòng chỉ được sử dụng cho một mình lão Paul, hay những người chỉ được lão ta cho phép đến.
Trước khi tiến vào, Brenna kiểm tra lại trang phục của mình. Bộ đồ cô đang mặc có chỉ là một bộ đồ hằng ngày bình thường, cô không quan tâm nó có phù hợp với hoàn cảnh hay không, cô chỉ chỉnh chu nó lại cho ngay ngắn, nước hoa trên cổ và tay áo cô vẫn còn vương lại một ít mùi hương dễ chịu.
Ban đầu, Brenna không để tâm đến những vấn đề trong giới hắc đạo. Đúng hơn, để tập trung vào việc chăm sóc và bảo vệ Finn, cô coi tất cả những thứ khác là không đáng kể. Tuy vậy, do vẫn bị nằm trong lòng bàn tay của lão Paul, cô vẫn phải dành sự chú ý đến những thứ này.
Tốt, không vấn đề gì.
Sau khi xác nhận rằng quần áo đã chỉnh tề, Brenna gõ cửa tiến vào, cô bước vào thì trong chớp mắt có chút hoảng hốt, cô nhớ lại chỉ cách đây mấy ngày, cô cũng đã bước đến nơi này. Chỉ khác lúc lão Paul còn sống, giờ đây căn phòng cô đang đứng cũng dần ảm đạm. Nộ khí mờ mịt nặng nề quấn quanh trong đó.
Brenna nhẹ nhàng đóng cánh cửa và rồi nhận thấy một cảm giác khó chịu. Thời tiết có chút lạnh lẽo, trong phòng lại bị bao vây bởi một hơi khí chết chóc. Ánh đèn trong phòng vẫn sáng như thường nhưng Brenna chỉ cảm giác trước mắt có một thân ảnh u ám, trên bàn làm việc của lão có mấy đóa hoa cúc sắp sửa héo tàn. Brenna nhớ mang máng, lão Paul cực kỳ yêu thích loài hoa cúc cho nên vẫn hay thường đặt trên bàn làm việc.
Không biết bọn họ đã nói với nhau những gì nhưng khuôn mặt Kai vẫn bình tĩnh như ngày thường, ngay cả thần sắc của Jame và Chad cũng vẫn giữ nét như thường. Biểu hiện này của bọn họ khiến Brenna sợ chết khiếp như một chén thuốc độc khiến dây thanh quản của cô như bị đứt ra.
Brenna lẳng lặng bước tới phía Kai đang ngồi ở vị trí mà lão Paul thường hay ngồi.
“Em về rồi” Kai nói vậy nhưng lại không đứng dậy, chỉ lấy đôi mắt chào đón cô.
Cơ thể Brenna rung lên dữ dội, như thể cô bị tiếp xúc với nhữung cơn gió nam lạnh giá.
“Ông ta đâu?”
Kai bình thản nhún vai.
“Được những người khác đem đi xử lí rồi”
Không cần Kai giải thích, Brenna đã hiểu quá rõ mọi chuyện này rồi. Nhưng hiện tại cô chẳng biết mình phải nên bắt đầu từ đâu. Tuy Kai đã từng nói sẽ giành cái ghế của lão Paul trước đó nhưng cô vẫn không tin là sự việc này đã thực sự xảy ra. không những vậy, nó lại xảy ra rất nhanh nữa là đằng khác. Nhưng, kể cả khi cô cố chối từ nó, cái xuất hiện trước mắt cô vẫn là hiện thực.
Trong khi Brenna vẫn đang run lên vì cú sốc, cô chợt thấy Kai đứng dậy rồi cởi bỏ găng tay đen của mình.
“Chúng ta xuống dưới nhà thôi.”
Không biết lại có chuyện gì, nhưng ngay lúc này Brenna chẳng thể thốt ra được bất cứ một lời nào. Cô im lặng cùng Kai, Jame và Chad trở xuống sảnh chính.
Nghe tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống, đám thành viên đều ngước mắt hướng lên. Khi nhìn thấy Kai, bọn họ như đã dịu lại. Brenna nhìn biểu hiện cũa bọn họ cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì, chỉ cần chờ Kai tự mình phát biểu.
Ánh mắt thấp thỏm của bọn họ như thể không thể chờ đợi, muốn thấy phong phạm của thủ lĩnh mới, đây là chuyện tưởng chừng như sẽ chẳng bso giờ xảy ra ở băbg Cosa Nostra, mà đối với băng Cosa Nostra mà nói đây càng là một bước ngoặt của lịch sử.
Cosa Nostra là một băng đảng hết sức có tiếng tăm nhưng lại chịu nhục nhã khi thủ lĩnh Paul lại bị giết một cách đơn giản và dễ dàng.
Một người nhịn không nổi, bắt đầu lên tiếng.
“Kai, bây giờ Cosa Nostra sẽ như thế nào?”
Chẳng trách được sự lo âu của mọi người. Một băng đảng không có thủ lĩnh thì chỉ như rắn không đầu. Nhưng tất cả mọi chuyện vẫn đang diễn ra tốt đẹp theo tính toán của Kai.
“Mọi người bình tĩnh, Kai sẽ thay ngài Paul tiếp quản Cosa Nostra.” Jame lên tiếng.
Mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ. Nhưng Kai vẫn giữ một vẻ mặt hết sức điềm tĩnh.
“Kai là người được ngài Paul tin tưởng nhất, tôi không phản đối nếu thủ lĩnh tiếp theo là Kai” một thành viên lên tiếng.
Những ánh mắt của các thành viên cũng bắt đầu nhìn nhau như thể tất cả bọn họ đều ngờ vực về độ bản lĩnh của Kai.
Một thuộc hạ trong nhóm của Kai tiến ra phía trước đám đông. Cậu ta đã từng làm việc dưới sự quản lí của Kai, cậu ta rất mực tin tưởng và trung thành với Kai, có thể nói sự trung thành này hơn cả lão Paul vì Kai và cậu ta tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Trong một băng đảng có rất nhiều thành viên nhưng không phải ai cũng có thể thân thiết với ông chủ của mình. Giống như cậu ta, cậu ta làm việc cùng Kai nhiều hơn, dĩ nhiên cách nhìn của cậu ta dành cho Kai sẽ khác với dành cho lão Paul.
Cậu ta cúi mặt cung kính trước Kai mặc cho những thành viên khác đang xì xầm to nhỏ những điều khá khó nghe. Bởi vì Kai và cậu ta đã từng ngang vai vế với nhau, việc cậu ta bất ngờ cúi mặt trước Kai cũng là một cú sock cho các thành viên khác, họ nghĩ họ có nên cúi đầu trước một đồng nghiệp của mình hay không? Thế nhưng nỗi đau mà cậu cảm thấy khi bị đồng nghiệp chỉ trỏ không là gì so với niềm vui đang dâng trào từ tận đáy lòng cậu.
“Tôi biết điều này không đúng, nhưng xin hãy cho phép tôi từ nay về sau được phục vụ anh Kai.”
Kai liếc nhìn cậu ta, trong lòng có chút đắc ý.
“Anh tin tưởng hoàn toàn vào quyết định của mình ư?”
Một giọng nói lạnh như băng. Nếu một trăm người nghe thấy, họ đều sẽ trả lời như vậy, nhưng những gì cậu thành viên này nghe thấy là một giọng nói ngọt ngào làm ấm lòng. Kể cả nếu như cậu ta biết giọng nói đó chứa đầy độc, thì đã sao? Cậu ta không chút lưỡng lự, kể cả khi nó đồng nghĩa với viêc đổi lại cậu phải từ bỏ cả mạng sống của mình.
“Đúng vậy. Tôi đã làm việc cùng anh rất lâu rồi, tôi hiểu rõ quyết định của mình.”
Kai cố tỏ ra dáng vẻ của một người thủ lĩnh. Brenna trầm ngâm liếc nhìn anh như thể cô đã nhìn thấu được vở kịch này.
Kai vốn dĩ không phải là loại ngưởi có tham vọng. Lí do vì sao anh muốn điều hành băng Cosa Nostra thì chẳng ai ngoại trừ bản thân anh là biết rõ. Trước khi xâm nhập vào Cosa Nostra, có vô số những thuộc hạ của anh không có giá trị đã bị anh loại bỏ thẳng tay vì anh nhận ra những người này thực sự vô dụng ngay cả khi đã cố sử dụng họ. Dẫu vậy, Kai không hối hận với quyết định của chính mình.
Kai đã phải tiến hành hoạt động thanh trừng lão Paul vì thời cơ đã đến. Nếu anh bỏ lỡ cơ hội, quyền ra lệnh cho các thành viên trong tay anh sẽ bị ai đó khác tước đi. Ngoài ra khó khăn trước mắt lúc này cũng chính là trấn an và tạo niềm tin tuyệt đối chi các thành viên. Kai tự hỏi liệu anh có thể xây dựng được băng đảng trụ vững trước thử thách của thời gian?
Sau khi tạm thời trấn an được các thành viên, Kai ra hiệu giải tán. Rất nhanh ở sãnh chính chỉ còn lại một mình Btenna và Kai. Anh chớp mắt nhìn cô.
“Người em nồng mùi bia lắm đấy sao em còn không đi nghỉ đi?”
Brenna trầm mặc nhìn Kai.
“Anh thật sự là một diễn viên xuất sắc. Anh đừng tưởng em không nhìn ra được vở kịch của anh.”
Kai cười đắc ý.
“Nếu trước đó anh không nói rõ với em liệu em có dám chắc bây giờ em có thể nhìn rõ khongy?”
Brenna cứng cơ mặt á khẩu, đúng như những gì Kai nói. Nếu như trước đó anh không nói rõ kế hoạch với cô, cùng với diễn xuất xuất sắc của Kai ban nãy thì quả thực cô sẽ chẳng thể nhìn ra được vở kịch này.
“Anh có đảm bảo bọn họ sẽ hoàn toàn trung thành với anh không?”
Kai đưa tay xoa cằm mình một lúc lâu rồi mới lên tiếng. Ngụ ý là nếu băng đảng đã lọt vào trong tầm kiểm soát của Kai thì sẽ không có mấy loại người não hỏng như thế. Jame và Chad đưa mắt nhìn Kai như thể còn có chuyện gì đó quan trọng. Hiểu được ánh mắt của hai người họ, Kai lập tức xua Brenna đi khéo léo.
“Có chuyện gì ngày mai hẵng nói, bây giờ khuya lắm rồi.” Kai cười tươi nói rồi anh quay mặt cùng Chad và Jame trở lên phòng làm việc.
Không phủ nhận độ mệt mỏi của bản thân. Brenna xoa mặt rồi trở về phòng của mình. Dù sao những chuyện như thế này vốn chẳng liên quan đến cô. Hơn nữa việc Kai làm ông chủ mới vẫn sẽ có lợi hơn cho cô là lão Paul cho nên hiện tại cô không thấy có một chút phiền hà khó chịu nào cả.
Kai cùng Chad và Jame trở lên phòng làm việc.
***
The Space Needle cao một trăm tám mươi bốn mét, là tòa nhà dễ nhận biết nhất của Seattle bởi từ lâu tòa nhà đặc biệt này đã trở thành một biểu tượng của thành phố. Tọa lạc tại trung tâm Seattle, Space Needle là một địa danh thu hút đông đảo khách du lịch nhờ sở hữu tháp quan sát và nhà hàng SkyCity cho tầm nhìn tuyệt vời toàn cảnh thành phố, hồ Washington, hồ Union, núi và Puget Sound.
Ba chiếc trực thăng quân đội hùng hồn đáp xuống sân thượng, tiếng vù vù của cánh quạt cùng với gió mạnh xóay cuồn cuộn lên, làm cả bầu trời chạng vạng tối trở nên mờ mịt bởi cát bụi.
Một tốp người tinh anh thành thạo nhảy từ mấy chiếc trực thăng xuống, nhìn vào kỹ thuật và hành động điêu luyện của bọn họ có kỷ luật và trình tự hẳn hoi, cũng đã đủ biết họ là những người được huấn luyện đặc biệt theo lối quân sự.
Chỉ trong tích tắc mười mấy tên mặc âu phục màu đen, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng M4 Carbine đứng thành hai đường thẳng.
M4 là loại súng có thể lựa chọn cách bắn từ bán tự động đến ba viên một. Với quy lực khiếp người, tầm bắn xa lên đến 600m và tôc độ bắn ra Tốc độ bắn 700–950 phát trong một phút. Là một dòng súng có khả năng tùy biến cao, các loại súng trong dòng M4 Carbine có khả năng gắn được thêm các phụ tùng khác để gia tăng sức chiến đấu. Ví dụ như M4A1 có thể gắn thêm ống phóng lựu M203 để trở thành loại súng trường tấn công có khả năng bắn lựu đạn M4A1/M203
Chiếc trực thăng vừa dừng hẳn lại, Khalid, Leo cùng với Alex bước xuống, ba người cẩn thận quan sát tứ phía sợ có người mai phục.
Sau khi nhận được ánh mắt an toàn của Khalid, Nathan mới oai nghiêm bước xuống.
Trên người Nathan là bộ âu phục màu đen cùng với áo măng tô màu cà phê sữa đầy lịch lãm, quý phái, chân mang đôi giày da bóng loáng.
Hắn oai phong đứng chính giữa một tốp người xuất sắc này, ánh mắt ngông cuồng đầy vẻ tự tin cùng với khuôn mặt điềm tĩnh ngẩng lên thật cao, dáng vẻ khí thế này đích thực của một ông trùm mafia.
Hôm nay là buổi hội nghị một năm một lần trong giới hắc đạo, mỗi năm hội nghị sẽ được diễn ra tại một địa điểm khác nhau và năm nay tòa nhà The Space Needle tại Seattle được chọn là điểm họp mặt.
Những người hiện diện tối đêm nay toàn là những kẻ tai to mặt lớn trong giới hắc đạo, chính vì vậy sự phòng vệ của nơi này vô cùng chặt chẽ.
Trên sân thượng lúc này đã đậu sẵn ít nhất có hai mươi lăm chiếc trực thăng tư của những người đến tham gia buổi hội nghị.
Nathan được đám thuộc hạ cẩn thận hộ tống vào bên trong toà nhà, trước khi vào thang máy Leo đã dùng thiết bị kiểm tra thuốc nổ để kiểm tra thang máy. Sau khi không phát hiện có gì khả nghi, anh mới nhìn Nathan cung kính báo cáo.
“Ngài Redmond, đã an toàn.”
Nghe Leo nói vậy, Nathan và bốn người vệ sĩ hắn tin tưởng bước vào trong. Đám thuộc hạ còn lại được Nathan sắp xếp chờ lệnh trên sân thượng.
“Ngài Redmond, hôm nay cũng sẽ có mặt của Zane Holtz…” Leo trong lòng không khỏi lo lắng.
Nathan với khuôn mặt lạnh tanh, hắn không nói gì ánh mắt lạnh lùng liếc vào góc bên phải trên trần thang máy, là một cái camera an ninh. Bốn vệ sĩ liền đề cao cảnh giác, Nathan mới vừa cho họ biết nhất cử nhất động của bọn họ đang bị người khác giám sát.
Ngồi trong phòng giám sát là một đám người được thuê tới, để giữ an ninh trật tự của đêm hôm nay và cũng để đảm bảo sự an toàn cho tất cả khách mời.
Một gã bảo vệ tóc nâu – Max trên tay cầm máy bộ đàm cặp mắt không ngừng theo dõi hơn năm mươi máy camera, đang nhấp nháy quan sát từng góc cạnh của toà cao ốc. Cặp mắt sắc bén nhìn láo lia từ màn hình này sang màn hình khác, lúc này ứng dụng “hệ thống nhận dạng khuôn mặt” bất đầu hoạt động, nó không ngừng zoom vào và zoom ra liên tục để xác nhận khuôn mặt của tất cả mọi người bước vào toà nhà, sau khi máy vi tính xác nhận được thân phận của đối phương, tư liệu của họ lập tức hiện lên trên màn hình, và sẽ tự động lưu tư liệu của họ vào trong kho dữ liệu.
Dùng cách này vừa có thể kiểm tra an ninh vừa có thể kiểm soát ai có mặt trong buổi hội nghị ngày hôm nay.
“Chuẩn bị tiếp đón Ngài Redmond.”
Max ấn vào máy bộ đàm, liên lạc với các thuộc hạ khác đang đứng canh chừng trước cửa phòng hội nghị. Hôm nay công ty an ninh của Andrew Bud được mời đến để phụ trách sự an toàn của mọi người. Công ty này có tên gọi là iProov.
Bước vào cửa là Bud phu nhân – Marie, trên nguời cô ta mặc một cái đầm dài màu ngọc bích bó sát vào thân hình gợi cảm của cô, trong tai cô đặt một chiếc máy bộ đàm vô hình, để tiện việc liên lạc với thuộc hạ.
Vừa bước vào cửa cặp mắt sắc bén của Marie liền quan sát màn hình máy vi tính, đôi mày thanh tú của cô chau lại trong vẻ không hài lòng, cô lập tức bước nhanh đến máy vi tính. Marie chống hai tay lên bàn xem kỹ lại màn hình, cặp mắt khôn khéo của cô chợt hiện lên tia phẫn nộ.
“Max, anh làm việc kiểu gì vậy? Có người xâm nhập vào hệ thống an ninh của chúng ta, vậy mà anh cũng không hay.”
Max nghe Marie nói vậy liền khom tới nhìn vào màn hình, khi anh nhìn kỹ hơn mới thấy màn hình bị nhiễu sóng, nhưng chỉ khi quan sát thật kỹ mới có thể nhận ra. Max dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Marie, vừa rồi anh đã kiểm tra nhưng không hề phát hiện ra việc này.
Việc bị người ngoài hack vào máy chủ rất quan trọng, chỉ cần điều khiển được chương trình phần mềm, cũng đồng nghĩa với việc họ đã nắm được toà cao ốc The Space Needle này trong lòng bàn tay. Tất cả cửa ra vào, thang máy, đèn, hệ thống thông hơi, hệ thống báo động đều được khống chế bởi máy chủ. Nếu họ có dã tâm bất chính, tính mạng của tất cả mọi người trong toà cao óc này sẽ gặp nguy hiểm.
“Mau chống xâm nhập ngay.”
Max khẩn trương ra lệnh cho thuộc hạ của mình, đám thuộc hạ lập tức múa máy bàn tay thành thạo trên các bàn phím, đã qua một phút nhưng họ vẫn chưa loại bỏ được tín hiệu xâm nhập.
Lúc này Marie thật bình tĩnh, cô đứng một bên khoanh hai tay trước ngực, chờ xem họ giải quyết việc này như thế nào. Cô quan sát từng động tác của bọn họ, một lúc sau Marie đã không còn kiên nhẫn với sự bất lực của bọn họ nữa, giọng nói lạnh lùng của cô vang lên từ phía sau.
“Dùng Task Manager để loại bỏ nó, sau đó ngăn chặn tất cả tín hiệu với bên ngoài, trách nhiệm của chúng ta là giữ an toàn cho tất cả khách mời trong toà cao ốc này. Việc bên ngoài không liên quan gì đến chúng ta.”
Nghe Marie nói vậy, thuộc hạ của Max lập tức làm theo lời chỉ thị của cô. Chỉ trong tích tắc họ đã thành công loại bỏ được sự xâm nhập của bên ngoài. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt khâm phục của bọn họ tập trung vào Bud phu nhân.
Họ không ngờ cô không giống như những người phụ nữ khác là một bình hoa di động, ngược lại cô còn tài giỏi hơn cả bọn họ, những người tự xưng mình là thiên tài trong lĩnh vực công nghệ thông tin.
Sau khi Marie kiểm tra kỹ mọi việc cô mới an tâm rời khỏi phòng giám sát, đi đến gặp mặt Andrew. Lúc này anh đang ở trong phòng nghỉ trên tầng một trăm hai chờ cô.
Cửa thang máy vừa được mở ra, bốn tên thuộc hạ của Max lập tức đứng cung kính hành lễ.
“Ngài Redmond, xin mời ngài.”
Họ khom người vươn tay làm động tác mời, chỉ về hướng cái bàn được đặt trước khán đài.
Nathan không nói gì, khuôn mặt vẫn như tản băng ngàn năm bước vào trong, hắn không tuân theo quy luật của buổi hội nghị mà đi thẳng đến chỗ ghế nào hắn cảm thấy thỏai mái liền ngồi xuống.
Quy luật của buổi hội nghị, ghế ngồi sẽ được chủ toạ sắp xếp trước, họ sẽ xem xét theo thế lực của từng vị khách mời, để quyết định vị trí ngồi của họ. Thế lực càng cao vị trí ngồi càng gần với khán đài.
Trên tất cả bàn đều được đặt một cái biển tên của vị khách mời, Nathan liếc nhìn qua dãy bảng tên.
Bàn tròn đầu tiên là của Zane Holtz thủ lĩnh của MS13
Stanley Williams thủ lĩnh Crips – Italy
Ouya thủ lĩnh Yamaguchi Gumi – Nhật Bản
Hội Tam Hoàng – Hong Kong
Solntsevskaya Bratva – Nga
Sinaloa cartel – Mexico
Ndrangheta – Ý
…
Và một vài băng đảng khác đến từ những đất nước khác nhau và khu vực khác nhau,… Tuy vậy nhưng không phải buổi họp mặt nào cũng sẽ có đẩy đủ những khách mời tới, sẽ có người tới người vắng bóng.
Những người thống lĩnh cả một đất nước sẽ rất khác biệt giữa một người chỉ thống lĩnh một khu vực như Nathan. do đó vị trí của Nathan có thể nói chỉ bằng một phần ba bọn họ. Do vậy Nathan cũng rất cẩn thận giữ mình với họ mặc dù hắn vẫn có thể tự nhiên phô trương ra khí chất lãnh đạo và sự tự tin của chính mình, không lùi bước.
Ngoài ra còn có Andrew Bud và Marie Steele, Nathan thủ lĩnh Camorra, Ông Rocco Siffredi chủ tọa và Anastasia Siffredi con gái của ông.
Thuộc hạ của Max biết quy tắc của Nathan Redmond, hắn không thích người khác đến gần mình, nên khi anh nhìn thấy Nathan ngồi sai vị trí, anh liền bước tới đứng cách xa Nathan một bước, tay anh rung rung chỉ vào vị trí ghế ngồi đối diện với khán đài nói với giọng cung kính.
“Xin lỗi ngài Redmond, ghế bên này là của ngài.”
Thật sự vị trí đó được đích thân Ông Rocco sắp xếp cho Nathan, chỗ ngồi được dành cho hắn là chỗ tốt nhất chỉ sau Zane Holtz. Điều này chứng tỏ Nathan Redmond tuy chỉ thống lĩnh một khu vực Los Angeles nhưng hắn cũng không phải dạng người có thể xem thường được.
Ngồi ở vị trí đó Nathan chỉ cần nhìn thẳng là có thể nhìn thấy tất cả mọi việc diễn ra trên khán đài.
Nathan liếc nhìn vào cái biển tên đặt ngay trước mặt. Pablo Escobar – một thủ lĩnh dường như chả là cái đinh gì với hắn. Hai chữ Pablo Escobar viết rõ ràng trên biển tên. Nathan không nói gì, hắn vươn tay cầm lấy biển tên quăng sang một bên. Tên thuộc hạ của Max cảm giác thấp thỏm trong lòng với hành động ngang tàng này của Nathan. Anh biết hôm nay là ngày tụ hội lại những nhân vật khét tiếng nhất trong thế giới ngầm. Chỉ cần hắn đắc tội với họ, anh tin chắc mình sẽ không còn mạng rời khỏi nơi đây. Tên thuộc hạ của Max trán lấm tấm mồ hôi, anh cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt của Nathan và nói..
“Ngài Redmond, xin ngài đừng làm khó thuộc hạ.”
Andrew Bud và Marie Steele, Zane Holtz (MS13), Stanley Williams (Crips – Italy) mới từ ngoài cửa bước vào, bốn người cùng những đám thuộc hạ của mình nhìn thấy một màn vừa được Nathan diễn ra.
Stanley nhìn Nathan bằng một ánh mắt đầy ngờ vực, ông nghe nói sau cái lần Nathan bị thuộc hạ của mình cùng với người ngoài hợp tác ám sát, tính tình hắn đã thay đổi không còn lòng tin với bất kỳ ai, ngoài thuộc hạ thân cận thì người ngoài tuyệt đối không được phép đến gần hắn, dù có cố gắng đến gần thì điều đó dường như cũng là bất khả thi.
Andrew một thân âu phục màu trắng, anh phong độ vòng tay qua eo của Marie ôm cô sát vào lòng. Andrew Bud và Marie Steele được xem như là một cặp trời sinh, hai người với dung mạo ấm áp, ánh mắt tỏa ra một sự thân thiện nhưng đằng sau lớp vỏ ấy là một khuôn mặt đáng sợ làm những người bên cạnh không thể dời tầm mắt của mình.
“Các người lui xuống” Andrew cất giọng đều đều của mình lên, anh bước tới thản nhiên kéo ghế ra, anh cẩn thận dìu Marie ngồi xuống.
“Vâng thưa ngài Bud.”
Những tên thuộc hạ cung kính cúi đầu, rồi lập tức lui mình về phía sau đứng, ánh mắt sắc bén không ngừng quan sát chung quanh.
Lúc này Zane và Stanley cũng chậm rãi bước tới, trên người cả hai từ trên xuống dưới là một màu đen huyền bí.
Hai người bọn họ di chuyển và an tọa tại vị trí có tên của mình. Zane đưa ánh mắt thân thiện nhưng đáng sợ nhìn về phía Nathan. Dĩ nhiên Nathan nhìn ra được đằng sau ánh mắt đó thực sự là gì, nhưng hắn không lên tiếng.
“Nathan, đã lâu không gặp.”
Nathan lườm lườm Zane một hồi, rồi mỉm cười lịch sự nói.
“Phải, đã hai năm rồi.”
Lần cuối cùng Nathan gặp mặt của Zane chính là tại khách sạn Shanghai Jin Jiang International (SJI) ở Thượng Hải, Trung Quốc vào hai năm trước. Lúc đó cũng là một buổi tụ họp của các ông trùm hắc đạo.
Nathan ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế, bàn tay bất giác mân mê cái bật lửa ga MH 885 màu đen có viền đường viền màu đồng tinh xảo trên tay. Lúc này đột nhiên trong lòng của Nathan hiện lên sự đề phòng khi hắn cảm giác được có người đang tiến đến gần mình. Hắn cau mày tỏ ra khó chịu, nép thân thể cường tráng của mình sang một bên.
Khalid đang đứng cung kính một bên, hai tay chắp sau lưng cặp mắt thận trọng quan sát mọi việc diễn ra chung quanh Nathan.Khi Khalid nhìn thấy tên phục vụ bàn không biết sống chết là gì, thản nhiên tiến đến gần Nathan. Khalid liền bước tới chặn tên phục vụ bàn lại, hành động đường đột này của cậu ta sẽ làm Nathan nổi giận. Khalid là người thân cận nhất của Nathan nên anh biết rõ với tính tình của Nathan, chỉ cần tên phục vụ bàn lỡ chạm vào người của hắn, hắn sẽ giết chết cậu ta ngay lập tức.
“Để tôi.”
Giọng nói trầm và đều đều của Khalid vang lên, anh vươn tay nhận lấy ly rượu từ trên tay của cậu ta, cung kính đặt xuống trước mặt của Nathan
“Ngài Redmond, xin mời.”
Cặp mắt sắc bén của Stanley không ngừng quan sát Nathan, từng cử chỉ cùng với thần thái của hắn làm Stanley kinh ngạc vô cùng. Trong lòng ông thầm nghĩ trên thế gian này ngoài Zane Holtz ra, Nathan là người thứ hai có khí thế cùng với sát khí khiếp người như vậy.
Nathan của ngày hôm nay đã không phải là một tên tội phạm đường phố quèn quặt lỗ mãng của trước đây. Hắn của hiện tại là một người mưu mô quỷ quyệt, với tính cảnh giác cao, trên người hắn tỏa ra sát khí làm người ta nhìn vào không rét mà phải run.
Andrew ngồi bên cạnh một tay ôm eo của Marie, tay còn lại cầm ly rượu đỏ trên bàn lên hớp một ngụm.
Nathan chỉ ngồi hút thuốc và nhâm nhi ly rượu của hắn trong lúc mọi người đang cùng nhau trò chuyện, đột nhiên hai người đàn ông cùng với thuộc hạ của họ bước tới.
Ouya (Yamaguchi Gumi – Nhật Bản) với ngọai hình cao lớn tuấn tú, nhưng vẻ sỗ sàng hiện lên rõ ràng trên gương mặt anh ta.
“Zane, Stanley, Andrew và Nathan! Ngọn gió nào đã thổi các vị tới đây.” Ouya cười
Ouya nói một cách đầy tự mãn, hiện tại băng Yamaguchi Gumi đang trên đà phát triển, như diều gặp gió nên trong mắt anh không xem ai ra gì. Tuy Ouya nắm đầu cả Nhật Bản nhưng Zane lại nắm đầu cả thế giới, bọn họ vẫn khác xa một trời một vực. Biết là vậy nhưng Ouya vẫn rất đắc ý vào sự phát triển của mình, hắn cũng dám xem thường cả Zane. Zane là một ông trùm lâu năm trong thế giới ngầm, rất có tiếng tăm, tuyệt nhiên không vì một hành động lỗ mãng trẻ trâu của Ouya mà trở nên cộc cằn làm xấu hình ảnh của mình. Hơn nữa, Zane không chấp với bọn trẻ trâu chỉ mới phớt lên được là đã tỏ vẻ như mình là trùm thiên hạ. Khuôn mặt thư giãn của tất cả mọi người đột nhiên trầm xuống, không ai quan tâm đến lời chào hỏi vô phép tắc của Ouya.
“Hôm nay tôi có mặt ở đây với tư cách là chủ tịch của tập đòan iProov, để giữ sự an toàn cho mọi người và tôi đã rút lui ra khỏi giới hắc đạo” Andrew cau mày nói với giọng băng lãnh, anh ghét nhất những kẻ láo xược như Ouya.
Ông Rocco đứng một bên cùng với cô con gái của mình, ông nhìn thấy nét mặt của những nhân vật của đêm hôm nay tỏ ra đằng đằng sát khí. Tuy vậy những người này đều là dân có knih nghiệm, nhất định sẽ chẳng để bụng tên trẻ trâu Ouya.
“Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi hội nghị của ngày hôm nay” Ông Rocco bước tới và nói.
“Đây là Anastasia, con gái của tôi.” Ông Rocco cười thanh lịch giới thiệu con gái của ông với mọi người, nhưng ánh mắt chỉ nhìn vào Zane và Nathan.
Ông Rocco là một người với vẻ bề ngoài đơn giản bình dị, ôn nhu sao cũng được, nên được người trong hắc đạo đề cử làm người hoà giải, chỉ cần hai băng đảng xảy ra xung đột, Ông Rocco sẽ đứng ra giúp họ giải quyết vấn đề. Nhưng thật ra tâm tư của Ông Rocco này không hề đơn giản, ngược lại còn sâu xa khó lường. Ông biết hiện tại người nắm trong tay thế lực lớn nhất trong hắc đạo chính là Zane Holtz. Trong mắt ông chỉ có người mạnh nhất, giỏi nhất mới xứng làm con rể của ông, dù vậy gia cảnh của ông cũng không phải dạng vừa, nếu Zane đồng ý, tuyệt nhiên sẽ môn đăng hộ đối.
Marie nhìn qua một cái là biết ngay dã tâm của ông Rocco, cô ghé sát vào tai của Andrew nói nhỏ.
“Ông Rocco này không đơn giản. Anh nên cẩn thận với ông ta.”
Nghe cô vợ trẻ Marie nói vậy, Andrew nhếch môi lên thành một nụ cười nhẹ, bàn tay anh đang choàng qua eo của Marie bất giác vươn lên vuốt ve mái tóc dài màu hạt dẻ của cô. Andrew là một người cực kỳ sáng suốt, lại rất có knih nghiệm trong giới hắc đạo. Nhưng không phải chỉ mình Andrew, tất cả những người trong giới hắc đạo đều tinh ý cả, nếu không thì chẳng thể nào sống sót qua ba tiếng đồng hồ chứ đừng nói đến ngày mai. Do đó Andrew biết dã tâm của Rocco chỉ vì anh không muốn nói ra mà thôi.
“Marie của anh là thông minh nhất.”
Andrew không quan tâm đến sự hiện diện của mọi người, nói xong anh cúi xuống đặt lên trán của Marie một nụ hôn khen thưởng.
“Xin chào mọi người, mọi người có thể gọi tôi là Ana.” Anastasia Siffredi nở một nụ cười duyên dáng, ánh mắt gợi tình nhìn Nathan. Nhưng nụ cười của Anastasia không giữ trọn được bao lâu, liền bị sự lạnh nhạt của Nathan làm cho tất ngủm.
Trong giới hắc đạo không phải không ai biết Nathan là một người đã lập gia đình, người Rocco nhắm đến không phải Nathan mà là Zane, nhưng Anastasia nhắm đến ai vẫn là quyền của cô ấy.
Stanley không hề để cha con nhà họ Siffredi vào trong tầm mắt, bàn tay ông đã vươn tới cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, đưa ly rượu đỏ lên định hớp một miếng. Ly rượu còn chưa chạm vào đôi môi cong như tạc của Stanley đã bị Nathan ngồi kế bên nâng tay chận lại, hắn lắc đầu nhìn Stanley. Nhận ra được sự bất cẩn của mình, Stanley mỉm cười đặt ly rượu lại trên bàn, ông dùng tay đẩy ly rượu sang một bên.
Bàn tay Nathan vẫn mân mê cái bật lửa. Trong lúc này hai cha con Ông Siffredi đứng ngượng ngùng bên cạnh, vì thái độ thiếu tôn trọng của Nathan Redmond.
Anastasia là một cô gái với cặp mắt xanh sâu thẳm, mũi cao làn da trắng mái tóc dài màu vàng, một cô gái da trắng giống như Qwen, cô là một người vô cùng kiêu ngạo, từ trước tới giờ chỉ có cô thờ ơ với người khác. Đối với những chàng trai, họ đều phải tốn công phí sức để lấy lòng cô, ngoài sắc đẹp ra thì còn phải nói đến gia thế của cô.
Anastasia nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Nathan cự tuyệt cô mà cô thấy hận trong lòng, sự căm phẫn được cô che giấu dưới ánh mắt điềm đạm của cô.
“Tiểu thư Ana quả thật là một mỹ nhân, tôi rất vinh hạnh được biết cô.”
Ouya nham nhở bước tới nói với giọng tán tỉnh, ánh mắt không ngừng quan từng đường cong trên cơ thể của Anastasia, trong lòng Ouya thầm nghĩ những câu từ hết mực khiếm nhã. Anastasia nhìn thấy ánh mắt lố lăng của Ouya nhìn mình, trong lòng cô hận không thể đem hắn ra chém thành từng mảnh. Nhưng cô biết Ouya cũng không phải là dân tầm thường, tốt nhất là vẫn không nên đắc tội với Ouya.
“Rất vui được biết Ngài Ouya.” Anastasia lịch sự mỉm cười nói một cách qua loa, ánh mắt không tự chủ nhìn Nathan. Không rõ vì sao sự lạnh lùng của hắn lại càng gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng cô.
Sau khi buổi hội nghị kết thúc Andrew và Marie cùng thuộc hạ đi lên phòng giám sát.
“Max, mọi việc vẫn ổn chứ.”
Marie đang được Andrew ôm trong lòng, cô nhìn thấy nét mặt khẩn trương của Max liền lên tiếng.
“Ngài Bud, phu nhân Bud.” Max nhìn hai người cung kính chào hỏi.
Nhìn thấy Andrew gật đâu, Max mới bất đầu nói ra sự lo lắng trong lòng của mình.
“Tôi mới vừa phát hiện, có người đã âm thầm cài đặt một loại virus vào trong máy vi tính, một nút nhấn của khi cửa chính và cửa sân thượng được nhấn, tòa cao ốc lập tức sẽ bị ngắt điện và khoá kín lại tất cả các lối ra vào. Như vậy sẽ không ai có thể rời khỏi, tất cả mọi người sẽ bị nhốt trong toà cao ốc này.”
Max với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nói một cách thận trọng, nếu họ không tìm ra cách rời khỏi, Max tin chắc tất cả mọi người sẽ bỏ mạng tại đây. Marie nghe Max nói, cô biết ngay là do ai làm.
“Đây là kiểu làm của MS13”
__________________________
Tổng hết lại tên nhân vật và tên các băng đảng đã nhắc đến. Vì toàn tên tiếng anh lại ít khi nhắc đến nên soạn riêng ra cho các bạn nếu quên thì có thể trở lại đây coi lại. Sau này có xuất hiện thêm ai mình sẽ cập nhật lại tại chương này để thêm hoặc loại nhân vật cho nên các bạn đọc truyện ở để truyện được cập nhật thường xuyên nhé.
Nathan Redmond băng Camorra đứng đầu Los Angeles.
Qwen Breslin (phu nhân Redmond)
Thành viên: Khalid, Leo, Alex, Aldo,…
Brenna Harding, con trai Finn.
Kai Havertz băng Cosa Nostra.
Thành viên: Jame, Chad, Twan…
Zane Holtz băng MS13 hoạt động mạnh nhất ỡ Mỹ. Đứng đầu Châu Mỹ và đã bành trướng ra thế giới. Hiện tại là băng đảng mạnh mẽ nhất thế giới.
Thành viên: Jóse, Edga,…
Stanley Williams băng Crips đứng đầu Italy.
Ouya băng Yamaguchi Gumi đứng đầu Nhật Bản.
Andrew Bud là chủ tịch tập đoàn iProov, công ty an ninh phụ trách sự an toàn của khách hàng.
Marie Steele (Phu nhân Bud)
Ông Rocco Siffredi là người hoà giải khi hai băng đãng xảy ra xung đột.
Con gái ông Anastasia Siffredi, gọi tắt là Ana.