Đọc truyện Yêu Nhầm Gã Tội Phạm – Chương 46
Ánh sáng tràn ngập gian phòng, đánh thức Qwen khỏi giấc ngủ sâu. Cô trở người và mở mắt. Đối diện giường của họ là cả một tầm kính có thể nhìn ra bên ngoài sân. Cả buổi sáng tháng chín tuyệt đẹp đang ở dưới chân cô. Có điều thiếu vắng Nathan.
“Thời gian qua cũng khá lâu rồi nhưng mình vẫn chưa tin được rằng mình đã là phu nhân Redmond rồi.” Cô phấn khích, nghĩ thầm. Cô chẳng còn bận tâm về chuyện cô vũ nữ kia nữa.
Cô cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi không thấy Nathan còn ở trên giường. Anh rất bận, thường xuyên vắng nhà. Có vài đêm thì cũng chẳng thèm về. Nhưng nếu có ở nhà thì toàn về lúc khuya lắc khuya lơ, về vào lúc cô đã ngủ rồi. Sáng dậy thì hắn thường đi rất sớm nên mỗi khi thức dậy, mở mắt cô chẳng bao giờ thấy được hắn lúc bên cạnh mình. Nhiều khi cô chỉ ở yên trong nguyên một căn nhà to đùng, rất cô đơn, nhưng cô cũng chẳng trách cứ gì hắn cả. Vì nếu có nói gì đi chăng nữa thì không những không thay đổi được mọi thứ mà có thể còn khiến cho hắn càng thêm bực bội. Theo thời gian thì cô cũng dần quen được với điều đó. Cô thích nghi rất nhanh vì ngày xưa ở nhà cũ cô cũng luôn chỉ có một mình.
Khuôn mặt đẹp, trẻ hơn và thanh thản hơn trong giấc ngủ. Đôi môi cong như tạc hơi hé mở, mái tóc đen, mềm rối tinh – cô tưởng tượng hình ảnh lúc ngủ của hắn. Cô muốn đưa tay sang, chạm vào hắn nhưng lại chẳng biết cái ngày này khi nào sẽ tới.
“Như một đứa trẻ nhỏ, anh thật đáng yêu khi ngủ.” Cô tủm tỉm cười, tưởng tượng cảnh hắn ngủ.
Cô có thể suy nghĩ về anh cả ngày nhưng bây giờ cô cần vào phòng tắm. Qwen trườn khỏi giường, nhặt lấy chiếc áo sơ mi trắng của hắn trên sàn, khoác vào người. Cô mở một cánh cửa khác trong phòng, đúng là nhà tắm và nó thậm chí còn rộng hơn cả phòng ngủ.
“Sao một người đàn ông như anh ấy lại cần cả một không gian thênh thang thế này?” Cô nhăn mặt khó hiểu rồi phì cười.
Qwen nhìn thấy mình qua tấm gương to treo phía trên bồn tắm. Môi cong lên, chân nhịp nhịp.
“Vậy là mình đã ngủ với anh ấy rồi đấy, thất thân với một người chả hề yêu mình. Đúng ra là một kẻ có những dự định quái đản dành cho mình… Nhưng mà mình cũng không bỏ cuộc đâu.” Cô nghĩ, tinh thần phấn chấn.
Cô cau mày với mình trong gương. Cô hạ quyết tâm rằng sẽ khiến hắn gục ngã êm ái trước một người hoàn hảo như cô. Qwen phấn khởi, bấn loạn và hơi bối rối. Mái tóc cô vẫn tự xù lên theo ý nó. Cô cố chải tóc bẳng những ngón tay. Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô cảm thấy đói.
Cô quay lại và trở xuống nhà bếp.
“Mình đã ăn trứng rán vào hôm nào…? hôm qua nhỉ…” Cô vừa lục tủ lạnh vừa nghĩ.
Cô xem tủ lạnh và thấy chẳng có thứ gì ngon lành cả, trên bàn chỉ có một bịch bánh sandwich, thế là cô quyết định sẽ ăn bánh nướng quết mứt bơ làm từ hạt dẻ, và một ly cà phê.
“Tiểu thư cô đang gì thế?”
Qwen giật mình quay người lại.
“Khalid? Anh làm tôi giật cả mình đấy!”
Khalid hơi đỏ mặt khi thấy Qwen trong bộ đồ sơ mi quyến rũ đó, anh cúi mặt để không phải nhìn vào cô. Còn Qwen thì vẫn cứ vô tư như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Tiểu thư, những chuyện này hãy cứ để người hầu làm…”
“Không sao đâu, tôi đang rất rảnh rỗi mà.” Cô cười tươi.
Và lại một người nữa bị loạn nhịp tim.
“Được rồi, nếu không có gì nữa thì anh đi đi, anh cứ đứng đấy nhìn tôi sẽ ngại lắm.” Nói rồi cô quay trở người lại vào bịch sandwich trên bàn.
“Vâng…”
Bận rộn khiến cô có một chút thời gian để suy nghĩ nhưng không nghĩ quá sâu. Qwen mỉm cười, lọt thỏm vào ký ức đêm qua. Lời nói của hắn, cơ thể của hắn, cách âu yếm của hắn… Cô nhắm mắt lại vì cơ thể râm ran sự hồi tưởng.
Sau khi chuẩn bị phần bánh xong, cô chuyển qua pha cà phê. Cô xoay người lại, Nathan đang ngồi trên một chiếc ghế cao tại quầy ăn sáng, người tựa vào quầy, những ngón tay thuôn dài đỡ lấy mặt. Hắn vẫn mặc chiếc áo thun lúc ngủ. Mái tóc rối bời thật sự quả là hài hòa với hắn, như thể cả vũ trụ này hợp sức lại giúp hắn luôn trong tình trạng thật đẹp trai, sắp đặt để nó được rối lên như thế. Trông hắn thừ mặt ra đấy. Cô lại bị giật mình mạnh một phát nữa, đỏ mặt rồi thu người lại, đầu gối nhũn ra trước cái nhìn của hắn.
“Anh ấy không đi làm sao? Sao hôm nay anh ấy lại ở nhà?” Một chuỗi hàng loạt câu hỏi bắt đầu chạy trong đầu cô. “Cơ mà anh ấy là mèo sao? Đi xuống nhà mà chẳng tạo ra tiếng động gì cả.” Cô nghĩ.
“Chào buổi sáng. Sáng nay trông em tràn đầy năng lượng nhỉ.”
“Em… Em đã ngủ rất ngon.”
Nathan đảo mắt một vòng ngó quanh nhà.
“Người làm đâu mà lại để em làm thế này?” Hắn lấy tay xoa mắt mệt mỏi.
“Em muốn tự tay làm, dù sao em cũng khá rảnh rỗi…”
“Haaaa… Sau này em không cần phải làm những việc này đâu.” Hắn thở dài phiền não.
Hắn chau mày lại quét cô từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu.
“Em ăn mặc cái kiểu gì thế kia? Trong nhà này không phải chỉ có một mình em đâu. Còn mấy tên bảo vệ nữa” Hắn cau mày khó chịu, dùng giọng điệu giang hồ đe dọa cô.
Qwen nắm chặt áo và kéo sâu xuống, nhưng cái áo cũng chẳng dài mấy.
“Em đã bảo mọi người đi hết rồi, lần sau em sẽ không như thế nữa đâu.”
Hắn im lặng quay mặt đi chỗ khác. Hắn không biết rằng mình lại vô tình phá tan đi tâm trạng đang tốt đẹp của Qwen, nhưng điều đó cho dù có biết hắn cũng sẽ chẳng bao giờ bận tâm. Cô hơi buồn, đứng im tỏ vẻ hối lỗi một lúc rồi lên tiếng.
“…Anh đói không?”
“Cực kỳ.” Hắn đáp với ánh mắt thâm u.
“Bánh nướng và cà phê nhé? Hay anh muốn nước trái cây?”
“Anh không phải con nít đâu mà uống nước trái cây. Cà phê đi.”
Cô dọn dĩa bánh lên trước mặt anh với nụ cười rạng rỡ.
“Mời anh, anh Redmond.” Cô khẽ gật rồi trèo lên ghế.
Hắn nhìn chăm chăm vào dĩa bánh, chợt nhớ lại những tháng ngày ăn được đủ thứ món ngon, lạ và bổ dưỡng của Brenna. Hắn muốn nếm lại hương vị ấy và hắn nhất định phải nếm lại. Hắn cười nhẹ. Nụ cười của hắn lại vô tình làm Qwen hiểu lầm.
“Thơm lắm hả anh? Anh thích sao?!”
Nếu như có đuôi, hắn cũng có thể biết được cô chắc chắn sẽ vẫy vẫy đuôi tỏ vẻ rất vui mừng. Hắn biết cô đã hiểu lầm, nhưng như thế lại càng tốt cho tình trạng hiện giờ, và hắn không cần phải suy nghĩ kiếm lí do để biện hộ cho nụ cười đó.
“Ăn nào, Qwen.”
“Dạ vâng!” Cô vui vẻ, cầm miếng bánh mình lên ăn.
Hắn nhìn cô trong bộ dạng khoác áo sơ mi của hắn. Hắn có chút khó chịu trong lòng. Trước tiên hắn cần nắm vững được trái tim của Qwen, sau đó từ từ lợi dụng cô sát hạt lão Ray – bố ruột của cô. Điều này đối với hắn mà nói cũng không thực sự dễ dàng gì. Kêu cô giết cha ruột của mình, nếu cô từ chối thì hắn sẽ nhanh chóng trừ khử cô để diệt khẩu, rồi lấp liếm với bên phía lão Ray. Nhưng lôi kéo được cô thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ dễ dàng hơn là dùng vũ lực, như vật thì sẽ không cần phải đổ một giọt máu nào.
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Một lát nữa anh sẽ đi.” Hắn trả lời quoa loa và ăn nốt bữa sáng.
Tâm trí cô bắt đầu quay cuồng. Hắn rất hiếm khi có mặt ở nhà. Riết rồi cô cũng quen dần với điều đó.
“Thế sáng nay anh đã ở đâu thế? Em không thấy anh ở trên giường.” Cô hỏi, âm sắc giọng nói quá cao đã phản bội lại mong ước cố tỏ ra thật tự nhiên, thờ ơ và bình tĩnh như cô đã có thể làm được để khống chế đám nội tiết tố đang lồng lộn trong cơ thể.
“Dậy sớm khiến anh quen giấc rồi nên anh ra sân sau làm điếu thuốc.” Anh nói thêm.
“Mới sáng ra anh đã hút rồi sao?!” Cô rít lên lo lắng nhưng bình tĩnh trở lại khi thấy hắn dùng ánh mắt hung tợn như một con thú hoang nhìn chằm chằm vào cô. Đó là ánh mắt đe dọa.
Nathan rất ghét khi người khác lo lắng cho hắn, có lẽ ngoại trừ Brenna thì hắn chẳng cần ai quan tâm hắn cả. Cho dù có nhiều thói quen gây hại cho hắn và hắn biết điều đó thì hắn cũng vẫn không muốn thay đổi, cũng không muốn ai nhắc nhở hắn phải thay đổi.
Qwen nghẹn cà phê, trân trân nhìn hắn, mắt mở to, miệng há ra. Hắn vỗ vỗ lưng cô, rồi đẩy cho ly nước lọc. Cô không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Sau khi hoàn thành bữa ăn, Qwen mong chờ một lời khen từ hắn nhưng lại chẳng thể nhận được. Cô cũng không dám chủ động hỏi.
Hắn đẩy ghế ra đứng dậy.
“Được rồi, bây giờ anh phải ra ngoài.”
“Để em giúp anh thay đồ!”
“Không cần đâu.”
Tuy bị từ chối, nhưng cô vẫn bám đuôi theo hắn lên phòng. Qwen mở một cánh cửa trong phòng ngủ, cô đang đứng ở lối vào một gian phòng rộng không kém phòng ngủ. Hàng nối hàng quần áo, sơ mi, giày và cà vạt. Cô bước vào, lấy một cái áo sơ mi đen và một bộ vest màu xám đem ra. Cô đứng từ đằng sau hắn, đưa cái áo lên, hắn xỏ hai tay vào và dùng lực hất cái áo lên người. Cô đi ra phía trước giúp hắn chỉnh cái cà vạt lại ngay ngắn trong khi hắn vẫn đang lò mò cái điện thoại trên tay. Đối diện cặp mắt của cô chính là cả phần ngực của hắn, cô muốn đưa tay chạm vào nhưng cô lại rất sợ nếu lỡ điều đó làm hắn khó chịu. Nhưng ham muốn lại trỗi dậy thôi thúc cô. Cô nghĩ bây giờ giữa hắn và cô đã chẳng còn khoảng cách gì nữa, việc chạm vào người hắn cô không phải không có quyền. Thế là nghe theo tiềm thức, Qwen đưa bàn tay chạm vào phần bụng hắn. Thô cứng, săn chắc mạnh mẽ, cô xoa xoa nhẹ nó.
“Em làm gì vậy?”
Một giọng nói mang cô về thực tại. Cô giật mình, rụt tay lại. Cô ngước lên nhìn hắn, mặt cô dần chuyển sang màu hồng. Hắn đang nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
“Không… Không có gì…” Cô tiếp tục chỉnh lại trang phục cho hắn.
Hắn lại liếc nhìn cô khó hiểu, nhưng rồi chuyển ánh mắt vào cái điện thoại trên tay.
“Xong rồi ạ.”
“Được rồi, em gọi Khalid lên đây hộ anh.”
“Dạ vâng.”
Sau khi Qwen rời khỏi phòng, hắn đứng trước gương săm soi lại bộ đồ trên mình xem có gì sai sót không.
“Ngài cho gọi tôi?” Giọng của Khalid vọng ở ngoài cửa phòng.
“Cậu vào đi.”
Khalid đẩy cửa, nghiêm trang tiến vào. Nathan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Khalid rồi thở dài một hơi.
“Tôi đã nói nhiều lần rồi, anh không cần phải cứng nhắc quá đâu.”
Khalid cúi người im lặng.
“Hôm nay cậu không cần phải theo tôi ra ngoài. Giúp tôi trông chừng cô ta là được.”
“Ý ngài là… Tiểu thư Qwen?”
“Phải, tôi không muốn để tai mắt của ai đó tự do bên cạnh tôi đâu.”
Không biết sẽ thế nào nếu cô ta gắn tai nghe lén khắp nơi trong nhà, hoặc cô ta vào phòng làm việc của hắn và lục lọi tìm kiếm những thứ quan trọng… Có nhiều trường hợp xấu có thể sẽ xảy ra và Nathan cần phải đề phòng tất cả. Tóm lại nếu để Qwen tự do trong nhà thì chắc chắn sẽ có rắc rối. Vì thế hắn quyết định cẩn thận tất cả mọi việc cao hết mức có thể.
“Vâng, tôi đã hiểu. Chỉ là…”
Hắn liếc nhìn Khalid. Khalid lại cúi đầu thấp hơn nữa như thể điều anh sắp nói ra rất nghiêm trọng vậy.
“Tiểu thư có vẻ là thật lòng với ngài…”
Nathan xoay ngoắt người lại, nhìn anh với vẻ mặt đầy sát khí, cắt ngang lời nói của anh. Khalid lúng túng cúi đầu tạ lỗi.
Lí do Nathan bực tức khi nghe câu nói đó vì nghĩ rằng Khalid theo hắn đã lâu nhưng vẫn quá ngu ngốc. Bọn họ chẳng thể nào biết được đằng sau mỗi hành động ngây thơ của Qwen thực chất là những gì. Nếu hắn cưới một người bình thường thì sẽ không sao, nhưng Qwen là con gái của một người gần như là kẻ thù của hắn. Khalid trung thành và khá là tinh tường trong mọi chuyện do đó Nathan gần như hoàn toàn tin tưởng anh ta nhưng lần này độ cảnh giác của Khalid lại quá thấp. Đó là lí do vì sao Nathan tức giận anh.
“Đừng làm tôi thất vọng, tôi tin tưởng cậu. Còn bây giờ thì nhanh chóng chuẩn bị xe cho tôi.”
“Vâng.” Khalid trịnh trọng cúi người vâng lời rồi trở ra ngoài.
Nathan ngồi phịch xuống giường, châm điều thuốc. Thuốc lá như là một phần trong cuộc sống của hắn rồi. Hắn cầm bằng ngón trỏ và ngón cái đưa lên miệng kéo một hơi thật sâu. Cánh cửa phòng hé mở ra, Qwen ló đầu vào phòng nhìn hắn.
“Xe đã chuẩn bị rồi, để em tiễn anh ra xe nhé.”
“Ăn mặc như thế thì không cần phải rời khỏi phòng đâu.”
Xấu hổ, Qwen vội vã vào phía tủ quần áo kiếm một cái đầm đơn giản mặc vào.
Hắn không nói gì, đứng dậy bước đi.
“Anh đi cẩn thận…”
Hắn chỉ tặc lưỡi một cái rồi quay mình đi ra xe.
“Về sớm anh nhé!” Cô vui vẻ hét lớn nhưng điều này lại làm cho tên Nathan khó chịu. Hắn cảm thấy xấu hổ khi cô hét lớn giữa nhiều người như thế. Hắn không dừng lại, vẫn tiếp tục quay lưng leo lên xe.
Khi chiếc Rolls Royce của hắn chạy mất bóng. Cô cũng nhanh chóng trở vào lại trong nhà. Căn nhà khá rộng và yên tĩnh nếu chỉ một mình hắn ở. Dù vậy nó vẫn rộng khi cô đã chuyển vào. Cũng vì yên tĩnh nên cô dễ dàng nghe được tiếng bước chân đang theo sau cô. Nathan vừa rời đi, đây lại là địa bàn của hắn cho nên không thể nào có kẻ đột nhập lén theo sau cô được, do đó không cần phòng thủ, cô quay đầu lại nhìn xem là ai đang ở phía sau.
“Tiểu thư, ngài Nathan bảo tôi theo phục vụ cô.” Khalid đã đứng từ phía sau lúc nào không hay.
Khalid nghiêm trang đứng cúi người. Cô hơi cau mặt lại. Nathan huấn luyện những người trong băng đảng quá tốt, tốt đến nỗi luôn nghiêm nghị cứng nhắc mọi chuyện, mọi lúc, mọi nơi. Điều đó không phải không tốt, nhưng nếu quá mức như vậy thì hầu như tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng cô cũng bỏ qua.
Qwen ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và âm thầm quan sát toàn bộ cái nhìn của Khalid. Với tư thế của một phu nhân, sự hiện diện của cô bao trùm cả căn phòng, làm cho những người có mặt ở đây cảm thấy căng thẳng. Đối với họ, mỗi mệnh lệnh của cô giống như ý chỉ từ Nathan vậy. Tuy mệnh lệnh của Nathan phải là nhất và tuyệt đối. Mặc dù Nathan đã căn dặn tất cả mọi người phải canh chừng cô, song điều đó vẫn rất khó khăn cho họ khi Qwen mặc lên chiếc áo tàng hình có danh hiệu là phu nhân Redmond.
Thấy anh lại gần và cúi chào thật sâu, Qwen gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Tuy nhiên, vấn đề thực sự cho Khalid chỉ bắt đầu. Rất khó khăn khi một người chỉ vừa mới nhập gia chưa lâu như Qwen đóng vai một người chủ. Nhìn thấy khuôn mặt của những người làm, những vệ sĩ trong nhà toát lên sự tôn trọng chỉ đơn giản làm tăng áp lực đè nặng lên vai cô hơn, thậm chí nó khiến cô trở nên độc đoán trong những hành động.
Qwen cảm thấy như thể dạ dày của cô đang quặn lại và tim mình đập rất nhanh. Tuy nhiên, cảm giác này chỉ kéo dài trong nháy mắt. Mặc dù chỉ là giây lát, nhưng cái cảm giác muốn rời khỏi đây bỗng hiện lên đầy đầu cô.
Cuối cùng, Qwen thể hiện ra khí phách của một phu nhân trùm mafia và ra lệnh.
“Khalid, đi đến trước mặt tôi.”
Khalid ngoan ngoãn đi về phía trước giống như anh đã được tập dượt từ trước. Khi anh đến nơi Qwen đang ngồi, cách khoảng hai gang tay, anh đứng lại, khom người và cúi chào một lần nữa.
“Ngẩng đầu lên đi, anh quá trịnh trọng rồi.”
Khalid chuyển tầm nhìn của mình về phía Qwen và nói.
“Xin tiểu thư thứ lỗi tôi không thể làm thế.” Khalid cúi người.
Đúng theo phép tắc thông thường của giới quyền cao chức trọng thì người dưới quyền không thể trò chuyện hay có những hành động ngang hàng với chủ nhân của mình. Điều đó cần có sự cho phép hoặc đại loại thế. Hay nói cách khác, những người có quyền lực như thế này cũng được coi gần như là một thực thể quyền quý. Nhưng những hành động nghiêm trang như Khalid đã quá thừa thãi.
Giang hồ đồn quý ngài Redmond máu lạnh vô tình, thủ đoạn độc ác nhưng lại có những thuộc hạ quá đỗi trung thành cùng với những chuẩn mực hết sức trịnh trọng thì thật quá khó để tin. Nhưng những thứ đang diễn ra trước mắt cô không phải là do tập diễn mà có.
“Tôi có thể hỏi anh một việc được không?”
“Xin tiểu thư cứ nói, phục vụ tiểu thư là nhiệm vụ của tôi.”
“Thế sao? Chỉ sợ rằng sau khi nghe tôi nói xong anh sẽ suy nghĩ lại đấy.”
Khalid nhìn chằm chăm Qwen, hơi bối rối.
“Anh biết Brenna chứ?”
Khalid nhìn xuống dưới chân anh im lặng một lúc lâu. Khoảng thời gian theo phục vụ cho Nathan, anh ta vẫn luôn nghe Nathan tâm sự những chuyện tư của hắn cho Khalid nghe. Không phải để xin lời khuyên, chỉ là cần phải giải tỏa mọi thứ ra. Chuyện Nathan không cho anh biết thì anh không biết, chuyện Nathan cho anh biết thì anh chỉ được phép giữ trong lòng. Nếu tọc mạch một điều gì đó dù chỉ một chút cũng có thể sẽ bị Nathan cho qua thế giới bên kia ở ngay.
Khalid ngước mặt lên, hơi giật mình khi thấy Qwen vẫn ngồi im trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Thưa, tôi có biết đôi chút…”
“Ồ… Thế đôi chút của anh là gì nào?”
“Xin lỗi tiểu thư, chuyện tư của ngài Nathan không thể đem ra nói tùy ý được ạ.”
Qwen âm thầm quan sát biểu hiện của Khalid. Cô đưa tay lên môi và cắn nhẹ vào móng cái. Nghĩ lại thì cô cảm thấy bản thân mình thật quá ngu ngốc khi lại ngang nhiên đi hỏi chuyện tư của một người khá là dữ tợn gần được coi như là một con ác quỷ. Huống chi Khalid lại rất trung thành, chắc chắn sẽ không làm gì trái với sự mong muốn của Nathan, bằng chứng là Nathan đặt rất nhiều niềm tin ở anh ta.
Qwen giữ bình tĩnh, rồi ra lệnh cho anh ta rời đi. Khalid lại một lần nữa cúi đầu rời khỏi.
Sau khi bỏ ra rất nhiều công sức để tạo dựng hình ảnh, nếu như bây giờ Qwen nóng giận phá hỏng hình ảnh đó, không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Cô sẽ kết thúc trong cái hoàn cảnh đáng thương như một thần tượng mà không có một tay paparazzi (Thợ săn ảnh hay paparazzi là số nhiều của từ paparazzo để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng, thường là chụp lén khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư) theo dõi, bị mất tất cả các fan hâm mộ, và không thể bán album của mình. Nhưng Qwen còn dự cảm được rằng số phận của cô có lẽ sẽ còn tệ hơn nữa.
Qwen đã và đang đầu tư quá nhiều vào kế hoạch loại trừ Brenna và giờ là không có biện pháp để dừng nó lại. Tuy nhiên, sau khi cẩn thận suy nghĩ, chỉ cần thật cẩn trọng trong từng hành động, không những cô có thể loại trừ được Brenna một cách âm thầm sau lưng Nathan mà còn được rất nhiều lợi ích từ việc này.
Tất nhiên, nó sẽ không đơn giản như trong phim, và đối với một người khá là tầm thường như Qwen, nếu để Nathan biết được thì con đường dẫn đến việc đó có vẻ như là một con đường một đi không trở lại. Tuy nhiên cô cũng hiểu rằng, để thu được những lợi ích cá nhân, thì đó cũng là một phương pháp khá tốt.
Vấn đề là làm sao cô có thể triệt tiêu được Brenna mặc dù cô có những người làm việc cùng cô như Kai đang ở bên cạnh Brenna. Kai đã công khai bảo vệ Brenna. Nathan thì không nói ra, nhưng những biểu hiện và hành động của anh tại bữa tiệc đã nói lên tất cả. Và Nathan đã bắt đầu để một tai mắt là Khalid ở bên cạnh cô gần như 24/24. Nếu như mọi chuyện thất bại cô cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa, có lẽ sẽ rất tệ. Nhưng cô cũng không thể cứ ngồi im mà không làm gì cả.
Sau khi tìm thấy quyết tâm của mình, Qwen dựa người vào ghế, thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù vậy, loại bỏ một kế hoạch được suy tính một cách tỉ mỉ cẩn thận chỉ vì những nỗi sợ bị phát hiện sẽ là rất đáng tiếc. Cô lặp lại những gì trong đầu mình trước đó để bình tâm lại. Cô cần phải giữ một cái đầu lạnh. Giữa cảm xúc và lí lẽ, chọn lí lẽ là một nước đi đúng đắn. Mặc dù cảm xúc đôi khi có thể giúp con người làm nên điều kì diệu, đa phần nó chỉ đơn giản là không hợp lí. Nhưng việc lần này cô làm lại là dựa theo cảm xúc. Không chỉ vậy, từ thất bại của gã đột nhập lần trước thì bây giờ đã quá trễ thay đổi.
Liếc nhìn quanh phòng, Khalid vẫn đứng trong một góc để có thể dễ dàng quan sát cô, nhưng cũng không đứng quá gần cô. Chán chường, cô ngoắc Khalid lại gần.
Nhận được mệnh lệnh, Khalid lại ngoan ngoãn tiến tới. Nhưng Qwen đã nhanh chóng đưa tay ra cản Khalid lại trước khi anh ta lại chuẩn bị cúi đầu.
Qwen cố gằng tìm một chủ đề để bắt chuyện.
Qwen cảm thấy hơi xấu hổ bởi bầu không khí khó gần mà cô đã toả ra vài phút trước. Vì thế, để cải thiện bầu không khí khó xử này, cô cần gắng sức nghĩ ra một chủ đề để bàn chuyện, nhưng cuối cùng thất bại trong vô vọng.
Qwen nghĩ về những cuộc đàm thoại vô nghĩa mà mọi người vẫn hay sử dụng, như là nói về thời tiết. Thể thao cũng là một chủ đề khá phù hợp, nhưng trước hết người nói cần phải biết được sở thích của người kia.
Trong khi suy tính xem có nên bắt đầu cuộc nói chuyện như vậy không, cô nghĩ thầm trong bụng. Sao cô lại phải để tâm đến một người hầu cận như là Khalid? Dù sao mọi việc đã thành ra như thế này, cô cũng nên tận dụng cơ hội này để luyện tập đối thoại giữa chủ tớ. Dù gì thì nói, nó cũng phải xứng đáng với vị thế của phu nhân mafia. Cho dù từ nhỏ đã quen sống với thân phận là một tiểu thư thiên kim, nhưng những người từng phục vụ cô chưa có ai lại hành xử trang trọng như Khalid. Vậy thì Nathan thường nói với những kẻ dưới chướng như Khalid thế nào thì cô cũng chẳng thể đoán nổi.
Gợi nhớ lại những cuộc đối thoại hàng ngày ở nhà cũ của cô.
Qwen là phu nhân chứ không phải là cấp trên của một công ty. Nếu một công ty được thành lập, cô sẽ tương đương với chủ tịch công ty hay là CEO. Không, nó vẫn hơi khác so với một chủ tịch. Nói đến việc này, những cuộc đàm thoại giữa những người khác và Khalid như thế nào? Nó sẽ là một nguồn tham khảo hữu dụng. Tiềm thức cô vò đầu bức tóc.
Kể cả như thế, chuyện đã đến mức này. Nếu mọi thứ vẫn tiếp tục như vậy, bầu không khí sẽ trở nên quá nặng nề để có thể chịu được. Qwen cuối cùng phải mở miệng bắt chuyện.
“Theo anh thì Nathan là một người như thế nào?”
“Mọi người đồn đại ngài ấy là một người máu lạnh vô tình, thủ đoạn độc ác và đúng như những gì họ nói…”
Qwen đưa tay lên cằm trầm ngâm. Khalid tiếp lời.
“Nhưng ngài ấy cũng rất điềm tĩnh và dịu dàng.”
Qwen tròn xoe mắt nhìn Khalid. Chẳng một chút nghi ngờ gì từ những lời nói của Khalid vì ngoài anh ấy ra chẳng có ai có cơ hội ở bên cạnh Nathan gần như là mỗi ngày mỗi giờ, cho nên hiểu rõ một phần con người Nathan cũng chẳng có gì là lạ.
“Nhưng ở với anh ấy khá lâu tôi chưa từng thấy như vậy.”
“Đó là những gì tôi thấy ở ngài ấy.”
Cảm thấy cuộc đối thoại chẳng có chút tiến triển tốt gì, cô kết thúc câu chuyện nhàm chán này một cách nhanh chóng bằng cách đổi nội dung.
“Anh ấy có nói khi nào sẽ về không?”
“Có lẽ là tối ạ.”
Qwen thở dài tỏ vẻ chán nản, ngày nào cô cũng chỉ ở một mình trong căn nhà rộng thênh thang, yên ắng này đến mức cô còn nghĩ có lẽ đây là nhà hoang không chừng, chỉ khác nó gọn gàng sạch đẹp thôi. Hơn nữa cô cũng khó có thể liên lạc với nhà cô hoặc chỉ ghé qua nhà cô. Mọi cử chỉ, hành động, lời nói của Qwen đều sẽ được Khalid ghi nhận và báo cáo lại rõ ràng với Nathan, đặc biệt là sự liên lạc giữa cô và gia đình cô. Dù sao đây cũng là hai băng đảng mafia, tuy nói là đã thông gia nhưng độ dè chừng của cả hai vẫn rất rõ ràng và Qwen không trách Nathan vì điều đó.
Qwen lại bắt đầu có tâm trạng buồn phiền, cô cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại xuất hiện sự buồn phiền đó. Nhưng Qwen lập tức lấy lại tinh thần như tác phong vốn có của cô, nếu không hiểu thì không nghĩ đến nữa.
Qwen lại gạt mọi tâm trạng không vui ra khỏi đầu, cô nhàn nhã đi vào phòng vi tính của băng đảng. Cô tìm hiểu trình tự của nội bộ Camorra, đi sâu vào trung tâm Camorra. Tuy cô không được phép tự do ra vào phòng điều khiển vi tính trung tâm, nhưng lấy thân phận là phu nhân cô đã tự tiện vào đấy. Đây là nơi nắm toàn bộ bí mật của Camorra. Nếu cô là gián điệp chắc sẽ giàu to, đáng tiếc cô không phải.
Về bí mật của Camorra, Qwen không mấy hứng thú tìm hiểu, nhưng vì đây là lí do vì sao cha cô gả cô cho Nathan, nhưng cô lại chẳng muốn giúp cha cô phản bội Nathan, dù một chút cũng chẳng có. Nhiều khi vì chuyện này cô còn luôn tự hỏi bản thân rằng chẳng biết cô mang họ Redmond hay họ Breslin nữa. Bởi vì Qwen biết cái gì cũng có cái giá của nó, mà cô không muốn bị trả giá, vì vậy Qwen không mấy tích cực đọc tài liệu, cô tranh thủ lướt web xem tin tức giải trí, chơi trò chơi. Mặc dù hơi ấu trĩ nhưng dùng nó để giết thời gian cũng không tồi.
Trong lúc còn đang download một phần mềm trò chơi, màn hình vi tính đột nhiên nhảy ra một ô message. Qwen biết vừa có tin được gửi đến, phòng vi tính nối với mọi máy chủ của Camorra, mọi tin tức cuối cùng cũng sẽ được gửi đến máy trung tâm. Trong phòng có mười mấy máy vi tính, lần lượt do thám các băng đảng khác trong nước và ngoài nước như Cosa Nostra, Sacra Corona Unita, Yakuza… trong đó có cả băng Gambino của cha cô. Nếu việc này mà bị phát hiện, Nathan có lẽ sẽ giết chết cô ngay lập tức. Đồng thời có cả Khalid, được giao nhiệm vụ canh chừng cô nhưng lại có chút e sợ cái chức danh “phu nhân Redmond” của Qwen, và vài người được giao nhiệm vụ canh chừng phòng vi tính nữa, đều sẽ đón nhận một hình phạt kinh hoàng.
Qwen nhìn xuống màu sắc ký hiệu massage, đó là màu đỏ, có nghĩa tin tức được gửi đến từ khu vực do một nhóm thành viên Camorra quản lý. Qwen hơi nhíu mày, ô tin tức đè lên trò chơi của cô, do đó cô thuận tay mở ra xem. Tin tức tự động nhảy ra, chứng tỏ độ bảo mật không cao, không cần đến mật mã vẫn có thể xem được.
Báo cáo về hành tung của Jóse – MS13.
sắc mặt Qwen lập tức thay đổi khi nhìn thấy hàng chữ đơn giản đó, ánh mắt cô tóe lửa. Cô không ngờ đây lại là báo cáo về hành tung của Jóse – một thành viên của MS13 và là người cô quen biết, Qwen không nghĩ ngợi liền mở ra xem nội dung bên trong.
Jóse trong tháng trước xuất hiện ở London, Anh Quốc. Jóse bị tổ chức ăn trộm truy sát và bị thương, hiện đang trốn ở Hongkong, Trung Quốc. Tin tức do người phụ trách khu vực Châu Á Thái Bình Dương gửi về.
Qwen nhanh chóng đọc lướt qua nội dung message. Jóse bị tổ chức ăn trộm truy sát. Truy sát… Qwen dán mắt vào hai chữ đó. Cô hít một hơi sâu, cố gắng đè nén tâm trạng chấn động và lo lắng. Truy sát là chuyện xảy ra như cơm bữa trong thế giới ngầm, còn bây giờ Jóse đang ở Hongkong, chứng tỏ chị ấy không sao. Vào giây phút này, Qwen cảm thấy vô cùng may mắn khi cô bỏ qua lời cảnh cáo của Nathanh và tự ý ra vào phòng vi tính của hắn.
“Jóse, hi vọng chị được an toàn…” Qwen nghĩ.
Qwen bình tĩnh lại, nhanh chóng xóa tin nhắn. Biết được manh mối về Jóse thì dễ dàng rồi, khóe miệng Qwen nhếch lên thành nụ cười rạng rỡ. Xem ra, Jóse không quan trọng đối với Camorra, nếu không hiệu suất điều tra sẽ chẳng thấp đến thế, đến bây giờ mới có tin báo về. Dù vậy cô cũng không thể giải nguy giúp Jóse. Một là vì cô không rành về những vấn đề trong hắc đạo để mà xử lí chúng, hai là cô có tình cảm với Nathan. Cô không muốn phải phản bội hắn dù là giúp Jóse hay cha cô. Tuy quý mến Jóse vì ngày xưa Jóse đã có lần giúp đỡ cô thoát nguy khi Gambino có một trận chiến tranh giành lãnh thổ với một băng mafia khác và Gambino đã giành chiến thắng. Từ đó đến nay Qwen vẫn chưa biết tại sao Jóse lại giúp cô trong khi Jóse là thành viên của MS13. Nhưng những chuyện như thế Jóse không bao giờ giải thích cho Qwen biết và Qwen hầu như cũng đã chẳng còn quan tâm nữa. Cho nên những gì cô làm hiện giờ là chỉ cầu nguyện cho Jóse gặp được may mắn.
Qwen nhanh chóng khôi phục máy vi tính trở lại nguyên trạng rồi đi ra khỏi trung tâm dữ liệu. Khi cô vừa bước ra khỏi phòng bất ngờ Khalid đã đứng ở đấy từ lúc nào khiến Qwen bị giật mình một cú lớn.
“Tiểu thư, cô định đi đâu sao? Có cần chuẩn bị gì không?” Khalid vô cùng kinh ngạc khi thấy Qwen thong dong đi bộ ra ngoài phòng vi tính.
Qwen lãnh đạm trả lời.
“Không, tôi chỉ trở về phòng thôi.” Cô vừa nói vừa phất tay.
Quy tắc là thứ quan trọng nhất ở Camorra, phục tùng là thiên chức của những kẻ có vai vế thấp. Khalid vội vàng cúi gập người rồi nép sang một bên tường. Lời nói của người có vị trí cao hơn là mệnh lệnh tuyệt đối, không được chất vấn, không được nghi ngờ, chỉ có thể nghe theo. Qwen giữ bộ mặt nghiêm chỉnh trở về phòng ngủ. Chuyện bây giờ cô nên để trong lòng chính là Brenna chứ không phải Jóse.
Qwen vùi mặt vào gối, suy tính cẩn thận những chuyện cô sẽ gây ra cho Brenna, nhưng có lẽ cô cũng chẳng tự tin vào mưu tính của mình. Bằng chứng là cô luôn lo lắng về hậu quả sẽ bị Nathan phát hiện, lo lắng về cái giá phải trả. Những điều này cũng đủ để khiến Qwen nhức óc rồi, nói chi phải lao đầu vào suy tính những cuộc chiến mưu mô của mafia. Bất giác cô cảm thấy thật nể những ông trùm.
***
Leo nhìn qua kính chiếu hậu thấy Nathan nhắm mắt tựa vào ghế sau còn vệ sĩ tóc vàng – Alex có bộ dạng hết sức cảnh giác. Vừa là vệ sĩ cũng vừa là tài xế riêng của ông trùm hắc đạo.
“Tập trung vào việc lái xe đi Leo” Giọng nói không trầm không bổng mang âm hưởng cảnh cáo của Alex cất lên.
Leo bất giác cau mày vì bị đồng nghiệp lên giọng. Đừng nhiều chuyện, đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ tập trung lái xe.
Bụp.
Một tiếng nổ lốp vang lên. Leo nhìn chiếc xe sang trọng giống y hệt xe anh đang lái ở phía trước. Thân xe hơi nghiêng về một bên. Theo phán đoán của anh, xe đã bị nổ lốp. Không thể tự dưng mà xe lại bị nổ lốp. Sử dụng kỹ năng phán đoán hiện trường của bản thân, Alex lên tiếng.
“Rẽ sang trái, tăng tốc vượt qua chiếc xe đó”
Leo vẫn còn chưa kịp đánh tay lái, bỗng nghe thấy tiếng súng nổ.
Pằng pằng pằng.
Chiếc xe đằng trước bị đạn bắn lỗ chỗ giống như tổ ong vò vẽ. Leo không nghĩ ngợi, liền nhấn ga, phóng như bay về phía trước. Tiếng súng nổ đùng đùng. Người hai bên đường dường như không còn xa lạ với cảnh tượng này. Họ dạt sang hai bên tìm chỗ ẩn nấp nhưng không hề la hét ầm ĩ. Mọi chuyện xảy ra như trong phim điện ảnh, nhanh chóng và kịch liệt. Alex nói vào ống tay áo, liên lạc với những vệ sĩ khác đang tham gia trong trận mưa đạn.
Nghe thấy tiếng đạn bắn vào thân xe. Dù sao sự an toàn của Nathan là trên hết. Leo nắm chặt tay lái, đạp ga hết cỡ. Leo lái chiếc Roll Royce sang trọng kềnh càng luồn lách trên đường phố hẹp và phóng với tốc độ tên lửa.
“Lo lắng gì chứ?” Đằng sau vọng đến tiếng nói lạnh lùng, không một chút hoảng hốt và bất an của Nathan.
“Ngài an toàn là ưu tiên hàng đầu thưa ngài Redmond!” Leo lên tiếng.
Nathan ngồi dựa vào ghế sau, sắc mặt không hề thay đổi. Ánh mắt hắn lóe lên một tia chết chóc, không một chút hoảng loạn. Hiểu ý, Leo dừng xe lại, lạnh lùng nhìn ra ngoài, gương mặt lộ vẻ thận trọng nhưng cũng không hề mất bình tĩnh. Có thể thấy, Leo và Alex đã quá quen thuộc với cảnh tượng này.
“Ngài Redmond, chúng tôi đã ra tay chống trả bọn chúng rồi. Nhưng hiện tại vẫn chưa biết đối phương là ai” Alex cung kính bẩm báo khi đã liên lạc được với những người ở bên ngoài.
“Giết toàn bộ.” Nathan mở miệng.
“Rõ.” Alex vội chạy ngược trở ra ngoài xe xử lí.
Alex và Leo không hề tỏ ra bất ngờ trước quyết định tàn nhẫn của Nathan. Có kẻ không rõ danh Nathan lại dám thị uy đối với băng đảng Camorra. Coi như chúng tự tìm đến cái chết, không thể trách người khác. Hơn nữa, đây cũng coi như hành động giết gà cho khỉ xem, để mọi người biết Nathan không phải là hư danh trong thế giới ngầm.
Ngoài Khalid, Leo là một trong những cánh tay trái tay phải của Nathan, đại diện băng Camorra phụ trách khu vực Los Angeles. Coi như Leo và Khalid chỉ dưới một người trên vạn người.
Lúc này, Alex báo tin, anh ta đã cho lệnh tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, không một ai sống sót. Anh ta không biết đối phương là ai. Dù sao đó cũng không phải là chuyện Nathan bận tâm. Nathan không có thói quen điều tra nguồn gốc của những tổ chức nhỏ. Alex trở lại vào xe, mồ hôi đầm đìa. Alex hơi khép mình, cảm thấy thật thất lễ khi ngồi cạnh Nathan trong bộ dạng này. Nhưng Nathan không để tâm.
“Đúng bốn giờ chiều có mặt ở khách sạn Concorde.” Nathan nhắc nhở người Leo.
“Nhanh lên, ngài Redmond không có thói quen đến muộn.” Alex nhăn mặt nhìn Leo.
Nếu Leo mà thực sự khiến Nathan đến trễ, không cần biết anh tài giỏi như thế nào thì những người vô dụng như vậy Nathan đều sẽ cho đi thẳng sang thế giới bên kia, khỏi cần phí lời.
Rời khỏi Los Angeles tiến đến San Diego khoảng một tiếng năm mươi hai phút.
Chiếc Roll Royce dừng lại, một vệ sĩ mặc vest đen chạy xuống mở cửa xe cho Nathan. Có những lúc những luồng suy nghĩ quái đản và vô cùng nhảm nhí thường hay chạy vào đầu Nathan như tại sao xã hội đen, vệ sĩ phải luôn mặc vest? Nếu đi đánh nhau không phải mặc đồ thể dục sẽ thoải mái hơn sao? Vớ vẩn nhưng cũng có lí. Nathan từng là một tên tội phạm đường phố, vốn không gắn liền với những bộ vest. Nhưng bây giờ thì hắn đã trở thành một ông trùm mafia, những bộ vest giống như là một huy hiệu thể hiện địa vị và quyền lực của người mặc. Bên cạnh đó, nếu những vệ sĩ mặc những bộ đồ thể dục nham nhở đi bên cạnh một ông chủ như thế sẽ rất mất thẩm mỹ mà còn hạ thấp cái danh của Nathan xuống. Do vậy hắn đã ngay lập tức thổi bay cái ý nghĩ “mặc đồ thể dục sẽ dễ dàng cho việc đánh nhau” đi. Và những vệ sĩ của Nathan, không, mà là của tất cả những người có vệ sĩ, họ đều mặc một bộ vest màu đen đơn giản. Hình ảnh này dường như đã ăn sâu vào tiềm thức của con người rồi.
Mắt Leo dõi theo hai hàng người mặc đồ đen từ đầu đến chân đứng chờ ở đó từ trước, mặt ai cũng lạnh lùng vô cảm. Đây vốn là cửa ra vào một khách sạn sang trọng. Tuy Leo và Alex thường xuyên ghé tới những nơi giống như thế này cùng Nathan nhưng không hiểu vì lí do nào đó mà lúc này hai người họ có cảm giác nó giống như miệng một con quái vật đang há mõm chờ nuốt người. Khóe miệng Leo bất giác giật giật.
Vệ sĩ Leo đứng ngay phía sau Nathan, giữa hai hàng người uy nghiêm, Leo đột nhiên cảm thấy đôi chân mềm nhũn. Vụ nổ súng trên phố ban nãy đến quá nhanh. Thời buổi này còn xuất hiện cả màn mưa đạn trên đường phố đông người như trong phim ảnh, thật không thể tin nổi.
“Ngài Redmond, xin chào, xin chào”
Nathan còn chưa bước lên bậc tam cấp khách sạn, mấy người ở bên trong vội đi ra chào đón.
Leo và Alex quan sát mấy người đó, có người trông như một ông già phúc hậu, có người nho nhã trí thức, lại có ông già tóc bạc trắng hiền từ. Nhìn dọc nhìn ngang cũng chẳng thấy họ giống người xấu. Trên thực tế, họ đều là trùm xã hội đen, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Leo và Alex đi theo Nathan qua mấy lớp cửa, đến một phòng hội nghị rất lớn. Bọn họ còn chưa kịp bước qua cửa, Nathan vẫy tay ra hiệu cho Alex đứng ở bên ngoài. Alex nghiêm trang cúi đầu vâng lời. Leo đi theo sau Nathan vào trong.
Qua lớp cửa kính, Alex thấy Nathan ngồi ở vị trí quan trọng nhất, các ông trùm khác ngồi thành hai hàng xung quanh hắn. Nathan vẫn giữa bộ mặt lạnh băng. Tuy nhiên, bộ dạng của hắn rất khí thế. Mặc dù hắn chỉ ngồi im lặng nhưng từ người hắn toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác nể sợ.
Alex đứng tựa vào tường rồi đưa mắt về phía cửa lớn ra vào. Thấy không một ai canh gác, Nathan còn đang bận đàm phán ở bên trong. Ở nhà Nathan không dễ gì đột nhập vào, vì đó là bản doanh của bá chủ hắc đạo nên người canh gác khắp nơi, chỗ nào cũng có súng ống. Còn ở nơi xa lạ này, mấy cái khóa cửa chẳng thể gây khó dễ cho những vệ sĩ như Alex.
Canh gác sơ sài, điều đó bỗng làm Alex cảm thấy lạnh gáy, trong đầu anh liền hiện hai chữ nguy hiểm. Alex quay đầu, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Nathan xuyên qua đám người dõi thẳng về phía anh. Ánh mắt đó không phải hun hút như đáy biển mà xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa có thể thiêu đốt tất cả.
Alex hiểu ý, tiến lại cánh cửa phía trước và sờ tay vào ổ khóa, vài giây sau cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Do bên trong toàn những nhân vật quan trọng, lại bàn cuộc mua bán lớn nên khi các lớp cửa khóa lại, bên trong không có người canh gác. Tất cả đám thuộc hạ đều đợi ở phía ngoài cùng. Do đó, Alex mới dễ dàng bỏ đi.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Alex đứng bên cạnh cửa sổ ở lớp cửa thứ hai. Có người ở bên ngoài cửa sổ. Alex vội nép vào bức tường cạnh cửa sổ.
“Chuẩn bị xong rồi. Đám ở ngoài đều bị cách mấy lớp cửa. Số thuốc nổ này đủ để khiến tất cả những người ở bên trong chết hết.”