Đọc truyện Yêu Nhầm Gã Tội Phạm – Chương 43: Tiệc khiêu vũ và đấu giá
Nhìn thấy Nathan đi lại từ phía nhà vệ sinh, hắn ngồi xuống bên cạnh cô với vẻ mặt hơi cau có.
“Có chuyện gì vậy anh?”
“Không có gì.”
Cô đang không tính đặt thêm bất cứ câu hỏi nào để làm khó hắn thì liền thấy trên môi anh có vệt máu. Cô vội vàng lấy cái khăn tay trong ví ra và thấm nhẹ cho hắn.
“Miệng anh chảy máu rồi kìa, đã có chuyện gì vậy?!”
“Lúc nảy anh bị vấp nên lỡ cắn vào môi một cái. Vết thương nhỏ thôi, em không cần lo lắng quá đâu” Hắn nhẹ đẩy tay cô ra.
Thực ra tâm trạng hắn hiện tại đang rất bực bội. Nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén, tạo ra một bầu trời giả tạo phủ khắp bàn.
Brenna đeo mặt nạ, bước ra từ phía nhà vệ sinh. Hắn liếc nhìn cô, cả Brenna cũng vậy. Hai ánh mắt họ chạm vào nhau. Brenna là người kết thúc ánh nhìn trước, cô nhẹ nhàng đi về phía bàn của lão Paul. Cái mông căng tròn dưới lớp vải satin đánh qua đánh lại làm cho lòng gã Nathan bỗng xuất hiện một chút rạo rực.
Hắn vẫn tiếp tục liếc nhìn cô. Bất ngờ hắn thấy một bàn tay thô to vòng qua eo Brenna, hắn chuyển ánh mắt sang gã đàn ông lớn gan đấy. Nathan nhà ta lại được thêm một phen bất ngờ khi gã đó chính là Kai, “người bạn tốt” năm xưa của hắn.
Qwen ngồi nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng. Bầu không khí bỗng trở nên hơi ngột ngạt. Lão Ray cố ý lên tiếng để phá tan bầu không khí.
“Màn khiêu vũ đã bắt đầu được một lúc rồi đấy! Hai đứa ra đó đi.”
Hắn vẫn im lặng, ngồi ngây ra đấy.
“Anh…?”
Hắn vội nhìn qua phía Qwen, mỉm cười trìu mến. Hắn chìa bàn tay ra trước mặt cô.
“Em muốn nhảy chứ?”
“Dạ vâng.” Cô đặt bàn tay mình lên tay hắn, tùm tỉm cười, hai má hơi ửng đỏ.
Hắm đứng dậy, dìu cô ra giữa sân.
Brenna ngồi ở đấy, cũng hơi đưa mắt liếc nhìn qua cặp uyên ương, nhưng không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào lên mặt, cho dù có thì cái mặt nạ cũng giúp cô che đậy bớt được phần nào.
Kai chống cằm nhìn chằm chằm vào cô trong khi cô vẫn đang hướng ánh mắt về sàn nhảy. Hắn không phải không biết cô đang nhìn gì. Từ lúc tới đây cô đã luôn không thoải mái, không vui rồi. Nhưng lệnh của lão Paul không ai có thể làm trái được. Kai cố gắng lấy lại sự chú ý từ cô.
“Này! Từ lúc đi vệ sinh về sao trông em căng thẳng thế? Táo bón sao?”
Cô nhanh chóng quay mặt về phía hắn, những ánh mắt của những người cùng bàn đang tập trung vào cô, cười trêu chọc. Cô giơ tay táng nhẹ một cái vào má hắn.
“Điên à! Anh có biết cả bàn này có thể nghe thấy lời nói của anh không?!”
Hắn lấy một tay ôm mặt, giả vờ như hắn đang đau lắm.
“Anh chỉ đùa thôi mà! Sao em mạnh tay thế?!”
Cô quay mặt đi, lấy ly sâm-panh trên bàn. Bất ngờ Kai đứng phắt dậy.
“Ngài Paul! Chúng tôi ra ngoài sàn nhảy một chút nhé?!”
Brenna bất ngờ, trợn ngược mắt lên nhìn hắn.
“Được, dù sao ở đây cũng không có việc gì.”
Cô cũng bất ngờ trước sự đồng ý của lão Paul, ánh mắt trợn ngược ấy từ hướng của tên Kai cũng nhanh chóng chuyển sang lão Paul. Cô vừa há mồm hình chữ O ra một chút thì tên Kai đã nhanh chóng kéo tay cô đứng dậy.
“Này em chưa đồng ý mà!”
“Đừng ở đây ồn ào mãi.”
“Ông chủ ra lệnh đấy, em không có quyền từ chối đâu.” Hắn cười nham hiểm.
Cô xụ mặt xuống, miễn cưỡng bước ra sàn nhảy. Giai điệu quen thuộc “Thinking Out Loud” tràn ngập không gian.
Kai mỉm cười với cô, kéo cô vào vòng tay anh, và bắt đầu di chuyển. Tên Kai để lưng của Brenna xoay về hướng cặp Nathan nên Brenna sẽ không nhìn thấy bọn họ. Kai thấy gã Nat đang liếc nhìn anh và Brenna, anh nhếch mép cười khiêu khích. Những việc gã Nathan từng làm với người bạn của mình, nay anh ấy đang trả lại tất cả.
“Anh không vui sao?” Qwen bất ngờ hỏi với vẻ mặt lo lắng.
“Không có gì đâu.” Nathan cười tươi đáp.
Qwen rất thích nhìn hắn cười, mỗi khi cô lo lắng một chuyện gì đó. Chỉ cần thấy hắn cười là tâm trạng cô lại trở nên rất thoải mái. Cô cười mỉm chi, vòng hai tay lên cổ hắn, hắn cũng chuyển vòng tay xuống eo cô. Ngay lúc này hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Qwen. Nếu hắn mà hướng ánh nhìn của hắn qua chỗ khác thì một người đang nhìn thẳng mặt hắn như Qwen sẽ biết ngay.
Kai nhảy thật giỏi, Brenna theo bước anh thật dễ dàng. Cô bật cười như kẻ ngốc khi anh xoay tít cô quanh sàn nhảy.
“Anh thích bài hát này.” Kai thì thầm, nhìn chằm chằm vào cô.
“Có vẻ như rất phù hợp.” Anh không còn cười tươi nữa mà thật nghiêm trang.
Khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn lên cặp đôi chính của bữa tiệc vỗ tay chúc mừng. Brenna cũng mỉm cười, võ tay theo đám đông. Hành động của cô làm gã Nat có chút đau lòng. Hắn cùng Qwen mỉm cười cúi đầu nhẹ thay lời cảm ơn đến tất cả mọi người.
Kai và Brenna đang định trở về chỗ ngồi thì bất ngờ một giọng nói từ phía sau phát lên.
“Tôi có thể xen vào được không?”
Hai người bọn họ quay đầu lại, tưởng ai xa lạ hóa ra là tên Nathan. Brenna làm vẻ mặt khó chịu. Kai miễn cưỡng thả eo cô ra, nhưng anh cũng vui vẻ.
“Xin cứ tự nhiên.” Nói rồi anh ta quay lưng trở về bàn.
Nếu không để hai bọn họ được nói chuyện, tâm sự với nhau, tên Nathan chắc chắn sẽ làm đủ mọi cách để những lần tới có thể gặp được cô. Việc đó có thể rất nguy hiểm cho Brenna cho nên Kai đã thoãi mái gửi lại Brenna cho Nathan.
“Xin chào, Brenna?”
Brenna trừng mắt liếc nhìn gã Nathan, hắn ta thì dùng một nụ cười nham hiểm đáp trả lại cô.
“Em yêu, không cần phải ngại, cứ theo nhịp của anh.” Hắn cười trêu chọc.
Khi bài hát khác được bật lên. Cô chưa kịp phản ứng gì thì tên Nathan kéo cô vào vòng tay hắn. Một tay vịn eo cô, một tay nắm lấy tay cô giơ cao. Chiều cao của hắn ta cỡ như Kai nhưng hắn ta không di chuyển với vẻ uyển chuyển như Kai. Nhưng đó không phải là điều cả hai người họ quan tâm.
“Tôi rất mừng là cuối cùng được gặp được cô, Brenna. Cô có vui vẻ không?”
Cô có thể chắc chắn rằng giọng điệu này là đang trêu chọc cô. Nhưng cô vẫn kìm nén, cư xử thật tự nhiên.
“Có ạ.” Cô thì thầm.
Cô quay mặt qua một bên, tránh đi ánh mắt của hắn trong khi họ vẫn đang khiêu vũ.
“Chẳng phải khiêu vũ là phải nhìn vảo mắt đối phương sao?”
Cô bực tức, nhưng cố gắng kìm chế cơn giận lại. Cô nở một nụ cười gượng gạo, từ từ quay mặt về phía hắn.
Quá trẻ – quyến rũ nữa, cực quyến rũ. Anh ta dong dỏng, bộ quần áo màu đen may rất khéo, sơ mi trắng, nơ bướm, mái tóc vuốt ngược gọn gàng, thăm thẳm kín đáo nhìn cô. Cô lạc giọng mất một lúc.
“Ưm, vâng.” Cô lí nhí.
Vẫn còn trong cơn choáng váng, các ngón chạm nhau, một cơn run bắn kỳ lạ chạy dọc người cô. Như điện giật. Brenna chớp mắt liên tục, nhịp tim cũng dồn dập như chớp mắt.
Khi nảy ở trong toilet vì hoàn cảnh nên cô cũng không để ý rõ anh ta. Nhưng mà với cơ thể ấy, khuôn mặt góc cạnh đó thì chắc chắn anh ta mặc cái gì cũng sẽ đẹp. Anh ta đã trở thành quý ông thực sự rồi, cứ nghĩ lại ngày xưa thì trông cứ như là hai người khác ấy chứ không phải cùng một người.
Hắn nhìn chăm chăm vào cô được một lát, hai gò má hắn hơi ửng đỏ, hắn vội quay mặt qua một bên.
“Chẳng phải khiêu vũ là phải nhìn vảo mắt đối phương sao?” Cô nhại lại câu của hắn.
“Im đi.”
Cũng như Brenna, khi ở trong toilet vì bất ngờ được hặp lại cô nên hắn chẳng để ý đến vẻ bề ngoài của cô. Thực tế lí do khiến hắn ngại ngùng quay mặt đi để giấu cảm xúc là do khi hắn nhìn kĩ và gần khuôn mặt cô, hắn cảm thấy cô thực sự quá xinh đẹp, so với ngày xưa thì cô đã biết chưng diện hơn rất nhiều rồi. Ngày xưa khi chỉ mặc những bộ đồ đường phố bình thường, để mặt mộc thì hắn cũng đã thấy cô rất xinh đẹp rồi.
Khi lấy lại bình tĩnh, hắn quay mặt lại nhìn cô.
“Lâu lắm mới gặp lại, cứ tưởng sẽ trong một hoàn cảnh rất đẹp, không ngờ lại phải gặp ở trong nhà vệ sinh nhỉ?”
“Thế nhà vệ sinh không đẹp sao?”
Hắn đăm đăm nhìn cô một lúc rồi mới trả lời.
“Thế những việc lúc nảy rất đẹp sao?” Hắn cười nham hiểm trêu chọc cô.
“Chắc chắn là không, tôi chỉ đang nói nhà vệ sinh đẹp.” Cô gắt gỏng.
“Haha… Khiếu thẩm mỹ kì dị này xủa em bây giờ anh mới được biết đấy.” Hắn cười khoái chí.
Brenna im lặng.
“Chà lạnh lùng quá đấy, thế em muốn chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh đẹp hơn nữa hả?”
“Tại sao anh lại tự tin như vậy? Tôi có nói tôi muốn gặp lại anh sao?”
Anh ta mỉm cười nhưng đôi mắt thì không. Cô thì vẫn còn đang rất tức giận khi vừa bị trêu chọc trong nhà vệ sinh. Thêm nữa khi nhìn thấy mặt hắn, ký ức đau buồn lại đua nhau trở về. Hắn đã vô tâm phản bội lại cô, đã vậy bây giờ còn cố tình đến bên cạnh trêu đùa cô. Cô cảm thấy hắn đang không tôn trọng và đối xử với cô như một món đồ chơi rẻ tiền, thích thì giữ, không thích thì dễ dàng quăng.
Cô chán nản thở dài một hơi. Bầu không khí giữa họ trở nên im ắng, căng thẳng và ngột ngạt. Hắn lên tiếng để phá tan điều đó đi mặc dù hắn biết nếu hắn lên tiếng điều đó có thể sẽ làm cho Brenna khó chịu hơn nữa. Nhưng nếu một trong hai cứ im lặng cũng không phải là cách.
“Hoài niệm thật, lần cuối chúng ta cùng nhau nhảy là lúc nào ấy nhỉ?”
Hắn hỏi cô, nhưng trong lòng hắn biết rõ câu trả lời. Lần đầu tiên họ cùng nhau nhảy là ở một quán bar và đó cũng là lần cuối cùng của bọn họ cho đến hiện tại.
“Không biết.”
Anh ta nhướng mày, một tia lạnh lẽo trong mắt, trông không mấy hài lòng.
Nhìn biểu hiện và cách trả lời của cô, hắn đoán chắc chắn rằng cô vẫn còn ghi nhớ ngày hôm đó. Tuy biết là cô chỉ đang nói dối, nhưng hắn thực sự vẫn có một chút đau lòng. Giữa họ vẫn còn một bức tường quá lớn và chính hắn là người tự tạo dựng lên bức tường đó. Nếu hiện tại cô chỉ đang là một cô gái đang sống một cuộc sống bình thường thì chắc chắn hắn sẽ chẳng bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này. Suy nghĩ sau khi rời bỏ cô sẽ khiến cô tránh xa khỏi thế giới của hắn đã hoàn toàn sai. Hắn tự nói với bản thân có lẽ ngày xưa hắn chưa từng hiểu được cô và quyết định ích kỷ sai lầm của hắn đã vô tình đẩy cô ra xa.
“Anh biết em nhớ mà, chỉ khác với bây giờ là lúc đó em đã say rồi quậy tung cả quán bar chứ cũng không được coi là nhảy nhỉ?”
Cô im lặng. Hắn cố gắng vào vấn đề chính.
“Em có thể cho anh biết tại sao em lại ở đây không? Giữa em và thằng Kai là như thế nào? Tại sao em lại theo gã Paul?…” Hắn tấn công dồn dập cô bằng những câu hỏi, lịch sự hơn bao giờ hết. Đôi mắt anh ta lấp lánh sự tò mò.
Cô cũng tự hỏi từ lúc nào mà hắn lại trở nên lịch sự như thế khi nói chuyện với cô.
“Này! Từ từ từng câu thôi chứ!” Cô nhún vai, lọt thỏm vào sự quan tâm của hắn.
Nếu cô không kịp cắt ngang, chẳng biết hắn sẽ hỏi bao nhiêu câu cùng một lúc nữa.
“Có lẽ do em làm anh bối rối quá đó.”
“Thôi cho xin.”
“Haha… Thế em giúp anh xóa bỏ những điều đó đi.”
Cô im lặng một lát, rồi lên tiếng.
“Bây giờ anh cũng lập gia đình rồi… Chuyện của chúng ta không liên quan tới nhau.” Cô tránh ánh mắt của hắn khi nói câu này.
“Không hẳn… Anh có lí do…”
Cô bất ngờ quay lại nhìn anh thì anh lại quay đi tránh ánh mắt của cô.
“Lí do…?”
“Anh không thể nói ngay bây giờ, nhưng sau này em sẽ được biết.”
Sau khi gặp nhau trong nhà vệ sinh, trong lòng hắn đã có thêm một mục đích khác. Nếu cô đã không chịu sống một cuộc sống bình thường thì hắn sẽ quyết định mang cô trở về bên cạnh.
Cô không ép hắn phải nói ngay lập tức vì vốn dĩ cô không hứng thú với chuyện này. Cô chỉ đáp lại hắn bằng sự im lặng.
“Thế trả lời anh một câu thôi. Giữa em và hắn ta là mối quan hệ gì thế?”
Giọng anh rất ấm, dường như thân thiện nhưng rất khó đoán những gì phía sau cung cách điềm tĩnh ấy. Có thể anh ta quan tâm đến câu trả lời, cũng có thể trên hết, chỉ hỏi vì muốn giải đáp sự tò mò bên trong mình.
“Tại sao anh lại phải bận tâm?”
“Hmm… Vì anh đã thấy hai người trông có vẻ rất thân thiết.”
“Cũng đâu có liên quan gì anh.”
Cô cố gắng tránh né câu hỏi, và vốn dĩ cô cũng không muốn trả lời bất cứ câu nào của hắn ta cho dù câu trả lời cũng chẳng có gì sai trái cả.
“Nếu em không trả lời thì anh sẽ đổi câu hỏi khác.” Anh ta khẽ nghiêng đầu, khiêu khích, dấu vết một nụ cười thoáng trên môi.
Cô bắt đầu rùng mình vì hiểu được ẩn ý của nụ cười đó. Nếu bây giờ cô không trả lời câu hỏi này, hắn sẽ thay bằng những câu hỏi khác khó chịu hơn nữa, và nếu vẫn tiếp tục không trả lời, hắn sẽ dồn dập tấn công bằng những câu hỏi không ngừng cho đến khi cô nói được điều hắn muốn nghe.
“Thôi thôi không cần phải đổi, tôi trả lời.”
Hắn cười tít mắt. So với màn chào hỏi nhau ở trong nhà vệ sinh, người đứng trước mặt Brenna bây giờ cứ như một con người khác vậy. Cô cảm thấy yên tâm, nhưng cũng sợ hãi. Cô tự hỏi liệu đằng sau cái nụ cười đáng yêu đấy thực sự là bộ mặt như thế nào? Hay chỉ do ngày xưa hắn thực sự xấu xa nên cô có suy nghĩ về hắn như vậy? Nhưng những điều này chỉ tự lòng hắn là rõ nhất.
Cô sực bừng tỉnh, người đứng trước mặt cô là một Nathan của mười năm sau. Hắn ta có thể đã hoàn toàn thay đổi tất cả mọi thứ, cách hành xử, ăn nói, tính tình mâu thuẫn,… Cô chẳng biết được đâu mà lần. Chỉ cố thuận theo những gì đang diễn ra.
“Trong lúc làm việc tôi đã quen biết anh ta, mối quan hệ của chúng tôi có thể nói là rất tốt.”
Anh ta có vẻ ngạc nhiên, thậm chí, có phần lo lắng nữa.
“Hô… Tốt đến mức nào?” Giọng anh ta điềm tĩnh, rất đúng mực.
Cô liếc mắt hung dữ nhìn hắn.
“Chúng tôi không đi quá giới hạn. Đủ để làm hài lòng ngài rồi chứ?”
Tay hắn siết chặt eo cô hơn nữa, kéo sát cô vào lòng.
“Rất hài lòng thưa quý cô.” Hắn cười thỏa mãn rồi trầm ngâm chìm vào các dòng suy nghĩ “Nếu như là trong lúc làm việc họ đã quen biết nhau, rất có thể bên phía lão Paul đã nhắm tới em ấy ngay từ đầu. Nhưng cũng có thể do em nó tự tìm đến đó nhưng giả thuyết này có lẽ quá khó để tin, hoặc cũng có thể chỉ riêng tên Kai tiếp cận con nhỏ với mục đích nào đó… Có lẽ về phải kêu người điều tra xem…”
Cô quay mặt ra ngoài sàn nhảy, bất ngờ chạm ánh mắt hân vật chính của bữa tiệc.
“Anh tính để cô vợ của mình đứng đó nhìn tôi bằng ánh mắt muốn-ăn-tươi-nuốt-sống hoài sao?”
“Không sao đâu, anh giải quyết được. Hơn nữa không phải bây giờ em chỉ nên tập trung vào bạn nhảy của mình thôi sao?” Hắn cố gắng đổi chủ đề và hắn đã thành công.
Cô quay ngoắt đầu lại, chau mày.
“Đã có ai nói rằng tối nay em đẹp lắm chưa?”
Cô bất ngờ tròn xoe mắt, má cô hơi ửng đó. Cô cảm thấy thật may mắn khi đã đeo cái mặt nạ này, nếu không hắn ta sẽ có thể nhìn thấy gương mặt xấu hổ của cô mất. Cho dù vậy, hắn vẫn có thể lờ mờ hiểu được biểu hiện trên gương mặt cô, hắn cười thầm trong lòng.
“Chẳng phải người nên nghe câu đó là nàng tiểu thư Qwen sao?”
Hắn cười nham hiểm.
Cô hiểu được ý nghĩa thực sự nụ cười đó, cô biết được ánh mắt hắn đang nói lên điều gì. “Em ghen à?” chính xác những gì hắn muốn nói. Nếu hắn nói ra, hắn sẽ biết rõ câu cô sẽ pgủ nhận điều đó nên thay vì nói ra hắn lại chỉ cười với ý trêu chọc cô.
Tại bàn của lão Ray.
Lão đứng dậy, trên tay cầm hai ly sâm-panh tiến ra phía Qwen đang đứng. Ông đi từ phía sau lưng cô tới, đặt một tay lên vai cô. Cô giật mình nhẹ, quay mặt lại. Ông chìa tay đưa ly sâm-panh cho cô.
“Con không ngồi sao? Đôi giày cao gót sẽ giết chết con đấy!”
Cô cười nhẹ, đưa tay đón nhận ly sâm-panh trên tay ông.
“Con không sao.” Nói rồi cô lại quay mặt hướng về phía sàn nhảy, thấy hướng nhìn của cô, ông cũng quay mặt lên nhìn theo.
“Ô… Kia là cô vũ nữ của băng Cosa Nostra.”
“Bố biết cô ta sao?” Cô ngước mắt lên nhìn ba cô với vẻ mặt tò mò.
“Brenna, cô ta không có gì đặc biệt ngoài cái khêu gợi và điều đó vô tình cũng làm cô ta nổi trội. Thực ra trong giới cũng khá nhiều người biết tới cô ta do mỗi lần có tiệc gì là lão Paul lại đem cô ta ra góp vui. Giỏi một cái là cô ta chưa bao giờ làm mấy quý ông cảm thấy chán cả cho dù mọi người đã xem buổi diễn của cô ta nhiều lần rồi. Có một số băng đảng muốn sở hữu cô ta mà còn xảy ra xích mích với lão Paul luôn cơ đấy. Và hình như cô ta lúc nào cũng che mặt lại hết, dù vậy thì trông cô ta vẫn rất ngon đấy chứ.”
Qwen trừng mắt liếc nhìn ba cô khi ông thốt ra câu cuối. Ai mà đứng cạnh con gái lại đi khen một người phụ nữ khác ngoài vợ mình kia chứ, mặc dù cô vẫn biết điều ông nói là đùa.
“Haha… Ta chỉ đùa thôi, con không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt như thế.”
Cô trề môi, quay mặt lại phía sàn nhảy. Ông ta choàng một tay qua vai cô, vỗ vỗ nhè nhẹ trấn an m
“Nhưng con không cần lo lắng đâu, so với con – một tiểu thư cao quý thì cô ta chỉ là một vũ nữ. Nathan cũng chỉ đơn thuần là một người đàn ông nhất thời hứng thú với vẻ đẹp của cô ta thôi.” – Nói rồi ông ta quay mặt trở lại bàn.
Cô thở dài một hơi, rồi lại chỉ chăm chú vào sàn nhảy. Cô hiểu được lời của ba cô, nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng. Thoáng chốc trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ là phải trừ khử Brenna, nhưng nhanh chóng điều ấy lại bị lãng quên.
Tại sàn nhảy.
“À phải, tại bữa tiệc lần trước khi em quay cái mông xuống dưới khán đài…” Hắn chưa nói hết câu cô đã luống cuống ngăn cản hắn lại.
“Đừng đừng đừng! Tôi không thích nhắc đến những chuyện như thế!”
Nếu là bàn tán chủ đề này với người khác, thì cô sẽ thẳng thừng, không chút e ngại mà trả lời lại. Nhưng đối với tên này, cô cảm thấy có gì đó thật xấu hổ.
“Này! Em có gan làm nhưng không có gan nói tới sao?”
“Tuyệt đối không!” Cô quay mặt đi.
“Hô…Cô vũ nữ của chúng ta đang cảm thấy xấu hổ sao? Em đã phơi bày cái cơ thể nóng bỏng này ra hầu như gần hết trước mặt mọi tên đàn ông nhưng bây giờ lại lẩn tránh điều đó sao?”
Cảm thấy hai tay cô đang gồng chặt lại, hắn tiếp tục tấn công cô. Sau khi biết được cô chính là vũ nữ thoát y, hắn liền suy nghĩ ra ngay kế hoạch để làm cô phải rời bỏ nó. Và có lẽ mọi điều hắn muốn đều đã thành sự thật. Hắn cũng biết được phần nào tính cách của cô và sau khi đối thoại một lúc hắn cũng ngờ ngợ ra được cô còn một chút lưu luyến dành cho hắn. Lợi dụng hai điều ấy hắn tấn công cô không ngừng cho tới khi đạt được mục đích.
“Hmmm… Vẻ ngoài xinh đẹp của em, anh lại không phải là người đầu tiên nhìn thấy.”
Cô cúi gầm mặt, mím chặt môi. Hắn tiến sát lại thì thầm những điều như đe dọa vào tai cô.
“Khiến anh ghen tuông đầy mình thế này, em cũng gan đấy.”
Hai má cô đỏ bừng bừng, sợ sệt trước lời đe dọa của hắn.
“Nếu còn nói nữa thì đừng trách tôi.”
“Vâng thưa quý cô.” Lịch sự, ngoan noãn nhưng ý nghĩa thực sự là hắn đang khiêu khích cô và Brenna dĩ nhiên nhận ra điều đó nhưng tỏ vẻ như mình chẳng biết gì.
Một người luôn đối mặt với mọi hiểm nguy, mạng sống luôn trên bờ vực bấp bênh dĩ nhiên sẽ chẳng sợ bất kỳ thứ gì cả. Ngay cả khi Brenna đe dọa, hắn không cần biết cô sẽ làm điều gì, thứ hắn không muốn là cô sẽ rời đi ngay khỏi vòng tay hắn. Trái lại người đang run sợ chính là Brenna, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi hắn như lúc này. Hắn cảm nhận được hai tay cô đang run bần bật. Nhưng hắn rất hài lòng với phản ứng của cô.
“Anh chỉ muốn hỏi về cái hình xăm, anh không thấy nó, em xóa rồi sao?”
“À… Không, nếu xóa thì tôi sẽ có sẹo mất.” Cô thầm vui mừng vì hắn đã chuyển chủ đề.
Không phải cô sợ xấu, chỉ là nghề của cô thì phải đẹp hoàn hảo mọi nơi trên cơ thể. Nếu không có ích thì lão Paul sẽ làm khó cho mẹ con cô mất. Nhưng sau lời đe dọe lúc nảy của hắn, cô thực sự cũng chẳng muốn tiếp tục công việc đó thêm nữa. Có lẽ ngày mai cô cần phải đối mặt với lão Paul để giải quyết vấn đề này.
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Thoáng chốc hắn cảm thấy thật hạnh phúc. Hình xăm trên mông cô là một vết đánh dấu sở hữu của hắn. Nếu cô thực sự đã loại bỏ nó, hắn có lẽ sẽ đau lòng đến tức giận mất. Nhưng cho dù mang ý nghĩa sở hữu, nhưng hắn không thực sự sở hữu được cô. Đó cũng là điều đang làm hắn khó chịu.
“Thế sao anh không thấy nó?”
“Đơn giản thôi, dùng một vài dụng cụ trang điểm che nó lại là được.”
“Haha… Anh không biết gì về những thứ như trang điểm như thế.”
Cô im lặng, cúi mặt xuống, ánh mắt hướng vào lồng ngực hắn. Hắn thì vẫn đang chăm chú nhìn vào cô.
Khi bản nhạc gần hết, hắn cười, rồi bắt đầu ghé sát vào tai cô thì thầm thật nhỏ, nhưng đủ để cô nghe thấy.
“Em yêu, đêm nay em thật đẹp. Hi vọng những điều anh nói lúc nảy em sẽ hiểu hết.”
Nói rồi hắn cắn mạnh vào tai cô một cái.
Cô bất ngờ, ngước mặt lên nhìn vào mắt hắn. Hai đôi mắt long lanh ấy nhìn vào nhau. Hắn cười nhẹ, thầm nghĩ sao muốn hôn cô ấy quá xá nhưng lại chẳng thể làm được. Cô đỏ mặt, có một chút khó chịu trong lòng khi nghĩ rằng có lẽ anh ta đã nói điều này với tất cả mọi cô gái. Cô muốn mở miệng hỏi lại nhưng nhạc đã ngừng và Kai lại đã ở bên cạnh cô. Cô bối rối, vội vàng buông hắn ra, đưa mợt tay lên che vành tai lại.
“Thật là vinh hạnh được gặp cô. Chúng ta sẽ gặp lại nhé, Brenna.” Hắn lại trao cho cô nụ cười nham hiểm.
Không hiểu là thách thức hay đe dọa nữa. Cô cau mày bắt tay anh ta lần nữa, kinh ngạc vì dòng điện kỳ lạ ấy lại xuất hiện. Ắt là do cô quá căng thẳng. Cô khẽ cúi chào.
“Nathan.” Kai gật đầu với hắn ta.
“Hai người họ đang đấu mắt với nhau sao? Trẻ con!” Brenna nghĩ.
“Kai.” Nathan gật đầu quay đi, xoay trên gót trên, rồi biến mất vào đám đông.
Kai kéo cô vào vòng tay anh cho điệu nhảy tiếp theo.
“Trông em có vẻ không thoải mái nhỉ?”
“Anh nghĩ vậy sao?”
Anh đảo mắt, xuýt xoa một cái rồi nói.
“Chà anh không biết có nên cảm thấy ghen tị với cậu ta không đây?”
“Em nghĩ phải ngược lại mới đúng.” Cô đùa, nhưng lời đùa của cô đã làm anh ta khoái chí.
Kai chớp chớp mắt trước khi nét khuây khỏa tràn lên gương mặt anh. Anh lại kéo cô vào trong vòng tay.
“Vậy thì hãy tận hưởng lượt nhảy này đi.” Anh tươi cười rạng rỡ với cô, làm cô yên lòng, rồi xoay cô vòng vòng.
Hai người họ khiêu vũ thêm nhiều bản nữa rồi trở về bàn tiệc cho buổi đấu giá.
Sau khi rời khỏi sàn nhảy, Nathan tiến lại phía Qwen đang đứng.
“Trông anh và cô ấy có vẻ thân thiết…” Qwen bối rối.
Hắn nhìn cô như thể hắn hiểu được điều cô muốn nói là gì.
“Một người bạn cũ đã lâu không gặp thôi, em không cần phải lo lắng đâu.” Hắn nắm lấy tay cô, mỉm cười.
Cô cũng nở một nụ cười duyên dáng đáp trả. Cô khoác tay hắn, cùng trở lại bàn tiệc.
Bà Breslin: “Aw cặp đôi dễ thương đã trở lại rồi này, hai đứa vui chứ? Mau ngồi xuống đi!”
Nathan: “Cháu xin phép.”
Thoáng chốc trong đầu hắn nghĩ rằng bà Breslin thật thân thiện, thật tội nghiệp khi một người như thế lại cưới phải lão Ray. Nhưng có lẽ bà ta cũng mặc kệ tất cả, không cần một cuộc sống phải thật bình thường, chỉ cần là cùng với người mình yêu thì dù cuộc sống có ra sao cũng không thành vấn đề. Hắn cũng muốn biết liệu Brenna có suy nghĩ như thế không.
Bà Breslin chống cằm, nhìn chằm chằm vào cô con gái của mình tủm tỉm cười rồi chuyển hướng qua tên Nathan.
Bà Breslin: “Coi ánh mắt hạnh phúc của nó kìa. Cháu nhất định đã có ảnh hưởng rất tích cực tới nó đấy, Nathan. Bác không nghĩ là mình từng thấy nó như vậy.”
Qwen nhăn mặt, dùng ánh mắt mẹ-đang-nói-gì-thế nhìn bà, đỏ mặt.
Bà Breslin: “Haha… Mẹ không có ý làm cho con lúng túng.”
Nathan: “À, theo kinh nghiệm hạn hẹp của cháu thì em ấy quả là một người phụ nữ rất khác thường.”
“Đúng thế.” Lão Ray lặng lẽ đồng tình.
Trong khi ông Breslin đang trêu chọc con gái mình, bà Breslin ngã người qua một bên, sát vào Nathan.
“Nói riêng giữa bác cháu ta thôi nhé, Nathan này, khi nhìn thấy nó như thế này tối nay, vô tư, cư xử đúng tuổi của nó, điều này thật sự làm bác cảm động. Hai bác đều nói mãi chuyện đó hôm nay. Bác tin là hai bác phải cảm ơn cháu vì điều này.”
Sau khi nghe xong, hắn có thảm thấy tròng lòng có một chút tội lỗi với người mẹ này khi hắn chỉ đang diễn kịch và lợi dụng con gái bà. Hắn không giỏi xử lí mấy chuyện như thế này nên lại chỉ biết im lặng cười trừ. Hắn không thấy một chút tính kế gì ở bà ta, bà ta một trăm phầm trăn chỉ là một người mẹ, người vợ đơn giản bình thường. Không như lão Ray, hắn có thể biết được lão tuy yêu thương Qwen nhưng cũng vẫn đang lợi dụng cô ấy. Vậy liệu người đáng thương là Qwen hay là bà mẹ đây? Điều này ngay cả hắn cũng không thể trả lời được.
“Nó luôn luôn thui thủi một mình như vậy. Hai bác không bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy nó cùng với bất kỳ ai. Cho dù cháu đang làm gì đi nữa, xin đừng dừng lại. Hai bác muốn được thấy nó hạnh phúc.” Bà ta đột ngột ngừng lại, như thể đã quá đà.
“Haha… Bác xin lỗi, bác không có ý làm cháu thấy không thoải mái.”
Nathan lắc đầu.
“Cháu cũng thích được nhìn thấy cô ấy hạnh phúc.” anh thì thào đáp, không chắc phải nói điều gì khác nữa.
Một người chưa từng hiểu được cảm giác được gia đình yêu thương lại phải chính tai nghe những lời này. Thoáng chốc hắn lại cảm thấy thật ghen tị với Qwen nhưng rồi lại thôi. Dù sao trong lòng hắn những điều như thế này chẳng có gì trị gì với hắn. Và cho dù bà ta có khuấy lên một chút tội lỗi trong lòng hắn ta, thì mục đích ban đầu của hắn vẫn sẽ chẳng thay đổi.
“Tốt rồi, bác rất vui vì cháu đã tới tối nay. Thật là một niềm vui sướng khi được nhìn thấy hai đứa cùng nhau.” Nói rồi bà ta trở mình lại ghế.
“Em nghĩ mẹ em thích anh đấy.” Qwen thì thầm.
“Có điều gì để bà không thích anh nhỉ?”
“Đưa ra luận điểm tốt đấy, ngài Nathan.” Qwen tủm tỉm cười.
Nathan siết chặt tay Qwen, và hai người họ cùng chăm chú lắng nghe MC, ông ta đã trở lại sân khấu để nói về chương trình khác. Nathan đưa cho cô một tấm thẻ – danh sách những quà tặng được đem ra đấu giá. Cô lướt qua chúng một lượt.
Những quà tặng được đấu giá và những nhà hảo tâm cho chương trình cùng nhau đương đầu:
Ví, túi xách Louis Vuitton – Andrea Washington.
Phiếu nghỉ dưỡng một ngày cho hai người tại Burj Al Arab ở Dubai, các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất – Elena lincoln.
Nước hoa và tinh dầu dừa Coco de mer – Elizabeth Austin
Ghế massage Inada Dreamwave HCP-11001D – ông bà Bailey
Rượu Glenfiddich Janet Sheed Roberts Reserve 1955 – Alban Estates
Đua xe ở trường đua Daytona – Eloise Mumford
Tiếng chim hót trong bụi mận gai của Colleen McCullough, bản đời đầu – Jamie Dornan
Lái chiếc Aston Martin DB7 trong một ngày – ông bà Johnson
Tranh sơn dầu Into the Blue của họa sỹ J. Trouton – Kelly Trouton
Kỳ nghỉ cuối tuần cho hai người tại khách sạn Heathman, Portland – ông Paul Rasuk
Bốn nghỉ dưỡng tại Carlton Hotel St.Moritz ở Thụy Sĩ – ông Nathan Redmond
Một tuần du ngoạn trên du thuyền Al Mirqab – ông bà Larin
Một tuần nghỉ dưỡng tại Palm Island, thuộc hòn đảo nhỏ Little Torch, Florida (Mỹ) (phòng tám người) – ông bà Breslin
Cô chớp mắt nhìn Nathan.
“Anh có quyền sở hữu Carlton Hotel St.Moritz ở Thụy Sĩ?” Cô rít lên. Màn đấu giá đang diễn ra, vì thế cô hạ giọng xuống.
Anh gật đầu, ngạc nhiên trước sự giận dữ đột ngột bùng nổ của cô. Một tiểu thư từ nhỏ đã sống trong sự giàu sang lại biểu hiện như thể cô chẳng rành rõi gì những thứ như thế này. Hơn nữa biểu hiện của cô gậy một cảm giác khó chịu cho hắn. Hắn đặt ngón tay lên môi ra hiệu cho cô im lặng. Cô phủi tay hắn ra.
“Anh còn có quyền sở hữu ở những nơi khác nữa.” Qwen thì thào vào tai hắn, đùa.
Một lần nữa Nathan gật đầu và anh nghiêng đầu cảnh cáo cô, cô tủm tỉm cười. Hắn hiểu ẩn ý của lời nói đó, tức là ngoài sở hữu những thứ vật chất thì hắn còn có quyền sở hữu những thứ trên cơ thể cô nữa.
Khắp nơi vỡ òa với những tiếng vỗ tay tán thưởng, một món quà vừa được trả giá tới 20.000$.
“Anh sẽ nói với em sau.” Nathan nói nhanh.
Qwen ngồi đó bối rối, vỗ tay những lúc cần, khi mà mỗi món quà được bán với một số tiền gây sửng sốt. Món quà của Nathan đã tới lượt xướng giá và số tiền đã lên tới 25.000$.
“25.000$ lần một, 25.000$ lần hai.” người dẫn chương trình nói to.
Cô muốn được đi cùng với hắn tới đấy và cô không biết cái gì đang chiếm hữu mình, nhưng Qwen đột ngột nghe thấy giọng mình vang lên thánh thót rành rọt giữa đám đông.
“Ba mươi nghìn đô la!”
Mọi ánh mắt trên bàn đều quay về hướng cô với một sự thích thú sửng sốt, và phản ứng mạnh nhất tới từ chỗ ngồi cạnh cô. Qwen nghe thấy tiếng hắn hít vào sắc lạnh, rồi cảm thấy cơn giận dữ của hắn ào qua cô như một đợt thủy triều.
MC: “Ba mươi nghìn đô la, giá được trả từ quý cô đáng yêu như một vườn lavender này. Lần một, lần hai… Bán!”
Qwen vẫn không tin rằng bản thân mình lại làm điều đó. Cô nghĩ chắc chắn là do chất cồn. Cô đã uống champagne cộng thêm bốn ly các loại rượu khác nhau, thêm vào ham muốn được đi du lịch cùng anh ta. Qwen liếc qua Nathan còn đang bận vỗ tay. Cô nghĩ có lẽ hắn sẽ cực kỳ giận dữ, mà giữa hai người họ thì đang rất hòa thuận với nhau. Nathan nghiêng người về phía cô, một nụ cười rộng rãi, giả tạo bao phủ trên gương mặt anh. Qwen nhìn anh chằm chằm, chớp mắt. Cô chỉ ước sao cô có thể đọc được điều gì trong mắt hắn.
Tại bàn của Brenna.
Brenna cầm tờ danh sách những quà tặng được đem ra đấu giá lướt qua.
Brenna: “Wow, tên Nathan này có quyền sở hữu Carlton Hotel St.Moritz ở Thụy Sĩ luôn cơ à.”
Kai: “Nơi đó vẫn còn rẻ chán, Palm Island của lão Ray Breslin còn khủng hơn thế nữa, anh nghĩ giá khởi điểm cũng ít nhất là 60.000$.”
Cô trợn ngược mắt hoảng hốt.
Brenna: “Kinh vậy sao?!”
Paul: “Dù sao hôm nay cũng là tiệc quan trọng cho con gái lão, không tỏ ra hào phóng thì thật chẳng ra làm sao cả.”
Brenna chu môi một cái rồi đặt lại tờ danh sách lên bàn. Cô xuất thân từ khu ổ chuột, đối với cô những thứ cao vời vợi như thế này cô sẽ không hiểu được. Dù là theo lão Paul hơn mười năm nhưng những đồng lương cô nhận được từ lão cũng có giới hạn.
Cô tiếp tục hướng mắt về sân khấu, vỗ tay mỗi khi mỗi món đấu giá được bán. Tên Kai liếc nhìn cô rồi lén lút quàng tay quanh vai cô, ngón tay cái của anh nhịp nhàng vuốt ve lưng cô, đem lại những đợt ngứa râm ran ngọt ngào ngấm vào tận xương tủy cô khiến cô cũng giật mình liếc nhìn anh vì nhột. Nhưng cô không thể phản kháng, từ chối hành động của anh ta lộ liễu vì có rất nhiều người vẫn ngồi ở xung quanh, nếu như mọi người hướng ánh mắt qua nhìn cô cô sẽ xấu hổ chết mất. Bàn tay kia của anh siết chặt lấy tay cô, đưa lên môi anh, rồi đặt nó nghỉ yên trong lòng anh. Brenna thì thào:
“Anh làm cái trò gì vậy?”
Hắn nhìn cô cười nham hiểm.
Chậm rãi và lén lút, vậy nên cô không nhận ra trò chơi của anh cho đến khi quá muộn, anh thả lỏng tay cô trên chân anh và áp vào sự cương cứng của anh. Tôi thở hổn hển, còn mắt tôi trợn lên đầy vẻ kinh hoàng nhìn quanh chiếc bàn, nhưng tất cả các cặp mắt đều đóng đinh lên sân khấu, ơn giời là cô có mặt nạ. Ngón tay cái của anh trượt nhẹ qua gáy cô. Ngay từ khi bắt đầu, cô vẫn luôn nghĩ là anh ta chỉ trêu ghẹo cô nhưng chưa bao giờ hắn táo bạo như thế này. Hắn muốn cô, và cô vẫn luôn phủ định điều đó. Nhưng cho dù nếu cô có biết được thì cô vẫn sẽ thẳng thừng từ chối nó bởi vì cô chỉ vẫn một lòng với tên khốn Nathan. Cô nhanh chóng rút tay lại khi vừa chạm vào nó. Cô trừng mắt nhìn hắn, tức giận.
“Anh đùa hơi quá trớn rồi đó!”
Hắn nhe răng cười như không có chuyện gì xảy ra.
Một tuần nghỉ dưỡng tại Palm Island, thuộc hòn đảo nhỏ Little Torch, Florida (Mỹ) của ông bà Breslin là phiên đấu giá cuối cùng. Việc trả giá leo thang nhanh chóng.
“Bán, với giá một trăm mười nghìn đô-la!” người dẫn chương trình tuyên bố đầy thắng lợi. Khắp nơi nổ tung trong tiếng vỗ tay, cô miễn cưỡng vỗ theo như mọi người làm.