Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 229


Đọc truyện Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái – Chương 229

Tôi quyết tâm làm mặt dày, cứ đi tàn tàn bên cạnh Tiểu Mai, nàng thấy vậy bèn hứ một tiếng:

– Làm người không thích, lại đi giả thần giả quỷ hù doạ người ta!

– Hì hì, sáng sớm phải vậy mới tỉnh ngủ được! – Tôi cười xoà.

– Vậy Nam tỉnh ngủ chưa? – Nàng hỏi lại.

– Chưa, đợi hù rồi mới tỉnh! – Tôi trả lời nham hiểm, ý bảo Tiểu Mai hù ngược lại mình.

Thế nhưng nàng chỉ nhún vai đáp gọn lỏn rồi quay lưng vào phòng học:

– Nam sắp được tỉnh ngủ rồi đấy!

Khi tôi còn đang thắc mắc chưa hiểu tại sao Tiểu Mai lại nói như vậy, cũng xách cặp bước vô lớp thì quả đúng như lời nàng nói, tôi tỉnh ngủ thật:

– Nam, chút lên bảng giải toán! – Thằng Minh Huy như chực chờ sẵn, vừa thấy tôi vào là nó giở giọng cán sự Toán ngay.

Khỏi phải nói tôi điếng hồn đến cỡ nào, vì mới sáng ra mà đã bị thằng ôn dịch này nó ám, thế nào tí nữa nó cũng tìm cách ra đề thật khó để làm tôi bẽ mặt trước lớp cho xem. Đang hoảng loạn tìm cách chống chế tình huống ngoài kế hoạch này thì may thay, tôi được cứu tinh trợ giúp:

– Bữa nay mình kiểm tra Anh ngữ của Nam rồi, được không Huy? – Tiểu Mai nói nhẹ nhàng mà tỏ rõ uy quyền.

– À…ừ, được chứ! – Thằng Huy xuôi xị ngay tắp lự.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vuốt mồ hôi ngồi phịch xuống ghế, hú hồn hú vía, vừa nãy tôi mà bị kêu lên bảng thật thì chắc chỉ có nước vỡ mồm với trò lạm quyền của thằng Huy này.

– Ê, nó đang tìm cách chơi mày đó! – Thằng Luân khều tôi.

– Ừ, biết! – Tôi gật đầu đáp.

Ít phút sau, Tiểu Mai cầm sách xuống chỗ tôi ngồi, nàng nháy mắt tinh nghịch:

– Tỉnh ngủ rồi chứ gì?

– Ừ… tỉnh rồi! – Tôi ngượng ngập trả lời.

– Vậy mình dò bài nhé? – Nàng hỏi một câu như sét đánh ngang tai.

– “ Bỏ xừ rồi, hôm bữa mình nghỉ học bên nhà Trân, giờ biết gì đâu mà trả bài trời! “ – Tôi khiếp vía toát mồ hôi hột, thật vật, có vẻ như tôi đầu đá quá xá cỡ, ngồi học thêm Anh văn mà tai nọ cứ xọ tai kia. Thế nên bé Trân mới bất đắc dĩ phải dạy tôi theo kiểu đối phó, tức là bữa nay trên trường dạy bài gì thì về nhà Trân giảng lại bài đó cho tôi. Nhưng bữa trước tôi nghỉ, tối chủ nhật tôi cũng nằm nhà tơ tưởng đến Tiểu Mai nên có sang nhà bé Trân học hành gì đâu, giờ thì đào đâu ra chữ mà trả bài!

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi không bị dập trong tay thằng Minh Huy thì cũng tan tành với Tiểu Mai. Nhất thời chưa biết phải trả lời sao, tôi bối rối lấy vở ra theo phản xạ:

– Mình dò bài mà, Nam gấp vở lại đi! – Tiểu Mai nói.

– Thì….! – Tôi nhíu mày thiểu não, đã muốn nhè ra đến nơi.

Nhưng Tiểu Mai lại làm tôi bất ngờ ngay sau đó, vì nàng hạ giọng thì thầm thật khẽ:

– Ngốc ơi, Huy đang nhìn kìa, giả vờ trả bài đi!

– À….ừ….! – Tôi gật đầu mừng rỡ, vì quả đúng là thằng Huy ở trên bảng đang dòm bọn tôi lom lom như nhân viên điều tra.

– Vậy giờ Nam đọc công thức thì hiện tại hoàn thành tiếp diễn đi! – Nàng húng hắng giọng.

– Rồi…thì hiện tai….S… cộng…! – Tôi mấp máy môi, giả vờ làm bộ mặt tự tin.


Tôi cứ nhép môi không thành tiếng, Tiểu Mai cứ ngồi nghe, chốc chốc nàng lại gật đầu ra vẻ hài lòng dù tôi chả có nói cái củ khoai tây gì sất. Và đúng là tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, nàng “ dò bài “ tôi đúng 15 phút đồng hồ, đến khi trống đánh vào học mới thôi, vì nếu nàng chỉ truy bài tôi 10 phút thì dù chỉ còn tí ít thời gian đó, thằng Huy chắc chắn sẽ núm đầu tôi lên bảng mà quay như quay dế.

– Về nhé, lo mà học đó! – Tiểu Mai đứng dậy.

– Ừ…cảm ơn nha! – Tôi thì thào.

Nàng nhoẻn miệng cười gật đầu rồi về chỗ ngồi, bỏ tôi một mình ngây ngất ở lại với hương hoa quyến rũ như mọi hôm. Và tôi sẽ còn lơ ngơ đến hết buổi học nếu như sau đó không xảy ra tình huống căng thẳng như tiết học Văn kế tiếp. Đầu đuôi là bây giờ đã là tháng 10, và như thường lệ để đón chào ngày nhà giáo Việt Nam 20- 11 thì trường tôi sẽ tổ chức hội diễn văn nghệ. Tiết Văn hôm đó, cô Thảo chủ nhiệm dành ra 15 phút để bàn bạc với cả lớp, sau khi thống nhất là sẽ diễn tiết mục hát tập thể, đến phần chọn thành viên thì thằng Minh Huy bắt đầu giở quẻ ra giọng phó bí thư:

– Thưa cô, em đề nghị là những bạn có thành tích học tập chưa tốt thì nên tập trung học, nếu để chuyện văn nghệ xao lãng vào việc học thì lại là điều không nên!

– Ừ, thì sao em? – Cô Thảo thắc mắc.

– Dạ, ý em là trong danh sách văn nghệ, em muốn 3 bạn Nam, Khang và Dũng sẽ bị loại, mình có thể chọn người khác, vì thành tích học tập của những bạn này chưa thật sự tốt lắm! – Thằng Huy nói thẳng mặt, chỉ tận tay.

– Cũng không cần thiết vậy đâu Huy! – Khả Vy nói đỡ lại.

– Sao được, mấy bạn đó phải đặt học tập lên hàng đầu chứ! – Nó cự ngay.

– Cái đệch… tốt cái đầu mày chứ tốt! – Khang mập bặm môi nói nhỏ.

– Loại cái búa, thằng khốn! – Tôi cũng rì rầm theo.

– Ý kiến của các em ra sao? – Cô Thảo hỏi 3 thằng tôi.

– Dạ….cũng được ạ! – Và thằng Khang không còn cách nào khác là gật đầu chịu trận, vì hình như trông nét mặt cô Thảo rất hài lòng với ý kiến này của thằng Huy.

– Rồi, vậy mình chọn 3 bạn khác thay vào, còn ai nữa nhỉ? – Cô lại hỏi tiếp.

Như chỉ chờ có thế, loại được tôi ra ngoài vòng chiến là thằng Minh Huy chớp liền cơ hội, nó đứng dậy ton hót ngay:

– Em đề cử bạn Trúc Mai vào danh sách!

– Đúng rồi, năm trước đã không tham gia rồi nhé!

– Ơ, năm trước có mà?

– Không, Trúc Mai chỉ múa thôi, chứ tiết mục tập thể đâu có tham gia.

Mặc cho cả lớp cứ nháo nhào bàn tán xôn xao, riêng tôi thì vừa nóng gáy chỉ muốn lao vào táng vỡ mồm thằng Minh Huy, vừa hồi hộp đợi xem Tiểu Mai sẽ trả lời như thế nào. Gì chứ không có tôi xung quanh là thằng Huy sẽ bám lấy Tiểu Mai suốt ngày à xem, ai chứ thằng này thì tôi chắc 100% là nó dám làm như vậy.

– Trúc Mai, có được không em? – Cô chủ nhiệm dò ý.

Và Tiểu Mai đứng dậy, tôi nghe tim mình đập binh binh:

– Dạ, em từ chối! – Nàng thản nhiên đáp.

– Sao vậy? – Cô Thảo thắc mắc.

– Em hát không hay, với cả dạo này sức khoẻ em không được tốt! – Nàng trả lời.

– Sức khoẻ em ra sao? – Cô hỏi tiếp.

– Dạ, cũng không có gì, nhưng em từ chối tham gia tiết mục này. Bù lại em có thể giúp đỡ mọi người về luyện thanh và cảm âm, đệm đàn ọi người hát cũng được! – Tiểu Mai mỉm cười.

– Hay đó, tập hát mà có người đệm thì còn gì bằng!


– Ừ, đỡ mất công tua nhạc qua lại, mất thời gian!

Thấy cả lớp đều hưởng ứng nhiệt liệt, cô Thảo đã thôi ý định bảo Tiểu Mai tham gia, mà chuyển sang hỏi vấn đề khác:

– Em biết đệm nhạc à?

– Dạ, em có thể đệm Guitar hoặc Piano ọi người tập! – Tiểu Mai trả lời.

– Giỏi ghê, vậy em… đệm Piano cho hay nhé? – Cô gợi ý.

– Piano thì khó mang đi, nên em nghĩ chỉ đệm Guitar thôi! – Nàng thoáng nhíu mày.

– Nhà Mai có piano mà, qua đó tập luôn cho tiện! – Nhỏ Yên ù hóng hớt.

– Vậy à em? – Cô Thảo hỏi.

– Dạ… nhưng….! – Nàng lưỡng lự, bất giác lại quay sang nhìn tôi.

– Rồi chốt lại nhóm tụi mình sẽ qua nhà Mai tập hát để bạn đệm piano nhé! – Thằng Minh Huy nói giọng bố đời.

Và một giây sau cả lớp tôi chết đứng bởi thằng Huy vừa dứt câu là Tiểu Mai lạnh lùng đáp lại ngay tức thì:

– Không!

Trông thấy vẻ kiên quyết của nàng, cô Thảo chỉ lắc đầu thở dài rồi hạ giọng:

– Ừ, vậy thống nhất là tập ở sân nhà bạn khác, còn Trúc Mai thì em có thể mang guitar qua nhà bạn được không?

– Dạ được! – Tiểu Mai gật đầu.

– Vậy được rồi, chúng ta học tiếp thôi! – Cô chủ nhiệm gật đầu rồi lấy phấn viết bảng ra.

Tôi lúc này ngồi bên dưới mà cười thầm hả hê với bọn thằng Khang, bởi nhìn bản mặt thằng Huy thì tôi biết nó đang quê độ lắm, bị Tiểu Mai từ chối thẳng thừng thế này thì khác gì tạt gáo nước lạnh vào mặt đâu, này thì phó bí thư nhé!

Giờ ra chơi, thấy Tiểu Mai vừa ôm sách ra ngoài hành lang hóng gió là tôi tót ra theo ngay, ngang qua chỗ thằng Huy tôi còn hừ nhạt nhìn nó cười đểu một cái rồi mới bỏ đi.

– Nãy hay ghê, hì hì! – Tôi bước đến gần Tiểu Mai.

– Hay gì cơ? – Nàng ngạc nhiên.

– Thì chuyện Mai không cho lớp mình qua nhà tập đó! – Tôi cười toe.

– Với Nam vậy thì có gì hay? – Không ngờ nàng hỏi ngược lại tôi.

– Ừ…thì…hay….! – Tôi lúng búng đáp vì bất thần bị kê nguyên cái tủ buýp – phê vào miệng.

– Ôi…. mình cũng vẫn phải đi đệm Guitar nè! – Tiểu Mai thở hắt ra.

Nghe nàng nói đến đó, trong lòng tôi chợt dậy lên nỗi bất an mơ hồ, vì rõ là dù thằng Huy không đến nhà nàng thì Tiểu Mai cũng vẫn phải sang nhà bạn bè tập, mà lại không có tôi thì thằng Huy mặc sức mà tào lao tí toét rồi.

– Này… cẩn thận nó đấy! – Tôi lúng búng nói.

– Hở? Cẩn thận gì cơ? – Nàng nhìn tôi thắc mắc.


– Thì… nó đó! – Tôi bối rối chả biết nói sao.

– Nam nghĩ mình là ai vậy? Không thể nào đâu! – Nàng nửa nghiêm nghị, nửa muốn phì cười trả lời với tôi.

– Là…là sao? – Tôi ngơ ngác.

– Là vậy đó! – Tiểu Mai nhún vai đáp, vẻ như nàng không muốn giải thích nữa.

– Ừ… mà nè!

– Hở?

– Lúc nãy Mai nói sức khoẻ không tốt, là thật à?

– Ưm…. chỉ mình Nam biết thôi nhé!

– Ừ…ừ….!

Giây phút đó, tôi thấy Tiểu Mai mấp máy môi nhưng nói không thành câu, và rất nhanh sau đó, nàng vuốt tóc nhìn tôi, nhoẻ miệng cười:

– Là giỡn đó, hì!

– Ừm…..!

Tôi không còn cách nào hơn là gật đầu và không hỏi nữa, dù tự dưng tôi có linh cảm rằng nàng đang giấu tôi điều gì đó, bởi… đôi mắt không biết nói dối, vì làm gì có ai giỡn mà lại nhìn như trống rỗng vào thinh không như vậy!

– “ Ôi dào, nghĩ ngợi vẩn vơ! “ – Tôi lắc đầu xua đi cái ý nghĩ tầm phào đó.

– Nam sao thế? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.

– Hả? – Tôi giật thót người.

– Tự dưng lại lắc đầu? – Nàng hỏi.

– À… ngứa đầu! – Tôi nói bừa.

– Thế hở? Vậy cứ đứng đây lắc đầu đi nhé, mình vào trước!

Và Tiểu Mai trao tôi nụ cười xinh như hoa, nửa lạnh lùng nửa tươi mới, tôi lúc này cứ như thằng thộn đần mặt ra vì bị tiên nữ hớp hồn. Suốt từ đó đến cả những tiết học sau, tôi chỉ chống cằm ngồi tơ tưởng đâu đâu mà chẳng chú ý vào bài giảng. Tôi đang suy nghĩ đến cảnh tượng hai đứa tôi đã là người yêu, và hai đứa tôi sẽ là cặp đôi hạnh phúc nhất thế gian, cùng song tấu một bản tình khúc giữa một cánh đồng rộng lớn mênh mông.

Nghĩ đến đâu, tôi đặt bút viết vào vở đến đấy….

Tiểu Mai nhẹ bước giữa cánh đồng, nàng thướt tha chạm tay vào những nhành lúa xanh óng ả hãy còn thơm mùi mạ non. Tôi như ngất ngây trước cảnh tượng thiên tiên ngọc nữ ấy, chỉ biết thẫn thờ đi theo nàng:

– Ôi… anh làm sao mà đem được piano ra giữa cánh đồng vậy? – Tiểu Mai xuýt xoa.

– Bí mật! – Tôi mỉm cười tự hào.

– Hi, nghe nhé, em tặng anh một bản! – Nàng nghiêng mái đầu nhìn tôi cười nhẹ như ý dò hỏi, dù bước chân đã khẽ khàng theo nhịp.

– Không, em song tấu với anh! – Tôi tháo sợi dây đeo của bao đàn trên vai, và lấy cây guitar Lakewood ra bên ngoài.

– Được không đó chàng? – Tiểu Mai nháy mắt tinh nghịch.

– Thập phần tự tin, hì hì! – Tôi búng tay cái chóc rồi ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay cảm nhận 6 dây đàn thật trầm tĩnh và thanh bình.

Gió mát…. đồng xanh…. chiều nhẹ buông trên phím đàn……

– Đang viết bài à? – Một giọng nói vang lên kế bên.

– Ờ! – Tôi đáp bừa, vẫn còn đang ngây ngất với đoạn văn dạt dào tình cảm này.

Và rồi tôi nghĩ lại, ủa, mình đang ở trong giờ học mà ta, sao lại có đứa nào nó đi lêu bêu xuống chỗ mình mà hỏi vậy kìa. Bỏ…xừ….rồi……!


Tôi điếng hồn ngước mặt lên, và kế bên tôi là thầy dạy Hoá đang nhìn vào tờ giấy lúc này đã chi chít những dòng chữ.

– Đưa thầy tờ giấy! – Thầy giáo nói lạnh tanh.

Tôi không còn cách nào hơn là ngoan ngoãn và lấm lét đưa cho thầy, lòng chỉ mong thầy tịch thu nó rồi im lặng ghi tên tôi vào sổ đầu bài cũng được, chứ xin thầy đừng có…đọc nó lên!

Và khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra, thầy Hoá… đọc tờ giấy tôi viết cho cả lớp nghe thật. Thầy ngồi xuống ghế, bắt đầu húng hắng giọng:

– Tiểu Mai nhẹ bước giữa cánh đồng… chà… thư tả tình hả? – Cả lớp tôi cười ồ lên, và thầy lại đọc tiếp – Nàng thướt tha chạm tay vào….

Thầy đọc đến đâu, bọn lớp tôi im lặng và nhìn về phía tôi đến đấy, và khi thầy dứt lời thì tụi nó phá lăn ra cười và bắt đầu bàn tán:

– Ái chà, Nam nay đã biết viết văn, hé hé!

– Tiểu Mai là ai ta?

– Nghe nó tả thấy cũng hay đó chứ!

– Hay… Tiểu Mai là Trúc Mai đúng không? Trúc Mai lớp mình cũng biết Piano nè!

– Mà ông Nam đâu có biết đàn Guitar!

Dĩ nhiên trong toàn bộ mọi người đang ngồi ở phòng học lúc này, chỉ có tôi và Tiểu Mai biết… nhân vật Tiểu Mai trong đoạn văn tôi vừa tức cảnh sinh tình là ai. Vì chỉ có duy nhất tôi mới gọi nàng là Tiểu Mai, chứ ngoài ra thì không ai biết cả, kể cả đám bạn thân của tôi là tụi Khang mập. Khỏi phải nói, tôi cúi gằm mặt xuống bàn chả dám ngước mắt lên nhìn ai. Và sau khi ghi tên tôi vào bảng phong thần, thầy Hoá cười tủm tỉm rồi trả lại tôi tờ giấy:

– Trả lại cho nhà văn đây!

– Dạ…dạ…! – Tôi run lẩy bẩy.

Suốt từ tiết học đó đến giờ ra về, bọn lớp tôi cứ nhìn tôi chằm chằm như muốn khai thác thông tin, và khi trống đánh tan học là tụi nó lại bàn về nhân vật Tiểu Mai bí ẩn, không ngoài dự đoán, hết 80% tụi nó đều tin rằng Tiểu Mai chính là… Diệp Hoàng Trúc Mai.

– Ghê nha, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi! – Nhỏ Yên ù ghẹo nàng.

– Mày được, hề hề! – Thằng Khang mập thì đập vai tôi.

Tôi ngồi lì luôn tại chỗ vì bách nhục xuyên tim, thầm trách mình tự dưng lại nổi hứng đi làm văn sĩ, để rồi bây giờ bị tụi bạn chọc cho vỡ mặt, chỉ biết nhìn xuống đất mà rủa mình tơi tả. Và tôi không tự rủa mình được lâu, khi cả lớp đã ra ngoài hết, tôi mới nghe giọng nói của nàng bên cạnh….

– Sao còn chưa về nữa? – Tiểu Mai ôm cặp, nàng đỏ mặt hỏi.

– Ừ…giờ về! – Tôi lều bều đáp.

– Đâu rồi? – Nàng chìa tay về phía tôi.

– Gì…cơ? – Tôi ngạc nhiên.

– Tờ giấy khi nãy đâu rồi? Đưa ình! – Nàng lại đưa bàn tay mình ra.

– Thì… đây…! – Tôi nhăn nhó đưa nó cho nàng.

Và khi Tiểu Mai chăm chú nhìn vào tờ giấy “ tai hại “ đó, tôi khẽ khàng cất sách vở rồi tranh thủ rón rén nhón từng bước chân định lẻn ra ngoài phòng học, thế nhưng chạy trời không khỏi nắng:

– Đi đâu đấy? – Tiểu Mai gọi giật lại.

– À…đi về…! – Tôi điếng hồn.

– Tờ giấy này… mình giữ….! – Nàng thoáng ngượng ngập, giơ tay đang cầm bản thư của tôi lên.

Và Tiểu Mai mỉm cười như hoa như ngọc, bằng một động tác rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng, nàng nhón chân lên thỏ thẻ vào tai tôi:

– Đừng có mà tưởng bở… đó nha!

Rồi nàng quay bước về phía bãi gửi xe, tôi thì đứng ngây ra tại cửa lớp.

Suốt cả ngày hôm đó, tôi lơ ngơ như người bị mất hồn, đắm say… và ngây ngất….!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.