Đọc truyện Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái – Chương 209
Tiết toán đầu tiên của năm lớp 11 sẽ là một tiết học mà mãi mãi tôi không thể nào quên được. Sau khi thi nhau bàn tán cả buổi về giáo viên mới sẽ như thế nào, tiếng trống trường vừa báo hiệu giờ học bắt đầu thì cả lớp tôi cùng hồi hộp ngồi nhìn ra cửa lớp chờ xem đó sẽ là ai, liệu có phải là giáo viên cũ được hay không!
Vài phút sau, thầy giáo dạy Toán năm nay của 11A1 bọn tôi bước vào lớp, cả lớp vội đứng dậy:
-……..! – Và thầy chỉ lẳng lặng gật đầu, khoát tay cho cả lớp ngồi xuống.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về thầy là một người đã ngoài tuổi 40, vầng trán nhô cao để lộ sự thông thái, và dáng đi hơi khom về phía trước.
– Hôm nay mình học bài gì ấy nhỉ? – Rồi thầy cất giọng, chất giọng đặc trưng của người Quảng Bình, hơi nặng và chúng tôi khá là khó thích nghi ngay từ buổi đầu tiên.
– À, tiện luôn thì tôi tên là Song Toàn, dạy Toán các em năm nay, giờ tôi kiểm tra kiến thức cũ của các em cái nhẩy? – Từ “ nhỉ “ được thầy nói bằng “ nhẩy “, tôi nghe cứ ngồ ngộ.
Rồi thầy Toàn cầm phấn kẻ một đường dài phân bảng đen ra làm hai và hí hoáy viết nhanh ra hai đề toán lên bảng. Xong xuôi đâu đó, thầy quay xuống dưới lớp và hỏi:
– Cán sự Toán đâu?
– Dạ! – Nghe đến tên mình, tôi vội đứng dậy.
– Lên! – Thầy Toàn nhìn tôi và hất tay lên bảng.
Thế là tôi bước lên bảng đen, hơi bất ngờ vì hổng dè thầy chỉ đích danh mình. Vừa mới cầm phấn lên thì thầy Toàn lại hỏi tiếp phía dưới lớp:
– Còn một bài, ai làm nhẩy?
– Em nè thầy! – Thằng Minh Huy nhanh nhảu giơ tay lên.
– Ủa? Sao giờ mày học lớp này thế Huy? – Thầy Toàn ngạc nhiên, vẻ như đã quen biết với thằng Huy từ trước.
– Dạ, em vừa chuyển qua! – Nó tiếp lời.
– Thế thì… lên đi! – Thầy gật gù đồng ý.
Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà mới vừa đầu năm thì cán sự Toán 11A1 đã phải chạm trán với thằng học sinh mới gia nhập, cả lớp ngồi dưới hồi hộp chờ xem cuộc so tài gần như là không nói cũng biết là thi đua, vì chỉ mới ít phút trước thằng Minh Huy còn mạnh mồm bảo là muốn làm cán sự Toán.
Tôi thì thập phần tự tin đề toán này tôi có thể giải được, dù rằng tôi đã bỏ học thêm hè và cũng không luyện lại chữ nào, nhưng bài toàn này thì với trình độ của tôi nó chẳng có gì gọi là khó khăn. Tôi đưa tay lả lướt vài đường là đã ghi ra được đáp số theo lối giải tắt thường được thầy Toán năm trước khen hết lời. Bỏ phần vào lại hộp rồi, tôi ung dung bước xuống dưới lớp trong khi thằng Huy vẫn còn đang nắn nót từng dòng từng chữ trên bảng. Và khi tôi đã yên vị đâu đó hết rồi thì thằng này mới hoàn tất bài giải của nó:
– Làm chậm rì mà đòi làm cán sự Toán, xem nó giải kìa, mấy cái chi tiết ai cũng hiểu mà nó cũng ghi ra luôn! – Thằng Luân cười nhạt.
– Hê hê, trình độ A6 thì cỡ vậy thôi! – Khang mập rung đùi cười khoái chí.
Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược với những gì lớp tôi nghĩ sau khi thầy Toàn bắt đầu sửa bài của hai thằng tôi. Bởi vì, thầy Toán năm nay của lớp tôi là một người… cực kì cầu toàn và cực kì…cực kì chi tiết trong mọi tình huống:
– Ừm, tốt, 9 điểm! – Thầy Toàn nhìn bài giải của thằng Huy rồi hài lòng gật đầu.
Sang đến bài giải của tôi, thầy tỉnh bơ cầm viên phần và gạch hết tất cả những chi tiết trong bài giải của tôi:
– Làm tắt 3 bước, không ghi rõ ra thì ai mà hiểu!
– Ớ….!
– Xuống hàng không chịu lùi vào trong, trừ 1 điểm!
– Hả?
– Dấu bằng ở mỗi lần cách dòng không thẳng hàng, trừ 2 điểm!
– ……!
– Đầu dòng sao không viết hoa? Trừ 2 điểm!
– ………….!
– DPCM là gì? Đạp phải con muỗi à? Hay đá phải con mèo?
– Dạ…là “ điều phải chứng minh “ mà thầy?
– Thế sao không ghi rõ ra, làm “ tau “ đọc là đạp phải con muỗi, trừ 2 điểm!
– Ớ………..!
– Ngồi xuống, 3 điểm!
Cho điểm xong xuôi, thầy Toàn khoát tay cho tôi ngồi xuống, tôi thì đực mặt ra hãy còn chưa tin vào mắt mình, vì lần đầu tiên trong đời tôi bị điểm 3 trong môn toán sở trường của mình:
– Sau còn chưa ngồi? Mày là mày “ cẳn thặn “ nha mậy! – Thầy Toàn lừ mắt nhìn tôi – Ẩu tả xưa nay quen “ rùi “ chứ gì?
Dĩ nhiên là không riêng gì tôi mà toàn thể 11A1 lớp này, trừ thằng Minh Huy ra thì toàn bộ đều tròn mắt ngạc nhiên vì ông thầy quái dị này, đến cả Tiểu Mai cũng thoáng sững sờ, nàng nhíu mày ra chiều khó hiểu. Cách giải tắt mới hồi năm trước vẫn còn được giáo viên chấp nhận mà giờ lại bị thẳng thừng xua đi, đến cả sai lỗi chính tả cũng bị trừ điểm, rồi cả “ dpcm “ mà ai cũng hiểu là “ điều phải chứng minh “ thì lại bị thầy Toàn bắt viết rõ ra, không thì thầy sẽ đọc là “ đạp phải con muỗi “.
– Phải hông trời?
– Gì kì vậy trời?
– Thế này thì ai mà chịu được!
Từ ngạc nhiên chuyển sang lo lắng, bàn tán xôn xao là phản ứng chung của lớp tôi, khi mà thầy Toàn bước lên bục giảng cầm sách ra và chuyển sang dạy bài mới. Riêng tôi lúc này thì bách nhục xuyên tim, hổ thẹn không biết để đâu cho hết, vì mang tiếng là cán sự Toán mà lại ăn nguyên con 3 to tổ nái ngay đầu năm, trong khi thằng Huy chân ướt chân ráo vào lớp thì đã được 9 điểm:
– Chia buồn, quả này thì ai mà đỡ được! – Thằng Luân vẫn còn chưa hoàn hồn, quay sang vỗ vai tao an ủi.
– Chả thể ngờ được luôn đấy! – Tôi nhăn mặt.
– Thằng Huy chắc năm trước nó học thầy rồi nên mới biết trước đó mà! – Khang mập quệt mồ hôi lấm tấm trên trán.
– Thế này thì hèn gì nó tự tin bảo sẽ làm cán sự Toán! – Luân khùng bùi ngùi nhìn tôi.
– Kệ nó, thế này sao biết đường mà lần chứ! – Tôi lắc đầu thở dài ngao ngán.
Thế nhưng sự khủng bố của thầy Toàn chưa dừng lại ở đó, khi mà lúc trên bục giảng thầy đang giảng bài thì vô tình thằng Chiến há miệng ngáp một phát. Đây cũng là chuyện bình thường vì học buổi sáng thì đứa nào chả ngái ngủ mà ngáp, thế nhưng lúc này, giáo viên đứng lớp chúng tôi lại là người khác:
– Thằng kia, tên gì mậy? – Thầy Toàn chỉ ngay chỗ thằng Chiến.
– Dạ….em hả thầy? – Thằng Chiến run lẩy bẩy đứng dậy.
– Mầy đó chứ ai nữa, tên gì? – Thầy hỏi tiếp bằng chất giọng đặc trưng.
– Dạ….Chiến! – Thằng này lắp bắp đáp.
Và hoàn toàn tỉnh bơ, thầy Toàn giở sổ đầu bài ra, khoan thai đặt bút:
– Chiến….ngáp trong giờ học!
– Sặc……..!
– Ngáp cũng bị vào bảng phong thần nữa à? – Không hẹn mà cả lớp tôi cùng đồng loạt trơ mắt ếch ra đầy thảng thốt.
Khỏi phải nói, thằng Chiến kể từ lúc đó đến khi hết 2 tiết toán dài lê thê, cái mặt nó cứ chảy dài ra, lều bều như thằng chết trôi vì mới đầu năm đã bị ghi tên vào sổ đầu bài. Trống đánh hết 2 tiết học, thầy Toàn vừa bước ra khỏi phòng là cả lớp tôi nháo nhào cả lên, thở phào nhẹ nhõm:
– Ghê quá, kinh hoàng quá!
– Thằng Nam mà còn 3 điểm thì nói gì mình trời?
– Ngáp cũng vào sổ, bó tay rồi!
Và thế là như một lẽ tự nhiên, cơ số nam thanh nữ tú của 11A1 đều quay sang nhìn thằng Minh Huy hệt như đấng cứu thế vừa từ trên trời bay xuống:
– Huy năm trước học thầy rồi hả?
– Biết gì về thầy nữa hông? Chỉ mình với, để còn biết mà né!
– Bày đi Huy ơi, năn nỉ đó!
Nên không lí nào học sinh mới Minh Huy lại từ chối lời đề nghị của các bạn cùng lớp, nó quay sang tươi cười hoà đồng và hứa hẹn đủ điều với mọi người, và nó nói đến đâu, đám đông xung quanh lại ồ lên gật gù đến đấy.
– Ghê, chưa gì nó đã bắt đầu thu phục nhân tâm! – Thằng Luân tặc lưỡi nói.
– Èo, tự dưng giờ nó lại thành người quan trọng! – Tuấn rách thở hắt ra tiếp lời.
– Nhìn cái bản mặt là tao đã chẳng ưa rồi! – Dũng xoắn hừ mũi đáp.
– Hê, tại nó đẹp trai hơn mày chứ gì? – Thằng Quý chớp thời cơ xoáy ngay.
– Tổ bà mày, muốn giỡn hả? – Thằng Dũng nghiến răng trèo trẹo.
– Coi chừng mày mất chức đó Nam ơi! – Khang mập thì thào.
Cả hội bàn tròn ngự lâm pháo thủ của A1 chúng tôi lúc này hết thảy đều tự dưng lo lắng về cái viễn cảnh A1 oai phong giờ phải chịu thất thế trước một thằng “ newbie “ A6. Thế nhưng như đã nói từ trước, mục đích của thằng Minh Huy, không chỉ là chức cán sự Toán của tôi!