Đọc truyện Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái – Chương 181
Từ nhà thầy Ân về lại nhà Vy chỉ độ 15 phút chạy thong thả, đến nhà em ấy, tôi đứng đợi đằng trước, vẫn còn hú hồn vì vừa được tha bổng.
– Rồi, hi! – Vy vào nhà cất cặp xong lại quay ra, ngồi lên yên sau xe tôi.
– Giờ đi đâu nhỉ? – Tôi cười tình.
– Ra chỗ này, đảm bảo N chưa đến bao giờ! – Em ấy đáp.
– Hả? Phan Thiết nhỏ xíu, có chỗ nào mà N chưa tới! – Tôi ngạc nhiên.
– Đi đi rồi biết! – Vy phì cười, khẽ đập vai tôi.
Tôi theo hướng tay chỉ của em ấy, đạp thong dong trên con đường quốc lộ, rồi lại qua luôn cầu THD bắc ngang sông Cà Ty.
– Ế, về nhà N à? – Tôi ngẩn tò te khi nhận thấy đã qua lại phần “ đất “ của tôi.
– Khùng, về nhà ông làm gì! – Vy bĩu môi.
– Chứ sao đi đường này? – Tôi đâm ra thắc mắc tợn, vì rõ là thường thì hai đứa đều chỉ hay đi dạo ở biển hay lòng vòng quanh phần thành phố bên này cầu, chứ chưa bao giờ qua bên phần cầu treo hướng ngược lại. Đơn giản vì ở bên tôi không có nhiều cảnh đẹp bằng bên Vy, vừa có biển Đồi Dương, vừa có phố ẩm thực với hoa sữa thơm ngất ngây.
– Thì cứ đi, hỏi hoài, tí rồi biết! – Em ấy nhăn mặt.
Theo lời Vy, tôi cứ trực chỉ thẳng hoài hoài theo hướng đường quốc lộ, càng chạy càng nghi ngờ, vì ở khu trên này chỉ toàn là khu dân cư với nhà cửa san sát nhau, và nếu căn cứ theo vị trí hai đứa bây giờ là ở đường chữ Y thì chỉ cần chạy thêm một đoạn nữa là chúng tôi sẽ ra đến cung đường “ tiến về Sài Gòn “.
– “ Nguy, không lẽ em nó định dụ mình qua biên giới rồi bắt bán sang Trung Quốc sao ta? “ – Tôi tếu táo nghĩ bụng.
– Này, xa quá rồi đấy, hay là về thôi! – Tôi nhíu mày quay lại bảo, phần vì đã cách khá là xa nhà Vy, phần vì giờ này đã tầm 9 giờ tối, mà giấc này thì ở cái phố biển đã là vắng hoe, trên đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.
– Đến chỗ kia, N quẹo phải nhé! – Vy chỉ tay về phía con đường nhỏ đằng xa.
Tôi đưa mắt nhìn theo, đó là con đường mòn đầy đất đá lổm chổm nằm cạnh trường Trung học cơ sở Trưng Vương. Tôi chầm chậm rẽ phải rồi giảm nhẹ lực pê-đan, lặng yên quan sát. Buổi đêm, ngôi trường này trông âm u thấy ghê, những cành liễu rủ xuống phất phơ trong gió lại càng tăng thêm phần rùng rợn.
– Giờ này vô trường làm gì thế? Hồi đó học ở đây à? – Tôi ngơ ngác.
– Ngốc, cấp 2 Vy học ở PBC luôn mà, với lại tụi mình đâu có vào trường làm chi, N cứ chạy thẳng, hết đường này quẹo trái! – Vy lắc đầu đáp.
Tôi dù mang một bụng đầy nghi vấn nhưng vẫn cắm đầu đi tiếp, xung quanh hai bên con đường mòn vắng lặng như tờ, tiếng đất đá bị cán lên kêu rào rạo dưới bánh xe. Đến ngả rẽ, tôi bất chợt thấy tầm 3-4 thằng con trai đang ngồi tán dóc trên một gờ đất cao. Trông thấy hai đứa tôi chạy xe ngang qua, có vẻ là đang tiến về xóm tụi nó, thì cả bọn đều quay sang nhìn, mà tôi biết những ánh mắt này hầu hết đều đổ dồn vào Khả Vy.
– “ Bỏ xừ rồi, tụi này có ý gì đây, trông mặt gian tổ nái, nhỡ…tụi nó có nhào vào thì mỗi mình còn lo được, chứ có Vy rồi thì vướng tay lắm đây! “ – Tôi bất giác thấy lo lắng.
– ……..! – Dường như ở đằng sau, em Vy cũng cảm nhận được điều đó, khẽ níu lấy áo tôi.
– Chẳng sao đâu! – Tôi mạnh miệng nói cứng trấn an em ấy, lúc này đây tự dưng thấy mình đàn ông ra phết, dù chả biết là nếu xảy ra biến cố thì có làm nên trò trống gì không đây.
Nhưng bọn trai làng kia chẳng có vẻ gì là muốn gây hấn, tụi nó chỉ dòm theo đến khi hai đứa tôi chạy sâu vào bên trong hẻm rồi lại thôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay ra đằng sau nói như trách:
– Gần đến chưa? Xa dữ vậy!
– Hi, sắp rồi, đến hàng cây kia thì dừng lại nha! – Vy đưa mắt nhìn về hàng dương liễu trước mặt.
Đó là một khúc sông rộng, vẻ như là một nhánh trên thượng nguồn của sông Cà Ty, dọc hai bên bờ là hàng dương liễu đang xào xạc nhẹ đưa lả lơi theo gió. Mặt sông lăn tăn từng đợt nhấp nhô, sáng rỡ lên dưới ánh trăng.
– Tuyệt, sao biết chỗ này hay vậy? – Tôi xuýt xoa, thích thú nhìn khung cảnh đẹp mê ly trước mắt, đầy sự yên bình đến tĩnh mịch của một vùng quê sông nước buổi đêm hay thấy trên phim.
– Trước đây, mình từng đến nơi này rồi! – Em ấy đáp.
– Vậy à? Tự đi hay có ai chỉ? – Tôi quay sang hỏi.
– ……! – Khả Vy không trả lời, chỉ im lặng mỉm cười xa xăm nhìn ra mặt sông.
Tôi biết, Vy trông năng động nhí nhảnh hay cười là thế, nhưng cũng có đôi khi, tôi nhìn em ấy cứ như một người lớn, thỉnh thoảng lại im lặng và cười buồn một mình. Những lúc đó, tôi cũng không biết nói gì, chỉ im thin thít ngồi cạnh bên nhìn vu vơ, rồi đợi đến khi em ấy bắt chuyện thì tôi mới đáp lời. Vì tôi nghĩ rằng, con người dù có tinh nghịch nhốn nháo đến đâu, cũng sẽ có lúc cần một khoảng lặng trong tâm tư, để bình quân lại tâm trạng, để không đi quá đà trong bất kỳ tình huống nào.
Và lúc này cũng vậy, Vy lặng nhìn sông nước, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt tóc dính bết vào tai, tôi giật mình nhận ra, em ấy cũng có lúc giống Tiểu Mai đấy chứ.
– Trăng sáng nhỉ? – Tôi phá lệ, bắt chuyện trước.
– Ừm, nơi này đẹp ha! – Vy gật đầu.
– Ừ, nhìn dưới sông cũng thấy mặt trăng nữa!
– Hì, thì vậy mà!
– Hay gọi chỗ này là… bến sông trăng?
– Không phải đâu!
– Chứ sao? Rõ là ánh trăng đang in xuống sông mà?
– Mình muốn nó có cái tên khác!
– Tên gì?
– Dòng sông sao!
– Sông gì?
– Sông sao, như sông Ngân Hà ấy!
– Gì kỳ vậy?
– Thật ra ý mình không phải đến đây để ngắm trăng đâu!
– Chứ sao?
– Vào một số ít ngày đầu tháng, thì bầu trời đêm sẽ không có trăng, nhưng vẫn có sao. Lúc đó, nếu đến đây, N sẽ thấy dòng sông này đầy các ngôi sao được phản chiếu, nhìn đẹp lắm, y như sông Ngân Hà vậy, tiếc là đêm nay mặt trăng lại quá sáng!
– Hơ, thấy sông Ngân Hà chưa mà biết?
– Thì … chưa, nhưng nghĩ là vậy!
– Vớ vẩn!
Nếu là lúc bình thường thì Vy đã nhéo vào hông tôi vì cái tội ngoan cố rồi, nhưng hôm nay thì lại không, vẻ như em ấy hiền đột xuất, chỉ lắc đầu cười rồi nhìn ra phía sông. Tôi ngạc nhiên tợn, chả hiểu hôm nay em ấy ra làm sao mà ra vẻ suy tư lự quá thể!
Thế là tôi cũng im ru, cũng nhìn lại dòng sông xem có giống sông Ngân Hà không, dù rằng tôi cũng chưa biết sông Ngân Hà nó ra làm sao, chỉ thấy qua trên sách báo hay hình ảnh, đó là một dòng chảy được tạo ra từ hằng hà sa số các hành tinh trong vũ trụ, nhìn đẹp mê hồn.
Nhưng ngẫm cho đúng ra, thì nếu như đêm nay trời không có trăng, thì đúng là dòng sông sao như lời Vy nói thật. Vì nếu không tính đến ánh trăng đang sáng vằng vặc kế bên thì đưa mắt nhìn ra đằng xa, tôi có thể thấy ảnh phản chiếu của những ánh sao sáng li ti đang nhấp nhô sóng nước, lững lờ trôi theo dòng, có lúc chợt loé lên như kim cương rồi lại vụt tắt, rồi lại loé lên…
Tôi tự dưng thấy quê quá xá, và cũng hơi áy náy vì lúc nãy chưa gì đã buột miệng chê trách rằng “ dòng sông sao “ của Khả Vy là vớ vẩn. Thiệt là tôi đã quá bậy rồi, em ấy chưa tát cho vài cái vêu mồm đã là may. Nhưng giờ mà mở miệng thừa nhận thì tôi lại không thể, vì như thế khác nào… tôi tự nhận mình sai, chưa gì đã xuống nước trước mặt con gái, mà cái tính tôi thì xưa nay trọng sĩ diện, với tôi danh dự là tất cả. Mà ngược lại cứ để im im thế này thì tâm tư lại không yên ổn, cứ thấy thế nào ấy…
Thế nên, tôi áp dụng ngay bài học của “ Bạch Mi sư phụ “ vừa nãy, nam nhi đại trượng phu, biết lỗi sửa lỗi:
– Ừm, giờ nhìn ra rồi, giống… sông Ngân Hà thật! – Tôi quệt mũi, lúng búng nói.
– Thật hở? – Vy ngạc nhiên nhìn tôi..
– Ừ, chắc lựa hôm nào không có trăng thì lại đến đây! – Tôi đáp.
– Hi, hẳn rồi! – Em ấy nhoẻn miệng cười.
Dòng sông dưới ánh trăng sáng lấp lánh, thứ ánh sáng dịu mát, thanh thanh chứ không chói loá như mặt trời, gió nhẹ đưa những cành liễu phất phơ rì rào khe khẽ, đâu đó ở đồng cỏ đằng xa có tiếng ếch và dế kêu hợp hành một bản hợp xướng đồng quê.
Nếu là trong phim hay tiểu thuyết, cũng đúng có lẽ là ở khung cảnh này, cũng nam nhân, cũng nữ nhi, hai người họ sẽ ……
Tôi quay sang nhìn Vy, nhớ lại khoảnh khắc trong nhà sách lần trước, suýt chốc nữa tôi đã… Và bây giờ đây, xung quanh tôi đã không còn đám nhóc phá bĩnh nữa. Mà chỉ còn em, và tôi…
– “ Em có đang nghĩ điều tôi đang nghĩ không? “
Và như tâm ý tương lân, Khả Vy cũng quay sang nhìn tôi…
Hồi hộp ư? Không phải? Vậy thì là gì? Cảm giác này là sao đây? Mong chờ một điều gì đó, nhưng lại ngượng ngập không muốn nó xảy ra, nhưng quả tình là…
Không bây giờ thì khi nào nữa?
Nhưng bây giờ là làm gì? Mình đang muốn chuyện gì đây?
À, phải rồi! Tôi biết rồi….. và thế là tôi nắm lấy tay em ấy, môi mấp máy không thành câu:
– A…an……..!
Thế nhưng trước khi tôi kịp định hình những gì mình nói, thì Khả Vy đã mỉm cười rồi rút tay lại:
– Hi….làm gì đấy? Về thôi ông tướng!
Tôi như bị quả bóng căng phồng bị kim châm vào bắn vọt thăng thiên lên trời, tỉnh bừng giấc mộng và rơi cái độp thật đau xuống mặt đất để về với thực tại.
– À…à…ừ….dzề…..về chứ!
Tôi bối rối, đỏ bừng mặt quay đầu xe lại, trong đầu lung tung beng, loạn cả lên, và cuối cùng thầm thở dài ngao ngán:
– “ Ôi……. đệch! “