Đọc truyện Yêu Nhầm… Cảnh Sát Giao Thông – Chương 12: Chơi vơi
Những buổi dạy sau đó, Quân nhận thấy cách cư xử của anh đối với nó niềm nở và thân thiện hơn trước rất nhiều. Anh không còn giữ khoảng cách xa lạ mà thay vào đó là một mối quan hệ gần gũi thân thiết và vô tư giống như là một đại gia đình vậy. Nhưng như thế hóa ra tình cảm của anh dành cho nó chỉ đơn giản là người anh dành cho đứa em trai thôi sao. Như vậy thì đâu có phải là mong muốn của nó.
Quân cắn răng bặm môi nghĩ vậy nên nó quyết định sẽ nói ra tình cảm thật của mình cho anh biết. Dù gì thì anh cũng đã đối xử ân cần tử tế với nó. Nó sợ sẽ không còn cơ hội để ngỏ lời yêu anh nữa. Nếu mà anh từ chối bất quá nó sẽ chịu khổ đau một thời gian rồi nhanh chóng quên đi thôi. Còn nếu may mắn, biết đâu anh sẽ gật đầu chấp nhận và yêu thương nó thì sao. Đành phải liều một phen vậy, chứ yêu đơn phương thế này hoài nó thấy mình cô đơn tủi khổ làm sao. Với lại Quân nghĩ nên sớm thổ lộ tình cảm với anh chứ nếu để lâu nó sợ rằng mình không thể quên được anh.
Thế là chiều thứ bảy hôm đó, Quân sắn tay áo chuẩn bị vào bếp. Nó dự định sẽ làm một phần cơm thật công phu thật hoành tráng để cho anh thấy được tấm lòng thành của nó. Nếu mà vụ tỏ tình lần này thất bại thì coi như đây là bữa cơm cuối cùng mà nó làm riêng cho anh. Trong lúc nấu nướng, nó còn cầu nguyện Đức Phật phù trợ nó thành công phen này.
Lúc hai đứa vi vu trên đường phố, thằng Quang thấy lạ bèn hỏi nó.
– Sao dạo này tao thấy mày hay mang cơm đến nhà học trò vậy?
Quân vẫn tập trung lái xe. Nó nhìn thằng Quang qua kính chiếu hậu và đáp với giọng bí ẩn.
– Chuyện này bí mật không thể tiết lộ được, mày nhiều chuyện quá!
– Xì khỏi nói tao cũng biết. Tao chỉ hỏi cho có lệ vậy thôi chứ tao biết mày thương thầm nhớ trộm người nhà bên ấy rồi. Thế mà trước đây mày còn bảo lo tập trung học chứ chưa muốn yêu. Đúng là bốc phét!!!
– Ơ. Mày toàn vu khống thôi. Tao có yêu ai đâu…
– Thôi khỏi phải giấu. Từ trước đến giờ tao có thấy mày chịu khó bỏ công sức nấu nướng cho ai đâu. Tao biết tỏng bụng dạ của mày rồi. Có thì thừa nhận đi, tao không cười nhạo mày đâu mà lo!!
– Tao nói thật mà…
Quân quê độ quá nên chỉ thốt được bấy nhiêu từ. Thằng Quang cười khì hỏi thêm.
– Nhưng sao hôm nay tao thấy mày có vẻ căng thẳng quá vậy? Quyết định tỏ tình với người ta hả?
– Đâu có đâu…Cái thằng đừng nói bậy nữa có được không!!
– Thôi thôi. Điệu bộ của mày lộ rõ hết sự thật rồi kìa. Nếu mà tỏ tình thì phải tự tin lên chút xíu. Mày phải cho người ta thấy được thái độ hết sức chân thành của mày vào. Mà điều quan trọng là phải hẹn người ta ra nơi nào đó lãng mạn hữu tình một chút. Chứ mà làm ngay tại nhà tao e không có kết quả như mong muốn đâu!!
Nghe thằng Quang bày cho kinh nghiệm mà Quân thấy nó nói rất chí lí. Sao nó không nghĩ ra cách này nhỉ. Thế là nó ngập ngừng hỏi lại thằng Quang.
– Theo mày tao nên phải thể hiện như thế nào? Từ trước đến giờ tao đâu biết tỏ tình ra sao đâu!!
Thấy Quân vô tình thừa nhận sự thật mà thằng Quang cười phá lên. Nó chọc lét Quân chọc ghẹo.
– Vậy đã rõ rồi nha. Thế mà nãy giờ cứ chối bay chối biến!!
Thấy mình lộ sơ hở, Quân quê độ đến đỏ cả mặt. Nó không còn có thể giấu diếm được nữa nên nói thẳng ra luôn.
– Ờ thì tao đã biết yêu rồi đó! Mày nói rõ xem phải nên tỏ tình thế nào đây?
Quang vẫn cười ha hả còn nó thì xấu hổ vung tay lia lịa ra đằng sau. Sau khi dừng xe trước con hẻm quen thuộc. Thằng Quang bày cho nó cách tỏ tình phổ biến nhất.
– E hèm. Với tư cách là một người bạn thân lâu năm, tao nghĩ mày nên chủ động hẹn người ta đi uống nước hay xem phim gì đó. Hoặc có thể đi dạo công viên rồi chờ thời cơ chín muồi mà nói ra tình cảm của mày thôi. “Em yêu, em đồng ý làm bạn gái anh nhé!!” ha ha
– Cái thằng làm giống trong phim tình cảm Hàn quá đi. Nhưng mà có chắc ăn không đấy!!
– Mày yên tâm, tao có kinh nghiệm đầy mình mà. Hồi cấp ba tao đã từng tán tỉnh mấy chục em lận đấy!!
– Thôi xạo quá đi! Mau vào dạy cho người ta đi kìa. Tao cám ơn mày nhiều nha!!
– Ừ. Tao chúc mày thành công. Lúc đó nhớ kể lại tình hình cho mình nha bạn!! ke ke
– Tào lao quá! Tao đi đây!!
Nói rồi, Quân phóng xe thật nhanh đến nhà anh. Theo như những lời thằng Quang vừa tư vấn thì Quân chắc sẽ phải tiến hành phương án hai thôi. Coi như phần cơm hôm nay sẽ lấy một chút may mắn vậy. Ít nữa, chắc nó sẽ mời anh đi uống nước quá. Nhưng lí do để mời là gì thì nó còn đang hơi phân vân. À lớp nó đang có bài tập môn xã hội học đại cương về đề tài giao thông đô thị. Thế là trong đầu Quân lóe lên một kế hoạch hẹn hò khá lý tưởng.
Khi đã hoàn thành nhiệm vụ gia sư cho thằng Tùng, Quân vội xuống nhà dưới để lấy cà mên. Như mọi lần cà mên được rữa rất sạch và anh thì trông vui vẻ và hạnh phúc hơn ngày thường. Thấy anh như thế, Quân bèn mở lời hẹn anh đi uống nước. Trông thấy điệu bộ lúng túng của nó anh khẽ bật cười.
– Sao tối nay trông cậu có vẻ rụt rè vậy? Tính đòi trả lương sớm hả?
– Dạ không phải! Em tính nhờ anh chuyện này…
– Ủa chuyện gì thế? Có quan trọng lắm không?
– Dạ…em muốn mời anh đi uống cà phê vào tối mai, không biết anh có rãnh không ạ?
Nói xong nó co người khép nép và chờ đợi câu trả lời từ anh. Còn anh thì nhìn nó với vẻ khó hiểu.
– Ừ tối mai tôi rãnh. Nhưng mà cậu mời tôi uống cà phê vì lí do gì?
– Dạ dạ…Tại em có đang thực hiện một bài nghiên cứu xã hội học về hành vi tham gia giao thông của người dân thành phố nên muốn phỏng vấn anh một vài điều.
– Ồ ra là vậy. Nhưng tôi vụng về trong khoản này lắm. Hay là tôi giới thiệu một vài người bạn của tôi cho cậu nhé!!
– Không không… Em không muốn làm phiền họ đâu. Em chỉ hỏi anh mấy câu thôi à, đơn giản lắm không có gì phức tạp đâu!!
– Ừm, vậy cũng được. Coi như tôi giúp cậu để trả ơn việc cậu làm cơm cho tôi vậy. Nhưng chỉ phỏng vấn thôi sao lại phải đi uống cà phê nhỉ? Chỗ đó vừa tối vừa đông người thì làm sao tập trung trả lời cho được!!
Thấy anh phát hiện ra điểm không bình thường trong chuyện này chợt nó run bắn người. Quân vội trấn tĩnh tìm cách lấp liếm.
– Dạ… Tại vì em muốn buổi trao đổi có không khí một chút đó mà. Trả lời xong có gì em mời anh uống nước thư giãn luôn. Em sẽ dùng máy điện thoại ghi âm lại lời anh ạ!!
– Ờ. Thế cũng tốt. Có gì mai cậu gọi điện báo cho tôi biết địa điểm nhé!!
– Dạ em cám ơn anh đã nhận lời! Thôi chào anh em về đây!!
– Ờ chào cậu!!
Quân đi vội ra cửa và leo lên xe phóng thật nhanh. Tim nó còn đang đập thình thịch vì hồi hộp. May quá cuối cùng anh cũng chịu nhận lời hẹn. Chỉ cần ngày mai anh chấp nhận tình cảm của nó nữa là ổn. Nhưng sao Quân có linh cảm nó sẽ thất bại trong vụ này.
Tối chủ nhật, sau khi chuẩn bị quần áo tươm tất thơm tho, nó cầm điện thoại và nhắn tin cho anh. Địa điểm cuộc hẹn là một quán cà phê tre gần trung tâm thành phố. Theo lời thằng Quang tư vấn thì chỗ này khá lí tưởng cho những đôi lứa hẹn hò và tỏ bày tình cảm. Hơn nữa nơi này cũng không quá ồn ào mà lại rất êm đềm lãng mạn. Quân nghe thằng bạn mách nước mà gật đầu tâm đắc. Có lẽ nó sẽ tự tin hơn khi đối diện với anh.
Sau khi đã bước vào quán gần 5 phút thì Quân thấy anh đến. Anh mặc một chiếc áo thun đen khỏe khoắn và chiếc quần kaki màu kem sữa trông rất bảnh bao và cuốn hút. Khi anh bước tới chỗ nó khiến một số người trong quán ai cũng đưa mắt liếc nhìn. Còn Quân thì cũng hơi mất bình tĩnh vì ánh đèn mờ ảo trong quán tỏa ra khiến khuôn mặt anh trở nên cuốn hút lạ thường. Thấy anh đến nó đứng dậy thỏ thẻ chào.
– Cám ơn anh đã đến. Anh ngồi đi!
– Ừ tôi trễ 5 phút thì phải. Cậu không phiền đấy chứ?
– Dạ có gì đâu anh. Anh đến là em mừng lắm rồi.
Sau khi gọi thức uống xong, Quân bắt đầu hỏi anh một số câu liên quan đến bài điều tra mà nhóm nó đảm nhận. Điện thoại trên tay nó đã bật sẵn chế độ ghi âm. Lâu lâu gặp một số câu hóc búa thì anh lại gãi đầu bối rối. Cử chỉ đó càng làm anh trở nên đáng yêu hơn. Đến khi hỏi xong hết các câu hỏi thì Quân mới ngập ngừng đi vào chủ đề chính. Nó lắp bắp mà không dám nhìn vào mặt anh.
– Anh à có điều này em muốn nói với anh…Sau khi nói ra anh đừng giận em nhé!!
Thấy vẻ không được bình thường của nó, anh cau mày nghi ngại.
– Có chuyện gì nữa vậy? Sao cậu lại nói thế?
– Dạ…Em biết anh sẽ sốc lắm khi nghe được điều này. Nhưng cứ giấu nó trong lòng em không chịu nổi…
– Là chuyện gì chứ? Cậu cứ nói thẳng ra đi đừng úp mở như thế!!
– Dạ…Sự thật là em thích anh đấy ạ!
Quân vừa mắc cỡ vừa căng thẳng khi phải nói ra câu này. Còn anh thì quá đỗi bất ngờ trước lời thú nhận tình cảm của nó.
– Cái gì!!! Cậu vừa nói gì đấy? Tôi có nghe nhầm không???
Quân cúi đầu khẳng định lại.
– Dạ. Những lời nói trong cơn say hôm bữa mà anh nghe thấy đó là sự thật… Em đã thích anh ngay từ lần đầu gặp đầu tiên. Nhưng vì em không dám mở lời nên giấu nó trong lòng. Em nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào không biết nữa…
– Cậu đang đùa đấy phải không? Cậu là con trai tại sao lại có thể đi yêu người cùng giới như vậy được chứ??
– Thật ra em cũng không hiểu nổi chính mình nữa…Trước đây em chưa hề xuất hiện cảm giác này trong lòng… Nhưng từ khi gặp anh em nhận ra trái tim mình đã đập lỗi nhịp và không thể khống chế cảm xúc của bản thân được nữa…
Trung lặng người ngồi đó khi nghe thằng nhóc thổ lộ tâm tình. Trong lòng anh dấy lên những cảm giác rối bời cứ đan xen vào nhau lẫn lộn khiến anh cảm thấy thật ngột ngạt khó chịu. Quân bỗng đứng dậy nhìn thẳng vào mặt anh và nói dứt khoát.
– Em thích anh đó là sự thật. Em rất mong anh sẽ đón nhận tình cảm của em có được không anh? Em chỉ cần có vậy thôi anh à…
Nói xong nó ngồi phịch xuống ghế và hồi hộp chờ đợi câu trả lời cuối cùng từ anh.
– Không thể nào… Làm gì có chuyện lạ lùng như vậy!! Cậu có vấn đề thật rồi. Tôi không thể chấp nhận được chuyện này đâu. Thôi chào cậu tôi về đây. Cám ơn vì chầu cà phê tối nay…
Anh cắt ngang lời nó rồi vùng đứng dậy bước ra khỏi quán. Quân ngồi bất động trên ghế và cúi đầu lặng lẽ. Mặt nó đượm buồn rồi nước mắt từ đâu tuôn ra nhỏ từng giọt xuống nền đất. Bài hát Giấc mơ có thật chợt vang lên càng làm không khí xung quanh trở nên u buồn ảm đạm. Quân ngồi im lặng thêm một lúc rồi uể oải đứng dậy ra về.
Nó dắt xe chạy ra chỗ ghế đá công viên gần đó rồi ngồi thừ ngắm cảnh vật xung quanh. Mắt nó đỏ hoe và trên khóe mi vẫn còn ươn ướt. Chỉ cách đây một tiếng nó còn hồi hộp mong ngóng đến cỡ nào nhưng giờ đây nỗi thất vọng lại lan tỏa khắp cõi lòng và khiến nó như chìm vào một màn đêm tĩnh mịch sầu thảm.
Thế là hết. Hy vọng nhỏ nhoi của nó đã bị dập tắt. Lời nguyện cầu đến đấng tối cao không được đáp lại. Anh đã không chấp nhận tình cảm của nó. Phải rồi anh là một người con trai bình thường chứ đâu giống nó đi yêu đương khác thường đâu. Hơn nữa anh lại là cảnh sát giao thông thì làm sao nó có cơ hội yêu thương anh được chứ. Bất giác Quân mỉm cười thật khẽ rồi đứng dậy leo lên xe chạy vọt đi. Từ nay nỗi nhớ về anh chắc sẽ càng khắc khoải da diết hơn nữa.