Đọc truyện Yêu Nhầm… Cảnh Sát Giao Thông – Chương 1: Nhân duyên
Một buổi sáng đầu tuần trong lành và ấm áp, có hai thằng con trai vội vã phi xe máy thật nhanh đến trường cho kịp giờ vào lớp. Ngày đầu tiên đi học đại học mà phải vắt chân lên cổ như thế đấy. Tất cả cũng chỉ tại cái đồng hồ chết tiệt dở chứng không chịu phát chuông báo thức nên mới xảy ra tình huống oái oăm thế này. Thế là hai đứa tân sinh viên cuống cuồng bật dậy đánh răng rửa mặt và thay quần áo với tốc độ kinh hồn. Nghe thầy trưởng khoa thông báo tiết học sáng nay là môn triết học Mac-Lenin do một ông thầy cực kì khó tính giảng dạy. Nếu mà đến trễ quá 5 phút là không cho vào lớp. Dù là bữa học đầu tiên cũng không cho qua.
Tất nhiên vì không muốn thấy thảm cảnh bị phạt đứng ngoài lớp và làm trò cười cho đám bạn mới nên Quân phải ra sức phóng xe như bay trên đường phố bất chấp chỉ số đồng hồ có vượt tốc độ hay không. Thằng Quang ngồi đằng sau nó buộc phải bám hông nó thật chặt để không bị gió cuốn đi. Cũng may sáng nay đường vắng người nên xe bọn nó có thể dễ dàng vượt qua mọi chướng ngại vật. Nhưng không may khi đến gần khúc cua ở ngã tư, hướng vào ngôi trường đại học Nhân văn gần đài truyền hình, thì bỗng một chiếc xe cảnh sát từ đâu chạy theo sau xe Quân thổi còi bắt dừng lại. Quân điếng hồn giảm ga từ từ tấp vào lề. Thằng Quang ngồi sau cũng tái xanh mặt mày vì bị cảnh sát viếng thăm. Thế nào cũng bị phạt tiền hay cảnh cáo cho mà coi. Hic hic.
Vừa xuống xe thì tụi nó liền bị anh cảnh sát buông lời trách mắng.
– Hai cậu chạy xe kiểu gì vậy? Có biết vượt quá tốc độ cho phép hay không? Muốn gây tai nạn cho người đi đường mới chịu hả?
Bị làm một hơi Quân chỉ biết cúi đầu im ru rú mà nghe. Thằng Quang khép nép sau lưng nó để tránh bị hỏi thăm. Đến khi ngẩng đầu lên định phân bua giãi bày hoàn cảnh với anh cảnh sát thì tự nhiên mặt Quân đơ như trái bơ. Ôi trời cảnh sát giao thông gì mà trẻ và đẹp trai thế này. Ngay nó là con trai còn bị mê hoặc nữa là. Tuy bị cái mũ bảo hiểm to đùng che khuất khuôn mặt nhưng Quân vẫn nhận thấy nét mặt tròn trịa rất nam tính của anh ta. Tóc anh được cắt ngắn lòe xòe trước vầng trán cao và nghiêm nghị. Còn đôi mắt thì ôi thôi..tuy ra vẻ cứng rắn đầy cương quyết nhưng trong đó ẩn chứa cả một vùng trời sâu thẳm với những nỗi niềm kì lạ khó đoán như muốn hút hồn người khác. Thấy nó giơ mắt ếch ra nhìn mình, anh cảnh sát khẽ đằng hắng một tiếng rồi nhắc nó.
– Này cậu kia nhìn tôi gì mà ghê thế? Mặt tôi có dính lọ nghẹ à?
Quân giật mình trở về với thực tại. Nãy giờ nó bị ánh mắt đó thôi miên nên quên mất rằng mình phải chịu trách nhiệm trước vụ vi phạm giao thông. Rồi nó gãi đầu đáp lại anh cảnh sát, nêu lí do chính đáng để mong anh du di bỏ qua.
– Dạ không phải… Mà anh ơi tha cho em lần đầu được không? Tại em ngủ dậy trễ nên mới chạy xe nhanh một tí cho kịp giờ vào lớp. Hic hic. Thầy em khó lắm nếu đến trễ sẽ bị phạt cho coi…
– Tôi không cần biết lí do gì cả. Chỉ biết một điều là cậu và bạn cậu đã vi phạm luật an toàn giao thông vì lái xe quá tốc độ.
– Thôi mà anh cảnh sát đẹp trai, tha cho tụi em chỉ một lần này thôi! Em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu!!
– Thôi thôi khỏi van xin vô ích. Tôi tự nhận mình không có đẹp trai nên cậu không cần phải nói như thế. Đưa bằng lái xe và tiền phạt ra đây nhanh lên!
Anh ta vẫn lạnh lùng nhắc lại hình phạt mặc cho nó năn nỉ ỉ ôi. Có vẻ như những lời ngon ngọt của Quân tỏ ra vô tác dụng trước khuôn mặt lạnh như tiền của anh cảnh sát. Thế là Quân đau khổ đành móc bóp đưa tiền phạt và bằng lái xe để cho anh ta bấm lỗ. Tức thật người gì đâu mà cứng rắn như sắt đá. Giờ mà vô lớp cũng đã trễ rồi. Hic hic ngày gì mà xui thế này. Trước khi leo lên xe, anh cảnh sát chợt nói với Quân một câu làm nó thộn mặt ra.
– Lần sau cẩn thận hơn một chút nghe chưa cậu nhóc bốn mắt. Dù có việc gì vội vã quan trọng đến đâu cũng không nên lái xe bạt mạng như thế. Gia sử hai cậu để xảy ra tai nạn thì hậu quả rất đáng tiếc có biết không? Tôi phạt như thế để cậu nhớ đời mà rút kinh nghiêm lần sau. Không biết coi trọng mạng sống của bản thân thì cũng nên nghĩ đến người khác chứ!!
Phán xong anh ta cắm cúi ghi chép thông tin vào cuốn sổ lập biên bản còn Quân xụ mặt cất ví vào túi mà lái xe đi. Anh ta là cái thứ gì mà dám dạy đời mình chứ. Có chút xíu cỏn con thôi mà nỡ lòng nào phạt người ta một đống tiền. Tốn công năn nỉ nịnh nọt quá đi. Thấy bộ mặt nhăn nhó khó chịu của Quân, thằng Quang ngồi sau xoa dịu nó.
– Thôi đi pa. Người ta nói vậy là hợp tình hợp lý quá rồi còn gì. Có gì đâu mà phải bực tức. Giờ tao với mày vô lớp nữa hay thôi?
– Vô chứ! Chẳng lẽ buổi học đầu tiên cúp tiết đi chơi! Cầu mong cho ông thầy bị bệnh hay mắc kẹt công chuyện gì đó. Hic hic…
– Ừ cứ hy vọng là vậy đi. Mặc dù tao cảm thấy chuyện đó khó xảy ra lắm…
Thế là Quân cho xe chạy một đoạn ngắn nữa rồi đi thẳng vào trường. Hic đã sắp vào trường rồi mà còn để bị cảnh sát giao thông phạt. Xui quá đi mất. Thằng cha cảnh sát thật là vô tâm hết sức. Đẹp trai mà chẳng biết thông cảm tí nào. Nhưng sao Quân có linh cảm sẽ gặp thằng chả một lần nữa. Tự dưng đôi mắt sâu thẳm hồi nãy lại hiên lên trong tâm trí của nó.
Trung ghi chép xong tính lái xe đến chỗ những người bạn đồng nghiệp thì chợt thấy một tấm thẻ nhỏ nằm dưới đất. Anh vội nhặt lên xem. Hóa ra tờ chứng minh nhân dân của cậu sinh viên hồi nãy đây mà. Chắc do sơ ý làm rơi rồi. Sao mà bất cẩn thế không biết. Giờ khi nhìn kĩ ảnh 3*4 trong tờ CMND, Trung mới nhận ra khuôn mặt của cậu ta hồi nhỏ khá dễ thương. Nét mặt đó thật hồn nhiên pha chút ngây thơ tinh nghịch. Và tên của cậu ta cũng thật ấn tượng. Bùi Nguyễn Trung Quân. Chắc lát nữa phải canh trước cổng trường để đưa lại cho cậu ta mới được. Nghĩ vậy anh cho xe quay trở lại trạm gác và tiếp tục công việc của mình.
Quân vào lớp ngồi học tù tì gần 5 tiết mới thất thểu cất tập vở ra về. Cũng may hôm nay có bà cô dạy thay nên mọi chuyện không tồi tệ cho mấy. Tuy nhiên nó cảm thấy khá bỡ ngỡ với cách học mới ở môi trường đại học khi mà suốt 4 tiếng đồng hồ chỉ học đúng có một môn. Từ phần mở đầu cho đến khi kết thúc phần tổng quan, Quân toàn nghe thấy giọng bà cô U60 đều đều vang lên làm nó gục lên gục xuống mấy lần. Đã vậy giờ ra chơi chỉ vỏn vẹn 10 phút ngắn ngủi chẳng giúp nó giải tỏa căng thẳng được tí nào. Đang chuẩn bị lấy tờ chứng minh nhân dân ra phô tô để làm thẻ sinh viên thì Quân không thấy nó đâu cả. Kiểm tra tất cả các ngăn trong bóp và cả cái cặp cũng không có. Thôi rồi chắc là rớt ở đâu đó rồi. Quân cuống lên hỏi thằng bạn.
– Quang ơi, mày có thấy tờ CMDN của tao làm rơi ở đâu không?
– Ủa mày làm mất nó rồi hả? Tao không thấy. Mày đã tìm kĩ chưa đó?
– Tìm kĩ lắm rồi nhưng vẫn không thấy. Hic hic.
– Hay là hồi nãy trong khi làm biên bản vi phạm giao thông với cha cảnh sát, mày làm rơi không chừng!!
– Chắc vậy quá! Giờ tao với mày đi lại chỗ đó đi, xem coi ai có nhặt được không? Khổ quá Quang ơi, hôm nay xui xẻo thiệt đó.
– Thôi đừng ở đó mà than nữa. Tại mày hậu đậu quá nên mới bị như vậy đó.
Nói rồi cả hai đứa lật đật ra bãi gửi xe lấy xe chạy đến nơi bị anh cảnh sát tóm hồi sáng. Vừa mới ra đến cổng trường thì nó chợt thấy anh ta đang đứng chống xe ở nhà chờ xe buýt. Hên quá anh ta đứng đó đợi mình phải không ta. Quân kêu thằng Quang giữ xe rồi chạy xồng xộc lại chỗ anh cảnh sát và cất tiếng hỏi.
– Anh cảnh sát ơi, hồi sáng anh có thấy tờ CMND của em làm rơi không ạ?
Nghe tiếng gọi, anh ta chợt quay lại nhìn nó. Đúng là cậu nhóc hồi sáng rồi. Anh đã đứng chờ ở đây gần nửa tiếng trước.
– Ừ.. tôi có thấy. Tính đợi cậu tan trường rồi đem trả.
Nói xong anh đưa cho nó tờ CMND lôi ra từ trong túi áo.
– Phù may quá cám ơn anh nhiều nha!
– Không có gì, lần sau cậu nên cẩn thận một chút. Bị phạt nên tâm trạng bất ổn hả.
Vừa dứt lời thì tay Quân vô tình khẽ chạm nhẹ vào tay anh trong khi nhận lại tờ CMND. Bỗng một luồng điện xẹt chạy khắp cơ thể nó khiến người Quân cứng đơ như vừa bị trúng tiếng sét ái tình. Chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, Quân cảm nhận được bàn tay anh thật ấm nóng rắn rõi nhưng cũng khá mềm mại, dịu dàng.
Sau một thoáng bối rối, nó vội rụt tay lại và quay mặt đi vì xấu hổ. Anh cảnh sát không nói gì toan phóng xe đi thì chợt Quân nói với theo.
– Mà anh gì ơi…có thể cho em biết tên… được không ạ?
– À, tôi tên Trung. Nếu muốn gặp tôi thì lần sau cứ việc vi phạm tiếp!!
Câu nói đùa đó của anh ta làm Quân thoáng ngượng ngùng. Đúng như dự đoán, chỉ trong buổi sáng ngắn ngủi nó đã gặp anh tới hai lần. Liệu đây có phải là duyên số trời định giữa anh và nó hay không. Nhưng nếu để gặp anh ấy một lần nữa chắc túi tiền vốn đã eo hẹp của nó chắc sẽ không còn đồng nào dính túi. Nghĩ vậy thôi nhưng sao trong thâm tâm nó vẫn muốn được gặp và nói chuyện với anh cảnh sát vào một ngày đẹp trời nào đó. Tất nhiên là không phải bị anh túm cổ vì chạy xe quá tốc độ rồi. Nguyên ngày hôm đó Quân cứ ngẩn ngơ như người mất hồn. Thằng Quang bên cạnh chăm chú nhìn nó lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Thằng này hôm nay gặp xui nhiều quá nên đâm ra bấn loạn rồi chăng?”