Đọc truyện Yêu Nguyệt Phong Vũ: Đại Siêu Cấp Biến Thái Nghịch Thiên – Chương 41: Kịch liệt!!
Hai thanh kiếm vừa chạm vào nhau, tên chiến sĩ kinh hoảng nhìn Hạ Cẩn Duệ, hắn cảm thấy run rẩy chao đảo có chút đau đớn nhưng vẩn cầm cự.
“Cái gì?????”Chiến sĩ hoảng hốt thốt lên, thanh kiếm quý giá trong tay hắn lại bị nứt ra rồi gãi xuống. Hắn run sợ bất giác quỳ trên đất miệng đầy máu tươi, bất động. Ngược lại Hạ Cẩn Duệ thì vẫn bình thường, không hao tổn dù là một cọng tóc.
“Trận thứ hai, Lâm Phong thắng..!!” trọng tài cao giọng hô, toàn trường lại sôi trào nóng hừng hực.
“Hai trận một chiêu đã thắng…”Bạch Âu thấp giọng, hiểu rõ chiến sĩ Lâm Phong cùng đối thủ không chênh lệch nhiều, thắng nhanh là vì..VŨ KHÍ!
Có thể thấy một ma pháp sư có bao nhiêu lợi ích.
Tạ Nhiên cười cười, hai trận này ông cũng có chút bất ngờ nhưng ông càng mong trận thứ 3, chắc chắn nha đầu sẽ xuất trận này!
Tiếp theo sẽ đến nàng, Dạ Thiên nhìn chằm chằm xuống ánh mắt nóng rực, tim hắn đập mạnh hắn cảm thấy bóng dáng nhỏ nhắn đó rất thu hút khiến hắn không dời mắt được.
Hạ Cẩn Duệ đi xuống nhìn Phong Vũ, nàng hài lòng gật đầu. Tuy Hạ Cẩn Duệ là đoàn trưởng nhưng với Lâm Phong thì Phong Vũ mới là đoàn trưởng chân chính dù tuổi nàng còn nhỏ gấp mấy lần với ông.
Lâm Phong im lặng nhìn chăm thân hình nhỏ bạch y nhẹ nhàng nhảy lên đài, Phong Vũ xuất trận lại lần nữa làm mọi người cao trào dù là trọng tài cũng nóng lòng, dù không thấy được dung nhan dưới chiếc mặc nạ nhưng thân hình nhỏ nhắn, mái tóc bạch kim óng ánh cột cao, khí chất thanh nhã cao quý lại khiến họ bị thu hút đắm chìm, tinh thần sôi trào nóng lòng.
Ma Âm đã hoàn toàn thay đổi thần sắc, hai trận vừa rồi bị kết thúc chỉ trong một chiêu, họ bị đả kích rất nhiều nên vòng này chắc chắn phải thắng. Chiến sĩ thất cấp khẽ bước lên, hắn không tin hắn thua. Trận hôm qua nha đầu kia chỉ ăn may thôi, chỉ là một hài tử còn chưa tới 10 t thì làm gì chứ.
Chiến sĩ thất cấp nắm chặt bàn tay, hừng hực khí thế hiếu thắng, chiến khí cấp 7 tuôn trào “Lần này các ngươi đừng mong thắng cuộc”, Phong Vũ vẫn im lặng trong tay nhỏ nhắn liền xuất hiện thanh kiếm lửa nóng lực sáng chói, khiến nhiệt độ xung quanh tăng đột ngột có thể thấy sức nóng kinh người của thanh kiếm trên tay nàng.
Thấy Phong Vũ không nói gì khiến hắn cảm thấy bị coi thường, tức giận quát ” Lâm Phong các ngươi…..” những lời còn chưa nói hết thì hắn cảm thấy luồng đỏ nóng kinh người lao đến khiến hắn giật mình run rẩy, đưa chiến khí lên đở nhưng…không kịp!! tốc độ quá nhanh..uy áp mạnh mẽ khiến hắn văng xuống lôi đài, phun một ngụm máu rồi bất tỉnh.
“Trận thứ 3, Lâm Phong thắng” tiếng hô khiến toàn trường sôi trào có chút hụt hẫn.
“Mẹ nó, đoàn Ma Âm yếu vậy…một chiêu”
“Đúng đúng đều bị nốc ao chỉ 1 chiêu”
“…”
“…”
Đoàn trưởng Ma Âm đen mặt đi đến quát to “Ta không phục”
Trọng tài còn chưa tuyên bố thì nghe tiếng mở to mắt nhìn, mọi người đang nghị luận cũng liền im lặng nhìn xuống. Ma Âm không những bị giảm cấp mà còn bị các dong binh khác kinh thường chửi bới.
“Vì sao?” Phong Vũ nhìn đoàn trưởng Ma Âm lạnh nhạt nói
“Ta không phục, nếu ngươi đấu thắng ta…” đoàn trưởng còn chưa nói hết Phong vũ đã thờ ơ nói “Nếu ta đấu thắng ba người đúng đầu các ngươi thì sẽ phục đúng không? Ta đồng ý”
Đoàn trưởng kinh ngạc nhìn nàng, hắn chỉ muốn làm loạn không ngờ nha đầu này ngu ngốc lại còn muốn đấu với những 3 người, này cơ hội ngàn năm “Ha hahaha Được!!”
Tạ Nhiên nghe thì cười tươi nhìn nàng gật đầu, Dạ Thiên thì lo lắng nhíu mày, hắn biết nàng rất mạnh nhưng….Bạch Âu cũng nói với Tạ Nhiên nhưng ông vẫn bình thường chấp nhận ý của Phong Vũ, ông có hơi ngạc nhiên và tò mò muốn biết nha đầu này là muốn làm gì, ông tin nha đầu thông minh này biết lượng sức sẽ không làm gì ngu ngốc.
Các dong binh đều im lặng hưng phấn nhìn Phong Vũ, quả là đại hội lần này trăm năm khó gặp, toàn điều không thể tin lại sảy ra.
Ma pháp sư trước giờ chưa từng sảy ra lại xuất hiện, vũ khí quý giá xuất hiện trong đoàn 3-4 sao. Mà giờ Phong Vũ nói muốn đấu vs ba người trong Ma Âm!!
Toàn trường đều nóng lên, đoàn trưởng đã là thất cấp cao nhất, hai người kia cũng là thất cấp hậu kỳ, mọi người đều bị choáng váng có chút không tin được, dù nàng thật lợi hại nhưng….không thể thắng được nếu đấu với cùng lúc 3 người thất cấp.
Ly Nguyệt cũng khó chịu thầm mắng Phong Vũ, dù nàng có thiên phú nhưng tính cách quá ngu ngốc kiêu ngạo, đấu cùng 3 người thất cấp!! muốn tự sát sao?
“Như ngươi nói” Đoàn trưởng hét to cùng hai người nhảy lên lôi đài, sát khí bùng phát tràn ra.
Bên Lâm Phong cũng lo lắng, không biết vì sao tiểu thư lại làm như vậy, nếu nàng có mệnh hệ gì thì họ tìm đâu ra người thứ hai đây? có tìm cũng không bằng một góc của nàng..
“Nếu vậy ta và ngươi cùng lên” Hạ Cẩn Duệ nhìn Lưu Duật nghiêm túc nói, Lưu Duật cười to gật đầu cả hai cùng phóng lên lôi đài đứng cạnh Phong Vũ.
“Phong Vũ ngươi muốn như vậy sao?” Dù vậy nhưng Tạ Nhiên có chút lo lắng hỏi, ông cũng không muốn nàng bị thương, một tinh linh xinh đẹp đáng yêu như vậy cơ mà…
“Đa tạ Tạ Nhiên tiên sinh, Phong Vũ đây tự biết được điều đang làm” Phong Vũ tự tin nói “Tốt vậy trận đấu này ta đồng ý” Tạ Nhiên hùng hồn nói khiến cả quảng trường sôi trào hừng hực, đến trọng tài cũng run lên, quá tuyệt đi.
Ly Nguyệt tức giận mắng thầm Phong Vũ ngu ngốc không biết tự lượng sức, liếc qua thấy Dạ Thiên nhìn chăm vào Phong Vũ cơn giận càng nhiều.
“Giết” Đoàn trưởng hung ác nói, hai người bên cạnh cũng ác độc gật đầu ánh mắt nhìn Phong Vũ đều muốn ăn tươi nuốt sống, sát khí điên cuồng.
Phong Vũ quay sang lạnh giọng nhìn hai người đứng cạnh nàng ” Hai người là muốn chết!! đi xuống mau ta không rảnh bảo vệ, ngồi xem là được”
Hạ Cẩn Duệ và Lưu Duật đều căng người, tiểu thư muốn 1 đấu 3!!! làm sao có thể..nhưng vẫn gật đầu đi xuống. Họ tin nàng!! chỉ như vậy thôi.
Lâm Phong thì lo lắng không yên còn Phong Vũ thì vẫn thanh thoát, vân đạm phong kinh, nàng cũng đã cấp thống lĩnh thì làm sao đấu không lại, chỉ cần nhất tay thôi họ đã về với Diêm Vương nhưng nàng không muốn lộ thực lực, dù vậy cũng dư sức rồi. Muốn thắng nàng? khó còn hơn lên trời.
“Chỉ là lục cấp lại muốn thắng cả 3 người bọn ta? vọng tưởng” Đoàn trưởng cười to kinh thường nói.